• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Panacea

Chương 90.

Sáng hôm sau, Thẩm Trình Miên vừa thức giấc đã mơ hồ cảm nhận được Hoắc Dục Tiêu không còn nằm cạnh mình nữa, cậu lập tức tỉnh ngủ hẳn. Sau đó, Thẩm Trình Miên lại nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, chợt nghĩ đến điều gì, biểu cảm trên mặt cậu bỗng chốc trở nên gượng gạo, chờ đến khi cảm giác này biến mất, cậu mới xốc chăn lên bước xuống giường.

Sau khi qua phòng bên cạnh rửa mặt, cậu lập tức chạy đi xem mèo với tâm trạng mong chờ háo hức. Khi Thẩm Trình Miên nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, đập vào mắt cậu là hình ảnh một bé mèo đang làm tổ trên thảm, cái bụng nho nhỏ phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở.

Nhìn được một lúc, Thẩm Trình Miên lại nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Sau khi tắm rửa xong, Hoắc Dục Tiêu bước ra ngoài, phát hiện Thẩm Trình Miên không còn trong phòng nữa, hắn bèn đi ra khỏi cửa, quả nhiên nhìn thấy cậu đang đứng xem mèo.

Nghe được tiếng bước chân sau lưng mình, Thẩm Trình Miên liền quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu, ánh mắt cậu vô thức sáng rực, "Anh, chào buổi sáng."

Hoắc Dục Tiêu bước đến kéo lấy tay cậu, "Đang xem mèo à?"

Thẩm Trình Miên gật đầu, sau đó cậu bỗng bước lại gần, hôn lên môi Hoắc Dục Tiêu.

Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, Thẩm Trình Miên không giải thích, chỉ ho nhẹ một tiếng rồi dời mắt, "Bé mèo đang ngủ."

Hoắc Dục Tiêu có thể mơ hồ đoán ra tại sao Thẩm Trình Miên lại đột nhiên lấy lòng mình, khóe miệng hắn khẽ cong lên. Hắn dời sự chú ý, sau đó mở cửa ra nhìn con mèo đang nằm trong phòng.

Buổi sáng hai người đi học, Hoắc Dục Tiêu gọi người mang mèo đến bệnh viện kiểm tra. Thẩm Trình Miên cứ nhớ thương bé mèo không thôi, vừa đến giờ tan học đã vội vàng hỏi Hoắc Dục Tiêu xem có kết quả kiểm tra chưa.

Khoảng 10 giờ, Hoắc Dục Tiêu cuối cùng cũng nhận được kết quả kiểm tra của bé mèo, tất cả các phương diện đều khỏe mạnh. Khi biết bé mèo được hai người nhặt về, bác sĩ dặn dò phải nuôi trong nhà quan sát bảy ngày rồi mới đi tiêm vắc xin phòng bệnh, ngoài ra còn giải thích rất chi tiết cách thức chăm sóc mèo con cùng với vài việc cần lưu ý.

Khi nhận được kết quả này, Thẩm Trình Miên mới cảm thấy yên tâm.

Buổi tối lúc hai người về nhà, phòng cho mèo con bên cạnh đã được trang bị cực kì đầy đủ. Hoắc Dục Tiêu còn đặc biệt sai người lắp đặt thiết bị theo dõi thú cưng trong phòng để bọn họ có thể quan sát tình trạng của mèo con kể cả khi vắng nhà. Phòng ngủ của hai người đều có ban công, ngoài ban công cũng được lắp lưới bảo vệ để ngăn bé mèo nhảy sang các phòng khác.

Bé mèo rất năng động, Thẩm Trình Miên vừa mở cửa bước vào đã thấy nó đang chơi tháp banh xoay tròn (*), nhìn thấy Thẩm Trình Miên đi đến, nó ngẩng đầu kêu meo với cậu một tiếng.

(*) Tháp banh xoay tròn:



Trong phòng chất đầy những đồ dùng dành riêng cho mèo, Thẩm Trình Miên cầm lấy một cây cần câu mèo trên giá, mèo nhỏ lập tức đuổi theo mồi câu, Thẩm Trình Miên cũng ngồi chơi đùa cùng nó một lúc lâu.

Khi Hoắc Dục Tiêu mở cửa bước vào phòng, Thẩm Trình Miên đang cầm điện thoại chụp ảnh bé mèo, bé mèo đang vờn quả bóng. Nghe thấy âm thanh Hoắc Dục Tiêu mở cửa, nó bèn nghiêng đầu nhìn sang.

"Quýt Nhỏ đừng cử động, giữ nguyên tư thế này nhé, đừng cử động đừng cử động..." Thẩm Trình Miên ấn nút chụp rồi nhìn thoáng qua bức hình, cậu vui vẻ xoa đầu Quýt Nhỏ, khen ngợi: "Đáng yêu quá đi."

Quýt Nhỏ meo một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi bóng.

Thẩm Trình Miên cũng đã nghe thấy âm thanh Hoắc Dục Tiêu mở cửa, cậu đưa bức ảnh mình vừa chụp được cho hắn xem, "Anh ơi, xem ảnh em chụp này."

Hoắc Dục Tiêu bước đến ngồi cạnh Thẩm Trình Miên, hắn nhìn vào điện thoại cậu, trên màn hình là bức ảnh một bé mèo hơi nghiêng đầu, vẻ mặt trông rất ngây thơ.

"Dễ thương lắm." Hoắc Dục Tiêu nói.

Thẩm Trình Miên nở nụ cười, ấn ngược về giao diện chụp ảnh. Cậu định tiếp tục chụp ảnh Quýt Nhỏ, nhưng Quýt Nhỏ đang chơi rất hăng, nó đuổi theo quả bóng khắp phòng. Thẩm Trình Miên nhận ra lúc này không thể chụp được nó nữa, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu bên cạnh, đưa điện thoại về phía hắn.

"Anh ơi."

Hoắc Dục Tiêu quay đầu nhìn sang, Thẩm Trình Miên lập tức ấn nút chụp ảnh.

Bức ảnh trên điện thoại được lưu lại. Cậu vừa chụp được một tấm hình Hoắc Dục Tiêu hơi nghiêng đầu, đôi mắt hắn khẽ nhướng lên, khuôn mặt xinh đẹp xuất chúng trông còn nổi bật hơn gấp nhiều lần khi đặt trước ống kính.

Thẩm Trình Miên nhìn Hoắc Dục Tiêu, ánh mắt thấp thoáng niềm vui, "Anh ơi, anh đẹp trai lắm này."

Hoắc Dục Tiêu nắm lấy tay cậu, muốn kéo người đến gần. Thẩm Trình Miên lười di chuyển, bèn nằm hẳn lên đùi Hoắc Dục Tiêu, giơ điện thoại lên cho hắn xem bức ảnh mình vừa chụp, "Đẹp trai không?"

Hoắc Dục Tiêu nghịch nghịch tóc mái trên trán cậu, mắt nhìn ảnh chụp, "Đẹp."

Thẩm Trình Miên cười cười, bỗng cảm thấy đầu ngón tay Hoắc Dục Tiêu làm tóc cậu hơi ngưa ngứa, liền chớp mắt, "Tóc rơi vào mắt rồi."

Hoắc Dục Tiêu cúi đầu nhìn, "Ở đâu?"

Khóe miệng Thẩm Trình Miên cong lên, "Lừa anh thôi."

Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu dừng lại, hắn đưa tay nhéo má cậu một chút.

Thẩm Trình Miên chợt nhận ra hình như cái động tác xoa tóc của Hoắc Dục Tiêu trông cứ giông giống lúc cậu xoa đầu mèo con thế nào ấy. Cậu lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh, "Quýt Nhỏ đâu rồi?"

Hoắc Dục Tiêu cũng quan sát xung quanh, sau đó tìm thấy bé mèo đang chăm chú uống nước ở vòi nước cạnh cửa. Hắn dời mắt, trả lời Thẩm Trình Miên, "Đang uống nước."

Thẩm Trình Miên nhìn về phía mèo con, khi cậu vừa dời mắt thì điện thoại đột nhiên rung lên. Cậu mở điện thoại lên, trên màn hình là tin nhắn hỏi cậu đã về đến nhà chưa của ba Thẩm.

Ba Thẩm chỉ gửi tin nhắn khi có chuyện, chưa kể bây giờ cũng đã khá muộn rồi, Thẩm Trình Miên vội vàng trả lời ông.

[Miên]: Về rồi ạ.

Ngay sau đó ba Thẩm lập tức gọi đến, Thẩm Trình Miên vội vàng ngồi dậy nhấn nghe máy.

"Ba."

Giọng nói của ba Thẩm truyền đến từ bên kia màn hình, "Miên Miên, con ngủ chưa?"

"Chưa ạ." Thẩm Trình Miên trả lời.

"Cuối tuần này con có bận gì không? Cả nhà chúng ta cùng ra ngoài thư giãn vài hôm nhé." Ba Thẩm nói.

"Được ạ," Thẩm Trình Miên vui vẻ nói, "Đi đâu thế ba?"

Ba Thẩm cũng cười nói: "Mẹ con muốn đến Chu Sơn ngắm mặt trời mọc."

"Đi leo núi ạ?" Thẩm Trình Miên hỏi.

"Ừ," Ba Thẩm nói, "Buổi sáng chúng ta khởi hành, buổi chiều đến khách sạn nghỉ ngơi sắp xếp một chút, buổi tối bắt đầu leo núi, rạng sáng leo đến đỉnh sẽ ngắm được cảnh mặt trời mọc, rất mệt đấy, con có muốn đi không?"

Trước đây Thẩm Trình Miên từng đi leo núi với bạn bè, lúc leo núi thật sự rất mệt, chưa kể bọn họ còn đi ban đêm. Tuy nhiên, sự thỏa mãn khi được lên đến đỉnh núi, ngắm nhìn mặt trời đỏ rực dần nhú lên từ phía chân trời cũng đủ để khiến cảm giác mệt mỏi về thể xác tan biến hết, hơn nữa, khoảnh khắc cùng leo núi với ba Thẩm mẹ Thẩm cũng sẽ tạo nên những kỉ niệm quý giá trong lòng cậu.

Thẩm Trình Miên không có lý do gì để từ chối, cậu quyết đoán gật đầu, "Đi ạ."

Ba Thẩm cười nói: "Vậy thứ bảy ba mẹ đến đón con nhé."

"Vâng." Thẩm Trình Miên gật đầu.

Sau đó ba Thẩm dặn dò Thẩm Trình Miên đi ngủ sớm một chút, hai người cùng nói chúc ngủ ngon rồi mới cúp máy.

Thẩm Trình Miên gối đầu lên đùi Hoắc Dục Tiêu, "Anh ơi, ba mẹ em nói cuối tuần này cả nhà đi leo núi."

Hoắc Dục Tiêu nhận ra sự vui vẻ trong mắt cậu, hắn gật đầu, "Ừ."

Thẩm Trình Miên suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Đến cuối tuần em sẽ nói rõ với bọn họ."

Đó sẽ lần cuối cậu đi chơi với ba Thẩm mẹ Thẩm bằng thân phận của nguyên chủ.

Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khựng lại, "Được, bảo bọn họ về nhà rồi hãy nói."

Tuy Thẩm Trình Miên tin tưởng nhân cách của vợ chồng nhà họ Thẩm, nhưng để đề phòng, cậu vẫn nên nói cho bọn họ biết sự thật khi ba người đã về đến nhà.

Biết hắn đang quan tâm mình, Thẩm Trình Miên gật đầu, cười nói: "Được."

Sáng thứ bảy, Thẩm Trình Miên đã thức dậy từ sớm, việc đầu tiên cậu làm sau khi thức dậy là thay thức ăn và cát vệ sinh cho Quýt Nhỏ. Cuối tuần này cả cậu và Hoắc Dục Tiêu đều vắng nhà nên sáng mai Thẩm Trình Miên phải nhờ dì Vương đến chăm sóc nó giúp một hôm.

Quýt Nhỏ rất thân thiện, cũng không sợ người lạ, chỉ cần nhìn cách nó chủ động đi tìm Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu là có thể nhận ra được. Mấy ngày nay dì Vương cũng đã trở nên thân thiết với bé mèo con, đôi khi dì còn mang thức ăn đến cho nó. Thế nên khi được Thẩm Trình Miên nhờ chăm sóc hộ Quýt Nhỏ, dì rất thoải mái mà đồng ý ngay.

Lần này ba Thẩm mẹ Thẩm cũng đến rất sớm, Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu vừa ăn sáng xong đã thấy bọn họ đứng trước cửa. Vì khoảng cách từ thành phố Nam đến khu du lịch Chu Sơn khá xa, hơn nữa ba người còn định leo núi vào ban đêm, buổi chiều nhất định phải nghỉ ngơi đầy đủ nên bọn họ muốn xuất phát sớm một chút.

Thẩm Trình Miên vẫn chưa dọn đồ xong, ba Thẩm mẹ Thẩm đành vào nhà chờ cậu. Đây cũng là lần đầu tiên hai người cùng đến xem nơi ở của Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu, tuy có dì Vương ở đây, nhưng khi nhìn thấy hai đứa con trai sống cùng nhau mà nhà cửa vẫn gọn gàng ngăn nắp, bọn họ vẫn rất vui mừng, còn khen ngợi cả hai vài câu.

Thẩm Trình Miên về phòng thu dọn hành lý, thật ra cậu cũng không chuẩn bị gì nhiều, chủ yếu chỉ mang theo vài bộ quần áo.

Trước khi ra ngoài, Thẩm Trình Miên đột nhiên nghĩ đến gì đó, bước chân cậu khựng lại, sau đó quan sát khắp phòng, "Quýt Nhỏ đâu rồi?"

Hoắc Dục Tiêu biết cậu thương nhớ mèo nhỏ, bất đắc dĩ cười nói: "Chắc đang ở trong phòng."

Thẩm Trình Miên nhìn ba Thẩm mẹ Thẩm, "Ba mẹ chờ con chút nữa nhé."

Nói xong, cậu liền chạy vào phòng Quýt Nhỏ.

Mẹ Thẩm tò mò hỏi Hoắc Dục Tiêu, "Quýt Nhỏ? Các con nuôi thú cưng à?"

Hoắc Dục Tiêu gật đầu, "Mấy hôm trước bọn con nhặt được một con mèo dưới lầu, cậu ấy thích, nên mới quyết định mang về nuôi."

Khi nghe thấy con vật bên trong là mèo, biểu cảm của mẹ Thẩm cứng lại, nét mặt bà có phần gượng gạo. Ba Thẩm bình tĩnh chắn trước mặt mẹ Thẩm, cười nói: "Hóa ra Miên Miên thích mèo à, trước đây có thấy nó thể hiện ra bao giờ đâu."

Vẻ mặt Hoắc Dục Tiêu vẫn không có gì thay đổi, "Con mèo kia rất thân thiện."

Lời này vừa không phủ nhận việc Thẩm Trình Miên thích mèo, lại mơ hồ ám chỉ rằng có lẽ Thẩm Trình Miên chỉ thích con mèo mà hai người vô tình nhặt được.

Lúc này, Thẩm Trình Miên bước ra khỏi phòng Quýt Nhỏ, "Anh ơi, nó không ở trong này, hay là đang trốn trong phòng khách rồi?"

Nói xong, cậu liền bắt đầu tìm mèo, Hoắc Dục Tiêu cũng nhìn xung quanh giúp cậu, không ai nhận ra biểu cảm cứng đờ của mẹ Thẩm lúc này.

"Quýt Nhỏ?" Thẩm Trình Miên tìm xung quanh sô pha, cậu gọi nó thêm vài tiếng nữa, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng kêu của Quýt Nhỏ, nhưng tiếng kêu này lại phát ra từ trên nóc tủ đựng đồ trong phòng khách. Thẩm Trình Miên ngước mắt lên thì nhìn thấy mèo nhỏ đang đứng trên tủ đựng đồ nhìn bọn họ, chiếc đuôi nghịch ngợm đang ngoe nguẩy sau lưng.

Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm, cậu cười cười bước đến, "Sao leo lên đó được hay vậy, có đi xuống được không?"

Quýt Nhỏ kêu meo meo hai tiếng, nó cúi đầu thăm dò địa hình bên dưới, sau đó dùng hành động để trả lời câu hỏi của cậu. Nó nhanh nhẹn nhảy vào ngăn giữa của tủ đựng đồ, sau đó đáp thẳng xuống đất.

Thẩm Trình Miên ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nó.

Tạm biệt Quýt Nhỏ xong, Thẩm Trình Miên mới đứng dậy nhìn ba Thẩm mẹ Thẩm, cười nói: "Được rồi, ba mẹ, chúng ta đi thôi."

Ba Thẩm chắn trước mặt mẹ Thẩm, nhìn thấy Thẩm Trình Miên chơi đùa cùng mèo nhỏ, khuôn mặt ông không khỏi lộ ra ý cười, "Đi nào."

Thẩm Trình Miên không dám hành động quá lộ liễu trước mặt ba Thẩm mẹ Thẩm, cậu mượn động tác vẫy tay chào tạm biệt để vẫy điện thoại ra hiệu với Hoắc Dục Tiêu. Hắn khẽ cong môi mỉm cười.

Khi mẹ Thẩm mở cửa phòng ra, Quýt Nhỏ đột nhiên chạy về phía Thẩm Trình Miên, nó quấn quanh chân cậu kêu meo meo mấy tiếng. Thẩm Trình Miên rất yên tâm, cậu ngồi xổm xuống sờ sờ Quýt Nhỏ, "Ngày mai anh sẽ trở về ngay."

Lúc này Hoắc Dục Tiêu đột nhiên nhận ra mỗi lần Quýt Nhỏ kêu lên, mẹ Thẩm lại nhanh chóng quay đầu nhìn sang, phản ứng có phần thái quá, như thể bà rất sợ con mèo này. Hoắc Dục Tiêu vốn không chắc chắn, nhưng ngay sau đó, hắn nhìn thấy ba Thẩm ôm lấy vai mẹ Thẩm như đang trấn an, hơn nữa, từ nãy đến giờ ông vẫn luôn đứng chắn giữa mẹ Thẩm và Quýt Nhỏ.

Sau khi phát hiện điều này, Hoắc Dục Tiêu bế Quýt Nhỏ lên, đứng cách xa mẹ Thẩm một chút, "Dì Thẩm sợ mèo à?"

Thẩm Trình Miên lập tức nhìn mẹ Thẩm, thấy mẹ Thẩm đứng núp sau lưng ba Thẩm, hình như bà hơi sợ mèo thật. Cậu rất ngạc nhiên, không biết tại sao lại nghĩ ngay đến việc mẹ mình bị dị ứng lông mèo. Thẩm Trình Miên vội vàng chặn Quýt Nhỏ sau lưng, không để mẹ Thẩm nhìn thấy nó, trên mặt cậu lộ rõ vẻ áy náy, "Con không biết mẹ sợ mèo."

Mẹ Thẩm không khỏi nở nụ cười khi nhận ra sự căng thẳng của Thẩm Trình Miên, bà lắc đầu, nhẹ nhàng giải thích: "Không sao đâu, chỉ là ảnh hưởng tâm lý thôi."

Ba Thẩm giải thích giúp, cười nói: "Hồi trước mẹ con từng bị mèo cào một lần."

Mẹ Thẩm liếc nhìn ba Thẩm, gật đầu.

Không phải do dị ứng, Thẩm Trình Miên yên tâm hơn một chút. Nếu chỉ là ảnh hưởng tâm lý thì ít nhất sẽ không thực sự gây hại đến sức khỏe của mẹ Thẩm.

"Vậy sau này mỗi lần mẹ đến chơi, con sẽ để Quýt Nhỏ trong phòng." Thẩm Trình Miên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK