Editor: Panacea
Chương 85.
Nụ hôn khẽ lướt qua như một cơn gió. Khi Thẩm Trình Miên bắt đầu có phản ứng, cậu cũng nghe thấy câu trả lời của Hoắc Dục Tiêu. Thẩm Trình Miên chớp chớp mắt, tim cậu đập càng ngày càng nhanh. Nhận ra đôi mắt tràn ngập niềm vui của Hoắc Dục Tiêu đang ở ngay trước mặt, cậu có cảm giác mọi thứ giống hệt như một giấc mơ.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Hoắc Dục Tiêu có thể thấy rõ những cảm xúc đang bung nở trong mắt Thẩm Trình Miên, hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau. Yết hầu của Hoắc Dục Tiêu khẽ chuyển động, hắn không nhịn được mà sáp tới gần Thẩm Trình Miên, hôn lên môi cậu lần nữa.
Ánh mắt Thẩm Trình Miên dõi theo hàng mi cong cong của Hoắc Dục Tiêu, khi hắn dần lùi lại, cậu hơi mím môi nói: "Có phải anh vừa...đồng ý không?"
Thẩm Trình Miên bị người ta chiếm hời tận hai lần mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra. Trong mắt Hoắc Dục Tiêu lộ rõ ý cười, hắn gật đầu: "Ừ."
Vậy...từ giờ hai người sẽ là một cặp phải không?
Từ giờ Hoắc Dục Tiêu sẽ là bạn trai cậu?
Thẩm Trình Miên nhìn đôi mắt vui vẻ của Hoắc Dục Tiêu, cuối cùng cảm thấy chân thực hơn một chút, cảm xúc mừng rỡ tràn ngập trong lòng cậu dần nở rộ theo từng nhịp từng đập trái tim. Khóe môi Thẩm Trình Miên hơi cong lên, cậu lại nhìn về phía chiếc hộp nhạc bên cạnh, cầm con búp bê nhỏ đang giơ hoa hồng lên. Hoắc Dục Tiêu đưa mắt nhìn theo từng động tác của Thẩm Trình Miên, lúc này hắn mới phát hiện phía dưới con búp bê vẫn còn một hộp quà khác.
Thẩm Trình Miên đưa hộp quà cho hắn, đôi mắt tràn ngập niềm vui, "Quà sinh nhật cho bạn trai."
Hoắc Dục Tiêu kìm nén cảm giác kích động trong lòng, hắn cầm lấy hộp quà rồi mở nó ra. Bên trong có hai sợi dây chuyền giống hệt nhau, kiểu dáng rất đơn giản, là dây chuyền bạc kèm theo hai chiếc mặt dây be bé, hình như còn được khắc chữ bên cạnh. Hắn lật mặt dây chuyền lên xem thì nhận ra một trong hai chiếc được khắc chữ H, chiếc còn lại là chữ S.
(*) Phiên âm tên hai bạn là Huò Yù Xiāo (Hoắc Dục Tiêu) và Shěn Chéng Mián (Thẩm Trình Miên)
Hắn lấy sợi dây chuyền có khắc chữ H ra trước, nhìn Thẩm Trình Miên, "Tôi đeo giúp cậu."
Thẩm Trình Miên gật đầu, Hoắc Dục Tiêu đeo vào giúp cậu. Không đợi hắn mở miệng, Thẩm Trình Miên đã cầm lấy sợi dây chuyền còn lại, "Tôi giúp cậu."
Hoắc Dục Tiêu hơi cúi đầu xuống để tiện cho Thẩm Trình Miên giúp hắn đeo lên, cậu vòng tay luồn sợi dây chuyền qua cổ hắn. Khi cậu vừa gài xong khóa dây chuyền, Hoắc Dục Tiêu đột nhiên ôm lấy eo Thẩm Trình Miên rồi cúi người hôn lên môi cậu.
Khác với hai nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước ban nãy, nụ hôn này đi kèm với cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ khiến cho Thẩm Trình Miên không sao chống đỡ nổi. Cậu đơ người vài giây, sau khi dần tỉnh táo mới cố gắng đáp lại hắn, động tác có phần ngây ngô non nớt của cậu càng khiến lòng người rung động hơn gấp bội.
Bàn tay Hoắc Dục Tiêu đang đặt trên eo cậu bỗng nhiên siết chặt, nụ hôn vốn rất dịu dàng dần trở nên mãnh liệt hơn.
Sau khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở gấp, Hoắc Dục Tiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Trình Miên, tầm mắt đảo quanh khóe mi đỏ bừng của cậu, hắn không nhịn được mà sáp đến gần rồi hôn lên.
Thẩm Trình Miên vô thức nhắm mắt lại, vốn chỉ có khóe mắt hơi ửng đỏ, giờ đây cả khuôn mặt cậu đều bừng bừng sắc xuân.
Bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ căng thẳng.
Cảm giác được Thẩm Trình Miên đang đứng ngồi không yên, cuối cùng Hoắc Dục Tiêu cũng chịu từ từ kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Thẩm Trình Miên kìm chế trái tim đang loạn nhịp lại, cậu đè nén cảm giác xấu hổ rồi nhìn thẳng vào mắt Hoắc Dục Tiêu, đổi chủ đề: "Anh đói không? Em thấy tối nay anh chưa ăn được gì nhiều."
Hoắc Dục Tiêu lắc đầu, không nỡ bỏ tay ra khỏi eo Thẩm Trình Miên: "Không đói."
Mặc dù Hoắc Dục Tiêu nói không đói, nhưng Thẩm Trình Miên biết tối nay hắn chẳng ăn được bao nhiêu, liền nhìn cái bánh kem rồi hỏi: "Có muốn ăn bánh không?"
Hoắc Dục Tiêu biết cậu đang quan tâm mình, hắn gật đầu, "Ăn."
Thẩm Trình Miên cắt bánh, hai người lần lượt ăn một ít, sau đó dọn dẹp sơ qua, cuối cùng chỉ để lại mỗi chiếc hộp nhạc trên bàn.
Thẩm Trình Miên xoay chiếc bánh răng cuối cùng để hai bên ngọn núi liền lại với nhau, đoàn tàu tiếp tục chạy vòng quanh lần nữa. Nhận ra toàn bộ hộp nhạc đều được ghép từ những mảnh gỗ, Hoắc Dục Tiêu nhìn Thẩm Trình Miên, "Em tự lắp à?"
Thẩm Trình Miên gật đầu, cười nói với Hoắc Dục Tiêu: "Chuyện quan trọng mà em nói hồi cuối tuần trước là cái này nè, đây cũng là quà sinh nhật em tặng anh."
Cậu chỉ tình cờ nhìn thấy chiếc hộp nhạc này, toàn bộ hộp nhạc được nối vào nhau bằng những miếng mộng gỗ (*), quá trình lắp ráp khá thú vị, nhưng kết cấu của nó lại phức tạp hơn những mẫu khác nên cũng mất nhiều thời gian hơn.
(*) Kiểu vậy:v
Chỉ cần nhìn vẻ ngoài của nó cũng đủ biết phải tốn rất nhiều công sức mới lắp ráp xong. Hoắc Dục Tiêu ôm lấy Thẩm Trình Miên, "Tôi thích lắm."
"Anh thích là tốt rồi," Thẩm Trình Miên mỉm cười, "Đặt nó ở phòng anh nhé?"
"Được." Hoắc Dục Tiêu gật đầu.
Hoắc Dục Tiêu mang hộp nhạc vào phòng mình rồi đặt nó lên bàn như một vật trang trí.
Làm xong mọi việc thì trời cũng đã khuya, ngày mai còn có tiết, Thẩm Trình Miên nhìn Hoắc Dục Tiêu: "Vậy, em về phòng nhé?"
Hoắc Dục Tiêu hơi không đành lòng để cậu về phòng, nhưng vì lý trí vẫn đang gào thét nên hắn chỉ nắm lấy tay Thẩm Trình Miên, khẽ hôn lên đầu ngón tay cậu.
"Ngủ ngon."
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Trình Miên được Hoắc Dục Tiêu hôn như thế, nhưng cậu vẫn cảm thấy rung động mỗi khi nhìn thấy đôi mắt khẽ rũ xuống của hắn. Cậu kìm nén sự ngại ngùng trong lòng, ghé đến gần Hoắc Dục Tiêu rồi hôn thật nhanh lên môi hắn, "Ngủ ngon."
Thẩm Trình Miên nói xong cũng không đợi Hoắc Dục Tiêu phản ứng đã lập tức bỏ chạy.
Đến khi cửa phòng đóng lại, Hoắc Dục Tiêu mới bắt đầu có phản ứng. Hắn nhẹ nhàng chạm vào khóe môi vừa được Thẩm Trình Miên hôn lên, trong mắt lộ ra chút cảm xúc hiếm hoi, sau đó Hoắc Dục Tiêu khẽ mỉm cười, tâm trạng trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết.
Tắm rửa xong, Thẩm Trình Miên nằm lên giường, trong lòng cậu vẫn chưa thể bình tĩnh nổi. Cậu nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối nay, ngoại trừ việc Hoắc Dục Tiêu sống lại là điều không thể lường trước được, cảm giác sau khi xác lập quan hệ với Hoắc Dục Tiêu cũng khiến cậu rất bất ngờ.
Thẩm Trình Miên chạm vào sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, đường nét của vết khắc trên chữ cái xẹt qua lòng bàn tay, khóe miệng cậu không khỏi cong lên.
Hôm sau, Thẩm Trình Miên thức dậy rất sớm. Lúc quyết định nói rõ mọi chuyện với Hoắc Dục Tiêu, cậu cứ tưởng rằng mình sẽ phải mất ngủ cả đêm để ngẫm nghĩ, không ngờ chất lượng giấc ngủ tối nay lại cực kì hoàn hảo. Sáng nay khi vừa mở mắt ra, cậu liền nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, tâm trạng lập tức phấn chấn hẳn lên.
Hoa hồng ngoài ban công đã nở rộ. Từ hôm Hoắc Dục Tiêu tỏ tình với cậu, hoa hồng trong nhà vẫn chưa nở đẹp thế này bao giờ, sắc hoa nhuộm đỏ rực cả ánh bình minh, tạo thành một bức tranh phong cảnh tuyệt mĩ mà mỗi lần thức giấc cậu lại được mải mê ngắm nhìn.
Thẩm Trình Miên mỉm cười, cậu bước xuống, nhẹ nhàng chạm vào bông hồng đặt trên tủ đầu giường, sau đó mang theo tâm trạng vui vẻ đi rửa mặt.
Bây giờ vẫn còn sớm, Thẩm Trình Miên sợ mình làm ồn đến Hoắc Dục Tiêu nên cố ý nhẹ tay nhẹ chân bước ra khỏi phòng ngủ. Nhưng khi mở cửa ra, cậu lại nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu đang đứng trước bình nước.
Hoắc Dục Tiêu nghe thấy âm thanh phía sau, hắn quay đầu nhìn cậu, ánh mắt vô thức trở nên dịu dàng.
Thẩm Trình Miên không ngờ Hoắc Dục Tiêu lại dậy sớm đến thế. Cậu vừa nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu thì những ký ức tối qua lại ùa về, nhịp tim lập tức tăng nhanh. Thẩm Trình Miên dừng lại vài giây rồi đi về phía hắn, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, "Anh Dục, chào buổi sáng."
Hoắc Dục Tiêu đưa ly nước vừa rót cho cậu, "Chào buổi sáng."
Thẩm Trình Miên nhận lấy rồi uống một ngụm, cậu không biết nên nói gì, nghĩ một lúc rồi hỏi: "Sao anh ra đây sớm thế?"
"Dậy sớm." Hoắc Dục Tiêu nói.
Thẩm Trình Miên gật đầu, cậu đột nhiên không biết nên đối mặt với Hoắc Dục Tiêu thế nào.
"Em cũng...dậy sớm." Cậu nói.
Hoắc Dục Tiêu bỗng cười khẽ, không biết có phải hắn đã nhận ra cậu đang căng thẳng hay không, hiếm lắm mới thấy hắn tìm chủ đề trước một lần: "Tối qua ngủ thế nào?"
"Cũng ổn." Thẩm Trình Miên trả lời, cậu hơi mất tự nhiên, vài giây sau lại hỏi: "Anh thì sao?"
Hoắc Dục Tiêu lại rót cho mình một ly nước, nghe vậy thì liếc nhìn Thẩm Trình Miên, "Không tệ lắm."
"Vậy thì tốt rồi." Thẩm Trình Miên nói, cậu cúi đầu uống một ngụm nước.
Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, hắn đặt ly nước sang một bên rồi đi đến gần cậu hơn một chút, dịu dàng hỏi: "Căng thẳng cái gì?"
Thẩm Trình Miên không ngờ Hoắc Dục Tiêu lại hỏi thẳng như thế. Khi nhìn vào mắt hắn, cậu lại cảm thấy yên tâm hơn một chút, vừa buồn cười vừa thành thật trả lời: "Em không biết, không hiểu sao cứ nhìn anh là lại căng thẳng vậy đó..."
Hoắc Dục Tiêu mỉm cười, "Chúng ta là người yêu."
"Em biết," Thẩm Trình Miên nói, cậu đột nhiên thả lỏng hơn, rồi lại cảm thấy hơi buồn cười, "Em chưa yêu ai bao giờ, mấy đôi người yêu khác cũng thế à?"
Hoắc Dục Tiêu lắc đầu, "Hỏi Lý Thiên Diệu thử xem?"
Thẩm Trình Miên lập tức nhớ đến phần giới thiệu về nhân vật Lý Thiên Diệu trong nguyên tác: Nghe nói từ khi học cấp hai đến nay, bạn gái của Lý Thiên Diệu phải gọi là người này nối tiếp người kia. Đây chỉ là một câu tóm tắt ngắn gọn khi Lý Thiên Diệu vừa xuất hiện trong tiểu thuyết, sau này nguyên tác cũng không đề cập nhiều về anh nữa. Sau khi Thẩm Trình Miên xuyên sách, cậu cũng ít tiếp xúc với Lý Thiên Diệu, nếu bây giờ Hoắc Dục Tiêu không nhắc thì cậu cũng quên mất nhân vật Lý Thiên Diệu còn có thiết lập này.
Cậu mỉm cười lắc đầu, "Không hỏi đâu, trong sách nói cậu ta chỉ chơi đùa thôi, còn chúng ta nghiêm túc mà."
Hoắc Dục Tiêu cảm giác được cậu đã thả lỏng hơn nhiều, hắn cũng cười cười, "Ừ."
Thẩm Trình Miên bình tĩnh lại, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu bằng ánh mắt tò mò khó hiểu.
"Sao thế?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.
Thẩm Trình Miên ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hơi rụt rè, "Sao anh...không căng thẳng gì hết vậy?"
Cậu vừa hỏi xong đã cảm thấy có gì đó kì kì, y hệt như đang cố tình gây sự vòi vĩnh Hoắc Dục Tiêu phải chứng minh hắn thật sự thích cậu vậy.
Đang định nói gì đó để chuyển chủ đề thì Hoắc Dục Tiêu đột nhiên nắm lấy cổ tay Thẩm Trình Miên, sau đó lòng bàn tay cậu dán sát vào lồng ngực hắn. Ngay lập tức, cậu cảm nhận được nhịp tim của Hoắc Dục Tiêu đang truyền đến từ lòng bàn tay mình, từng nhịp từng nhịp, tốc độ rất nhanh, vành tai cậu đỏ bừng trong nháy mắt, lòng bàn tay đột nhiên bỏng rát.
"Chẳng qua tôi không cho em biết thôi." Hoắc Dục Tiêu trả lời xong, chợt nhìn thấy vành tai đỏ bừng của Thẩm Trình Miên, hắn cảm thấy hơi buồn cười, khóe miệng khẽ cong lên.
Thẩm Trình Miên dời mắt, không dám nhìn Hoắc Dục Tiêu nữa, cậu rút tay về, định bụng chuồn khỏi nơi này, "Cũng...khá được ha."
Hoắc Dục Tiêu không khỏi muốn trêu chọc cậu, hắn giữ chặt tay cậu không cho rời đi, hạ giọng nói: "Em vẫn chưa nói em có hài lòng hay không"
Khuôn mặt Thẩm Trình Miên lập tức nóng lên, cậu không đỡ nổi một Hoắc Dục Tiêu như thế này, "Em...Chuyện này không..."
Thẩm Trình Miên cảm thấy nói gì cũng không ổn, cậu không nghĩ Hoắc Dục Tiêu có chỗ nào cần cậu phải đánh giá có hài lòng hay không.
Hoắc Dục Tiêu mặt không cảm xúc càng lúc càng đến gần cậu, nghiêm túc hỏi: "Là chuyện gì?"
Thẩm Trình Miên không trả lời được, thậm chí cậu còn không biết mình đang nói gì với Hoắc Dục Tiêu.
Hoắc Dục Tiêu mỉm cười, ôm lấy cậu, "Sao không nói?"
Thẩm Trình Miên nghe được ý cười trong lời nói của Hoắc Dục Tiêu, cậu mơ hồ nhận ra có thể hắn đã biết cậu đang ngượng ngùng nên mới cố ý hỏi như vậy. Cậu nhắm mắt lại, cố ý nói: "Bây giờ em không hài lòng."
Hoắc Dục Tiêu thỏa mãn ôm cậu, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: "Em nói tôi biết đi, tôi sẽ sửa."
Khuôn mặt cậu lập tức nóng bừng trở lại, Thẩm Trình Miên nhận thua, cho dù là nói đùa, cậu cũng không thể nói rằng mình không hài lòng với Hoắc Dục Tiêu được.
"Chắc dì Vương sắp đến rồi nhỉ?" Cậu cứng nhắc đổi chủ đề.
Hoắc Dục Tiêu vờ như không hiểu, hắn mỉm cười, nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, "Vẫn còn sớm."
Thẩm Trình Miên im lặng một lúc, cậu vẫn còn để ý câu nói tùy tiện của mình ban nãy, bèn đưa tay vòng qua eo Hoắc Dục Tiêu, giở giọng lấy lòng hắn: "Anh ơi, em rất hài lòng, cực kì hài lòng luôn, cho em rút lại câu vừa nãy nhé."