• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Panacea

Chương 11.

"Hơi tò mò thôi," An Tử Mục cười phủ nhận, lại nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu, "Dục Tiêu không phải kiểu người dễ dàng nhận đồ của người khác, khiến tôi rất tò mò là ai tặng."

Trong lời nói của An Tử Mục có ý cố chấp hỏi cho ra người tặng đồ là ai.

Mắt Thẩm Trình Miên trợn trắng, sau khi hỏi ra kiểu gì tên điên này cũng sẽ ra tay xử lí người ta.

Trong lòng lảm nhảm là thế, bên ngoài Thẩm Trình Miên vẫn cười cười như cũ, như đang nghiêm túc phân tích tính cách của Hoắc Dục Tiêu cùng với An Tử Mục, gật đầu nói, "Nếu anh Dục mà thích một người thì nhất định sẽ bảo vệ người đó rất kĩ càng, chắc chắn không để người khác biết dễ dàng vậy đâu."

Lời nói của cậu không đầu không đuôi, rồi lại như ám chỉ những cái bánh kem đó đúng thật là do người mà Hoắc Dục Tiêu thích tặng cho.

Hoắc Dục Tiêu vẫn không nói gì cả, như ngầm xác nhận lời Thẩm Trình Miên vừa nói, rằng Hoắc Dục Tiêu bảo vệ người ta rất kĩ, không có ý định nói cho người khác biết.

Ánh mắt An Tử Mục càng thêm sâu thẳm, có cảm giác đồ vật mà mình sở hữu bị người khác la liếm, phẫn nộ bừng bừng bốc lên trong đầu, nhưng gã vẫn nhịn, trước khi đạt được mục đích, gã là một người cực kì kiên nhẫn, giống như một thợ săn lành nghề, có thể ngủ đông thời gian dài trong hoàn cảnh khắc nghiệt để chinh phục bằng được con mồi.

Cong môi cười cười, An Tử Mục bày ra vẻ mặt nhiều chuyện, gãi đúng chỗ ngứa, "Cậu Thẩm nói như vậy, chẳng lẽ Dục Tiêu thật sự đã có người mình thích rồi?"

Thẩm Trình Miên nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu theo bản năng, đối mặt với đôi mắt sâu thăm thẳm của Hoắc Dục Tiêu, cậu chậm chạp phát hiện Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn im lặng, dường như đang để mặc cậu làm gì thì làm, xem ra quan hệ giữa Hoắc Dục Tiêu và nguyên chủ vẫn rất tốt, ít nhất vẫn sẽ giữ mặt mũi cho anh em trước mặt người ngoài.

Chẳng qua, hẳn là hắn cũng sẽ không tùy tiện để người khác nói rằng hắn đang thích ai đó chứ nhỉ?

Biết được điều này, Thẩm Trình Miên hơi chột dạ, chỉ vì chọc tức An Tử Mục, không đáng để khiến Hoắc Dục Tiêu không vui, cậu đang định phủ nhận, lại đột nhiên nghe được Hoắc Dục Tiêu "Ừ" một tiếng không rõ có ý gì.

Lần này cả Thẩm Trình Miên và An Tử Mục đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu.

"Có vấn đề?" Tầm mắt Hoắc Dục Tiêu hờ hững đảo qua bọn họ, trên mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

An Tử Mục sửng sốt vài giây mới đè lửa giận trong lòng xuống, biết Hoắc Dục Tiêu đã không còn kiên nhẫn, gã không thể liều lĩnh tiếp tục hỏi, mỉm cười ôn hòa, lắc đầu nói, "Sao vậy được, đương nhiên là không có vấn đề gì cả."

Nói xong quay về chỗ ngồi ngay lập tức.

Xoay người lại, vẻ mặt của gã gần như đã không thể khống chế được nữa.



Thẩm Trình Miên vẫn còn trợn mắt há mồm như cũ, bởi vì Hoắc Dục Tiêu cho người khác cảm giác quá lạnh lùng, cậu không nghĩ rằng Hoắc Dục Tiêu đang cố ý phối hợp với mình, cho nên phản ứng đầu tiên là Hoắc Dục Tiêu có người mình thích lúc nào sao cậu lại không biết?

Nhìn chằm chằm Hoắc Dục Tiêu vài giây, cậu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn hỏi, "Anh Dục, cậu thật sự có người mình thích à?"

Hoắc Dục Tiêu rũ mắt nhẹ nhàng, liếc nhìn người đang ngồi phía trước bọn họ, An Tử Mục.

Chỉ cần để ý một chút thôi, sẽ nghe được tất cả những gì bọn họ đang nói ở đằng sau.

Mà Thẩm Trình Miên thậm chí vẫn chưa nhận ra cái gật đầu vừa rồi của hắn chỉ là tùy vào tình hình mà nói đỡ cho cậu.

"Ừ." Hoắc Dục Tiêu gật đầu, nghĩ đến điều gì, khóe miệng khẽ cong lên lơ đãng.

Có một người như vậy tồn tại có lẽ cũng không tồi, vẽ chuyện cho An Tử Mục làm, cũng coi như là hắn tự tạo thú vui cho bản thân.

Thẩm Trình Miên không biết Hoắc Dục Tiêu nghĩ gì, thấy hắn gật đầu, hình như còn nở nụ cười, cậu đột nhiên nhảy dựng trong lòng.

Hoắc Dục Tiêu thật sự có người mình thích?

Sao mà vậy được! Từ đầu đến cuối trong sách rõ ràng là chưa thấy chỗ nào viết Hoắc Dục Tiêu từng có tình cảm với ai mà.

Nhưng chính miệng Hoắc Dục Tiêu thừa nhận, chuyện này không cần phải gạt cậu.

Hay là, đã có điều gì đó đã thay đổi mà cậu không biết?

Dường như mọi chuyện đang dần thoát khỏi sự khống chế, Thẩm Trình Miên đột nhiên có cảm giác từng đợt hoảng loạn đang dâng lên trong lòng mình, cậu không tiếp tục gặng hỏi, chuyển tầm mắt, bình tĩnh lấy sách giáo khoa ra, định làm chuyện khác để che giấu tâm trạng đang rối lung tung một nùi.

Đột nhiên An Tử Mục đang ngồi phía trước bỗng đứng dậy, ra khỏi phòng học.

Thẩm Trình Miên đang đắm chìm trong cốt truyện, tâm trí bay bổng bốn phía, không để ý đến việc An Tử Mục đã rời đi, mãi đến khi nghe Hoắc Dục Tiêu gõ gõ bàn mình cậu mới hoàn hồn, ngước mắt nghi hoặc, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hoắc Dục Tiêu.

Hoắc Dục Tiêu nhạy bén nhận ra cảm xúc của Thẩm Trình Miên không bình thường, nhưng so với chuyện này, hắn càng hứng thú với một việc khác hơn.

"Vừa rồi cậu cố ý khiến An Tử Mục hiểu lầm cái bánh kem này là do người nào đó thích tôi tặng cho." Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu nhìn thẳng vào Thẩm Trình Miên, tuy rằng câu hắn vừa nói là câu trần thuật, nhưng ai cũng nghe được lời nói của hắn có ý nghi vấn.

Hắn phát hiện những cảm giác của Thẩm Trình Miên về An Tử Mục dường như nhạy bén khác thường, lúc trước ở bệnh viện còn nói thẳng rằng cậu cảm thấy An Tử Mục không có ý tốt, vừa rồi dường như cũng cố ý không cho An Tử Mục biết bánh kem này là do cậu tặng, hay những điều đó cũng bắt nguồn từ trực giác khi đối mặt với nguy hiểm?

Thẩm Trình Miên sửng sốt trong chốc lát, thầm nghĩ quả nhiên là nam chính, trước mặt người khác giữ mặt mũi cho anh em là một chuyện, khi có điều nghi ngờ muốn hỏi cho rõ ràng thì lại là chuyện khác.

May mắn là Thẩm Trình Miên đã chuẩn bị tinh thần cho việc này, cậu công khai bày tỏ bất mãn của mình đối với An Tử Mục, "Do cậu ta tự hiểu lầm trước mà, tôi nhìn cậu ta ngứa mắt, cậu ta lại hỏi đông hỏi tây rất là phiền phức, nên chỉ có thể tùy tình hình mà tự biên tự diễn, ai biết anh Dục lại thật sự có người mình thích đâu."

Vừa nói dứt câu cuối cùng, giọng nói Thẩm Trình Miên nhỏ dần, nhíu mày, vẫn không nghĩ ra Hoắc Dục Tiêu có người mình thích từ lúc nào.

Ngay cả trong sách, đến kết truyện cũng chưa thấy viết Hoắc Dục Tiêu đã rung động với ai bao giờ, việc cậu xuyên sách hẳn là không đến mức tạo ra hiệu ứng bươm bướm lớn đến vậy, ngay cả tuyến tình cảm của nhân vật chính cũng bị ảnh hưởng.

Nghĩ vậy, Hoắc Dục Tiêu hơi hoảng hốt trong lòng. Lời thề son sắt muốn thay đổi kết truyện trước đây đột nhiên dao động.

Thời khắc này, đột nhiên cậu tỉnh táo kì lạ, nhận ra có rất nhiều chuyện mà cậu không thể nào khống chế, nếu lỡ mọi chuyện không được như kì vọng của mình, cậu không gánh vác nổi hậu quả.

Nghe được câu trả lời của cậu, Hoắc Dục Tiêu rũ mắt, không tiếp tục hỏi tại sao Thẩm Trình Miên không thích An Tử Mục.

Có người tính tình đã không hợp nhau từ khi sinh ra, điều này cũng không phải chuyện gì quá đột ngột.



Nhưng hắn vẫn tin tưởng trực giác của bản thân như cũ, từ sau lúc gặp hỏa hoạn, Thẩm Trình Miên dường như đã thay đổi.

Hắn không hỏi tại sao, nhưng Thẩm Trình Miên sẽ không bỏ qua cơ hội mách lẻo trước mắt, tâm trạng cậu rất buồn bực, nói chuyện không để ý nhiều, chỉ nghĩ đến việc phải giúp Hoắc Dục Tiêu thoát khỏi kết cục như trong sách.

"Anh Dục, tôi thật sự cảm thấy tên họ An kia không có ý tốt, cậu đừng bị cậu ta lừa."

Những lời này thật ra có hơi gay gắt đối với một An Tử Mục vẫn chưa hề bại lộ tính cách thật, từ trước đến nay Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn công bằng, nghe cậu nói xấu sau lưng một bạn học như vậy có thể sẽ thấy phản cảm, Thẩm Trình Miên nói xong mới nhận ra điều không ổn.

Không ngờ Hoắc Dục Tiêu lại nhìn cậu như đang nghĩ ngợi điều gì, gật đầu.

Hai mắt Thẩm Trình Miên sáng ngời, "Anh Dục, cậu cũng cảm thấy cậu ta không bình thường đúng không?"

Hoắc Dục Tiêu đối diện với ánh mắt của Thẩm Trình Miên, phát hiện ánh mắt đang mong đợi điều gì đó của cậu rất có hồn.

Ánh mắt ngừng lại vài giây, nhận ra bản thân mình đang thất thần, Hoắc Dục Tiêu cau mày, nhìn đi nơi khác, "ừ" một tiếng không rõ có ý gì xem như trả lời câu hỏi của Thẩm Trình Miên.

Thẩm Trình Miên nhận ra Hoắc Dục Tiêu thất thần, câu trả lời này rõ ràng không thật lòng, cậu âm thầm thở dài, cảm thấy Hoắc Dục Tiêu không phủ nhận lại lời nói của mình là bởi vì coi trọng tình nghĩa anh em.

Vẫn phải cần có bằng chứng, một bằng chứng có thể vạch trần được gương mặt thật của An Tử Mục.

Đôi mày của Thẩm Trình Miên nhíu chặt lại.

Mãi đến khi giờ tự học bắt đầu được một nửa rồi An Tử Mục mới trở về phòng học, sắc mặt gã tự nhiên, bước lên trên bục giảng, ra hiệu cho mọi người im lặng.

Tuy rằng An Tử Học mới chuyển đến ngôi trường này được một học kì, nhưng biểu hiện thường ngày của gã khiêm tốn lại hào phóng, khuôn mặt rất có sức hút, nên ấn tượng của đa số các bạn học trong lớp dành cho gã không tồi, ngoài ra, gã còn là đại diện môn Ngữ văn của lớp bọn họ.

Lúc này, thấy gã ra hiệu cho mọi người im lặng, có bạn học hỏi ngay, "Đại diện Ngữ văn, cô Nguyễn lại giao việc gì à?"

Cô Nguyễn chính là cô giáo dạy Ngữ văn của lớp bọn họ.

An Tử Mục cười nói, "Trường học muốn tổ chức một cuộc thi diễn thuyết, cô Nguyễn nhờ tôi nói với mọi người một tiếng, lớp chúng ta có hai suất, hi vọng mọi người tham gia tích cực, những bạn học có hứng thú tham gia có thể đến nơi báo danh lúc bốn giờ chiều nay."

Mọi người trong lớp ngay lập tức than ngắn thở dài, bọn họ không ham hố gì mấy hoạt động kiểu này.

An Tử Mục cũng hiểu ý bọn họ, gã nhún vai, nói nửa đùa nửa thật, "Cô Nguyễn vẫn còn đang chờ tôi báo cáo kết quả công việc, mọi người giúp tôi một chút đi."

Các bạn trong lớp cười ầm lên.

"Chúng tôi lực bất tòng tâm, đại diện lớp vẫn nên tự mình tham gia đi." Có người cười nói.

"Không được đâu, tôi chỉ có một, lớp chúng ta có hai suất, chẳng lẽ các cậu định chém tôi thành hai nửa để tham gia?" An Tử Mục cười, nói đùa, còn nói thêm, "Khó lắm mới có được một cơ hội rèn luyện tốt như vậy, mọi người báo danh tích cực đi, bỏ lỡ lần này thì không có lần sau nữa đâu."

Thẩm Trình Miên nhớ rõ trong sách cũng nhắc tới cuộc thi diễn thuyết này, An Tử Mục còn cố tình hỏi Hoắc Dục Tiêu có tham gia hay không, không ngoài dự đoán, Hoắc Dục Tiêu từ chối, cuối cùng không biết An Tử Mục dùng cách nào, thuyết phục được một cặp yêu nhau trong lớp báo danh.

Sau một lúc hồi tưởng, nhận ra chuyện nhỏ này không liên quan gì đến bọn họ, Thẩm Trình Miên không để ý nữa, cậu vẫn đang nghĩ đến sợi tơ hồng không thể hiểu được kia của Hoắc Dục Tiêu, không ngờ rằng sự việc xảy ra tiếp theo đã giáng cho cậu một đòn cảnh cáo.

Mãi cho đến buổi chiều cũng chưa có ai báo danh cuộc thi diễn thuyết, quả nhiên An Tử Mục tìm tới Hoắc Dục Tiêu.

"Dục Tiêu, có muốn báo danh cuộc thi diễn thuyết không?" An Tử Mục cầm phiếu báo danh, hỏi.

Ngoài dự đoán, Hoắc Dục Tiêu không từ chối ngay như trong sách miêu tả, hắn nhìn thoáng qua phiếu báo danh, khẽ hỏi, "Hiện tại có ai báo danh chưa?"



Thật ra An Tử Mục không cảm thấy rằng Hoắc Dục Tiêu sẽ hứng thú với chuyện này, gã chỉ muốn mượn cơ hội để nói chuyện với Hoắc Dục Tiêu, không ngờ vậy mà Hoắc Dục Tiêu không từ chối ngay lập tức.

Gã cười cười ngoài ý muốn, nói, "Chưa có ai cả, chắc cuối cùng vẫn là tôi tham gia, nếu cậu cảm thấy hứng thú, hai suất dành cho lớp chúng ta hẳn sẽ là tôi với cậu."

Ban đầu Thẩm Trình Miên cũng không để ý đến việc An Tử Mục tới tìm Hoắc Dục Tiêu lúc này, bởi vì cậu biết rõ Hoắc Dục Tiêu sẽ từ chối, mãi đến khi Hoắc Dục Tiêu và An Tử Mục đứng tán gẫu mới mơ hồ cảm thấy không đúng, cậu nhớ rằng trong sách, rõ ràng Hoắc Dục Tiêu đã lắc đầu gọn gàng dứt khoát, không hề nói nhiều với An Tử Mục như vậy.

Thẩm Trình Miên đột nhiên nhảy dựng trong lòng.

Cốt truyện lại thay đổi.

Nghĩ vậy, cậu không khỏi nhíu mày, nhìn Hoắc Dục Tiêu, nhưng cậu chưa kịp phản ứng, Hoắc Dục Tiêu đã gật đầu.

"Báo đi."

"Được, cuối cùng cũng có thể báo cáo kết quả công việc rồi." An Tử Mục cũng không ngờ chỉ thuận miệng hỏi lại có được niềm vui bất ngờ, khóe miệng tươi cười rạng rỡ, lộ ra biểu cảm như vừa trút được gánh nặng.

Nói xong gã ngay lập tức đè bút điền tên của bản thân và Hoắc Dục Tiêu lên, sau đó đi đến văn phòng của giáo viên để báo cáo công việc.

Không chú ý một chút mà cốt truyện đã mất khống chế như một con ngựa hoang giãy thoát khỏi dây cương, Thẩm Trình Miên sửng sốt hồi lâu, sự khủng hoảng trong lòng nháy mắt đã tăng lên dữ dội.

Rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở đâu chứ?

Tại sao Hoắc Dục Tiêu không từ chối? Dựa theo tính cách của hắn, Hoắc Dục Tiêu cũng không phải kiểu người thích tham gia mấy hoạt động này.

Tại sao lại thay đổi? Thẩm Trình Miên không nghĩ ra.

Đột nhiên cậu nghĩ đến vừa rồi Hoắc Dục Tiêu có hỏi nhiều hơn một chuyện. Hắn hỏi có ai báo danh chưa, lúc nghe được An Tử Mục nói rằng chắc là hai người bọn họ tham gia, Hoắc Dục Tiêu mới gật đầu.

Trong đầu hiện lên một suy đoán, sắc mặt Thẩm Trình Miên trắng bệch.

Hiện tại, người báo danh là An Tử Mục và Hoắc Dục Tiêu, từ bây giờ đến khi cuộc thi diễn thuyết bắt đầu còn một khoảng thời gian nữa, trước khi cuộc thi chính thức bắt đầu, chắc chắn hai người dự thi sẽ có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau.

Chẳng lẽ những việc cậu làm đã bị phản tác dụng, Hoắc Dục Tiêu không những không tránh xa An Tử Mục, trái lại còn có hứng thú với gã? Thế nên mới đột nhiên hào hứng tham gia cuộc thi này?

Cậu tin rằng không có yếu tố bên ngoài can thiệp thì tình huống truyện không thể nào thay đổi vô duyên vô cớ, mà nhân tố ngoài ý muốn duy nhất hiện tại là cậu, Thẩm Trình Miên khó có thể không đưa ra kết luận cuối cùng, cậu là nguyên nhân của tất cả những chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK