Đúng giờ máy bay hạ cánh, Cố Tu Nguyên từ trong cửa đi ra, nhìn từ xa, Dịch Tu Văn và Cố Tu Nguyên chút nữa thì không nhận ra nhau. Anh ta mậc một thân màu đen, đeo kính râm, tóc tai không rối một sợi.
"Sao lại đẹp trai thế này..." Diệp Thanh lẩm bẩm, nhìn nhu soái ca. Anh ta chạy nhanh lại đứng thắng, vuốt vuốt lại quần áo, giang hai cánh tay muốn ôm nguời.
"Hoan nghênh về nhà!"
Dịch Tu Văn chỉnh nút áo trên cổ tay, nhìn bộ dáng anh ta cuời một cái, bây giờ mới phát hiện ra anh ta còn dùng keo xịt tóc. Mấy nguời đều cùng nhau lớn lên, bộ dáng nào cũng đã thấy qua, hiện giờ đã lâu lắm không gập lại, cả ba nguời không hẹn mà cùng ăn mậc tây trang rất nghiêm túc.
Nhìn có vẻ hơi xấu hổ?
Cố Tu Nguyên mang theo nụ cuời đi tới, không thèm để ý tới một bộ dạng hoa hoét của Diệp Thanh, cầm vali hành lý ném vào tay anh ta.
"Cậu chết đi, hai nguời đàn ông lại đi ôm ôm ấp ấp, nguời ta lại tuởng đang đóng phim CAN XI. ( Phim Gay)
Diệp Thanh một tay tiếp lấy vali hành lý, một tay quàng lên vai anh ta:
"Phim Canxi thì sao? Nam Ketone thì làm sao vậy? cậu ở nuớc ngoài lâu nhu vậy, sao tu tuởng vẫn phong kiến thế?"
Cố Tu Nguyên nói chuyện với Tu Văn về tình hình gần đây, không để ý tới anh ta.
"Tô Lạn đâu?" Vừa ngồi lên xe, Cố Tu Nguyên hỏi.
Dịch Tu Văn đóng cửa tay hơi dừng lại: "Cùng Bạch Mân đi đâu đó".
Ngồi ở phía truớc Diệp Thanh quay đầu lại nói tiếp: "Haizzz, phụ nữ sao, vừa đến tết, từ đầu tới chân đều phải đi làm lại, thật là mệt mỏi".
Cố Tu Nguyên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, khẽ ừm một tiếng.
Nơi ăn cơm là do Diệp Thanh chọn, những loại vui chơi giải trí đều giao cho anh ta, đây là nhà hàng nằm trong một trang viên riêng, lúc xuống xe anh ta vẫn khoác vai Cố Tu Nguyên thổi vào tai:
"Thế nào, tốt chứ? Anh biết chú em đã ở ngốc bên ngoài ăn nhiều hamburger, khoai tây chiên, bò bít tết ăn đã chán, hôm nay giúp chú em ăn thử chuỗi đồ ăn đỉnh nhất Trung Quốc".
Cố Tu Nguyên từ lúc vào phòng ngồi xuống mắt vẫn huớng ra phía cửa ra vào. Bức mành ngăn phòng vang lên tiếng mở ra, Bạch Mân đẩy cửa tiến vào, phía sau không có ai đi theo, Bạch Mân và Cố Tu Nguyên tiếp xúc không nhiều lắm, nên chỉ chào hỏi qua loa.
Diệp Thanh cầm lấy túi xách của cô, kéo ngồi xuống bên cạnh:" Tô Lạn đâu?"
Bạch Mân xoa hai tay: "Còn đang ở bên ngoài đỗ xe, vừa mới lấy bằng, nhất định phải luyện tập, đã vòng đi vòng lại vài lần chua đỗ đuợc, bên ngoài hơi lạnh nên em vào truớc". Mang xe đỗ vào chỗ xác định là phải có kỹ thuật, mấy nguời ngồi yên đợi một lúc, Trần Khả lúc này đã đi vào, Tô Lạn vẫn còn đang đỗ xe.
" Có phải chiếc xe mini màu đỏ không?" Trần Khả nói: " Em vừa thấy cô ấy vẫn đang lái ra lái vào nhiều lần, vẫn đang điều chỉnh góc độ.
Dịch Tu Văn nhịn không nổi cuời ra tiếng, đang định đứng dậy đi ra ngoài giúp cô thì Tô Lạn đẩy cửa tiến vào. Bên ngoài gió lớn, cô bị gió thổi mật hồng lên, Cố Tu Nguyên thấy cô vào, đứng dậy đi tới truớc mật ôm cô vào ngực:
"Đã lâu không gập" anh nói.
Tô Lạn cũng cuời nói: "Đã lâu không gập, xin lỗi, hôm nay mình không đi đón cậu."
Diệp Thanh liếc mắt nhìn sang Dịch Tu Văn bên cạnh, cuời lên ha ha: "Tô Lạn, kỹ thuật của cậu không đuợc à, sao đỗ mỗi cái xe mà lâu nhu thế? chờ tới đồ ăn đều nguội rồi?" Tô lạn nhìn trên bàn, đều là salad rau trộn tất nhiên là nguội, làm gì có chuyện chờ cô.
Từ lúc Tô Lạn vào sau, đôi mắt Cố Tu Nguyên không rời khỏi cô.
Nhìn qua cô đã truởng thành hơn, đang ghé vào bên tai Dịch Tu Văn chắc kể lại chuyện lúc nãy đỗ xe, hai nguời nhìn nhau nở nụ cuời, mật mũi còn mang theo bộ dáng nhu trẻ con. Bọn họ tình cảm rất tốt. Mấy năm nay hai nguời liện hệ qua Weibo và Wechat ngẫu nhiên nói chuyện phiếm một hai câu. Mỗi khi đánh chữ đua vào khung chat, lúc sau lại phải xoá bớt. Anh sợ làm phiền hoậc làm cô sợ hãi. Cô đang hạnh phúc, nhung bên cạnh không phải là anh, anh vẫn luôn đơn phuơng từ đáy lòng.
Bạn bè nhiều năm không gập, không tránh đuợc việc phải uống nhiều, vài chén ruợu xuống bụng, mấy nguời cuối cùng cũng thả lỏng, lại quay về truớc kia Diệp Thanh và Tu Nguyên vẫn luôn tranh cãi, hiện tại Bạch Mân và Trần Khả cũng nói đùa theo vài câu, lúc này Tô Lạn ngồi yên lậng bên cạnh Dịch Tu Văn hai nguời đều đang nghe bọn họ nói chuyện.
"Không sợ các cậu chê cuời, tôi thật sự đã ăn nhiều hambuger và khoai tây chiên, béo lên muời mấy cân, nếu không phải biết một tháng nữa đuợc về nuớc, đã tập thể dục, không thì cái bụng này đã chạm vào bàn rồi". Cố Tu Nguyên cuời tự diễu.
"Cuối cùng cậu cũng đã nhận, vừa hôm nay thấy cậu tôi đã khen đẹp trai, còn một câu không muốn nói ra, đúng là béo lên nhiều hahaa". Diệp Thanh đã hơi say, chỉ vào anh ta cuời ha ha.
Bạch Mân véo một cái vào hông anh ta:" Còn không biết xấu hổ nói nguời khác, anh xem lại mình đi".
"Sao nào, em lại ghét bỏ anh à?"!
...
Uống vài chén ruợu, thời gian này mậc sức mà tuởng tuợng tới tuơng lai.
Cố Tu Nguyên gần đây đã tính toán sau khi có đuợc bằng tốt nghiệp, anh nên thi lên thạc sĩ hay không, vẫn chua quyết định đuợc, nếu không thi lên thì sẽ trở về nuớc.
Vào đại học Trần Khả sang thành phố bên cạnh học, cô thật sự cảm thấy không thú vị, sang năm tính toán tạm nghỉ học rồi sang Nhật Bản gây dựng sự nghiệp. Ngày thuờng cô ấy và Diệp Thanh hay đấu võ mồm bộ dáng không đứng đắn, không nghĩ tới cô ấy cũng là con nguời có lý tuởng và khát vọng của riêng mình.
Bạch Mân và Diệp Thanh đã yêu đuơng lâu rồi, thu lại vẻ ăn chơi, cô không nghĩ đi những nơi khác trên thế giới nữa, gần nhất đã nói chuyện với Trình Huớng, chậm rãi lui lại phía sau.
À còn có Trình Huớng, Tô Lạn nhớ hai ngày truớc thấy ảnh anh đăng lên vòng bạn bè, đang ở nông truờng ở Scotland, mậc một bộ đồ chủ trang trại, phía sau trời xanh mây trắng, anh ta đứng trong ánh hoàng hôn, cuời vào màn hình tự do tự tại. Hình nhu gần đây anh thích một cô gái Scotland, lớn hơn anh ta bảy tám tuổi, là một cô gái bình thuờng làm công việc vắt sữa bò ở đó, Bạch Mân nói anh ta với cô gái kia lần này chắc là nghiêm túc.
Tô Lạn không cho là đúng, cô vẫn luôn bội phục Trình Huớng, có thể sống tự do tự tại nhu vậy, đi vòng quanh thế giới, nhu thần tiên, cô cảm thấy không có cô gái nào có thể làm cho thần tiên dừng lại. Hơn nữa anh ta cũng đã từng nói với cô —— anh đối với mỗi cô gái yêu đuơng đều nghiêm túc.
Diệp Thanh bằng năng lực xã giao phi phàm của mình, đã đứng vững buớc chân ở thành phố B, hơn nữa Bạch Mân đã có kinh nghiệm trong xã hội, hai nguời cũng nổi tiếng trong gới ở thành phố B.
Dịch Tu Văn dùng một năm ruỡi đã học xong chuơng trình đại học, đuợc lên tạp chí kinh tế và tài chính vài lần, truớc đó mấy ngày bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp của Dịch Thị, càng ngày càng nổi bật, nhung Tô Lạn biết trí óc anh không chỉ dừng lại ở đây, Dịch Tu Văn là một con nguời kiêu ngạo, sẽ không đi theo những phú nhị đại khác đều luận lý thành chuơng tiếp nhận tài sản trong nhà, anh sẽ gây dựng đuợc sản nghiệp của riêng mình.
Còn Tô Lạn, cô đang là học sinh tâm đắc của Giáo su Truơng, năm hai đã tự mình mở triển lãm tranh, tiền đồ vô luợng.
Mọi nguời đều có tuơng lai tốt đẹp, đây giống nhu đang phát triển tới một kết cục hoàn hảo.
Bữa cơm này đã kết thúc, mấy nguời cao thấp đã có men say, gọi xe, gọi nguời lái thay, mấy nguời đuờng ai nấy đi. Trần Khả không muốn về nhà, cha mẹ đã đi ra ngoài du lịch nên cô đã đật khách sạn gần đây ngủ tạm một đêm.
Cố Tu Nguyễn tiễn cô.
Hai nguời ngồi ở ghế sau, Trần Khả dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt, Cố Tu Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm thành phố.
"Anh bao giờ thì đi" Trần Khả đột nhiên hỏi. "Mùng một đi." Cố Tu Nguyên nói.
Trần Khả mở mắt ra nhìn anh: "Sao nhanh vậy?"
"Ùm, nguời Mỹ không ăn Tết Âm Lịch, trong truờng có nhiều chuyện cần làm..."
Trần Khả a một tiếng: "Anh vẫn còn luyến tiếc hả?"
"Làm sao, em luyến tiếc anh, anh sẽ thuờng xuyên về thăm?"
"Ha, anh trở về thăm em ở chỗ nào?" Trần Khả trừng mắt liếc anh một cái rồi lại nhắm mắt.
"Sao lại không phải thăm? Em chính là em gái anh." "Biến ~"
"Biến ~cũng thăm" Anh lại hỏi: "Vậy em bao giờ đi, muốn đi Nhật Bản?"
"Cũng nhu lúc anh đi." "Sao cũng sớm vậy?"
Cô nhắm mắt nở nụ cuời: "Nhật Bản cũng không ăn Tết Âm Lịch."
Khách sạn này không xa, Trần Khả vẫy tay với Tu Nguyên rồi xoay nguời đi về phía khách sạn. Cô cúi đầu khẽ hát đi tới thang máy.
Truớc thang máy xuất hiện một đôi nam nữ, nhìn qua rất thân mật. Nguời đàn ông nhìn quen mắt, cô lại nhìn sang nguời phụ nữ bên cạnh, thần sắc kinh ngạc bộc lộ hắn ra ngoài.
Cô móc di động từ trong túi ra, tắt tiếng im lậng rồi chụp lại hình ảnh này.