"Chứng hàn của hắn ta, là bệnh từ khi còn trong bụng mẹ.
Từ nhỏ thân thể đã yếu ớt.
Dược tính của hỏa linh chi cường liệt, hai cọng của ông không phải cứu hắn ta, mà là muốn mệnh của hắn ta."
"Ngươi ăn nói hàm hồ!" Triệu đại phu giận đến thổi râu trừng mắt.
Thập Cửu trực tiếp đi đến quỳ xuống trước mặt thiếu niên.
Đầy tớ nhìn cô, trợn mắt: "Ngươi muốn làm gì?"
"Không muốn hắn ta chết thì đừng cản trở."
"Ngươi! Ngươi biết công tử nhà chúng ta là ai không? Ngươi mà cũng muốn chữa trị cho công tử nhà chúng ta?"
Thập Cửu lạnh lùng liếc hắn một cái: "Cút ra."
Nô bộc đối diện với ánh mắt của Thập Cửu, thân thể lập tức cứng ngắc, trên mặt hiện lên sự sợ hãi.
Thập Cửu giơ tay, nô bộc sợ hãi lùi lại, không dám cản trở Thập Cửu nữa.
Triệu đại phu đen mặt đứng ở một bên.
Ông ta nhìn chằm chằm Thập Cửu, buồn bực sờ râu.
Ông ta muốn nhìn xem, nha đầu này có bản lĩnh gì, dám hoài nghi ông ta!
Cái tên Triệu Hạc của ông ta, không chỉ nổi danh ở Phong La thành, mà còn đến Hoàng thành, cũng không kém ngự y.
Ông ta nói thiếu niên này bệnh nguy kịch, thì nhất định không thể trị khỏi.
Tóm lại, tuyệt đối không phải sai lầm do hỏa linh chi của ông ta!
Mọi người cũng tò mò, vươn cổ nhìn một tay Thập Cửu bóp trên mu bàn tay của thiếu niên.
Đỡ thiếu niên dậy, tay ấn lên bụng cậu một cái.
A! Ọe——
Thiếu niên ói ra hỏa linh chi vừa ăn vào bụng.
Thập Cửu đút cho thiếu niên một viên đan dược, phân phó người hầu: "Lấy chén nước nóng đến đây."
"A, dạ!"
Người hầu gấp gáp đi đến phòng trà sát vạch bưng nước nóng tới, đút cho thiếu niên uống, thấy hô hấp của thiếu niên dần bình ổn, sắc mặt cũng chuyển biến tốt.
Triệu đại phu thấy vậy, không thể tin: "Chuyện này sao có thể!"
Ông ta nhanh chóng đi đến bắt mạch cho thiếu niên.
Kết quả, thiếu niên ban nãy còn khí mạch loạn xạ, thoi thóp sắp chết, chỉ trong chớp mắt, không những khí mạch trong cơ thể bình ổn, mà chứng hàn vừa phát tác nghiêm trọng cũng đã tốt lên.
Vừa rồi ông ta còn khinh thường Thập Cửu, kết quả hiện tại đã tát bốp bốp lên mặt ông ta.
Sắc mặt Triệu đại phu lúc xanh lúc trắng.
Mọi người thấy sau khi Triệu đại phu bắt mạch cho thiếu niên xong không nói chuyện, lại thấy thiếu niên chuyển biến tốt lên.
Ai còn không biết kết quả?
Triệu đại phu lại thật sự cho người ta uống sai thuốc!
Còn nha đầu này, lại có thể cứu sống người!
Nhất thời, biểu cảm của mọi người cũng rất đặc sắc.
Ai cũng không nói chuyện.
Vừa rồi họ miệt thị Thập Cửu thế nào, bây giờ da mặt của từng người nghẹn đến phát hoảng.
"Công tử, người không sao rồi?"
"Khụ khu, ta không sao." Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Thập Cửu: "Đa tạ cô nương cứu ta.
Ta tên Vân Kiều."
Mặc dù thiếu niên bị bệnh, nhưng thần trí chàng ta thanh tỉnh, biết hết, biết Thập Cửu mới là ân nhân cứu mình!
Thập Cửu nhàn nhạt liếc nhìn thiếu niên, mở miệng: "Thập Cửu."
Thập Cửu?
Tất cả mọi người đều trừng to mắt, Phong La thành của họ có một Thập Cửu, là phế vật tiếng xấu vang xa.
Người này cũng tên Thập Cửu, họ nhất định không phải cùng một người.
Phế vật đó sao có thể có y thuật còn tốt hơn Triệu đại phu.
Thiếu niên Vân Kiều đứng dậy dưới sự giúp đỡ của nô bộc.
Chàng cười nhẹ, chắp tay hành lễ với Thập Cửu.
Trước đó Vân Kiều phát bệnh yếu ớt, khuôn mặt thống khổ, bây giờ xem qua mới phát hiện bộ dạng chàng tuấn tú phong nhã, là một thiếu niên phong lưu.
Thập Cửu ra tay cứu người là vì thực sự không thể nhìn lang băm hại tính mạng người khác.
Thập Cửu dặn dò: "Lúc nào cũng chuẩn bị một chút noãn tâm ích khí hoàn, lúc phát bệnh sẽ có ích hơn bất kỳ thứ gì."
"Noãn tâm ích khí hoàn là gì?" Vân Kiều nghi hoặc.
Thập Cửu hơi kinh ngạc, nàng quên mất ở đây không phải Đế Quốc, y thuật cũng kém, nhất định không có noãn tâm ích khí hoàn.
Thập Cửu thấy Vân Kiều thuận mất, nàng ngoắc ngoắc ngón tay: "Ngươi theo ta đến đây.".