Chương 12.
Thẩm Trình Miên đột nhiên nghĩ, khi trước cậu đã từng xem một bộ phim điện ảnh, nam chính có được năng lực quay về quá khứ ngoài ý muốn, hắn ta mưu đồ lợi dụng năng lực này để trở lại quá khứ, bù đắp cho những tiếc nuối trước kia, nhưng mỗi lần thay đổi, mọi chuyện không những không trở nên tốt đẹp như trong dự đoán, mà còn liên tiếp dẫn đến những hậu quả khủng khiếp.
Rất giống với tình huống hiện tại của Thẩm Trình Miên, sao cậu có thể đảm bảo rằng sự can thiệp của bản thân nhất định có thể khiến mọi chuyện trở nên tốt hơn? Lỡ như ngược lại, sự can thiệp đó của cậu càng khiến cho mọi thứ tồi tệ đi thì sao?
Nghĩ vậy, sắc mặt của cậu trắng bệch trong chốc lát.
"Sao vậy?"
Hoắc Dục Tiêu nhận ra Thẩm Trình Miên có gì đó không đúng, nhíu mày hỏi.
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu từ trước đến nay đều thờ ơ, không mang theo bất kì cảm xúc nào, nhưng giờ phút này, Thẩm Trình Miên có thể thấy được sự quan tâm chất chứa trong đó.
Cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu như vậy, tâm trạng càng trở nên trầm trọng hơn.
Thẩm Trình Miên thật lòng thật dạ coi Hoắc Dục Tiêu là bạn bè, cậu không thể chấp nhận được việc Hoắc Dục Tiêu cùng bọn người Triệu Tử Huy phải trải qua cái kết như trong sách, nếu bởi vì cậu tự cho mình là đúng mà dẫn đến việc mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn, cho dù chỉ là ảnh hưởng gián tiếp, cậu cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.
Hoắc Dục Tiêu còn đang nhìn cậu, Thẩm Trình Miên đè nén ngột ngạt buồn bực trong lòng, hơi lắc đầu, "Chắc là nghỉ ngơi không tốt."
Đôi mày Hoắc Dục Tiêu khẽ nhíu lại.
Thẩm Trình Miên sợ rằng Hoắc Dục Tiêu sẽ hoài nghi cậu đang có điều gì đó không đúng, dẫn đến phản ứng dây chuyền không thể vãn hồi, vội vàng lên tinh thần nói sang chuyện khác.
"Anh Dục, sao đột nhiên cậu lại hứng thú với cuộc thi diễn thuyết vậy?"
Lúc chờ đợi câu trả lời của Hoắc Dục Tiêu, cậu gấp gáp khều khều ngón tay.
Nhìn lướt qua biểu cảm của Thẩm Trình Miên, Hoắc Dục Tiêu trả lời dửng dưng, "Báo chơi."
Trước giờ Hoắc Dục Tiêu vốn làm việc tùy hứng, câu trả lời này cũng coi như không có gì kì lạ, nếu vậy thì hẳn là việc hắn báo danh không liên quan gì nhiều đến An Tử Mục?
Nhưng Thẩm Trình Miên vẫn còn nghi ngờ, vậy thì tại sao trong sách Hoắc Dục Tiêu lại không báo danh với lý do tương tự?
Nhất định đã có thứ gì đó thay đổi, hơn nữa còn chứng minh được, Hoắc Dục Tiêu không bài xích việc tiếp xúc với An Tử Mục, nếu không hắn sẽ không đồng ý báo danh chung với gã, công tác giáo dục tư tưởng mà Thẩm Trình Miên lải nhải mấy ngày nay đều trở thành tốn công vô ích.
Biết được điều này, cộng thêm chuyện cốt truyện đột nhiên thay đổi, tinh thần Thẩm Trình Miên có hơi chán nản, lông mày nhíu nhíu, dường như không chịu dãn ra.
Mà sau khi An Tử Mục báo cáo danh sách dự thi, cô Nguyễn rất nhanh chóng gọi Hoắc Dục Tiêu và An Tử Mục đến văn phòng để bàn bạc chuyện thi cử.
Nhìn hai người vai kề vai bước ra khỏi phòng học, có thể đoán được rằng An Tử Mục sẽ dựa vào chuyện thi cử để thường xuyên tiếp xúc với Hoắc Dục Tiêu trong khoảng thời gian này, với lòng dạ và mưu kế của An Tử Mục, Thẩm Trình Miên không khỏi lo lắng rằng sắp tới đây An Tử Mục sẽ gấp gáp rút ngắn khoảng cách với Hoắc Dục Tiêu.
Nghĩ đến khả năng này, Thẩm Trình Miên không còn tâm trạng học tập, cậu móc điện thoại ra, nhắn vào giao diện chat với người hỗ trợ điều tra Dương Thiên và An Tử Mục khi trước.
Sau một lúc, người kia trả lời cậu một câu chưa tra xong.
Thật ra Thẩm Trình Miên cũng biết rằng thông tin đó không thể điều tra ra trong một khoảng thời gian ngắn, cậu chỉ đang muốn kiếm chuyện để làm mà thôi.
Biểu cảm uể oải cúi sát xuống mặt bàn, cây bút chuyển động giữa các đầu ngón tay, đột nhiên có người vỗ vỗ vai cậu.
Triệu Tử Huy cầm một hộp sữa bò đặt trên bàn Thẩm Trình Miên, "Mới vừa hâm nóng, anh Dục nói cậu không thoải mái, sao vậy?"
Thẩm Trình Miên sửng sốt, không ngờ bản thân chỉ thuận miệng nói ra Hoắc Dục Tiêu cũng sẽ ghi nhớ, không thể làm phụ lòng người khác, cậu chọc hộp sữa bò, cắm ống hút vào uống, "Không sao, chỉ là nghỉ ngơi không tốt thôi."
"Mặt trắng bệch mà kêu không sao?" Triệu Tử Huy lắc lắc đầu, "Tối nay về nhà, dì Thẩm mà thấy chắc lại tống cậu đến bệnh viện ở vài ngày cho coi."
Nghĩ đến mẹ Thẩm, Thẩm Trình Miên không khỏi nở nụ cười.
Cậu cười rộ lên sắc mặt đẹp đẽ hơn nhiều, lo lắng trong lòng Triệu Tử Huy cũng vơi bớt.
"Trình Miên, cậu có tâm sự gì đúng không? Trông mặt mày ủ ê kìa, nhăn đến mức kẹp chết cả muỗi đấy."
"Có hả?" Thẩm Trình Miên hết hồn, không ngờ bản thân thể hiện ra rõ ràng đến vậy, vội vàng sờ sờ giữa trán.
Bằng phẳng.
"Tôi đùa thôi," Triệu Tử Huy cười ha ha, sau đó đột nhiên như suy tư gì mà nhìn chằm chằm Thẩm Trình Miên, "Chẳng qua đúng là cậu không vui lắm, xảy ra chuyện gì hả? Có chuyện gì thì nói với anh em, bảo đảm giải quyết ổn thỏa cho cậu!"
Đột nhiên bị chơi một vố, Thẩm Trình Miên vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng đùa với Triệu Tử Huy như vậy, sự phiền muộn trong lòng cậu cũng vơi đi ít nhiều.
"Tôi thì có chuyện gì được chứ." Cậu lên tinh thần cười cười, vẻ mặt nhẹ nhàng, lắc đầu.
"Được rồi," Triệu Tử Huy đứng lên, "Không khỏe trong người thì đừng có chịu đựng, xin giáo viên nghỉ phép đi."
"Tôi biết rồi." Thẩm Trình Miên gật đầu, không ngờ làm cho bọn họ lo lắng, "Buổi tối là có thể về nhà rồi, tôi nghỉ ngơi là được."
Nghe cậu nói vậy Triệu Tử Huy mới từ bỏ.
Nhưng khi Triệu Tử Huy đi rồi, nỗi lòng của Thẩm Trình Miên lại tiếp tục dậy sóng.
Càng tiếp xúc với bọn Triệu Tử Huy, cảm giác được sự quan tâm của bọn họ đối với cậu, cậu càng không thể chấp nhận được kết thúc trong sách.
Quá để ý trong lòng, làm việc sẽ sợ đông sợ tây, bởi vì cậu không gánh vác nổi những chuyện có khả năng xuất hiện ngoài ý muốn.
Hành động của Hoắc Dục Tiêu hôm nay đã giáng một đòn cảnh cáo cho cậu, sau mấy ngày này, cậu cảm nhận sâu sắc được rằng đây là một thế giới hoàn chỉnh, mỗi người ở đây đều có sự sống, có một cơ thể độc lập, chứ không phải nhân vật trong một cuốn sách mỏng dính, ý nghĩ này càng rõ ràng, cậu lại càng biết rõ, thay đổi kết thúc trong nguyên tác không phải chỉ là một lời nói đơn giản.
Chưa kể đến hiệu ứng bươm bướm, cậu vừa lơ đãng một chút đã có khả năng gây ra một loạt hậu quả không thể đoán trước được, trước khi xuyên sách cậu cũng chỉ là một sinh viên không có gì đặc biệt mà thôi, cậu tự nhận cậu chỉ là một người bình thường, không có bản lĩnh tính toán như thần, cũng không có khí thế và năng lực khống chế mọi thứ, cậu không thể bảo đảm những thay đổi mà bản thân mang đến nhất định sẽ tốt.
Nghĩ vậy, Thẩm Trình Miên hơi thấp thỏm bất an trong lòng.
Khi trở về, Hoắc Dục Tiêu nhìn thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên này của cậu.
Ánh mắt dạo qua khuôn mặt của Thẩm Trình Miên, Hoắc Dục Tiêu ngồi xuống lấy điện thoại ra, click mở WeChat.
Hắn liên lạc với rất ít người, thậm chí giao diện chat cũng bày tỏ sự bất mãn, trên giao diện chat hiện tại cũng chỉ có một nhóm chat có chấm đỏ biểu thị tin nhắn chưa đọc.
Nhóm chat "Biệt đội che chở Miên Miên" này là do sau khi đến thăm Thẩm Trình Miên ở bệnh viện mấy ngày trước thì được Triệu Tử Huy kéo vào, nói là muốn giúp Thẩm Trình Miên hồi phục sau chấn thương.
Quang Huy Vô Hạn: [Ảnh chụp.jpg]
Quang Huy Vô Hạn: Đã đưa một hộp sữa bò hâm nóng cho Trình Miên.
Diệu: Cậu có hỏi Trình Miên bị làm sao không?
Quang Huy Vô Hạn: Hỏi rồi, cậu ấy nói là nghỉ ngơi không tốt.
Diệu: Mất ngủ? Bệnh này trị thế nào?
Quang Huy Vô Hạn: Không biết, tôi vừa nằm lên giường đã ngủ rồi.
LTH: Thỉnh thoảng nghỉ ngơi không tốt là bình thường, chỉ cần không phải mất ngủ lâu dài là được, trong khoảng thời gian này nên chú ý nhiều hơn, không được nữa thì tôi dẫn Trình Miên đến bệnh viện xem sao.
Quang Huy Vô Hạn: Anh Tề, đáng tin cậy [dựng ngón tay cái.gif]
Diệu: Anh Tề, đáng tin cậy [dựng ngón tay cái.gif]
Nghỉ ngơi không tốt? Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, lại liếc Thẩm Trình Miên một cái.
Ngược lại, hắn cảm thấy Thẩm Trình Miên giống như đang bất an hơn.
Biến số Thẩm Trình Miên này nhất định đang giấu giếm gì đó, đáy mắt Hoắc Dục Tiêu xẹt qua vẻ hứng thú.
Đầu ngón tay nhịp nhịp trên mặt bàn, hắn thu lại cảm xúc trong mắt, nhìn về phía Thẩm Trình Miên, giọng điệu hòa hoãn.
"Vẫn không thoải mái à?"
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu sâu thẳm, hai tròng mắt đen láy nhìn chăm chú một người rất dễ khiến người khác có cảm giác được quý trọng.
Thẩm Trình Miên bị đôi mắt tĩnh lặng kia làm cho hồn vía lên mây, thầm cảm động lần nữa trong lòng, không hổ là nam chính mà mình luôn một lòng giữ gìn! Đúng là một thiếu niên tốt ngoài lạnh trong nóng!
Chỉ là sự lo lắng của cậu không thể giải bày với Hoắc Dục Tiêu, tóm lại không thể nói rằng thế giới này là một quyển sách, bởi vì cậu lo lắng kết cục của Hoắc Dục Tiêu trong sách sẽ thật sự xảy ra, thậm chí là còn tệ hơn?
Vậy thì không chừng hắn sẽ bị bệnh tâm thần mất.
Nếu đổi cách nói khác thì sao? Ánh mắt Thẩm Trình Miên lay động.
"Hôm qua tôi mê mẩn xem một bộ phim, không ngủ ngon." Thẩm Trình Miên nói, dụi nhẹ đôi mắt, vừa nói vừa nghĩ cách chuyển hướng đến đề tài mà cậu quan tâm nhất.
Cậu cố ý dẫn vào đề tài như vậy, vừa hay cũng ứng phó được với câu nói "Nghỉ ngơi không tốt" qua loa lấy lệ lúc nãy cậu nói với Triệu Tử Huy.
Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, nghe vậy nhướng mày, "Phim gì?"
"Tôi không nhớ tên," Thẩm Trình Miên lắc đầu, ngôn từ cẩn thận, "Đại khái là nhân vật chính bất ngờ biết được một vài chuyện xảy ra trong tương lai, hắn ta biết rằng một người bạn của mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có ý định ngăn cản, nhưng lại khiến hậu quả càng thêm nghiêm trọng."
Sắc mặt bình tĩnh đổi cách nói về tình huống hiện tại của bản thân, Thẩm Trình Miên hơi thấp thỏm, tạm dừng vài giây sau đó mở miệng hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
"Anh Dục, nếu là cậu, cậu nhận ra hành động của bản thân có thể dẫn đến kết cục còn tệ hơn, cậu có muốn tiếp tục can thiệp vô ích vào chuyện ngoài ý muốn kia không?"
Sau khi hỏi xong cậu gấp gáp khều khều ngón tay.
Thật ra không cần nghĩ cũng có thể đoán được đáp án của Hoắc Dục Tiêu.
Cậu biết rõ, cho dù bây giờ vẫn chưa xác định được, cậu cũng sẽ không ngồi yên một chỗ, cậu vẫn sẽ cố gắng hết sức để ngăn cản kết cục trong sách như cũ.
Cậu còn như vậy, Hoắc Dục Tiêu lại càng không phải một người sẽ ngồi chờ chết.
Nhưng cậu muốn nghe chính miệng Hoắc Dục Tiêu nói ra, sẽ giúp áp lực trong lòng cậu giảm bớt một chút, ít nhất cậu có thể chắc chắn, nếu cậu đổi chỗ với nhân vật Hoắc Dục Tiêu, Hoắc Dục Tiêu cũng sẽ lựa chọn giống như cậu.
Cậu bất an trong lòng, không hề để ý đến được ánh mắt đột nhiên tối sầm của Hoắc Dục Tiêu sau khi nghe câu nói của cậu.
"Tại sao không?" Hoắc Dục Tiêu mở miệng chậm rãi, đáp án của hắn quả nhiên giống như dự đoán của Thẩm Trình Miên.
"Tương lai phía trước vẫn còn chưa xác định được, chỉ cần có một chút khả năng, cũng nhất định phải thử."
Nghe được câu trả lời dứt khoát lưu loát của Hoắc Dục Tiêu, bất an trong lòng Thẩm Trình Miên nhanh chóng tan đi, cậu cười nói, "Tôi cũng vậy."
Tầm mắt của Hoắc Dục Tiêu dừng lại trên người Thẩm Trình Miên, ánh mắt sâu thẳm, khiến người khác không nhìn ra cảm xúc, "Chỉ vì một bộ phim, cậu lại suy nghĩ đến mức ngủ không ngon?"
Ánh mắt hắn dường như có thể nhìn thấu hết thảy.
Thẩm Trình Miên vội vàng chuyển chủ đề, sờ sờ mũi, "Cũng không phải vậy, chỉ là vừa lúc tôi đột nhiên nghĩ đến, thuận miệng nên hỏi chút thôi."
Nói xong câu đó, Thẩm Trình Miên sợ Hoắc Dục Tiêu tiếp tục gặng hỏi chi tiết bộ phim, cậu trả lời không được thì lộ mất, cậu đứng lên, "Tôi có việc đi tìm cô Nguyễn một chút."
Nói xong cậu lập tức lao ra khỏi phòng học.
Mãi đến khi bóng dáng Thẩm Trình Miên biến mất bên ngoài phòng học, Hoắc Dục Tiêu mới thu hồi tầm mắt, trong mắt hắn có một tia sáng lóe lên.
Biết trước tương lai, tránh xa chuyện ngoài ý muốn. Hai cụm từ mấu chốt này kết hợp với sự bài xích không có lý do của Thẩm Trình Miên đối với An Tử Mục lại có một ý nghĩa sâu xa.
Xem ra Thẩm Trình Miên thú vị hơn hắn dự đoán.
Hoắc Dục Tiêu rũ mắt xuống, ngăn cản sự sung sướng không thể kìm nén đang dâng trào trong lòng.
Đời trước hắn chỉ chăm chăm báo thù, đến cuối cùng hắn có còn sống hay không đều không sao cả, cuộc sống nhàm chán lặp lại lần nữa này không hề có chút sức hấp dẫn nào đối với hắn.
Nhưng bây giờ hắn phát hiện một nhân tố ngoài ý muốn.
Một niềm vui bất ngờ.