Lớp học đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt của mọi người theo sát bước đi của người đàn ông.
Nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách kia càng ngày càng gần mình, hai tay để ở bên người của Thương Vũ nắm chặt lại.
Khi nhịp tim bão tố của cô đạt đến đỉnh điểm, đôi chân dài đó vừa lúc đi tới cạnh bàn của cô——
Trực tiếp đi ngang qua cô.
Giống như một người đang bay cao trên bầu trời bị đạp hụt một cái, đại não Thương Vũ trống rỗng hai giây trước khi quay lại.
Người đàn ông cầm lấy micro được giáo viên ở hàng sau đưa.
“…”
“…………”
Theo đường cũ đi trở về,một lần nữa đi ngang qua cô, bước chân của anh cũng không hề dừng lại.
Bộ quần áo màu xám khói không biết là do vô tình hay hữu ý mà cọ vào mặt bàn của cô.
Mà lại giống như, không, chắc chắn là vậy—-chắc chắn anh ấy đã mỉm cười rất nhẹ…
Thương Vũ kéo căng lấy khuôn mặt nhỏ, khẽ bĩu môi.
Ngay cả nốt ruồi nhỏ màu đỏ giữa lông mày cũng nhăn lại đến mức biến mất.
Người này nhất định là cố ý…
“Alô? alo? Viện trưởng giơ micro đã sửa chữa lên,”Được rồi, thời gian của chúng ta có hạn, hãy nói về những điểm chính: Chương trình quản lý thực tập sinh của Tông Thịnh mà tôi vừa đề cập, các em có thắc mắc gì không? Nhân cơ hội hôm nay,tranh thủ thời gian hỏi đi.”
Có người lập tức trả lời, thanh âm mang theo ý cười: “Cái gì cũng có thể hỏi sao?”
Viện trưởng liếc mắt một cái liền có thể biết ý đồ là gì, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Hỏi chuyện công việc!”
Sinh viên bị nhìn thấu bỗng chốc cười rộ lên.
Người đàn ông cũng cong môi, một tay đút vào túi, bình tĩnh nhìn xuống dưới sân khấu.
——Cũng có thể nhìn cô một chút.
Phong thái khí chất của cô đều là độc nhất, không trang điểm cũng rất bắt mắt.
Chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn đó một mực cúi xuống, cố ý không nhìn về phía sân khấu…
“Ai tới trước a?” Không muốn không khí trở nên xấu hổ, chủ nhiệm một lần nữa thúc giục.
Các cô gái ngồi ở hàng ghế đầu nhìn nhau, đều chuẩn bị ngo ngoe hành động,khi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú sắc sảo của người đàn ông, họ xấu hổ nghiêng đầu…
“Tôi, tôi muốn hỏi Tông tổng——” Một nam sinh ngồi ở hàng giữa đứng lên nói. “Trước đây Tông Thịnh có một cuộc phỏng vấn, tôi nghe nói ở Ngô Tô là do anh phụ trách. Đánh giá về tuổi tác và kinh nghiệm của anh, anh có vẻ hơi giống những sinh viên tốt nghiệp như chúng tôi – đây có phải là dự án lớn đầu tiên mà anh phụ trách không?”
“Hay trong thực tế là anh đã có một số kinh nghiệm thành công trước đó?”
Tông Duệ chậm rãi nâng micro lên: “Kinh nghiệm thành công——”
Anh nhướng mày, thản nhiên cười: “Đầu thai có tính không?”
Mọi người dưới sân khấu im lặng trong hai giây,sau đó bật cười chói tai.
Người thừa kế trẻ tuổi nhất của người giàu nhất nhếch môi, người cao chân dài dựa bên trên bục giảng, nhìn mọi người cười vui vẻ.
Sau khi tiếng cười lắng xuống, Tông Duệ nói tiếp: “Đầu thai quả thực là chuyện may mắn. Nhưng may mắn dù tốt hay xấu đôi khi cũng không liên quan gì đến khó khăn sau này.”
Giọng nói của người đàn ông vốn đã êm tai, nhưng sau khi được micro khuếch đại, giọng Bắc Kinh của anh càng trở nên từ tính hơn: “Nói một cách đơn giản, điều mà mọi người ở đây bận rộn là xây dựng gia đình và sự nghiệp; điều khiến tôi bận tâm là làm thế nào để sản nghiệp không bị thất bại trong tay mình”.
“ Chưa biết chừng sẽ có một ngày, phá gia chi tử biến thành người làm công”.
Những người bên dưới lại cười lớn.
“Anh ấy ăn nói khá giỏi.” Đoàn Tiêu Ninh trên mặt mỉm cười nói với Thương Vũ: “Hơn nữa tớ cũng rất thích giọng điệu của anh ấy, chỉ là có chút lưu manh, có chút kém cỏi, cảm giác không đáng tin cậy, nhưng kỳ thực lại rất có đạo lý. Cảm giác —– Ai nha.. cậu hiểu không? Thương Thương, cậu hiểu không?”
“…”
Thương Vũ vuốt lại ống tay áo bị bạn cùng phòng làm nhăn nheo, chưa kịp nói gì thì hai cô gái ngồi ở hàng ghế đầu cũng tham gia thảo luận: “Ừm, người ta có vẻ là đang khiêm tốn thôi. Dù sao thì anh ấy cũng đến từ Wharton (*), sao có thể là một người phá gia chi tử được?”
__________________________________________
(*)Trường Wharton School là một trong những trường kinh doanh hàng đầu thế giới, được thành lập vào năm 1881 và thuộc Đại học Pennsylvania ở Philadelphia, Mỹ. Đây cũng là nơi ông Donald Trump từng theo học.
________________________________________
“Anh ấy đã tốt nghiệp trường Wharton?! Tôi sắp…”
“Không phải đâu, tôi nghe nói anh ấy đã bỏ học ở Wharton, sau đó vào học viện Nghệ thuật Hoàng gia (*) ở Anh?”
____________________________________________
(*)Học viện Royal College of Art (RCA) là một trường nghiên cứu công lập được thành lập vào năm 1837 tại London, Vương Quốc Anh. Trường cung cấp văn bằng sau đại học về nghệ thuật và thiết kế cho sinh viên từ hơn 60 quốc gia. Đào tạo một số chuyên ngành như:Hoạt hình,Nghệ thuật đương đại,Kỹ thuật số,Thiết kế đổi mới toàn cầu,Di động thông minh,Vẽ tranh,Nhiếp ảnh,Thiết kế nội thất,Kiến trúc,Thời trang Nam – Nữ,Điêu khắc,Dệt may,…
______________________________________
“A?!” Đoạn Tiêu Ninh giật mình, “Như vậy không phải càng lợi hại sao? Trường kinh doanh có thể dùng sức nện tiền mà vào, nhưng muốn tham gia trường nghệ thuật thì phải chân chính có thứ gì đó,đúng không?”
“Aiii, anh ấy học cái gì vậy? Không phải là hí kịch hay loại hình gì đó tương tự chứ?”
“Nhìn mặt thì rất có thể——”
Chủ nhiệm cách đó không xa bắn tới một ánh mắt,mấy nữ sinh nhanh chóng ngồi xuống im lặng.
Trên sân khấu, sự trêu đùa của người đàn ông đã làm tăng bầu không khí, các học sinh lần lượt giơ tay.
Một cô gái của Trường Kinh tế và Quản lý nhận được micro: “Nếu, ý tôi là nếu – Tông tổng một ngày nào đó gặp vấn đề về dòng tiền, không bằng cân nhắc đường cong cứu quốc, tiến quân vào vòng giải trí trong nước!”
” Không chỉ có thể kiếm được 208 Vạn mỗi ngày mà còn có thể mở khóa một cái tên mới: Kim Thành Vũ (*) của Bắc Kinh!”
(*) Một nam diễn viên nổi tiếng người TQ, được nhiều người yêu thích
Giữa lúc náo loạn, người đàn ông nghiêng đầu gật đầu rồi ung dung trả lời: “Cảm ơn lời đề nghị của bạn, Song Hye Kyo (*) Ngô Tô”.
(*)Một nữ diễn viên nổi tiếng người Hàn Quốc, được nhiều người yêu thích
“Hahahahahahaha——”
Nhìn những bạn học xung quanh đang cười méo mó, rồi lại nhìn hoa khôi đỏ mặt đến từ khoa Kinh tế và Quản lý,Thương Vũ im lặng mím môi.
Không hiểu sao cô lại nghĩ tới chiếc áo sơ mi Tông Duệ mặc ở tiệm may – hôm nay rõ ràng không sặc sỡ như vậy,ngược lại càng giống xuyên hoa hồ điệp (*) như vậy chứ?
(*) Một con bướm bay qua cả vườn hoa.
Bất quá,nhìn cả hội trường đều bị anh thu hút, Thương Vũ cũng thừa nhận trong lòng:Người đàn ông này bề ngoài ăn mặc chỉnh tề lại cà lơ phất phơ, bộ dáng phong lưu phóng khoáng còn rất thành thạo điêu luyện,đúng là rất có mị lực……
Thấy tình hình ngày càng mất kiểm soát, micro nhanh chóng được trả lại cho viện trưởng. Chủ đề cũng được đưa trở lại.
Tông Duệ nghiêm túc nói chuyện với các sinh viên một lúc về kế hoạch tương lai của Tông Thịnh ở Giang Nam, một số vấn đề liên quan đến quản lý thực tập sinh.
Hai giờ trôi qua rất nhanh, sau khi tọa đàm kết thúc, nhiều người vẫn tụ tập trước bục giảng không rời đi – đối với tọa đàm kiểu này, trước kia đều là qua loa cho xong việc, nhưng khung cảnh hôm nay thật sự rất kỳ lạ…
Thương Vũ cho khăn giấy vào túi, chậm rãi kéo khóa.
Dư quang khóe mắt vô thức liếc về phía sân khấu.
A.
‘Xuyên hoa hồ điệp’ kia giống như trung tâm của vũ trụ, được bao quanh bởi một vòng tròn nam nam nữ nữ.
Anh rất dễ dàng mang đến cho người ta ấn tượng ban đầu là một người hòa đồng dễ gần,đồng thời có thể dễ dàng nói ra những lời trêu đùa ngắn, hài hước vừa phải. Nhưng rõ ràng, ở người đàn ông này cũng mang theo cảm giác xa cách rất mạnh, các sinh viên vây quanh anh cũng tự giác kéo ra một khoảng cách nhất định―― Để cho người ta tự giác dừng bước, là thứ mà không phải người giàu có đều có thể làm được, trên người anh có một loại khí chất kiêu ngạo,cương quyết, bướng bỉnh khó thuần.
“Họ đang nói cái gì vậy?”
Đoạn Tiêu Ninh ở bên tai Thương Vũ nhẹ giọng nói: “ Hình như là hẹn soái ca cùng đi ăn cơm, a…tớ cũng muốn đi, nhưng mà tớ nhát gan…”
Thương Vũ sửa lại mái tóc mai trên thái dương của mình.
Cách đó không xa tiếng cười nói đều lọt vào tai ―― quả nhiên là đang nói chuyện đồ ăn:
“…Nhưng bây giờ không phải mùa ăn cua, đợi đến mùa thu đi. Cua vào mùa thu sẽ ngon!”
” Tông tổng đến Ngô Tô còn muốn ăn cái gì nữa?Xíu mại? Bánh bao hấp? Ở Ngô Tô của chúng tôi có rất nhiều đồ ăn ngon. Anh thích món nào nhất?
“Thích nhất ――” Người đàn ông khẽ chặc lưỡi, chậm rãi nói: “Món tôi thích nhất là mì kiểu Ngô Tô.”
Cánh tay đang kéo túi xách của Thương Vũ chợt dừng lại.
Ngay cả khi cúi đầu xuống, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lơ lửng trước mặt, bình tĩnh nhìn về phía cô——
“Hai ngày trước nếm qua một lần.” Người đàn ông dừng lại một cách đầy ẩn ý, cười khẽ, “Nó rất ngon.”
“Vừa vặn ở Đông Môn có một tiệm rất nổi tiếng..” Đó là giọng nói của người đẹp đến từ khoa Kinh tế và Quản lý vừa phát biểu: “Tông tổng, anh có muốn… đến ăn cùng chúng tôi không?”
“Không được.” Anh lập tức từ chối: “Còn có việc.”
“A…… Vậy được rồi.” Người đẹp cũng không có khó chịu, tiếp tục trêu đùa thăm dò nói: “Tông tiên sinh bận việc, hay là… có hẹn hò?”
Tông Duệ nhướng mày: “Còn tùy tình huống.”
“A? Tình huống như thế nào?”
Tông Duệ cụp mắt nhìn đồng hồ, khi ngước mắt lên lần nữa, ánh mắt đột nhiên nhìn sang——
Cô gái nhanh chóng quay người đi về phía cửa sau, chỉ để lại cho anh một tấm lưng tinh tế có chút căng cứng..
Cùng một vành tai phiếm hồng.
Môi của người đàn ông càng cong hơn.
“Phải xem người ta, có đồng ý lời mời của tôi hay không.”
******
Sau khi vặn chặt vòi nước, Thương Vũ lau tay rồi cùng bạn cùng phòng bước ra khỏi nhà vệ sinh.
“Trước đó Quách Thụy đặt câu hỏi nói, tiểu Tông tổng tuổi tác so với chúng ta cũng không khác biệt lắm.Vậy cuối cùng anh ấy bao nhiêu tuổi?” Đoạn Tiêu Ninh nhỏ giọng lầu bầu hơn nửa ngày, cô nàng còn một mực gọi “ tiểu Tông tổng, tiểu Tông tổng”―― Đương nhiên, những người hôm nay dự tọa đàm chắc cũng như vậy.
“Không biết.” Thương vũ nhàn nhạt đáp. Trong lòng cô luôn cảm thấy kỳ quái—- bạn cùng phòng đang nói về anh, trong trường mọi người đều nói về anh, cô có một loại cảm giác khó hiểu, giống như đồ vật của mình đột nhiên bị mọi người phát hiện…
“Có cảm giác như anh ấy lớn hơn chúng ta nhiều nhất là hai, ba tuổi.” Đoàn Tiêu Ninh suy đoán nói: “anh ấy so với thời điểm Kim Thành Vũ nổi tiếng không khác biệt lắm, một soái ca của thời đại,nhất là cái kiểu tóc kia—–“
Cuộc trò chuyện đột nhiên dừng lại, Đoạn Tiêu Ninh nghiêng đầu: “Kiểu nói này,tại sao tớ có cảm giác… đã gặp anh ấy ở đâu rồi?”
Lông mi Thương Vũ run rẩy, mím môi.
“À… cậu có nhớ hay không ――”
“Đừng nói, trước đừng nói.” Đoạn Tiêu Ninh cau mày, cố gắng nhớ lại, “Xem ra tớ thật sự đã từng nhìn thấy qua —“
“ Ám hương viên?”.
Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên từ phía sau.
Hai nữ sinh sửng sốt một chút, bỗng nhiên quay người.
Người đàn ông vừa rồi là trung tâm của vũ trụ không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Sau khi xuống sân khấu, anh ấy trông càng thêm tùy tiện thoải mái hơn: áo vest không cài cúc, bờ vai rộng cùng vòng eo hẹp lộ ra hoàn toàn, mái tóc vuốt ngược cũng rải rác vài sợi tóc rơi xuống trên trán, dừng lại ở sóng mắt sáng kia.
—Không giống như vừa tham dự một buổi tọa đàm, mà giống như sắp đến một bữa tiệc cocktail sang trọng để cắt băng khánh thành.
Chậm rãi đi tới, người đàn ông nâng cằm hướng về phía Thương Vũ: “Ngày em biểu diễn ở Ám Hương Viên.”
“…”
Thương Vũ nhìn bạn cùng phòng bên cạnh đang trợn mắt há mồm, không biết phải giải thích thế nào với cô ấy.
Tư thế và giọng điệu của người đàn ông khi nói chuyện với cô rất thoải mái và quen thuộc, như thể họ đã quen nhau từ lâu.
Cứ như thể họ đã hẹn gặp nhau ở đây vậy…
Đoạn Tiêu Ninh nhìn Thương Vũ, sau đó quay đầu nhìn Tông Duệ, đại não đông cứng dần dần tỉnh táo lại.
“Ừm…” Cô mất tự nhiên hắng giọng, “Tớ đi trước nha, Thương Thương, cậu… về sớm một chút!”
Đến cửa, cô ấy quay người nhìn Thương Vũ một cái, ánh mắt ý nói: “Trở về không giải thích rõ với tớ, cậu chết chắc!”
“…”
Đưa mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, Thương Vũ mím môi, có chút cứng ngắc quay mặt đi.
Người đàn ông trước mặt thấp giọng khẽ cười một tiếng: “ Tôi trước tiên nói rõ một chút—-”
Anh tiến tới nửa bước, giơ cả hai tay lên —-làm động tác “đầu hàng”, “Trước khi đến đây tôi không biết đây là trường của em. Hoạt động này đã được ấn định từ trước”.
Thương Vũ chớp chớp mi, ngước đôi mắt ướt át lên: “Không ngờ anh lại là người hợp tác với trường học…”
“Cho nên, lại là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.” Tông Duệ cố ý nhấn mạnh từ “lại”.
Liếc nhìn chiếc đồng hồ mà anh chỉ đeo khi mặc trang phục trang trọng, anh mỉm cười: “Tình cờ như vậy, chi bằng cùng nhau ăn bữa cơm đi?”
Thương Vũ mím môi: “Tôi còn có việc.”
Nốt ruồi nhỏ màu đỏ giữa mày nhăn lại, cô nhàn nhạt nhìn người đàn ông: “Tại sao anh ――”
“Không cùng ‘ Song Hye Kyo Ngô Tô’ đi ăn đi?”
“……”
Tông Duệ không nói chuyện, đôi mắt nhìn cô gái thật sâu mấy giây, khóe môi cong lên: “Thương tiểu thư ――”
“Em nói như vậy, tôi có thể xem là em đang ăn dấm không?.”
Lông mi của cô gái run rẩy như cánh bướm bị bắt được.
“ Không có”.
“Thật sao?” Tông Duệ vung đôi chân dài về phía trước hai bước, thân hình cao lớn hoàn toàn bao bọc lấy cô.
Đột nhiên anh cúi xuống, ở trên vành tai đỏ bừng của cô gái khẽ hít hà một cái, “Chua đến mức có thể lên men a..”
“Anh――” Lỗ tai Thương Vũ tê rần, giơ tay vỗ nhẹ vào cẳng tay của người đàn ông, “Nói lung tung!”
Tay còn chưa kịp rút lại, mặt cô đã đỏ bừng.
Hành động vừa rồi quả thực giống như…
Liếc mắt đưa tình.
Hơn nữa, thật khó để nói liệu việc “Liếc mắt đưa tình” của cô có vượt quá giới hạn, hay là vì khoảng cách gần gũi giữa anh và cô khiến mọi chuyện trở nên mập mờ hơn…
Sau khi nhận một cái đánh, khóe miệng của người đàn ông càng cong lên.
Anh liếc nhìn đỉnh đầu màu đen của Thương Vũ,sau đó nhìn vào bàn tay nhỏ bé đang co lại bên cạnh anh: “Đánh đau rồi sao?”
“Lần sau báo trước cho tôi, tôi chọn chỗ mềm hơn cho em đánh”.
“…”
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn anh, cánh môi ngập ngừng nói lầu bầu câu gì đó.
Có lẽ là đang mắng anh.
―― Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của Ngô nông khi cười, khi tức giận, mắng người tại sao cũng giống như lúc gảy đàn, hát nhạc, vừa nghe liền khiến toàn thân dễ chịu đến vậy?
“Đột nhiên hiếu kì ――” Liếc mắt đưa tình có chừng có mực, người đàn ông chuyển đề tài, “Trường em có bao nhiêu nam sinh theo đuổi em?”
Hôm nay Tông Duệ vừa bước vào, ngồi cùng một chỗ với cô đều là con gái.
Anh còn tưởng rằng có rất nhiều ruồi xanh cùng ong bướm bay vo ve xung quanh cô.
Không ngờ người đàn ông đột nhiên lại nói về chuyện này, Thương Vũ mơ hồ nói: “Con trai ở khoa chúng tôi rất ít…”
—Nhưng điều đó không có nghĩa là không có người từ các khoa khác hoặc thậm chí các trường khác theo đuổi cô.
Cô một mực lãnh đạm mà xử lý.
Dần dà, số người gặp phải trắc trở trong việc theo đuổi cô cũng không còn nhiều.
“ Tề Tư Hội càng được hoan nghênh một chút ―― Chính là ’Song Hye Kyo’”. Thương Vũ khách quan mà nói, hoa khôi ở khoa Kinh tế và Quản lý sáng sủa sinh động hơn so với những bông hoa ở khoa văn học của cô. Các loại hình tiệc tối, kỷ niệm thành lập trường đều là người ta làm chủ trì.
Thương vũ cười: “ Đúng là có rất nhiều người nói cô ấy giống ‘Song Hye Kyo’, anh cũng rất biết nhìn người”.
Tông Duệ đối với cái nhìn của người khác cũng không để ý, đôi mắt sáng chỉ nhìn chằm chằm vào vết đỏ giữa lông mày của cô gái.
“Chưa có ai nói cho em biết em trông giống ai à?”
Thương Vũ suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không có.”
Thật đúng là không có.
Điều mọi người nói nhiều nhất là cô có khí chất, mang vẻ xinh đẹp cổ điển.
Nhìn ánh mắt chăm chú của người đàn ông, cô chợt tò mò: “Anh nghĩ… tôi giống ai?”
Tông Duệ không chút do dự nói: “Ai cũng không giống.”
” Không tìm được người thứ hai xinh đẹp giống như Thương tiểu thư.Nói thế nào nhỉ?” Anh dừng lại một chút, lông mày khẽ động “ Xinh đẹp độc nhất”.
“……”
Gương mặt vừa mới hạ nhiệt của Thương Vũ lại nóng bừng.
Thậm chí còn nóng hơn trước.
Tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên cô được khen ngợi về vẻ đẹp của mình.
Chỉ là chưa từng có người đàn ông nào khen ngợi cô một cách công khai như vậy trước mặt cô, còn thổi phồng đến mức ngay thẳng như vậy, như vậy…
Vòng qua người đàn ông đi ra ngoài, Thương Vũ nhỏ giọng nói: “Hoa ngôn xảo ngữ……”
Tông Duệ thấp giọng cười khẽ, chân dài nhanh chóng đuổi theo cô.
Khi đến cửa, anh nhìn đồng hồ rồi hỏi cô: “Thật sự không đói bụng sao?”
Thương Vũ dừng lại, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn bao trùm bầu trời.
“ Tôi mời anh ăn tàng thư thịt dê nhé”. Cô chủ động đề nghị
Tông Duệ kéo cổ áo sơ mi ra, cau mày nói: “Thịt dê gì?”
“Đó cũng là đặc sản của Ngô Tô.” Nghĩ đến những chiếc nồi đồng mà anh ăn ở Bắc Kinh, Thương Vũ mỉm cười, “Thịt dê ở chỗ anh là luộc, còn ở Ngô Tô là nấu”.
Tông Duệ cười nhẹ: “Nấu hay luộc đều dễ nói,nhưng mà…”
“Tại sao em lại mời tôi?”
Thương Vũ ngập ngừng khẽ nói: “Ừm…hôm nay tôi đem điểm tâm mà anh đưa mang đến cho bà nội, bà rất thích. Tôi….”
Nhìn thấy lời nói mơ hồ lảng tránh của cô gái, người đàn ông nhất thời không nói chuyện.
Anh chậm rãi khom người xuống, ánh mắt vừa vặn ngang với tầm mắt của cô.
Đôi mắt sâu dối diện với ánh mắt trong veo.
“Em dường như, không quen nhận ý tốt của người khác?”.
Ánh mắt Thương Vũ chợt lóe lên.
Đúng.
Đây là nguyên nhân vừa rồi cô không thể giải thích rõ ràng: cô dường như không thể yên tâm tiếp nhận lòng tốt của người khác.
Từ sự qua lại giữa bạn bè cho đến sự nuôi nấng, dạy dỗ của bố mẹ, cô luôn mong muốn “báo đáp” lòng tốt của họ một cách nhanh chóng bình đẳng…
Làm sao cô có thể mong đợi người khác đơn phương đối xử tốt với mình?
Bố mẹ cũng sẽ không.
Họ thích cô nhu thuận,hi vọng cô ngoan ngoãn nghe lời.
Còn muốn cô cùng Thiệu Tri Huyền…
Lông mi dài như một chiếc lông vũ chậm rãi buông xuống, Thương Vũ nhẹ nhàng nói: “Chúng ta mới quen nhau không lâu, tôi không thể lúc nào cũng chiếm thứ tốt ở chỗ anh. Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng chiếc váy lót kia đã——“
“ Như vậy thì sao?”
Tông Duệ ngắt lời cô,khẽ cười nói:”Thương tiểu thư, em phải nhanh chóng làm quen đi.”
“Đối với việc đưa cho em đồ tốt, về sau tôi cũng không ngừng lại được”.
Thương Vũ sửng sốt một chút: “…Hả?”
“Còn chưa nhìn ra sao?”.Người đàn ông đứng thẳng người, ánh mắt nhìn cô gái thật sâu.
Hoàng hôn rơi vào trong mắt anh.
“ Tôi đang theo đuổi em”.