“Ừm.” Vân Kiều lập tức giới thiệu nguyên thạch mà hắn chọn.
Thập Cửu nhìn qua, quả thật có Linh thạch, phẩm chất cũng không tồi.
Thấy được Vân Kiều dùng tâm lựa chọn.
Thập Cửu gật gật đầu, cầm miếng nguyên thạch mà Vân Kiều đi tính tiền.
Chớp mắt đã tiêu tốn trên vạn lượng nhưng mắt của Thập Cửu cũng không thèm chớp, Quản sự nhìn mà chỉ biết chép miệng, đây là một khoản lớn nha!
“Thập cô nương, những cái này cô đều muốn sao?” Vân Kiều ngạc nhiên.
“Ừm.
Đều muốn.
Cược thạch tùy ý chọn một ra là được rồi.
Đi thôi, Thập Uyển chắc cũng chọn xong rồi.”
Thập Cửu từ trong số nguyên thạch tùy ý chọn ra một cái.
Bên kia, Thập Uyển vênh váo tự đặc đi tới.
Thập Lôi ở đằng sau nở nụ cười sáng lạn với Vân Kiều, có thể đang coi thường nàng.
Ánh mắt của Thập Uyển âm hiểm: “Tiểu nha đầu, ngươi chọn xong chưa?”
“Trực tiếp mở ra đi.”
Thưởng Thạch hội, đều tập trung vào thời khắc mở nguyên thạch ra!
Mặc kệ ngươi bỏ ra bao nhiêu tiền vào, mở nguyên thạch mới biết là lời hay lỗ, vì thế bên cạnh giải thạch sư có không ít người đang vây lại xem, bọn họ đều biết Thập Cửu và Thập Uyển đang cá cược nên họ cực kỳ hưng phấn.
Thập Uyển sải bước đến trước mặt Thập Cửu, thái độ tự mãn: “Mở của bản tiểu thư trước đi.”
Ánh mắt của cô ta quét qua Thập Cửu, nở một nụ cười lạnh, hừ! Tiểu nha đầu này chết chắc rồi, cứ đợi quỳ xuống xin lỗi cô ta đi.
Dưới sự chú ý của mọi người, giải thạch sư tách từng lớp từng lớp nguyên thạch ra.
Thập Cửu nhìn, quá trình tách thạch cũng giống với phỉ thúy, cô nghe thấy lời bàn luận của mọi người: “Mọi người mau nhìn kìa, là Đế Vương Văn, nhất định có thể tách ra Linh thạch!”
“Còn có phỉ thúy xanh, Linh thạch này nhất định có phẩm chất rất tốt! Xem ra lần cược thạch này, Thập Uyển tiểu thư thắng rồi.”
“Đương nhiên là Thập Uyển tiểu thư thắng, tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch kia sợ ngay cả cược thạch cũng không biết.”
Nghe thấy mọi người khen ngợi, Thập Uyển liền dương dương tự đắc.
Thập Cửu đứng bất động, khóe môi hơi nhếch lên, bây giờ đắc ý bao nhiêu, đợi lúc nữa rớt xuống lại càng thảm!
Rắc---
“Tách ra rồi!”
Nguyên thạch nứt ra, Thập Uyển cũng chả thèm nhìn, hất cằm tự đắc: “Ai đến nói cho bản tiểu thư biết, linh thạch này có lớn hay không?”
Lặng ngắt như tờ.
Vân Kiều cười khinh thường: “Khá lớn, đáng tiếc là phế thạch.”
“Không thể!” Thập Uyển khóe miệng cứng đờ.
Cô ta mau chóng xông đến, trước mặt của giải thạch sư là một Linh thạch to bằng lòng bàn tay, tuy nhiên Linh thạch lại ảm đảm không sáng, vỏ ngoài có vô số vết nứt, không có Linh khí, không thể vô dụng hơn được nữa!
“Phụt.” Thập Cửu bật cười: “Không thể vô dụng hơn được nữa.”
Ngữ khí trầm bổng của nàng không khác gì cái tát, vả bôm bốp vào mặt của Thập Uyển.
“Tiểu nha đầu, ngươi đắc ý cái gì chứ!” Thập Uyển trừng mắt nhìn Thập Cửu, mặt mày vặn vẹo: “Ngươi còn chưa mở ra đó, bản tiểu thư không tin ngươi có thể tách ra được Linh thạch gì, chúng ta nhiều nhất cũng là hòa, muốn thắng ta? Nằm mơ đi!”
“Ổ? Vậy thì phải tách ra xem xem.” Thập Cửu đưa nguyên thạch của nàng cho giải thạch sư.
Nhìn thấy nguyên thạch của nàng, Thập Uyển lập tức cười, khinh thường nói: “Tiểu nha đầu, ngươi tưởng rằng nguyên thạch càng lớn thì sẽ có Linh thạch sao?”
Thập Cửu Lấy ra là một miếng nguyên thạch rất lớn, mọi người nhìn vào cũng lập tức cười lớn.
Ai cũng biết, chọn nguyên thạch không phải chọn lớn mà là chọn nguyên thạch tốt, hoàn chỉnh dễ nhìn hoặc có bề ngoài đặc biệt mới có thể chứa Linh thạch, miếng lớn như vậy, hơn nữa còn xấu xí sần sùi, sao có thể có Linh thạch chứ?
Ngay lúc đó không ít âm thanh châm chọc truyền vào trong tai của Thập Cửu.
Tiểu nha đầu này, thua chắc rồi!.
- Trước
- Tiếp