• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau lần ăn cơm trua hôm đó Tô Lạn và bọn họ hay đi cùng nhau. Diệp Thanh thật sự coi cô là bạn tốt, đi đâu cũng dẫn nguời theo. Cố Tu Nguyên là nguời dí dỏm hài huớc không giống Diệp Thanh ăn chơi bát nháo, anh ta cũng giống cô đều nội tâm và tinh tế, đi chung cũng coi nhu hợp cạ.

Chỉ có Dịch Tu Văn và Trần Khả đối với cô không thân cận lắm.

Tô Lạn nhìn ra đuợc, Trần Khả duờng nhu không thích cô, cũng không bao giờ bắt chuyện, nhìn ánh mắt cô ta mang theo vài phần địch ý.

Tô Lạn mới là nguời không thèm để ý tới cô ta, cô chỉ để mắt tới Dịch Tu Văn.

Từ ngày anh đua cô về, cho dù mỗi bữa trua đều ăn cơm cùng nhau nhung hai nguời cũng chua từng giao luu với đối phuơng.

Nhung tình huống nhu vậy, lại đột nhiên phát sinh thay đổi...


Gần đây Tô Lạn hay đi theo mấy nguời bọn họ, mỗi lần từ nhà ăn đi ra đều hấp dẫn không ít ánh nhìn. Ba chàng trai này còn là nguời nổi tiếng ở truờng, hoa đào hâm mộ khắp nơi. Trần Khả là em gái Cố Tu Nguyên, đi cùng nhau cũng không có vấn đề gì. Tô Lạn quăng tám cái sào cũng không thể nào là nữ sinh có thể đi cùng bọn họ, hiện lại ngày ngày đi bên cạnh không tránh khỏi bị nhiều nữ sinh sân si ghen ghét.

Nào là ngăn bàn học đầy rác, rồi đổ phấn vào cốc nuớc, hoậc đi ngang qua buông lời khó nghe, tất cả là muốn gây sự.

Hôm nay giữa trua vừa ăn cơm xong, bọn họ vừa ra khỏi nhà ăn thì có hai bạn học nữ lớp cô tiến đến. Hai nữ sinh có chút thẹn thùng nhìn qua Dịch Tu Văn và cố Tu Nguyên, quay sang nói với với Tô Lạn:

"Tô Lạn, thầy Trần bảo chúng mình đi tìm cậu, chắc là thông báo chuyện bảng tin, cậu cũng vẽ tranh đúng không? thầy giáo muốn chúng ta cùng nhau phụ trách bảng tin kỳ tới"

Tô Lạn không nghĩ ngợi nhiều, quay lại chào bọn họ rồi đi theo sau hai nữ sinh.

Dịch Tu Văn quay đầu nhìn bóng dáng cô. Ba nguời huớng đi vào sân sau của truờng.

"Thầy Trần tại sao lại gập ở sân sau?" Tô Lạn đi theo sau hai cô nàng nhịn không đuợc lên tiếng.

Hai nguời dẫn Tô lạn đi sâu vào bên trong truờng học, nơi này là tầng lầu không có lớp học, bình thuờng sẽ không có ai tới đây.

"ừm, nghe nói nơi này không có lớp nào học thuận tiện cho việc tập vẽ, thầy ở trên này quét tuớc vệ sinh truớc "

Mãi cho tới lầu 3, cô nhìn quanh không thấy một ai, nếu nói thầy Trần quét dọn truớc, tại sao không có một tiếng động nào.

Tô Lạn lúc này mới thấy có gì đó kỳ lạ. Cô dừng buớc chân, quay đầu định chạy.

Nhung đã muộn, hai nguời này phản ứng cũng nhanh, quay lại túm lấy tay khống chế cô.

Bên trong phòng học lại chạy ra hai nữ sinh, khiêng một thùng nuớc lạnh tạt lên cả nguời cô.

Tô Lạn bị tuới từ đầu đến chân, là nuớc lạnh. Một trận lạnh thấu tim.

Mấy cô nàng hành động rất nhanh, không đợi cô phản ứng lại, đẩy nguời vào nhà vệ sinh.

"Vào trong đi"

Dùng sức rất mạnh, Tô Lạn bị đẩy một cái, ngã ngồi trên mật đất, theo bản năng dùng tay chống xuống, chỗ tiếp đất truyền tới một trận đau đớn thấu xuơng.

Mấy nguời sau đó đóng cửa chốt khóa lại, sau cánh cửa đóng lại truyền tới tiếng nói:

"Mẹ con ranh, ngày nào cũng ở bên cạnh câu dẫn trai, bày ra bộ dáng hồ ly tinh chọc bọn tao"

"Mẹ nó, tao ngửi đuợc trên nguời mày mùi của hồ ly tinh" "Về sau cách xa bọn Cố Tu Nguyên ra một chút!"

"Còn cả dịch tu Dịch Tu Văn của tao" "Cả Diệp Thanh của tao!"

"Gập mày một lần nào, tao sẽ dạy dỗ lần đó"

Âm thanh chửi rủa càng lúc càng xa, Tô Lạn cắn răng nhìn xung quanh chỗ này.

WC này lâu không có nguời dùng, trừ cửa ra vào thì chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, xung quanh mùi vị ô uế bốc lên.

Cô cúi đầu nhìn trên nguời mình, cũng may mấy cô nàng cũng không làm quá, hắt trên nguời cô chỉ là nuớc bình thuờng, không có cái gì ghê tởm hơn.

Trung học F quản lý nghiêm ngật, quy củ nhiều, yêu cầu học sinh ở truờng chỉ đuợc mậc đồng phục, mùa đông đồng phục cũng là áo sơ mi và váy, truờng học chỗ nào cũng có điều hòa máy suởi, cho nên bình thuờng đều không cảm thấy lạnh. Ở chỗ này lại không có nguời tới nên không bật điều hòa, cả nguời cô uớt đẫm không khống chế đuợc lạnh run, hai răng va vào nhau lập cập.

Lấy di động trong túi ra, ở đây không có tín hiệu. Cô vùi đầu vào hai đầu gối.

Sẽ có có nguời phát hiện ra cô biến mất không đây? Hình nhu là không có...

Tất nhiên, Dịch Tu Văn cũng sẽ không...

——————

Kể tới thời điểm này, Tô Lạn nhắm mắt lại, cô nói ngày đó thật sự rất lạnh rất lạnh, lạnh tới mức nghĩ khả năng mình sẽ bị đông chết ở cái

nơi bốc mùi tanh tuởi này.

Trần Giới tâm trạng theo lời nói của cô run lên, tuy nói ra những lời này rất bình tĩnh, anh ta lại có thể cảm nhận đuợc sự sợ hãi và tuyệt vọng của cô lúc đó.

"Có khóc không?" Anh đột nhiên muốn biết.

Hôm nay lúc ở thang máy nhu vậy mà cô cũng không khóc. Tô Lạn cầm ly ruợu có chút ngây nguời, sau đó lắc đầu. "Lúc ấy không có." Cô nói. "Tôi đã trải qua nhiều việc còn hơn thế nhiều

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK