• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Panacea

Chương 76.

Thẩm Trình Miên đau đầu khó chịu, cậu muốn ngủ nhưng không ngủ được, đầu óc nửa tỉnh nửa mê cứ không ngừng nghĩ về Hoắc Dục Tiêu.

Mạch suy nghĩ của Thẩm Trình Miên cũng chẳng có trình tự gì, có lúc là nụ cười của Hoắc Dục Tiêu, lúc lại là những lời Hoắc Dục Tiêu nói với cậu, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ vòng về một vấn đề duy nhất - Hoắc Dục Tiêu nghĩ gì về cậu?

Anh em? Hoắc Dục Tiêu đối xử với người anh em nào cũng như thế à?

Vấn đề phức tạp này hoàn toàn quá tải so với mạch não hỗn loạn của cậu lúc này. Thẩm Trình Miên cau mày, vừa nghịch điện thoại vừa suy nghĩ.

Bên ngoài loáng thoáng tiếng nói chuyện giữa dì trực ban với một bạn học nào đó, Thẩm Trình Miên nghe được hai câu đã như người mất hồn, nhìn chằm chằm từng giọt nước tí tách nhỏ xuống ống truyền dịch.

Nhìn được một lúc, cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hoắc Dục Tiêu.

Anh Dục ơi, khi nào cậu về vậy?

Gửi tin nhắn xong, trong lúc chờ Hoắc Dục Tiêu trả lời, Thẩm Trình Miên nhìn chằm chằm giao diện chat của hai người, cậu chậm rãi lướt lên trên, nhưng lướt mãi không hết.

Cậu bỗng phát hiện thì ra hai người đã nói chuyện với nhau nhiều đến thế. Tuy bọn họ vẫn thường xuyên gặp mặt, sau khi sống chung có thể nói là như hình với bóng, nhưng lịch sử trò chuyện của hai người lại không hề ít ỏi chút nào.

Hình như ngày nào cậu và Hoắc Dục Tiêu cũng nói chuyện linh tinh vớ vẩn với nhau, có khi là cậu nhìn thấy thứ gì đó hay ho thú vị nên gửi cho Hoắc Dục Tiêu, có khi lại là Hoắc Dục Tiêu muốn đi đâu đó nên báo trước cho cậu một tiếng.

Thẩm Trình Miên thầm nghĩ, chắc là Hoắc Dục Tiêu sẽ không báo cáo từng li từng tí như vậy với người khác đâu.

Nhưng cậu lại nghĩ, sở dĩ Hoắc Dục Tiêu làm vậy có lẽ là vì hai người sống chung với nhau, mỗi lần có việc phải báo trước là chuyện hiển nhiên, giống như người nhà vậy, bỏ đi không nói không rằng sẽ khiến người khác lo lắng.

Lúc này điện thoại cậu khẽ rung lên, biết chắc là Hoắc Dục Tiêu trả lời mình, Thẩm Trình Miên vội vàng lướt xuống dưới.

Về ngay.

Nhìn thấy hai chữ này, Thẩm Trình Miên vô thức ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa, chờ đợi Hoắc Dục Tiêu quay về.

Khoảng năm phút sau, Thẩm Trình Miên nghe thấy tiếng bước chân của Hoắc Dục Tiêu. Sau đó rèm cửa bị vén ra, Hoắc Dục Tiêu đi vào, đặt túi đồ và cơm hộp buổi chiều lên bàn rồi quay đầu liếc nhìn Thẩm Trình Miên, "Đói bụng à?"

Lúc nhận được tin nhắn kia của Thẩm Trình Miên, hắn cứ lo cậu thấy đói bụng.

Thẩm Trình Miên lắc đầu, "Không đói."

Hoắc Dục Tiêu đang lấy chén đũa ra xếp lên bàn, nghe vậy liền nhìn Thẩm Trình Miên, thấy Thẩm Trình Miên cũng đang nhìn hắn chằm chằm. Không biết có phải là do bị sốt hay không, đôi mắt cậu lấp lánh ánh nước, khiến người khác cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

"Ăn cơm trước hay thay đồ trước?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.

Thẩm Trình Miên bị hắn nhắc nhở bèn vội vã đứng dậy, "Thay đồ."

Hoắc Dục Tiêu cầm túi đồ đến, Thẩm Trình Miên nhận lấy. Thấy bên trong chỉ có quần, cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu, lại thấy Hoắc Dục Tiêu nhìn chằm chằm vào cánh tay đang truyền dịch của cậu.

"Truyền dịch xong đã, về nhà thay áo sau."

Thẩm Trình Miên gật đầu, cậu không thể nào rút kim ra nửa chừng để thay đồ được, hơn nữa cũng chỉ có phần gấu quần cậu bị ướt thôi.

Thẩm Trình Miên cầm quần lên, đột nhiên nghĩ đến gì đó, động tác khựng lại. Cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, thấy hắn đã quay người sang hướng khác.

Trong đầu cậu chợt nảy ra một ý nghĩ, theo lẽ thường thì hai người đều là con trai, chắc không cần phải kiêng dè đến mức đó đâu nhỉ?

Nhưng nghĩ lại, nếu bảo Thẩm Trình Miên thay đồ trước mặt Hoắc Dục Tiêu thì cậu cũng không làm nổi, chưa kể bây giờ cậu còn đang có tâm tư khác với hắn.

Thẩm Trình Miên cảm thấy hơi mất tự nhiên bèn nhanh tay nhanh chân thay đồ cho xong. Cậu ho nhẹ một tiếng, ngồi vào bàn trước, "Tôi thay xong rồi."

Sau lưng cứ vang lên tiếng quần áo sột soạt, khiến Hoắc Dục Tiêu không khỏi liên tưởng đến một số hình ảnh khác. Nghe thấy giọng nói của Thẩm Trình Miên, hắn kìm nén những suy nghĩ lộn xộn trong đầu rồi quay người lại.

Trên bàn có hai phần ăn, Hoắc Dục Tiêu chạy đi rồi quay lại nhanh như thế nên chắc chắn vẫn chưa ăn cơm. Thẩm Trình Miên sắp đũa ra bàn, vừa nhìn đã nhận ra Hoắc Dục Tiêu toàn mua những món mà cậu thường thích ăn.

Trong lòng hơi lay động, cậu không khỏi ngẩng đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu.

"Sao thế?" Hoắc Dục Tiêu hỏi, "Không thích ăn à?"

Thẩm Trình Miên lắc đầu, "Không phải..."

Rõ ràng hôm nay cậu có gì đó khan khác, Hoắc Dục Tiêu khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương cho cậu, cất giọng nhẹ nhàng: "Khó chịu lắm à?"

Thẩm Trình Miên biết hắn hiểu lầm nhưng không hề giải thích. Cậu đột nhiên nghĩ rằng nếu bây giờ mình có làm chuyện gì khác thường thì vừa hay có thể đổ cho việc bị bệnh, đầu óc không tỉnh táo nên ăn nói lung tung.

"Hơi hơi..." Thẩm Trình Miên nói, "Anh Dục ơi, tôi muốn uống nước."

Hoắc Dục Tiêu nhìn xung quanh, vừa hay trong phòng có bình nước, hắn liền đứng dậy đi rót cho cậu một ly nước ấm.

Thẩm Trình Miên uống một ngụm rồi đẩy ly nước về, "Tôi muốn uống nước nóng."

Cậu vừa dứt lời thì lập tức cảm thấy hơi thấp thỏm trong lòng. Có lẽ Hoắc Dục Tiêu chưa từng bị người khác sai đi làm này làm nọ như thế bao giờ, trong chớp mắt, cậu đã chuẩn bị xong xuôi mình nên xin lỗi thế nào nếu như hắn tức giận.

Nhưng trông Hoắc Dục Tiêu không hề có dấu hiệu gì là giận dữ, ngược lại, hắn còn uống hết ly nước Thẩm Trình Miên vừa đẩy về rồi đứng dậy rót một ly nước nóng đặt vào tay cậu.

"Cẩn thận nóng."

Thẩm Trình Miên ngơ ngác nhìn chằm chằm ly nước kia vài giây, không biết đang suy nghĩ về chuyện Hoắc Dục Tiêu vừa uống nước ly nước mà cậu đã chạm môi vào hay chuyện Hoắc Dục Tiêu đối xử tốt với cậu như vậy rốt cuộc có ý kia hay không.

Cậu không nói lời nào càng khiến Hoắc Dục Tiêu không yên tâm, lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác thà mình là người bị bệnh còn hơn.

Hoắc Dục Tiêu khẽ thở dài, nói: "Trừ đau đầu ra còn chỗ nào khó chịu nữa không?"

Thẩm Trình Miên hoàn hồn, chợt cảm thấy giọng nói của Hoắc Dục Tiêu lúc này nghe dịu dàng khác thường, cậu vô thức tránh né ánh mắt của hắn, nhưng không muốn làm Hoắc Dục Tiêu lo lắng nên lắc đầu, "Đã đỡ hơn nhiều rồi..."

Dáng vẻ của cậu trông không giống đã đỡ hơn nhiều chút nào, Hoắc Dục Tiêu nhíu mày.

"Chúng ta ăn cơm đi." Thẩm Trình Miên lảng sang chuyện khác. Thật ra cậu không có khẩu vị, không muốn ăn, nhưng nghĩ đến việc Hoắc Dục Tiêu cũng nhịn ăn theo lại cảm thấy không ổn.

Thẩm Trình Miên chịu ăn cơm là chuyện tốt, Hoắc Dục Tiêu cũng yên tâm hơn.

Ăn cơm xong, Hoắc Dục Tiêu dọn dẹp đồ đạc, hắn nhìn lượng nước thuốc còn sót lại trong bình rồi lại nhìn Thẩm Trình Miên, "Muốn ngủ một giấc không?"

Thẩm Trình Miên nhìn hắn, "Cậu đi à?"

Hoắc Dục Tiêu cảm giác như có thứ gì đó cào nhẹ vào tim mình, hắn lắc đầu, "Không đi."

Thẩm Trình Miên yên tâm, cậu trèo lên giường, nhưng nhắm mắt một hồi rồi lại mở mắt nhìn Hoắc Dục Tiêu, đột nhiên lên tiếng, "Anh Dục ơi, tôi muốn ăn kẹo."

"Kẹo gì?" Hoắc Dục Tiêu hỏi, "Tôi đi mua."

"Kẹo gì cũng được, ngọt là được." Thẩm Trình Miên nói.

"Ừ." Hoắc Dục Tiêu gật đầu.

Hoắc Dục Tiêu rời khỏi phòng bệnh, Thẩm Trình Miên nhìn chằm chằm rèm cửa đung đưa trong chốc lát rồi khẽ vò đầu, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Triệu Tử Huy.

"Anh Dục có đi mua kẹo cho cậu bao giờ chưa?"

Gửi tin nhắn xong, Thẩm Trình Miên vẫn cứ suy nghĩ miên man. Triệu Tử Huy trả lời rất nhanh, đầu tiên là một hàng dấu chấm hỏi, sau đó bắt đầu phản bác cực kì kịch liệt.

[Quang Huy Vô Hạn]: Chưa nói đến chuyện anh Dục có mua cho tôi hay không, anh Dục có mua tôi cũng không dám ăn đâu? Cậu bị làm sao vậy?

Thế này thì rõ là chưa mua bao giờ rồi. Thẩm Trình Miên lại hỏi: Nếu cậu bảo anh Dục đi mua kẹo, cậu nghĩ cậu ấy có đi không?

Triệu Tử Huy trả lời còn nhanh hơn lúc nãy, chắc chắn y vẫn luôn ngồi chực chờ trong giao diện chat.

[Quang Huy Vô Hạn]: Không có cái kiểu giả thiết đấy đâu nhá, tôi còn yêu mạng sống của mình lắm, tự dưng bảo anh Dục đi mua kẹo làm gì?

[Quang Huy Vô Hạn]: Trình Miên sao đột nhiên cậu hỏi cái này vậy, muốn ăn kẹo hả?

Thẩm Trình Miên cau mày suy nghĩ chuyện của mình, không trả lời câu hỏi của Triệu Tử Huy mà chỉ hỏi lại: Nếu có người bảo anh Dục làm một việc gì đó, chẳng hạn như rót nước, cậu nghĩ anh Dục sẽ làm theo lời người đó trong những tình huống nào?

[Quang Huy Vô Hạn]: Bảo anh Dục rót nước? Ai mà to gan quá vậy?

[Quang Huy Vô Hạn]: Còn muốn anh Dục làm theo nữa hả? Đúng là mơ mộng hão huyền!

Triệu Tử Huy quen biết với Hoắc Dục Tiêu lâu hơn cậu, cho nên ý kiến của y về Hoắc Dục Tiêu có tính tham khảo rất cao.

Quả thật Hoắc Dục Tiêu đối xử với cậu rất khác biệt, ít nhất cậu có thể chắc chắn rằng không phải người anh em nào cũng được hắn đối xử như thế.

Sau khi xác định được chuyện này, sự mờ mịt bất an trong lòng Thẩm Trình Miên giảm bớt, tâm trạng cũng phấn chấn hơn. Cậu mặc kệ mười vạn câu hỏi vì sao của Triệu Tử Huy, qua loa lấy lệ bằng hai chữ tò mò, nói cảm ơn rồi cất điện thoại đi.

Cậu cho rằng mình đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng đến khi thật sự ngồi đợi Hoắc Dục Tiêu quay về, cậu lại có cảm giác như bị thứ gì chọc vào tim, không thể nào bình tĩnh nổi.

Vì không biết cậu muốn ăn loại kẹo nào nên Hoắc Dục Tiêu mua mỗi loại một ít, hắn vác về đầy cả một túi. Thẩm Trình Miên hơi câm nín, "Sao mua nhiều thế?"

"Nhìn xem có thích loại nào không." Hoắc Dục Tiêu nói.

Thẩm Trình Miên nhìn Hoắc Dục Tiêu rồi lại nhìn túi kẹo to bự kia, khóe miệng bỗng cong lên, "Tôi thích hết."

Hắn có cảm giác như tim mình vừa bị nhồi đầy kẹo ngọt.

Cuối cùng cũng thấy cậu cười, Hoắc Dục Tiêu lập tức yên tâm hơn nhiều, lại cảm thấy Thẩm Trình Miên rất dễ dỗ, chỉ cần một túi kẹo là cười rồi.

"Còn muốn ăn gì nữa không?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.

Trong lòng Thẩm Trình Miên hơi lay động, những câu trả lời của Triệu Tử Huy hiện lên trong đầu cậu. Cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, tim đập thình thịch.

Hoắc Dục Tiêu làm những chuyện thế này, bảo cậu không nghĩ nhiều sao được.

"Sao không nói gì?" Hoắc Dục Tiêu bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy mỗi lần Thẩm Trình Miên bị bệnh thì người chịu tra tấn lại là hắn.

Thẩm Trình Miên hoàn hồn, ngơ ngác hỏi: "Nói gì cơ?"

Hoắc Dục Tiêu nhận ra cậu vừa phân tâm, hơi cong khóe miệng, "Nói lúc nãy cậu đang nghĩ gì, sao lại phân tâm rồi?"

Thẩm Trình Miên nhìn khóe miệng cong cong của Hoắc Dục Tiêu, tim bắt đầu đập loạn nhịp.

"Không nghĩ gì hết..." Thẩm Trình Miên qua loa nói, cậu cúi đầu tránh né ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu, lấy một viên kẹo trong túi ra, xé vỏ rồi đưa đến bên miệng hắn, "Anh Dục, cậu ăn đi."

Hoắc Dục Tiêu nhìn chằm chằm vành tai đỏ ửng của cậu, trong lòng thầm nghĩ về những điểm không bình thường của cậu hôm nay, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.

Hắn mở miệng ngậm lấy viên kẹo, đôi môi vừa vô tình vừa cố ý chạm vào đầu ngón tay của cậu. Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu dán chặt vào khuôn mặt Thẩm Trình Miên, không muốn bỏ lỡ bất kì sự thay đổi biểu cảm nào trên đó.

Đầu lưỡi chạm vào viên kẹo, Hoắc Dục Tiêu nhẹ giọng nói: "Ngọt lắm."

Đầu ngón tay Thẩm Trình Miên bị cái chạm nửa có nửa không này thiêu đốt như sắp bỏng, cậu có cảm giác như bản thân vừa tự đào hố chôn mình, sao tự nhiên lại chuyển chủ đề bằng cách đút kẹo cho Hoắc Dục Tiêu chứ, kết quả là bây giờ còn cuống hơn cả lúc nãy.

Ánh mắt Thẩm Trình Miên đảo lung tung, cậu cúi đầu ăn kẹo, "Ngọt, ngọt thì tốt quá..."

Bây giờ không chỉ vành tai mà ngay cả khuôn mặt cậu cũng đỏ lựng lên đầy quyến rũ.

Hoắc Dục Tiêu hơi nheo mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác kích động, hắn nhẹ giọng nói: "Tôi không nói kẹo."

Từ lúc bốn chữ ngắn gọn này truyền đến tai Thẩm Trình Miên cho đến khi cậu chậm chạp hiểu ra ý của hắn mất khoảng chừng bảy giây.

Lúc này cả khuôn mặt Thẩm Trình Miên đều đỏ bừng, cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu, hai mắt mở to, há miệng: "Không, không phải kẹo, thì là gì?"

[Tác giả có lời muốn nói]

Bớ người ta ở đây có người đùa giỡn lưu manh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK