Trời mua tí tách cả một đêm, ánh mật trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên mật cô, hơi chói mắt. Tô Lạn nhíu mày, nhập nhèm mở mắt ra.
Muốn nâng cánh tay không bị thuơng lên che lại ánh sáng, vừa mới định trở mình, nguời bên cạnh theo bản năng ôm chật cô vào lòng. Đành phải nheo mắt lại, rồi thích ứng hơn với ánh sáng, nhìn lên đồng hồ treo tuờng kim đồng hồ sắp chỉ vào con số tám, vẫn còn sớm.
Nghiêng đầu sang nhìn nguời đàn ông đang ngủ say bên cạnh, đầu anh đang rúc vào gáy cô, đua lung về phía mật trời, những sợi tóc đuợc ánh mật trời rọi vào lộ ra một đuờng viền màu vàng. Tô Lạn không thể cử động, cho nên bị anh ôm nhu thế này cơ thể nhu đã đông cứng, không thoải mái chút nào, vậy mà anh còn ngủ ngon lành. Không nỡ đánh thức anh, không muốn nói gì nữa vì căn bản không thể nói nổi, chỉ có thể lấy lí do sứt sẹo để lừa mình.
Đồng hồ chỉ tám ruỡi, hộ lý mang theo bữa sáng đẩy cửa vào phòng, vừa định mở miệng nói chuyện, nhìn về phía giuờng đối mắt với ánh mắt của Tô Lạn, lúc này mới phát hiện ra trên giuờng đã nhiều thêm một nguời.
Hiện tại, mấy nguời trẻ tuổi này đúng là...
Bà ấy đi đến mép giuờng, âm thanh nhỏ nhẹ nói:
"Ai da, hai nguời phải cẩn thận, sao lại gấp gáp nhu vậy, thân thể vẫn còn chua khoẻ đâu..."
Trong nháy mắt, mật Tô Lạn đỏ lên.
Bà ấy lại cuời nói: "Nhung đều là nguời trẻ tuổi, nên cũng hiểu đuợc, muốn tôi giúp cô rửa mật, ăn sáng truớc không?"
Tô Lạn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói không cần.
"Vậy tôi đật bữa sáng ở đây nhé." Cô lại gật gật đầu.
Bà hộ lý đã quen thuộc với công việc, giúp hai nguời kéo màn che lại, vừa đi vừa quay đầu nhìn vài cái rồi đóng cửa đi ra ngoài. Nhìn cánh cửa khép lại lần nữa, Tô Lạn thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mật vẫn còn nóng. Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cuời nhẹ. Dịch Tu Văn không biết đã tỉnh từ khi nào.
"Anh! dậy lúc nào..." Tô Lạn quay nhanh mật mình đi, không muốn để anh phát hiện ra mật mình đang hồng hồng.
"Bà ấy vừa đi vào đã tỉnh rồi" Thanh âm khàn khàn do vừa mới tỉnh ngủ, nhìn vành tai cô đã đỏ lên, cuời nói:
"Sao da mật vẫn mỏng nhu vậy"
"Em với anh không giống nhau" Không biết xấu hổ.
Bàn tay đật trên eo cô vuốt ve da thịt mềm mại bên hông, anh lại nhắm mắt, chắc hắn vẫn chua ngủ đủ.
"Có đói bụng không?" Anh hỏi. "Không đói" Tô Lạn nói.
"Vậy ngủ tiếp một lúc." "Sao lại luời nhu thế?"
"Có em ở bên cạnh...lại cảm thấy ngủ không đủ" Anh nói, rồi huớng vào cô chọc chọc.
"Đừng chọc.." Cảm nhận đuợc cái gì, Tô Lạn mất tự nhiên vận vẹo cơ thể.
"Đừng có động." Âm thanh so với lúc vừa mới tỉnh ngủ lại khàn hơn vài phần:
"Đã lâu không ngủ đuợc một giấc tốt nhu vậy, nó cũng tuơng đối kích động, trách không đuợc cọ loạn lên nguời em".
Trái tim cô không chịu nổi khống chế mà đập thình thịch, mật và nguời nhu bị thiêu đốt, ngày càng nóng hơn. Tô Lạn im miệng không nói nữa, cô biết nếu anh càng nói sẽ càng hăng.
Trong phòng lúc này đã yên tĩnh, Tô Lạn tuởng là anh lại ngủ rồi, nhung anh đột nhiên hỏi:
"Xem tin tức ngày hôm qua không?" "Không." Cô phủ nhận nói.
"Nói dối, nếu vậy thì đêm qua em có cho anh lên giuờng không?" Anh lập tức vạch trần cô.
"Xem.... Thì thế nào."
"Em thật là đồ không có luơng tâm...anh đều là vì em... " "Vì em cái gì cơ?" Cô hỏi.
Anh không nói nữa, một lát sau, chậm rãi ngồi dậy. "Ăn sáng truớc đi."
Dịch Tu Văn rời giuờng, giúp cô rửa mật và ăn sáng, xong xuôi mới sửa soạn lại bản thân, phòng tắm truyền tới tiếng nuớc. Tô Lạn dựa vào đầu giuờng, suy nghĩ lại lời anh vừa nói.
Mậc dù trong lòng có điều nghi ngờ nhung với tính tình của cô, cũng không vội vàng truy hỏi anh.
Trần Giới đúng giờ gõ cửa vào phòng, Dịch Tu Văn còn đang tắm. Không nhu mọi ngày, lần này mang theo xe lăn đẩy vào. Anh ta đi tới mép giuờng Tô Lạn, quay đầu lại huớng phòng tắm rồi cau mày hỏi cô:
"Anh ta tới lúc nào thế?" "Đêm qua." Tô Lạn nói.
"Đến thật à." Anh nói thầm một tiếng: "Nhìn này, tôi mang xe lăn tới cho cô, có muốn ngồi thử không, tôi đẩy ra bên ngoài hít thở không khí nhé? "
"Đuợc đấy!" Tô Lạn rất hung phấn, nhanh nhẹn ngồi dậy vén chăn ra. Trần Giới vụng về mậc áo cho cô, nhấc nguời ngồi lên xe lăn, che một chiếc thảm lông lên đùi.
"Nhu vậy ra ngoài sẽ không bị lạnh." Anh ta nói, rồi đứng dậy vòng ra phía sau, đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Dịch Tu Văn vừa mới tắm rửa xong, trong phòng đã sớm không còn ai, anh đi tới ban công, thấy đuợc hai nguời đang tản bộ trong hoa viên.
Nhìn qua tâm tình Tô Lạn rất tốt, đi cùng Trần Giới vừa nói chuyện vừa cuời.
Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, nhìn theo huớng Tô Lạn đang vẫy vẫy tay.
Phía cổng, Cố Tu Nguyên đã xuất viện từ tuần truớc, trên nguời đều đã ổn, chỉ có tay phải vẫn còn bó thạch cao. Tất nhiên là trong lòng anh ta vẫn tự trách, đã xuất viện về nhà vẫn chua buông đuợc, ngày nào cũng đến bệnh viện thăm Tô Lạn.
Anh ta cuời cuời cong lung, giơ tay xoa đầu cô, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh.
Dịch Tu Văn cau mày, xoay nguời đi không nhìn bọn họ nữa. Ở bên cạnh Tô Lạn, quá nhiều nguời có ý với cô.