“ Thưa ngài công tước, do phải chịu tẩn thương quá lớn về mặt tâm lý nên có lẽ công nương đã bị trầm cảm ”.
Có lẽ thông qua biểu cảm của Ellie và lời kể của hầu gái Rimi, Ambershan cũng phần nào cũng đã nghi ngờ tới việc này, nhưng khi nghe chính miệng bác sĩ nói ông lại không thể dữ được bình tĩnh, vô thức chống tay rồi lại vò đầu bức tai như một thói quen khi căng thẳng, sau đó lập tức hỏi vị bác sĩ.
“ Vậy phải làm sao? ”.
Vị bác sĩ nâng nhẹ chiếc gọng kính, đáp.
“ Ngài đừng lo, thật may bệnh của công nương bị nhẹ chỉ cần quan tâm tới công nương nhiều hơn, thường xuyên đưa ngày ấy ra ngoài tản bộ hít thở không khí giúp tâm hồn thoải mái, kết hợp chế độ ăn lành mạnh và giàu dinh dưỡng cộng thêm đơn thuốc thần kê nhất định nhanh thôi ngài ấy sẽ khỏi ”.
Sau khi trao đổi vài ba câu với công tước và người hầu vị bác sĩ ra về, mọi người bắt đầu nhanh chóng sắp xếp lên thực đơn và làm theo hướng dẫn của bác sĩ, ai cũng một lòng muốn Ellie mau mau khỏe lại và rạng rỡ như trước đây mà không ai để ý phía xa kia, một kẻ đang thần thần bí bí núp một bên quan sát tất cả.
Bất chợt một ngày không lâu sau đó, người hầu riêng của Ellie nhận được một bức thư nặc danh với nội dung nói rằng cha mẹ cô dưới quê đang ốm nặng, có lẽ sẽ không qua khỏi rất muốn những ngày tháng cuối đời được ở cùng con gái.
Đọc xong bức thư, tâm trạng Rimi trở lên trùng xuống cảm thấy rất khó xử, nội tâm cô đấu tranh mạnh mẽ giữa việc một bên là xin ngài công tước cho nghỉ việc về quê chăm sóc ba mẹ đồng nghĩa với việc cô sẽ rời xa công nương mãi mãi, bên còn lại cô cảm thấy không an tâm khi giao Ellie cho đám người hầu vô năng không đáng tin kia. Suy cho cùng chính tay cô đã chăm sóc và ở bên công nương từ khi ngài ấy còn rất bé cho đến giờ, ít nhiều cũng nẩy sinh tình cảm sâu đậm.
Vì chuyện này mà cô đã trăn trở mấy ngày, tâm hồn lúc nào cũng thơ thẩn như trên mây không thể chú tâm vào công việc liền bị Ellie phát hiện trong lúc Rimi đang ngồi khóc thút thít bên cạnh giường của Ellie. Đêm hôm đó Ellie đã thức trắng, hai người đã ngồi lại tấm sự cùng nhau.
Như hiểu được tâm tình của Rimi, khi Ellie đang thưởng thức bữa sáng thịnh soạn cùng cha. Cô đã kể ra chuyện của Rimi và ngỏ lời với Ambershan cho phép Rimi có thể nghỉ phép một thời gian an tâm về quê phụng dưỡng cha mẹ.
Nhưng không riêng gì Rimi, Ambarshan cũng có cùng một lỗi lo chung mà suy nghĩ rất lâu.
Đúng lúc này từ đâu xuất hiện một người hầu lên tiếng phá tan suy nghĩ của Ambershan, thoạt nhìn cô ta khá trẻ có thể là trạc tuổi với Soralia, nhìn rất lạ lại cũng có chút quen mắt nhưng lại không thể nhớ ra là ai.
“ Thưa ngày công tước, thần to gan xin ngài hãy cho phép thần đảm nhiệm việc chăm sóc công nương trong khi Rimi vắng mặt ”.
Ambershan vẻ mặt cảnh giác, lướt nhìn soi xét cô ả từ đầu tới cuối rồi lại quay sang nhìn Ellie như đang ngầm hỏi ý kiến, nhưng cô cũng không biết phải làm sao khi trước giờ đều đã quen với sự phục vụ của Rimi căn bản nếu là người khác sẽ không quen.
Như hiểu được hai người đang lo lắng điều gì, cô hầu lại lên tiếng.
“ Thần là Anna, nữ hầu cận của phu nhân quá cố thưa công tước và công nương ”.
“ Hầu cận của Soralia? ”
Ambershan kinh ngạc hỏi, chẳng phải sau khi nàng mất ông đã cho phép tất cả những người phục vụ nàng một số tiền rồi về quê cơ mà, sau cô ta lại ở đây? Lại còn là nữ hầu cận đã cùng nàng lớn lên.
Ellie lúc này cũng đã nhớ ra người trước mặt chính là người luôn luôn đi theo mẹ, trong những giây phút cuối đời mẹ còn thì thầm với cô ấy vài câu gì đó rồi mới yên tâm ra đi, có lẽ sẽ là một người đáng tin.
Sau khi có được sự chấp thuận của Ellie và Ambershan, Anna đã chính thức trở thành người chăm sóc riêng mới cho Ellie trong sự dám sát của Rimi, thấy mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, bàn dao công việc và hướng dẫn Anna xong Rimi mới yên tâm tạm biệt mọi người trở về quê hương.
Lâu dần Anna cũng quen việc và làm việc rất thuần thục vô cùng được lòng Ellie, Ambershan và những người hầu khác, hoàn toàn xóa bỏ mối nghi ngờ của hai người trong thời gian đầu.
Trong lúc mọi người đều vui vẻ cười nói, chỉ riêng 1 nữ hầu khác vẻ mặt lo lắng, bất an có phần chột dạ khi nhìn vào Anna. Khi Anna quay lại mỉm cười gọi tên, cô ấy mới hoảng hồn lảng tránh.