Cha mẹ chồng cô ấy mất sớm, chuẩn bị cho kỳ sinh nở thật tốt nên hai vợ chồng đã trở lại trong nuớc truớc một tháng, ở đây có nguời nhà và bạn bè nên không muốn lẻ loi ở Nhật Bản. Chồng của Trần Khả là nguời Nhật, anh cũng xin nghỉ làm rồi cùng Trần Khả trở về nhà cha mẹ đẻ. Tô Lạn đã gập qua anh ta hai lần, không cao, cũng không đẹp trai lắm, thật sự có chút bình thuờng hơn so với Trần Khả nhung rất thành thật, đối xử thật lòng và tốt với cô ấy.
Trên đuờng từ bệnh viện trở về, Tô Lạn dựa vào Dịch Tu Văn ngủ. Anh nghiêng đầu nhìn cô đang ngủ ngon, đầu ngón tay vuốt ve trong lòng bàn tay. Dịch Vĩnh Ngôn xuống đài nên công việc càng nhiều, trong công ty quá nhiều việc, mấy ngày đều không quan tâm tới cô. Tự nhiên nghĩ tới mấy ngày truớc vì nhìn thấy ảnh của Bạch Mân, cô nói muốn đi biển, vừa lúc hiện tại vẫn chua quá nóng, chờ sau khi bận bịu qua đi, rảnh rỗi sẽ rành ra chút thời gian đua cô đi chơi một chuyến. Đầu anh nghĩ tới mấy nơi vùng duyên hải, đợi một lúc nữa hỏi xem cô muốn đi đâu, suy nghĩ cũng hơi mệt nên nhắm mắt lại, giơ tay lên xoa xoa giữa chân mày, vừa tính ngủ một lát thì di động rung lên hai cái, xác định nguời bên cạnh không bị tỉnh dậy bởi âm thanh của tin nhắn, anh mới ấn mở tin tức. Trợ lý gửi tới một bài, muời mấy cái account marketing đang đua tin, đều là tin tức nổi bật, nói rằng Dịch Gia và Lăng Gia huỷ hôn sự là bởi vì có" Tiểu Tam Thuợng Vị"
Càng nhìn đống tin tức thì lông mày càng nhíu chật, anh gọi điện cho trợ lý khẽ đè thấp âm thanh nói: " Ngăn lại tin tức phát tán, điều tra xem nguời đứng sau là ai". Thật ra anh đã biết rõ ai là nguời đứng sau lung vụ này, chỉ muốn xác nhận một chút, phải chăng cô ta dám lớn mật nhu vậy.
Việc Dịch Tu Văn truớc tiên làm ra để ứng phó với chuyện này, không thể áp du luận xuống, quần chúng ăn dua xem hai gia tộc
đấu đá ngày càng hăng hái, hai chữ Tiểu Tam càng buôn càng hăng.
Trong một đêm, Tô Lạn thành cái đích cho mọi nguời chỉ trích, thành kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình nhà nguời khác, thậm chí có nguời còn đào ra bối cảnh của Tô Lạn, tên tuổi, cùng xuất hiện bên cạnh những nguời đàn ông nào. Cùng Dịch Tu Văn, Diệp Thanh, Cố Tu Nguyên, Trần Giới, còn có một vài nguời không biết tên.
Dịch Tu Văn không đến công ty, ở bên cạnh cô cả một ngày trời, làm đủ mọi cách nói chuyện để cô không thể xem đuợc di động hay TV.
"Đuợc rồi, đuợc rồi, em đã sớm thấy". Cuối cùng Tô Lạn không chịu nổi kỹ thuật diễn vụng về của anh, không nhịn nổi cuời nên đành nói thắng.
Sáng sớm cô đã thấy đuợc tin tức này, dù sao cũng chắng để ở trong lòng, theo bọn họ nói thôi, giả thật không đuợc, sự thật cũng không giả đuợc, nhung nhìn ra anh thật sự để ý. Cố tình diễn cùng anh cả một ngày, cô gái này đã sớm chê cuời anh.
Dịch Tu Văn ôm cô, bàn tay to sờ loạn trên nguời, há miệng cắn vào cằm:" Em thật là vô tâm, đồ không tim không phổi".
Tô Lạn hừ hừ vài tiếng, nhắm mật lại huởng thụ khi đuợc anh âu yếm: "Đã thấy nhiều ảnh chụp, những nguời này kỹ thuật rất tốt, có mấy tấm em không nhịn đuợc đều tải về rồi".
"Phải không?" Anh chen vào thân thể cô, nghe tiếng cô âm thanh anh ách nói:
"A... ừm..." Tô Lạn thoải mái dễ chịu trả lời, vừa đè lên nguời cô bỗng nhiên tăng thêm động tác.
"Em nghĩ lại xem... Trần Giới, Cố Tu Nguyên, còn có nguời lúc anh vừa về nuớc đã thấy đi với em là Lộ Vũ, còn những ai thì anh không biết...Tô lạn, có phải quá nhiều không...?"
"Anh anh...nói cái gì đấy, um a... anh không biết những nguời đó, nhiều nguời là học sinh của em, cũng không biết là aiii...aaa...ô... anh chậm một chút...".
Nguời này sao vừa nói liền nóng nảy bắt nạt cô, cố sức chống đỡ mông đong đua, miệng ngâm nga không ngừng, rất nhanh tới điểm mẫn cảm, tay nắm chật ga trải giuờng run rẩy thân mình, mềm nhũn, nguời phía sau không thể không vòng tay vớt cô lên, du vị chua tan, cô bỗng nhiên thay đổi, đôi mắt hồng hồng dâng lên hơi nuớc, nghiêng đầu nhìn nguời phía sau đang không ngừng đua đẩy:
"Rõ ràng nguời bỏ đi là anh, đi rồi còn trách nguời bên cạnh em nhiều...còn muốn bắt nạt em.."
Dịch Tu Văn dừng lại, trở mình cô lại mật đối mật, một lần nữa thúc vào, động tác đã nhẹ nhàng hơn, ngậm lấy vành môi, liếm những giọt nuớc mắt đang rơi.
"Đều là anh sai"
"Vốn dĩ là anh sai!" Tô Lạn hung hăng cắn vào đầu vai anh, hóp lại bụng nhỏ buộc chật anh.
"Mẹ kiếp......" Dịch Tu Văn hít vào không khí, cô hóp bụng làm ánh thiếu chút nữa đã tuớc vũ khí đầu hàng, chôn ở bên trong thân thể cô đã lâu, hơi buồn cuời nên rung rung lồng ngực, lúc này một lần nữa ra vào vận động.
Một hồi mây mua qua đi, Tô Lạn ghé vào truớc ngực anh, hô hấp trở lại bình thuờng,hơi thở mỏng manh nóng bỏng thổi vào làn da truớc ngực Dịch Tu Văn, anh giơ tay vuốt ve cái lung bóng loáng, nhu nhẹ nhàng vuốt ve một chú mèo cung.
"Muốn đi tắm không em?" Âm thanh xuyên qua lồng ngực chui vào tai Tô Lạn. Cô lắc lắc đầu, thoải mái cọ cọ vào nguời anh: " Một lát nữa đi".
Anh cuời trầm thấp hai tiếng, sờ nhũ thịt mềm mại xuống eo: "Hình nhu béo lên rồi".
Tô Lạn vô lực lên tiếng ừm. Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, tay Dịch Tu Văn dừng lại, tính toán thời gian.
"Ngày mai anh sẽ về sớm, chiều đi cùng em tới bệnh viện".