Chương 97.
Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, "Được."
"Thật á?" Thẩm Trình Miên vừa mừng rỡ vừa bất ngờ.
"Sáng mai 7 giờ tôi đón em, chúng ta tới tập đoàn nhà họ Hoắc, đến trưa thì về nhà." Hoắc Dục Tiêu vừa nói vừa vô cảm đẩy móng vuốt của Nguyên Nguyên ra, đồng thời bình tĩnh giơ điện thoại cao hơn một chút, không để camera quay trúng hai con mèo nữa.
Thẩm Trình Miên tò mò hỏi: "Em đến công ty với anh hả? Có tiện không?"
"Chẳng qua em sẽ cảm thấy hơi nhàm chán thôi." Hoắc Dục Tiêu nói.
"Không sao, chỉ cần có chỗ viết bài là được, em sẽ đem theo bài tập." Thẩm Trình Miên dạt dào hứng thú, hoàn toàn quên bén việc đi sớm để xem mèo.
Hoắc Dục Tiêu cười nói: "Được."
"Vậy mai em dậy sớm hơn chút, anh không cần tới đón em đâu, em tự đi được." Thẩm Trình Miên đang nói, đột nhiên nhìn thấy nửa cái đầu mèo bông xù chen vào màn hình bên kia, hai mắt cậu cũng tự động liếc nhìn theo.
"Tiện đường." Hoắc Dục Tiêu cũng nhìn sang Nguyên Nguyên đang giẫm chân lên cánh tay hắn để chen vào màn hình điện thoại, ánh mắt toát ra vẻ ghét bỏ. Hắn vẫn nhớ rõ dáng vẻ xù lông gầm gừ của con mèo này mỗi lần nhìn thấy hắn trước kia, chắc là bây giờ nó to gan hơn nhiều rồi.
"Vậy mai em chờ anh," Thẩm Trình Miên nở nụ cười, "Nó thích điện thoại hả?". ngôn tình ngược
Hoắc Dục Tiêu lại vô cảm đẩy mèo ra lần nữa, "Chắc nó thích em đấy."
"Thế hả?" Giọng nói của Thẩm Trình Miên có phần vui vẻ.
Đi hết một vòng lại quay về chủ đề cũ, Hoắc Dục Tiêu hơi bất đắc dĩ, đành chỉnh camera thấp xuống, để hai con mèo lọt vào ống kính lần nữa.
"Hồi trước nó cứ nhìn thấy tôi là cụp đuôi chạy mất, đây là lần đầu tiên nó chủ động đến gần tôi."
Trên màn hình xuất hiện mấy bé mèo đáng yêu, ánh mắt Thẩm Trình Miên cũng vô thức liếc nhìn theo. Nghe Hoắc Dục Tiêu nói, cậu hơi ngạc nhiên, "Em còn tưởng nó can đảm lắm chứ, thì ra nhát gan thế à."
"Tùy người thôi." Hoắc Dục Tiêu nói.
Thẩm Trình Miên cười thành tiếng, "Mềm nắn rắn buông đúng không?"
Thẩm Trình Miên nói chuyện rất thú vị, khóe môi Hoắc Dục Tiêu cong lên, hắn cũng không ngăn Nguyên Nguyên giẫm lên đùi mình nữa.
Hai con mèo chen chúc nhau bên chân Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên cảm thấy hơi buồn cười, "Quýt Nhỏ gặp bất lợi rồi, đã bé lại còn lông ngắn hơn Nguyên Nguyên, nó sắp bị Nguyên Nguyên chôn dưới người luôn rồi kìa."
Hoắc Dục Tiêu đứng ra bảo vệ công lý, hắn phủi lông Nguyên Nguyên sang một bên rồi nhấc Quýt Nhỏ ra ngoài. Nhưng chưa được bao lâu, Nguyên Nguyên lại ngoe nguẩy động đậy, cái đuôi to lớn của nó quét qua, nhấn chìm Quýt Nhỏ lần nữa. Quýt Nhỏ chỉ nằm yên một chỗ mặc kệ đời, chỉ cần Nguyên Nguyên không che trúng mắt nó thì có làm gì cũng chẳng sao.
"Con mèo này giống em," Hoắc Dục Tiêu gãi cằm Quýt Nhỏ, "Tính tình tốt."
Thẩm Trình Miên cười nói: "Làm gì có ai khen mèo như anh chứ."
Hai người đang trò chuyện thì bên phía Thẩm Trình Miên đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Chắc là mẹ em đó," Thẩm Trình Miên nói với Hoắc Dục Tiêu, cậu bỏ điện thoại xuống rồi đi mở cửa. Quả nhiên mẹ Thẩm đang đứng bên ngoài, bà còn cầm một ly sữa bò trên tay.
"Miên Miên, hôm nay con có nói với mẹ dạo này con ngủ không ngon bằng lúc trước nữa đúng không? Uống sữa bò trước khi ngủ sẽ dễ vào giấc hơn đấy, mẹ hâm cho con một ly, nhớ uống lúc còn nóng nhé." Mẹ Thẩm nói.
Thẩm Trình Miên vội vàng nhận lấy ly sữa từ tay mẹ Thẩm, cậu uống sạch trong vài ngụm, sau đó đưa lại ly cho bà, "Cảm ơn mẹ ạ."
Mẹ Thẩm cười lắc đầu, "Con ngủ sớm đi."
Thẩm Trình Miên gật đầu, "Mẹ cũng vậy."
Sau khi mẹ Thẩm đi, Thẩm Trình Miên cũng quay về phòng. Cậu lại cầm điện thoại lên, kể cho Hoắc Dục Tiêu nghe về cuộc trò chuyện giữa cậu và ba Thẩm hôm nay.
"Ba biết em đang yêu rồi." Thẩm Trình Miên nói.
Hoắc Dục Tiêu nhếch môi, "Vậy à."
Thẩm Trình Miên nhìn thấy biểu cảm của hắn thì không còn căng thẳng nữa, cậu cười nói: "Ba hỏi đối tượng của em là bạn nữ lớp nào."
Nụ cười trên mặt Hoắc Dục Tiêu khựng lại, hắn nhướng mày, "Em trả lời thế nào?"
Thẩm Trình Miên đảo mắt, gian xảo nói: "Anh đoán xem."
Hoắc Dục Tiêu gập ngón trỏ, khều khều màn hình điện thoại, "Em nói đi."
Thẩm Trình Miên chậm rãi nói: "Ba hỏi em là bạn nữ nào, em lại nghĩ anh không phải bạn nữ, nên chỉ đành nói bừa một cái tên nào đó thôi..."
"Thật không?" Hoắc Dục Tiêu cắt ngang lời cậu, đôi mắt hắn hơi nheo lại.
Thẩm Trình Miên đánh hơi được sự nguy hiểm, khóe môi cậu cong lên, ngoan ngoãn sửa miệng: "Em xạo đó."
Hoắc Dục Tiêu nhướng mày.
Không đợi hắn hỏi, Thẩm Trình Miên chủ động nói: "Lúc đó em vẫn chưa biết nên trả lời thế nào, ba em không hỏi nữa, ông ấy nói rằng khi nào em muốn nói thì hãy nói."
Lúc này Hoắc Dục Tiêu mới cong môi.
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc. Thấy Quýt Nhỏ và Nguyên Nguyên đều đã say giấc dưới chân Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên cười cười, chúc hắn ngủ ngon, "Anh ơi, mai gặp nhé."
"Mai gặp." Hoắc Dục Tiêu đáp,
Sau khi cúp máy, không biết có phải vì ly sữa bò mẹ Thẩm đưa thật sự có tác dụng hay không, đêm nay Thẩm Trình Miên ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Trình Miên chào ngày mới trong tiếng chuông báo thức inh ỏi. Lúc cậu xuống giường thì ba Thẩm mẹ Thẩm cũng vừa dậy, Thẩm Trình Miên liền nói với bọn họ hôm nay cậu muốn ra ngoài. Ba Thẩm mẹ Thẩm dặn dò cậu chú ý an toàn, Thẩm Trình Miên cũng gật đầu như giã tỏi.
Đúng 7 giờ, Hoắc Dục Tiêu nhắn tin nói rằng hắn đã đến nơi, cậu chào ba Thẩm mẹ Thẩm một tiếng rồi mở cửa bước ra ngoài.
Thẩm Trình Miên quen đường quen nẻo ngồi lên xe nhà họ Hoắc. Hoắc Dục Tiêu hỏi cậu: "Ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi," Thẩm Trình Miên nói, lại hỏi Hoắc Dục Tiêu: "Anh ăn chưa?"
"Rồi." Hoắc Dục Tiêu nghiêng người thắt chặt dây an toàn cho cậu.
Thẩm Trình Miên vô thức ngẩng đầu nhìn về phía trước, cậu bỗng bắt gặp ánh mắt của chú Triệu qua gương chiếu hậu, chú cười hỏi: "Thiếu gia Thẩm ngồi vững chưa ạ?"
Thẩm Trình Miên gật đầu, chợt có cảm giác hơi mất tự nhiên.
Chú Triệu không nhìn gương chiếu hậu nữa, lập tức khởi động xe.
"Lại căng thẳng à?"
Hơi thở ấm áp bỗng phả vào bên tai, Thẩm Trình Miên quay đầu nhìn sang bên cạnh thì phát hiện Hoắc Dục Tiêu đang thầm thì vào tai cậu, khóe môi hắn cũng cong lên.
Thẩm Trình Miên xoa nhẹ hai bên tai, cậu thầm thì với Hoắc Dục Tiêu: "Chú Triệu biết không?"
Hoắc Dục Tiêu cười cười, hắn nắm lấy tay cậu, gật đầu.
Thẩm Trình Miên thả lỏng, nhỏ giọng nói: "Căng thẳng vô ích rồi."
Khóe môi Hoắc Dục Tiêu cong lên.
Đến tòa cao ốc của tập đoàn nhà họ Hoắc, Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu đi thang máy chuyên dụng lên tầng trên. Hoắc Dục Tiêu dẫn cậu vào văn phòng, giúp cậu làm quen với môi trường ở đây một chút.
"Sáng nay tôi có hai cuộc họp, họp xong chúng ta sẽ về. Em cứ ở trong văn phòng của tôi, sẽ không có ai tới làm phiền đâu." Hoắc Dục Tiêu nói.
"Được." Thẩm Trình Miên gật đầu.
"Có yêu cầu gì thì liên hệ với trợ lý Từ, hoặc gọi thẳng cho tôi." Hoắc Dục Tiêu dặn dò.
Thẩm Trình Miên cười nói: "Được."
"Muốn ăn gì không? Tôi gọi người đưa đến đây." Hoắc Dục Tiêu xoa xoa lên khóe mắt cậu.
Thẩm Trình Miên lắc đầu, cười nói: "Anh cứ yên tâm làm việc đi, không cần lo cho em đâu."
Hoắc Dục Tiêu nhìn Thẩm Trình Miên, ôm lấy eo cậu rồi cúi đầu hôn cậu một cái.
Đợi hắn hôn xong, Thẩm Trình Miên ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: "Đến giờ đi làm rồi kìa anh gì ơi."
Hoắc Dục Tiêu cười cười, không hề vạch trần sự ngượng ngùng của cậu. Hắn chỉ vào một cánh cửa khác trong văn phòng, "Học mệt quá thì có thể vào trong nghỉ ngơi."
Thẩm Trình Miên gật đầu, "Được."
Một lúc sau, có thư ký đến nhắc nhở Hoắc Dục Tiêu đi họp, người kia nhìn thấy Thẩm Trình Miên trong văn phòng cũng không hề lộ vẻ ngạc nhiên, có vẻ như đã được Hoắc Dục Tiêu dặn dò từ trước.
Hoắc Dục Tiêu đi rồi, Thẩm Trình Miên chỉ còn một mình trong căn phòng rộng lớn, thảo nào hắn cứ lo cậu cảm thấy nhàm chán. Thẩm Trình Miên lấy bài tập của kì nghỉ đông ra, chăm chú đắm chìm vào biển trời tri thức.
Cậu vẫn luôn tập trung cao độ mỗi khi làm bài tập. Chắc là vì Hoắc Dục Tiêu đã sắp xếp ổn thỏa nên suốt cả buổi sáng không có người nào dám bước chân vào văn phòng, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, rất thích hợp để học tập. Trong lúc Thẩm Trình Miên đang học, Hoắc Dục Tiêu có trở lại văn phòng một lần sau khi kết thúc cuộc họp thứ nhất, hắn nói chuyện cùng cậu vài câu rồi bắt đầu tham dự cuộc họp tiếp theo.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, đến khoảng 11 giờ, Hoắc Dục Tiêu không còn cuộc họp nào nữa, hai người cùng nhau về nhà. Hắn cũng biết Thẩm Trình Miên nhớ mèo nên không dẫn cậu đi ăn bên ngoài mà gọi trước cho dì nấu cơm trong nhà, bảo dì chuẩn bị bữa trưa cho hai người.
Thẩm Trình Miên cảm thấy hơi kì lạ, "Anh ơi, trong nhà không còn ai khác nữa à?"
Hoắc Dục Tiêu gật đầu, "Hoắc Hữu Hoài ở công ty, Hồ Vân hẹn bạn đi làm đẹp, còn Hoắc Liên Kỳ lại đang lêu lổng với mấy đứa bạn chẳng ra gì của nó ở đâu đó rồi."
Nghe thấy cách xưng hô của Hoắc Dục Tiêu với người nhà họ Hoắc, cậu cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào, bởi vì những gì bọn họ đã làm ở đời trước hoàn toàn không xứng với sự chân thành của Hoắc Dục Tiêu. Nghe vậy, Thẩm Trình Miên chỉ gật đầu.
Đến nhà họ Hoắc, Thẩm Trình Miên định đi tìm mèo trước. Không ngờ khi hai người vừa bước vào cửa, tia chớp cam Quýt Nhỏ liền xông tới trước mặt Thẩm Trình Miên, sau đó chạy vòng vòng bên chân cậu.
Ánh mắt Thẩm Trình Miên sáng bừng, cậu vui vẻ bế nó lên, "Quýt Nhỏ có nhớ anh không nào?"
Quýt Nhỏ meo meo hai tiếng, như thể đang đáp lại cậu, Thẩm Trình Miên vui vẻ cọ đầu với nó.
Hoắc Dục Tiêu dẫn một người một mèo vào nhà. Vừa đến phòng khách, Thẩm Trình Miên lập tức ôm Quýt Nhỏ quan sát khắp xung quanh, "Sao không thấy Nguyên Nguyên đâu vậy?"
Hoắc Dục Tiêu cũng không thấy nó đâu, dì Liễu đang đứng bên cạnh, nghe cậu hỏi thì cười cười, trả lời: "Nguyên Nguyên đang ở trong phòng Quýt Nhỏ đấy, không biết hôm nay nó bị làm sao mà mới sáng sớm đã bắt đầu chiếm đoạt phòng Quýt Nhỏ rồi, đến bây giờ vẫn chưa chịu ra nữa. May mà Quýt Nhỏ chẳng thèm tranh với nó, không thì hai đứa lại ầm ĩ hết cả lên."
Không biết có phải vì nghe thấy tiếng động bên ngoài hay không, phía góc Đông Nam của phòng khách bỗng vang lên tiếng mèo kêu. Thẩm Trình Miên quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một con Ragdoll hai màu mắt đang ló đầu ra nhìn bọn họ, ánh mắt vừa cảnh giác vừa tò mò.
"Ôi trời, cuối cùng cũng chịu ra rồi." Dì Liễu kinh ngạc nói.
Nguyên Nguyên nghiêng đầu nhìn bọn họ, kêu meo một tiếng.
Thẩm Trình Miên thích thú nhìn nó, nhưng sợ dọa mèo chạy mất nên cậu đành kìm chế cảm giác muốn lao đến vuốt ve, cố gắng dời mắt sang nơi khác.
Hoắc Dục Tiêu liếc nhìn con mèo, nói với dì Liễu: "Dì Liễu, ăn cơm thôi."
Dì Liễu gật đầu, lập tức vào bếp mang đồ ăn ra.
Sau khi dì Liễu vào bếp, Thẩm Trình Miên vội vàng nhìn thoáng nơi Nguyên Nguyên đang đứng, cậu kinh ngạc phát hiện Nguyên Nguyên đang đi về phía hai người. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Thẩm Trình Miên, nó lập tức dừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu chằm chằm, cậu lại nhanh chóng dời mắt đi lần nữa.
Hoắc Dục Tiêu liếc nhìn Quýt Nhỏ đang được Thẩm Trình Miên ôm chặt trong tay, sau đó lại nhìn Nguyên Nguyên đang rục rịch đến gần cậu với ánh mắt như hổ rình mồi, lông mày hắn khẽ động đậy.
"Anh ơi, Nguyên Nguyên đang đến đây đúng không?" Thẩm Trình Miên nhận ra hắn đang nhìn về phía bên kia, nhỏ giọng hỏi.
Hoắc Dục Tiêu trả lời: "Nó sẽ đến bên chân em ngay thôi."
Thẩm Trình Miên lập tức cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên Nguyên Nguyên đang từ từ đến gần cậu. Sau khi dừng lại, nó ngẩng đầu nhìn Thẩm Trình Miên, nũng nịu kêu meo meo mấy tiếng.
Sự đáng yêu của nó khiến cơ thể Thẩm Trình Miên run rẩy. Cậu cẩn thận vuốt lông nó, Nguyên Nguyên thỏa mãn nheo mắt lại, thoải mái kêu ư ử vài tiếng.
Thẩm Trình Miên vui mừng nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Anh ơi, hình như nó rất thích em."
"Ừ." Hoắc Dục Tiêu gật đầu.
Thẩm Trình Miên vuốt ve Nguyên Nguyên một lúc lâu. Khi cậu rút tay về, Nguyên Nguyên đột nhiên mở to mắt, như thể đang bất mãn mà kêu lên một tiếng.
"Được voi đòi tiên." Hoắc Dục Tiêu rũ mắt nhìn con mèo kia, hờ hững đánh giá.
Thẩm Trình Miên lại cảm thấy rất vui vẻ, cậu tiếp tục vuốt ve nó.