Chương 18.
Sau khi nghe nó nói, Thẩm Trình Miên nhớ lại vài lần tiếp xúc giữa nguyên chủ và Hoắc Liên Kỳ, dựa vào thái độ của nguyên chủ trong quá khứ, gật đầu.
Hoắc Liên Kỳ hất cằm về chỗ ghế sô pha của Tề Hành, "Anh, các anh ngồi đi."
Hoắc Dục Tiêu bước qua, nhìn lướt qua mấy lá bài trên mặt bàn, nhìn về phía Hoắc Liên Kỳ, hỏi, "Chơi gì?"
Hoắc Liên Kỳ kinh ngạc liếc nhìn hắn, đột nhiên xuất hiện cảm giác gấp gáp như bị gặng hỏi, cái chân đang gác trên mặt bàn bỗng muốn bỏ xuống theo bản năng, nghĩ đến điều gì, lại cứng nhắc ngừng động tác, lúc mở miệng vẫn là giọng điệu cà lơ phất phơ như cũ, "Stud 5 lá (*), anh, anh muốn chơi cùng không?"
(*) Một dạng bài Poker
Sau khi nghe xong, Hoắc Dục Tiêu chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Trình Miên, "Nghe không?"
Thẩm Trình Miên sửng sốt, gật đầu.
"Cậu Thẩm cũng muốn chơi sao?" Đột nhiên có một thiếu niên cười hỏi.
Thẩm Trình Miên ngước mắt nhìn qua, người mở miệng có mái tóc dài, mang khí chất bướng bỉnh kiêu ngạo cùng một đôi mắt đào hoa đa tình cười hì hì nhìn cậu.
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu cũng chuyển qua người nọ, liếc nhìn hờ hững, nét vui cười trên mặt cậu ta bỗng phai nhạt trong nháy mắt.
Lúc này Thẩm Trình Miên lắc đầu, "Mọi người chơi đi."
Hoắc Dục Tiêu không nhìn nữa, lấy một tấm thẻ ra, để trên mặt bàn cho Hoắc Liên Kỳ, "Chơi đủ rồi thì về nhà sớm một chút."
Sau khi nói xong, Hoắc Dục Tiêu đứng thẳng người, nhìn lướt qua toàn bộ mấy người ở đây, hơi hơi gật đầu, sau đó nói với Thẩm Trình Miên, "Đi."
Nhìn theo bóng dáng hai người dần biến mất sau góc khuất của tầng một, Hoắc Liên Kỳ dời tầm mắt, đá vào ghế dựa, kéo sự chú ý về, "Được rồi, xáo bài tiếp đi!"
Lúc này những người khác mới hoàn hồn, một thiếu niên khuôn mặt bình thường cười khen tặng, "Cậu chủ nhỏ, cậu Hoắc đối xử với anh tốt thật đấy."
"Đúng vậy, một tấm thẻ mà nói đưa là đưa luôn." Một người khác hâm hộ mà lướt nhìn tấm thẻ Hoắc Dục Tiêu để lại, tò mò hỏi, "Trong đó có bao nhiêu tiền vậy?"
Hoắc Liên Kỳ nhìn tấm thẻ kia, ánh mắt u ám.
Thẻ này là do người trong nhà mở cho nó, mỗi tháng ba nó sẽ gửi vào một số tiền tiêu vặt cố định, ngoài ra mẹ và anh trai cũng thường hay chuyển tiền vào trong thẻ, nó không quá chú ý là có bao nhiêu tiền, nhưng nhiều năm qua nó vẫn chưa xài hết, cũng chưa từng thiếu tiền bao giờ, mãi đến tháng trước, vì điểm thi của nó quá kém nên ba nó mới tịch thu thẻ.
Nhưng tại sao bây giờ tấm thẻ này lại ở trong tay anh trai? Lại còn có thể tùy ý đem trả lại cho nó.
Đáy mắt Hoắc Liên Kỳ xẹt qua vẻ khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn đều như thế, rõ ràng đều là họ Hoắc, đều là con của ba mẹ, nhưng cho dù làm gì, anh trai vẫn luôn có nhiều quyền hạn hơn nó.
Tiền mà nó có thể dùng đều nằm trong thẻ, người trong nhà có thể biết được mỗi một khoản tiền được sử dụng vào lúc nào, nhưng Hoắc Dục Tiêu lại được độc lập về tài chính từ sớm, sở hữu tài khoản cá nhân mà hắn có thể toàn quyền kiểm soát.
Rõ ràng chỉ kém nhau có một tuổi, nhưng nó và Hoắc Dục Tiêu như sống hai cuộc đời khác nhau hoàn toàn, cho dù là việc gì, Hoắc Dục Tiêu cũng là một người trưởng thành có thể bàn bạc thương lượng theo ý kiến của mình, mà nó thì vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ cần được trông coi.
Trong đầu nghĩ đến việc này, tâm trạng Hoắc Liên Kỳ không quá tốt, miễn cưỡng đè nén oán hận trong lòng, nó cười như không cười, "Muốn biết trong đây có bao nhiêu tiền không phải rất dễ à? Thắng được nó đi!"
Những người tụ tập ở đây vốn dĩ đều là Hỗn Thế Ma Vương, nghe được lời này của nó thì hưng phấn lên ngay lập tức, bắt đầu ồn ào sôi nổi.
Thậm chí có người sợ thiên hạ chưa đủ hỗn loạn, khiêu khích Hoắc Liên Kỳ, "Cậu chủ nhỏ Hoắc vẫn nên cho một con số đi, chúng tôi cũng biết đường mà kiềm chế một chút, kẻo thắng hết tiền trong thẻ xong rồi lại phải phiền cậu Hoắc đến đưa tiền, rất ngượng ngùng."
Vừa dứt lời, những người xung quanh ngay lập tức cười ầm lên.
Hoắc Liên Kỳ cười nói, "Đúng lúc thật đấy, tôi còn chưa được thử cảm giác tiêu hết tiền trong thẻ đâu, các cậu giúp tôi trải nghiệm nhé?"
Mùi thuốc súng nổi lên khắp nơi, các thiếu niên lại đang hưng phấn, vừa khui rượu vừa huýt sáo, sự an phận do Hoắc Dục Tiêu mang đến lúc nãy đã biến mất không thấy tăm hơi trong nháy mắt.
Đi qua sàn nhảy đinh tai nhức óc, đến khi bước ra ngoài, Thẩm Trình Miên nhẹ nhàng thở ra, dáng vẻ chịu đựng tra tấn xoa xoa lỗ tai oán giận nói, "Bọn họ ở trong đó lâu vậy, bộ không sợ lỗ tai xảy ra vấn đề hả?"
Hoắc Dục Tiêu không trả lời, sau khi lên xe thì nói với tài xế, "Đến nhà họ Thẩm trước."
Tài xế đáp lời, khởi động xe.
Thẩm Trình Miên lấy điện thoại ra nhìn thời gian, phát hiện vậy mà đã 10 giờ rồi, mẹ Thẩm còn gửi tin nhắn hỏi cậu khi nào về nhà, nhưng vừa nãy bên trong quá náo loạn, cậu không nghe được thông báo tin nhắn mới, bây giờ vừa thấy đã vội vàng gửi tin nhắn báo cáo sắp trở về cho mẹ Thẩm.
Sau khi bỏ điện thoại xuống, Thẩm Trình Miên suy nghĩ đến chuyện chính, cậu nhớ lại lúc nãy khi nhìn thấy Hoắc Liên Kỳ, dáng vẻ cà lơ phất phơ kia đúng là giống với giai đoạn trước trong sách như đúc, nhưng nghĩ đến những thay đổi của Hoắc Liên Kỳ sau này, Thẩm Trình Miên nhíu nhíu mày.
Giai đoạn trước trong sách, Hoắc Liên Kỳ vẫn luôn có hình tượng ăn chơi trác táng, thỉnh thoảng xảy ra chuyện thì vòi vĩnh Hoắc Dục Tiêu đến giải quyết hậu quả, nhưng đều không phải chuyện gì lớn, bởi vậy, lúc đầu cậu còn nghĩ Hoắc Liên Kỳ chỉ là một cậu chủ nhỏ đang trong thời kì nổi loạn mà thôi, hơn nữa nó rất ỷ lại người anh trai Hoắc Dục Tiêu này, thậm chí có thể nói là sùng bái, vậy mà không ngờ tất cả đều là do Hoắc Liên Kỳ giả vờ.
Trước khi bị An Tử Mục hãm hại, Hoắc Dục Tiêu được tất cả mọi người công nhận, hoàn toàn xứng đáng là người thừa kế của nhà họ Hoắc, Hoắc Liên Kỳ đối đầu trực tiếp với Hoắc Dục Tiêu không khác gì lấy trứng chọi đá, nó không có chỗ dựa, càng không có thực lực.
Bởi vì biết rõ điều này, nên nó rất yên tâm trở thành một cậu chủ nhỏ vô tư lự, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đều có người nhà chống lưng, nhưng dã tâm trong lòng không thật sự biến mất.
Nếu không có cơ hội thắng được Hoắc Dục Tiêu thì dù dã tâm của nó có lớn đến đâu cũng chỉ khiến nó mệt mỏi mà sụp đổ trong mơ màng, nhưng An Tử Mục tìm tới nó, khiến nó nhận ra rằng, nó có thể thay thế Hoắc Dục Tiêu, trở thành người thừa kế của nhà họ Hoắc.
Dã tâm bị kiềm nén nhiều năm lại nhen nhóm trong nháy mắt, nó không hề do dự mà chấp nhận đề nghị của An Tử Mục, khi An Tử Mục lợi dụng quan hệ của gia độc để đàm phán với ba Hoắc mẹ Hoắc, một mặt nó lợi dụng tình thế để thể hiện sự xuất chúng của bản thân, khiến ba Hoắc mẹ Hoắc nhận ra nó cũng có tiềm năng được bồi dưỡng thành người thừa kế, mặt khác lại làm như không có gì mà thúc giục ba Hoắc mẹ Hoắc chấp nhận lời đề nghị của An Tử Mục.
Một người thừa kế hoàn toàn có thể thay thế, đổi lại một tương lai thăng tiến của nhà họ Hoắc, trước giờ người nhà họ Hoắc luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, tất nhiên họ biết chọn lựa nào là đúng đắn mà không cần nghĩ nhiều.
Hơn nữa, An Tử Mục chỉ không muốn thấy Hoắc Dục Tiêu nổi bật đến vậy thôi, chứ không phải muốn lấy mạng Hoắc Dục Tiêu! Sau khi thuyết phục rồi lại thuyết phục, Hoắc Liên Kỳ, người tự coi mình là gia chủ tương lai của nhà họ Hoắc, tin chắc rằng đây là một vụ mua bán có lời, ba Hoắc mẹ Hoắc cũng xuôi theo ý nó mà chấp nhận.
Trong sách, Hoắc Dục Tiêu đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoắc như thế.
Nhớ đến tình tiết này, Thẩm Trình Miên ngay lập tức cực kì khó chịu trong lòng.
Khi hồi tưởng đến đoạn này, cậu bất ngờ nghiêng đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu bên cạnh, chỉ hơi liên tưởng mấy cái tình tiết đó đến Hoắc Dục Tiêu, trong lòng đã buồn phiền không thôi.
Muốn ngăn cản tình tiết trong sách xảy ra, yếu tố quan trọng nhất vẫn là An Tử Mục, Hoắc Liên Kỳ không phải vấn đề gì lớn, nhưng cậu muốn cho Hoắc Dục Tiêu thấy rõ gương mặt thật của Hoắc Liên Kỳ.
Mỗi lần Hoắc Liên Kỳ gặp phiền phức đều biết tìm Hoắc Dục Tiêu, mà Hoắc Liên Kỳ xin cái gì Hoắc Dục Tiêu cũng đáp ứng, ví dụ như buổi tối hôm nay, nó chỉ mới gọi một cuộc điện thoại, Hoắc Dục Tiêu đã lập tức chạy đến, đối xử với em trai như vậy không phải quá tốt rồi sao?
Nhưng tên ăn cháo đá bát như Hoắc Liên Kỳ lại thật sự không đáng được Hoắc Dục Tiêu đối xử tốt như vậy.
Thẩm Trình Miên nghĩ ngược nghĩ xuôi, nhăn mày, muốn vạch trần gương mặt thật của Hoắc Liên Kỳ còn khó hơn An Tử Mục nhiều, bởi vì chỉ cần Hoắc Dục Tiêu vẫn sống tốt, Hoắc Liên Kỳ sẽ vẫn luôn là dáng vẻ như bây giờ, người ta hay nói rằng, đánh giá bằng hành động chứ không xét tâm tư, chỉ cần không thật sự nhúng tay làm bất cứ điều gì, trong lòng Hoắc Liên Kỳ suy tính thế nào cũng không ai biết được.
Nhưng cậu vẫn hi vọng Hoắc Dục Tiêu sống tốt, dù sao thì cũng không thể chỉ vì vạch trần gương mặt thật của Hoắc Liên Kỳ mà khiến Hoắc Dục Tiêu xảy ra chuyện gì được, vậy khác nào đảo gốc thành ngọn (*).
(*) Raw là 本末倒置, tức là đảo lộn, nhầm lẫn giữa cái quan trọng và thứ yếu.
Thẩm Trình Miên hơi đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương.
Chuyện của Hoắc Liên Kỳ, cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước đó thôi.
Dọn dẹp đống suy nghĩ lộn xộn, nhất thời có hơi buồn ngủ, Thẩm Trình Miên ngáp một cái.
Dựa theo lịch trình làm việc và nghỉ ngơi từ khi xuyên sách đến nay, lúc này cậu đã lên giường đi ngủ rồi.
Lại mở điện thoại ra nhìn thời gian, Thẩm Trình Miên nhớ lại tên tài xế, hỏi, "Chú Tiền, bao lâu nữa thì đến nhà cháu ạ?"
"Thưa cậu Thẩm, còn 48 phút nữa." Chú Tiền trả lời.
Chờ cậu về đến nhà thì đã 11 giờ rồi.
Biểu cảm Thẩm Trình Miên hơi khó coi, tiện thể hỏi thăm Hoắc Liên Kỳ một lần trong lòng.
Từ khi xuyên sách đến nay, chất lượng giấc ngủ của cậu tệ đi trông thấy, bởi vì dường như mỗi lần cậu ngủ thì đều sẽ nằm mơ, toàn là mơ thấy tình tiết trong nguyên tác, ban đầu, mỗi lần như vậy cậu luôn bừng tỉnh từ trong giấc mơ, dần dà rồi cũng thành quen. Cũng may, người trong cơn mơ chỉ còn là một hình bóng mơ hồ, cậu nhìn không rõ, nên mới có thể thích ứng được.
Tuy rằng thích ứng được với cảnh trong mơ, nhưng lần nào đi ngủ cũng nằm mơ thì vẫn rất ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, không có cách nào giải quyết được, cậu chỉ có thể cố hết sức kéo dài thời gian đi ngủ, nhưng hiển nhiên là đêm nay không thể nữa rồi.
Lại hỏi thăm Hoắc Liên Kỳ lần nữa, Thẩm Trình Miên ngáp một cái, dựa đầu vào gối dựa của ghế sau, nghiêng đầu chán nản nhìn chằm chằm cảnh phố xá đang lùi lại nhanh chóng ngoài cửa sổ xe.
Lúc này đủ mọi màu sắc rực rỡ như đang biến thành những hoa văn thôi miên cậu đi vào giấc ngủ, ý thức của Thẩm Trình Miên dần không thể chống đỡ được nữa.
Dường như người bên cạnh đã yên lặng quá lâu, Hoắc Dục Tiêu nghiêng đầu, đã thấy được bộ dáng ngủ say sưa của Thẩm Trình Miên. Người cậu xiêu xiêu vẹo vẹo, đầu gục về phía cửa sổ xe đối diện, mái tóc rối bù trên trán thỉnh thoảng va chạm vào mặt kính theo sự lắc lư của xe.
Tư thế này thoạt nhìn không thoải mái, nhưng Thẩm Trình Miên lại ngủ rất ngon.
Hoắc Dục Tiêu khẽ cau mày.
Chú Tiền đang lái xe ở ghế trước cũng chú ý tới Thẩm Trình Miên đang ngủ, quan sát biểu cảm của Hoắc Dục Tiêu qua kính chiếu hậu, ông ngập ngừng mở miệng, "Cậu chủ, ở phía sau có gối ôm, bên trong còn có chăn lông, cậu chủ xem thử cậu Thẩm có cần không."
Hoắc Dục Tiêu quay đầu, quả nhiên thấy được hai cái gối ôm hình nhân vật hoạt hình, hắn cầm ra một cái, mặt sau gối ôm có một cái khóa kéo, khi mở ra, bên trong có một chiếc chăn lông nhỏ.
Không lớn, nhưng có còn hơn không, Hoắc Dục Tiêu lấy chăn lông bên trong ra, kéo khóa lên, nhưng làm xong những việc này, nhìn sang Thẩm Trình Miên bên kia, hắn lại khẽ cau mày.
Tự hỏi hai giây, hắn đắp thẳng tấm chăn lông lên người Thẩm Trình Miên, sau đó cau mày, ngập ngừng đặt chiếc gối vào cạnh đầu Thẩm Trình Miên.
Không biết có phải cảm thấy gối ôm này mềm hơn chỗ kia hay không, Thẩm Trình Miên nghiêng đầu dựa thẳng vào gối.
Tay Hoắc Dục Tiêu còn chưa kịp rụt lại, sức nặng của đầu Thẩm Trình Miên đã truyền tới qua lớp gối ôm.
Thẩm Trình Miên nằm lên gối ôm, nói đúng hơn là gối đầu lên tay hắn.
Sắc mặt Hoắc Dục Tiêu đen xì.
[Tác giả có lời muốn nói]
Thẩm Trình Miên: Là do anh tự chìa tay ra mà!