Đúng lúc này cửa phòng dần mở ra, Ambershan quay người lại nhìn.
" Sao ngươi lại vào đây? Thứ nước đó...ngươi đã làm gì...ức! "
Anna không đáp lại, chỉ nở một nụ cười sắc sảo bước từng bước đến gần Ambershan. Khuôn mặt đơn điệu với bộ váy người hầu nhem nhuốc nhàm chán thường ngày của một kẻ hầu giờ đây hoàn toàn tan biến, thay vào đó là cô gái trẻ với khuôn mặt trang điểm đậm, mái tóc đen dài bồng bềnh xõa ngang lưng, mang trên mình là bộ váy ngủ xuyên thấu mong manh khoe ra toàn bộ những đường cong uyển chuyển của cô ả.
Ambershan chưa kịp phản ứng thì Anna đã đến gần ôm lấy ông, áp sát cơ thể nóng hổi mềm mại của mình vào từng góc cạnh trên cơ thể Ambershan, sau đó dùng bàn tay thon dài vuốt ve từ khuôn mặt đỏ bừng đang thở hổn hển của công tước kéo dần xuống cổ, xuống đến cơ ngực săn chắc, rồi dần vuốt nhẹ xuống vùng bụng trên và bụng dưới liền khiến cơ thể đứng bất động của Ambershan như run nhẹ lên.
Ambershan rất muốn cố gắng kháng cự nhưng cơ thể như đã mất hết sức lực trở lên mềm nhũn chỉ có thể mặc cho cô ả vuốt ve cơ thể mình. Thấy con mồi không phản kháng Anna như tự tin hơn cô ả ghé sát vào tai Ambershan thở một hơi thở nóng rồi thủ thỉ.
" Ngài thích chứ? Tối nay hãy để tôi phục vụ ngài nhé~ "
Sau đó dùng hai tay nhẹ nhàng nâng đỡ khuôn mặt mơ màng như đang mất dần đi ý thức của ông ngắm nghía. Trong thời khắc mắt chạm mắt, Ambershan như lờ mờ nhìn thấy người vợ quá cố của mình sắc mặt liền trở lên thâm tình, cứ thế chấp nhận nụ hôn nòng cháy đến từ người phụ nữ ông tưởng là vợ.
Trong căn phòng lập lòe ánh đèn, Ambershan ôm lấy gáy Anna, cô ả cũng bám chặt lấy tấm lưng to lớn của ông. Hai người trao nhau nụ hôn cuồng nhiệt, tiếng nhóp nhép vang cả căn phòng tĩnh lặng, đôi môi như dán chặt lấy nhau không rời, lưỡi hai người cũng cuốn lấy đưa qua đưa lại một cách vội vàng ướt át. Dường như từng ấy vẫn chưa đủ làm cô ả thỏa mãn, Anna thừa cơ hai người đang đắm mình trong khoái cảm dạo đầu muốn đánh thức con mãnh thú thật sự của dục vọng trú ngụ trong Ambershan. Bàn tay hư hỏng của cô ta rời khỏi tấm lưng vững chãi dần mò xuống dưới, thuần thục tháo bỏ chiếc thắt lưng da vướng víu, bắt đầu không an phận mà xoa nắn phần thân dưới. Không ngờ thứ đó lại cương cứng, to ra từ lúc nào. Cô ả thích thú quyến luyến tách môi mình khỏi môi Ambershan khẽ nói với giọng nói đầy khiêu gợi.
" Chưa gì mà của chàng đã như vậy rồi sao? Chắc là khó chịu lắm nhỉ? Hay là để ta giúp chàng nhé~ ".
Nói xong cô ả chậm rãi kéo tay Ambershan đi đến gần chiếc giường ngủ rồi dùng hai tay kéo dần chiếc váy ngủ xuống, hoàn toàn để lộ cơ thể trắng nõn không khuyết điểm với những đường cong rõ ràng. Trước cơ thể trần trụi tuyệt đẹp của một người con gái mấy ai có thể cưỡng lại được chứ? Ambershan trong cơn mụ mị do tình dược như dần mất đi lý trí, con mãnh thú của dục vọng cư ngụ đang thôi thúc muốn trỗi dậy một cách mạnh mẽ. Cả người ông nóng ran như bị lửa thiêu đốt, vô cùng ngứa ngáy khó chịu liền bị Anna kéo cả hai ngã xuống chiếc giường đằng sau.
Cô ả cười đắc ý như đã chắc chắn đã nắm được phần thắng trong lòng vàn tay, cầm lấy tay Ambershan đặt lên ngực trần của mình. Cảm nhận được sự mềm mại nóng hổi trong tay cùng với tác dụng của thuốc khiến ông vẫn tưởng người trước mắt là Soralia. Ambershan khó thể cưỡng lại bắt đầu nhẹ nhàng xoa đều hai bên ngực cô ả, một lúc lại dùng hai ngón tay nhéo nhẹ chiếc núm hồng hào. Như nhận được sự kích thích lan truyền khắp cơ thể, cô ả run nhẹ từng cơn, tay túm chặt lấy chiếc chăn rên lên khe khẽ.
" Hư ức....đúng vậy...chính là vậy vậy...áaaa..ư...ư...nữa đi...hãy nữa đi...hãy chiếm lấy cơ thể em đi...haa...haaa~ ".
Anna bất ngờ ôm lấy gáy Ambershan nhấn mạnh xuống khiến ông áp sát mặt vào ngực cô, hơi thở nóng hổi thở phì phì phả vào cơ thể trần trụi khiến cô ả càng thêm kích thích, phần dưới giật giật luôn tục đã ướt đẫm nước. Ambershan nhẹ nhàng đặt từng nụ hôn lên cơ thể cô ả, chiếc lưỡi ướt át nong nóng tinh tế lướt trên núm hồng khiến nó cương lên vì kích thích, bàn tay to lớn mất tự chủ vuốt ve xuống dần phía dưới nơi đó đã ướt đẫm nhớp nháp phát ra những tiếng nhóp nhép dâm dục, nó giật lên từng cơn như đang mời gọi. Ambershan miệng không ngừng gọi mặc dù tiếng gọi rất nhỏ nhưng trong căn phòng tĩnh lặng cũng có thể nghe ra.
" Soralia....Soralia....Soralia...haa...haaa....ta nhớ em...ta yêu em ".
Nghe Ambershan gọi tên chủ nhân quá cố của mình, ả Anna không hề cảm thấy tội lỗi hay tức giận, thay vào đó cô ta càng thêm hưng phấn, vô liêm sỉ mà đáp lại.
" Vâng em đây...ư ức...em cũng yêu....ư ư áa...yêu chàng....ư hức....".