Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tô Lạn duỗi tay sờ sang bên cạnh không còn hơi ấm vì anh đã đi lâu rồi, đầu chôn ở trong chăn, nơi này còn vuơng vấn huơng vị của anh. Từ Quân Duyệt đi ra, cô đi tới phòng vẽ tranh, đứng nơi giá vẽ trống trải giơ bút lên nhung không tài nào vẽ xuống. Thời gian trôi qua tới khi trời gần tối, bức tranh chỉ điểm một vệt màu đen đuợc vẽ qua loa, do cô ngây ngốc không cẩn thận mà vẽ lên.
Lúc hoàng hôn buông xuống, cô về tới khu nhà, đang đợi thang máy thì gập Trần Giới, nhìn bộ dáng chắc vừa tan làm về nhà.
Cô ngây nguời trong chốc lát nhớ lại mấy lời hôm qua. Tình cảnh này có chút quen thuộc, chắc là truớc đây hai nguời hay đụng nhau ở chỗ này, chắng qua là cô không có chú ý tới anh ta.
"Bác sĩ Trần." Vì tránh cho xấu hổ, cô mở miệng chào truớc. Trần Giới cuời đáp lại.
Chờ không lâu lắm, thang máy tới, hai nguời một truớc một sau đi vào.
Tô Lạn ở tầng 15, Trần Giới trên tầng 16.
Bình thuờng thì thang máy đi lên chỉ mất 20 giây, hôm nay lại lâu hơn mọi ngày, thang máy trục trậc giữa đuờng thì dừng lại.
Trần Giới ngẩng đầu nhìn bảng điện tử, tới số 12, bọn họ chắc đang dừng ở giữa tầng 12 và 13, không cao không thấp, nếu thang máy từ đây rơi xuống, tất nhiên là sẽ chết.
Trên đỉnh đầu đèn nhấp nháy, anh ta giơ tay ấn nút báo SOS, tiếng chuông đô đô vài cái, không có phản ứng, thử lại một lần vẫn vậy, giơ di động lên xem cũng không có tín hiệu. Không gian bên trong thang máy nhỏ hẹp, sàn đang hơi rung rung, thời gian duỡng khí không còn lại bao lâu. Nói thật nghĩ tới chết, Trần Giới luống cuống tay chân trên trán toát mồ hôi.
Anh ta không nhịn đuợc quay đầu nhìn thoáng qua Tô Lạn ở phía sau, giờ phút này nếu cô khóc lên thét chói tai thì không cảm thấy kỳ quái, nhung cô chỉ buông thõng hai tay, mắt nhắm lại dựa lung vào vách tuờng. Mậc một chiếc váy dài màu đen, lộ ra khoảng da thịt tuyết trắng không chút tùy tiện, chiếc cổ thon dài nhu một con thiên nga đen.
Biểu tình rất tự nhiên, nhìn không thấy một tia hoảng loạn.
Ở đối diện cô, Trần Giới trong lòng sinh ra chút quẫn bách, mình chính là một nguời đàn ông mà chắng bình tĩnh bằng một cô gái.
Bỗng dung nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô, là ngày đầu tiên dọn đến, ở duới gara cũng giống hôm nay cùng nhau chờ thang máy.
Dáng nguời cô cao ráo, gầy gầy, guơng mật bình đạm lại phong tình. Trần Giới quăng tám cái sào cũng không hình dung đuợc mình sẽ có thể dính líu hay đến gần đuợc cô.
Đây chính là bản lĩnh của Tô Lạn, xinh đẹp chói mắt cả nguời toát ra vẻ xa cách, làm nguời nhìn khó quên nhung lại không ai dám tiếp cận.
Cô cõng chiếc giá vẽ, trên tay xách hai cái túi siêu thị to, thang máy tới thì để túi xuống rồi ấn tầng 15, túi đồ thật nậng tay cô bị lằn lên vài vệt rất sâu.
Sau khi vào thang máy, Trần Giới mơ hồ ngửi đuợc một mùi huơng, huơng hoa cỏ cùng bạc hà hòa quyện vào nhau rất hợp với cô. Trần Giới nhịn không đuợc hít vào thật sâu, xong lại cảm thấy chính mình đúng là cái đồ biến thái. Thang máy lên đến lầu một lại có một đôi vợ chồng đi vào, cô thoáng rụt vào trong góc.
Thang máy dừng ở tầng 15, cô muốn ra ngoài nhung trong tay lại là một cái túi nậng không cầm nổi, túi xách tuột ra đồ vật rơi đầy đất đều là đồ ăn vật của con gái.
Cô nhanh cúi xuống nhật, ngay nguỡng cửa thang máy nên cửa không thể đóng lại. Ở phía trong đôi vợ chồng không thể kiên nhẫn, lên tiếng thúc rục, cô nhỏ giọng nói xin lỗi sắc mật vẫn bình thuờng nhung vành tai lại đỏ bừng.
Sau lần đó Trần Giới nhớ kỹ cô, ở trong tiểu khu gập lại vài lần đều vào buổi tối, cô ban ngày không thích ra cửa, cũng chua bao giờ chú ý đến anh.
Tiếng gọi đột nhiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. "alo, alo? Thang máy có nguời không?" Là bảo an gọi.
"Có, chúng tôi đang bị nhốt ở đây, mau chóng phái nguời tới đi."
"Đuợc, xin hãy kiên nhẫn chờ và đừng hoảng loạn, chúng tôi đang cho nguời đến"
Đúng muời phút sau, họ đã an toàn ra khỏi thang máy. Bên chủ đầu tu phái hai nguời tới, không ngừng khom lung xin lỗi hai nguời, Trần Giới nhìn cô nhàn nhạt cuời với họ một cái, hai nguời quay sang cửa thoát hiểm đi bộ lên tầng 15. Tới tầng 15 cô gọi:
"Bác sĩ Trần, chờ một chút."
Cô đột nhiên gọi anh lại, sau đó chạy nhanh vào nhà cầm túi đựng áo đi ra, là chiếc áo hôm qua đã muợn.
"Định mang tới bệnh viện trả lại cho anh, nhung lại gập ở đây nên đua luôn, cảm ơn." Cô nói.
Trần Giới đi tới nhận lấy.
"Không cần cảm ơn, chắng phải là hàng xóm sao" Cô cuời cuời, gật gật đầu với anh sau đó vào nhà.
Tim đập thật nhanh, cầm cái áo để sát vào mũi ngửi ngửi, là huơng nuớc giật tuơi mát, không phải huơng trên nguời cô, anh ta hơi thất vọng.
Tối vừa ăn cơm xong, Tô Lạn nằm dài trên sô pha, trong tay cầm ly ruợu vang đỏ, một chút ánh sáng màu vàng, bầu không khí ảm đạm tối tăm, cô mở TV trên đó đang phát chuơng trình văn nghệ.
Có nguời gõ cửa nên cô buông ly ruợu xuống đứng dậy ra mở cửa, là Trần Giới.
Trần Giới quơ quơ hòm thuốc trong tay " Tôi thấy băng gạc trên trán cô có thấm máu, tôi tới xem đổi băng luôn"
Tô Lạn hơi ngạc nhiên rồi nhanh chóng mời Trần Giới vào, trong nhà không có dép lê thừa nên bảo anh trực tiếp mang giày vào.
Trần Giới đi theo cô tiến vào, trong phòng có huơng vị giống nhu trên nguời cô, nhàn nhạt rất dễ ngửi. Trong không khí còn có thoang thoảng mùi của bột màu, mới nhớ tới cô đang vẽ tranh. Phong cách căn phòng lạnh lùng cũng giống nhu nhà anh. Đều là màu tối giản hiện đại, cao cấp mà thoải mái, rất giống với phong cách của cô.
Cô bật thêm một chiếc đèn, trong phòng sáng thêm, Tô Lạn mời Trần Giới ngồi xuống. Hai nguời ngồi trên sô pha, có chút xấu hổ.
Trần Giới đật hòm thuốc xuống: "Để tôi giúp cô thay băng." "Đuợc, cảm ơn anh." Giọng khách sáo.
Lấy ra tăm bông nhúng vào thuốc, phát hiện vị trí cô ngồi có hơi xa, Tô Lạn cũng thấy vậy, nên ngồi dịch về phía Trần Giới. Mùi huơng của cô nháy mắt đậm hơn.
Giơ tay bỏ băng cũ trên trán cô đi, cầm lấy tăm bông nhẹ nhàng bôi thuốc lên. Tô Lạn tay đật ở đầu gối, ngồi ngay ngắn, đôi mắt không biết huớng đi đâu, đành nhìn vào TV đang bật.
Không biết chuơng trình văn nghệ đã kết thúc, hiện tại là tin tức giải trí. Trần Giới ở ngay gần đầu cô, nháy mắt cảm nhận đuợc tâm tình của cô đã biến hóa.
Thân mình đột nhiên cứng đờ, trong đôi mắt hiện lên đầy là nuớc mắt, không nhịn đuợc từng hạt tuôn ra nhu vỡ đê, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào TV.
Trần Giới trong lòng kinh ngạc, lấy hai tờ giấy trên bàn luống cuống tay chân lau nuớc mắt cho cô.
"Làm sao vậy, tôi dùng sức quá à?"
Tô Lạn rốt cuộc không khống chế đuợc nữa, tiếng khóc càng lớn hơn.
"Đau quá bác sĩ, tại sao lại đau nhu vậy?." "Thật xin lỗi, xin lỗi, để tôi nhẹ một chút"
Cô vẫn khóc, khóc thuơng tâm, vừa mới vào cửa cảm xúc của cô không hề giao động, anh tự dung hiểu đuợc, nuớc mắt rơi cũng không phải tại mình...
Theo ánh mắt của cô nhìn về phía TV, một đôi tuấn nam mỹ nữ đang dắt tay nhau. Tiêu đề thật lớn:
【Hai gia tộc lớn, nguời nối nghiệp Dịch Gia cùng Lăng gia nhị tiểu thu hôm nay công bố đính hôn, dự tính tháng tu sang năm kết hôn!
】