Đúng lúc này phía cửa tầng hầm vang lên một giọng nói khàn khàn, vừa nghe thấy giọng của cái gã kinh tởm đó thì rùng mình, phải rồi làm sao cô có thể quên được giọng nói của kẻ phản tặc, một kẻ giả tạo, một con ác quỷ đội nốt người lừa dối người dân lừa gạt nhà vua.
" Các ngươi làm gì với món hàng đặc biệt của ta vậy hả? "
" Ngài Yolluxe…chúng…chúng tôi chỉ muốn dạy cho hai bọn láo xược này một trận…" - đám người kia run rẩy đáp như thể trước mặt chúng là một con quái vậy đáng sợ, trông thật hèn mọn cũng thật thảm thương.
Gã ta không thèm để lời giải thích của bọn thuộc hạ vào tai, chầm chậm bước xuống bậc thang, tới lại gần chỗ của Ellie, vừa đi ông ta vừa đảo mắt quanh căn hầm một lượt rồi nhíu mày tỏ vẻ ghê tởm.
" Sao nào công nương Ellie, không hài lòng với chỗ ở mới à? "
Cái chỗ quái quỷ đến gián còn không sống nổi nói gì là người, chính ông còn cảm thấy ghê tởm nơi này mà còn hỏi ta sao? Đầu óc ông có vấn đề rồi hả? Ellie thầm nghĩ trong bụng.
Ellie không tỏ ra sợ hãi, cô nhìn chằm chằm vào mắt hắn, ánh mắt này khiến hắn có chút khó chịu mà nhíu mày lại.
Không biết rằng hắn khó chịu khi bị một đứa nhóc như cô khinh thường hay khó chịu vì ánh mắt đặc trưng của gia tộc William.
Ellie liếc xéo hắn một cái, nhìn quanh căn phòng tệ hại và xuống cấp một cách trầm trọng tới mức còn tồi tệ hơn cả một cái chuồng heo, rồi cô chỉ tay vào đám trẻ bình tĩnh nói.
" Căn phòng này quá lạnh lẽo chẳng giống cho người ở chút nào, ta cần thêm thứ gì đó để làm ấm căn phòng và cả cho lũ trẻ đằng kia, và cả một hộp cứu thương vì cậu ta đang bị thương rất nặng…" - Ellie dừng lại chỉ vào cậu bé đứng bên cạnh, rồi chỉ thẳng vào lũ đàn ông đứng phía đối diện quát lớn.
" Nhưng đám thuộc hạ không bằng cầm thú của ngươi không nghe còn muốn đánh ta! "
Nhìn thấy khí thế mạnh mẽ không chút run rẩy của Ellie lại chỉ yêu cầu vài món đơn giản khiến gã Yolluxe có chút bất ngờ, hắn quay sang lườm bọn thuộc hạ đang đứng chôn chân một chỗ, tiện chiếc gậy vàng trên tay gã thẳng tay quật đám thuộc hạ đó một trận. Ellie không thể tin hắn lại ra tay tàn bạo như vậy với thuộc hạ của mình, một kẻ độc tài lạm quyền, bên trong lớp vỏ học hiền hậu và tốt bụng hắn mới chính là con ác quỷ thật sự ở đây!
Dạy dỗ xong đám thuộc hạ, gã Yolluxe quay sang nở nụ cười giả tạo với Ellie như muốn thị uy và cho cô thấy quyền lực của mình.
" Ta đã dạy dỗ đám không biết điều đó rồi, tiểu thư công tước yên tâm dù sắp trở thành công cụ hái ra tiền trong tay tôi, thì ngươi vẫn sẽ được đãi ngộ tốt, mong rằng ngươi nên biết quý trọng điều này ".
Nói xong hắn quay đi, bước lên cầu thang và rời khỏi tầng hầm. Đám thuộc hạ bị đánh cho tơi tả cũng lần lượt khập khiễng đi theo sau.
Cánh cửa vừa được đóng lại, Ellie không thể đứng vững được nữa, đôi chân run lẩy bẩy nãy giờ đã phản bội lại cô khiến cô ngã khụy xuống thở dài một hơi.
Sợ…
Thực ra cô rất sợ…
Sợ hắn sẽ làm gì đó với cô, sợ cô không đủ dũng cảm để đối mặt với một tên cầm thú, sợ bản thân sẽ không bảo vệ và cứu được đám trẻ ở đây,…dù gì cô cũng mới chỉ có 7 tuổi, luôn sống trong sự sa hoa sung sướng, có kẻ hầu người hạ chưa bước chân ra ngoài trải nghiệm thế giới bao giờ. Cô như vậy cũng là rất cố gắng rồi, được thừa hưởng dòng máu của gia tộc William cô phải chứng minh cho đám người kia thấy cô không hề dễ bắt nạt!
Thực chất vừa rồi cô dám ngông cuồng đối chất và đặt điều kiện với gã Yolluxe là vì cô biết bản thân hiện tại có giá trị rất lớn đối với hắn, nên trong thời gian chờ đợi tin tức từ cha và tự bản thân tìm ra được cách trốn thoát, cô cần tận dụng tối ưu điểm này để giúp đỡ chính bản thân cũng như đám trẻ ở đây trước khi cô phạm sai lầm nào đó mà đánh mất cái " giá trị đặc biệt " này.
Mải suy nghĩ, lúc này cô mới chợt nhớ ra bóng lưng kiên định của cậu bé bản nãy, cô nhìn quanh tìm bóng dáng cậu thì thấy cậu đã ngồi ở phía đối diện, tựa mình vào bức tường nhăn mặt chịu đựng nhữn cơn đau do vết thương mang lại. Ellie bước đến bên cạnh cậu nhỏ giọng nói.
" Khi nãy…cảm ơn cậu nhé "
“…”
" Hãy đợi một chút, đợi bọn chúng mang thuốc tới tôi sẽ trị thương cho cậu "
Đây là lần thứ hai cô bắt chuyện với một người trạc tuổi mình kể từ sau khi gặp gỡ nhị hoàng tử Richard, cô không giỏi giao tiếp nói chính xác hơn là rất ít giao tiếp, lại không biết làm sao để kết bạn. Nhưng đó không phải là vấn đề vì điều quan trọng hiện tại là giúp cậu ta và đám trẻ ở đây hồi phục.
Ellie không nhận được hồi đáp từ cậu, chỉ có thể lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu, tay vân vê chiếc váy xinh đẹp đã bị dính bẩn. Bỗng cậu cất tiếng.
" Giả nhân giả nghĩa gì chứ? Đừng tưởng ban cho tôi chút thương hại thì tôi sẽ phục vụ cho cậu "
" Sao cơ? "