Tim đình trệ nửa nhịp.Sau đó mãnh liệt rung động.
Không nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của người đàn ông, cô cúi đầu: “Tôi mới không tin đâu.”
“Anh có thể đem mình chụp thành 1m6, còn không biết đem tôi chụp thành cái dạng gì đâu…”
Tông Duệ cười lạnh: “Đó là hai chuyện khác nhau. Tôi là đàn ông có gì quan trọng, tùy tiện chụp vài phát là được. Em thì khác…”
Anh nhìn Thương Vũ, khóe môi cong lên: “Thương tiểu thư của chúng ta xinh đẹp như vậy, cũng không nỡ chụp xấu được…”
Thương Vũ mím khóe miệng, khẽ khịt mũi: “ Anh chỉ giỏi nói…”
Nhìn người đàn ông đang nghịch máy ảnh, cô tò mò đưa tay ra: “Cho tôi xem một chút?”
Tông Duệ chặn cánh tay cô gái lại: “Không được.”
Anh giơ cao máy ảnh lên nhìn ảnh chụp,dáng vẻ vừa vô lại vừa kiêu ngạo: “ Tôi tự mình từ từ thưởng thức”.
Thương Vũ nhẹ hừ một tiếng, quay người đi, không để ý tới người đàn ông.
Tông Duệ trầm thấp cười ra tiếng, đứng dậy nhéo vào gáy cô gái một cái: “Đùa em thôi, ảnh rửa xong sẽ đưa cho em”.
Anh liếc nhìn tin nhắn WeChat vừa gửi đến: “Đi thôi, cơm chín rồi.”
Thương Vũ sửng sốt một chút, quay đầu lại: “Cơm gì? ”
Người đàn ông cầm điện thoại di động lung lay qua lại trước mắt cô: “Đại tiểu thư, không nhìn xem là mấy giờ rồi?”
Ngón tay dài của anh lại gõ lên trán cô gái: “ Em còn không biết đói nữa sao?”
“Ồ…” Thương Vũ ngơ ngác đứng dậy, sau đó mới nhận ra đã đến giờ ăn tối.
—Lần trước cũng vậy.
Ở bên người đàn ông này, thời gian dường như luôn trôi rất nhanh…
Sau khi thay trang phục cưỡi ngựa, hai người không nhanh không chậm sóng vai nhau cùng đi…
“Lát nữa ăn cái gì vậy?” Thương Vũ hỏi người đàn ông.
“Ăn ――” Tông Duệ dừng lại, đôi mày rậm nhướng lên “ Ăn món trước đó đã hẹn xong, lại bị em cho tôi leo cây”.
Thương Vũ: “Cái gì a?”
Người đàn ông liếc nhìn cô, thâm ý nói: “ Tàng thư thịt dê”.
“……”
Thương Vũ chớp mắt mấy cái, lúc này mới kịp phản ứng.
―― Cho người ta leo cây đúng thật chính là cô.
Cô có chút ngượng ngùng cười: “Tôi suýt nữa thì quên mất…… Vậy chúng ta đi bây giờ đi? Đi trễ nhiều người.”
“Không cần.” Tông Duệ bình tĩnh nói, sau đó nói ra tên cửa hàng, hỏi: “Lần trước em nói chính là nhà hàng này phải không?”
Thương Vũ gật đầu: “Ừm.”
Tông Duệ hất cằm về phía biệt thự giữa hồ: “Đồ ăn đã được giao tới.”
Thương Vũ không khỏi kinh ngạc – ăn nhiều năm như vậy, cô thậm chí còn không biết cửa hàng đó còn có dịch vụ giao đồ ăn mang đi.
Chưa kể mang đi, quán của họ bình thường cũng không nhận đặt chỗ.
Bất quá, đặt những điều này trên người người đàn ông này,hết thảy giống như lại không có cái gì là nói không thông……
Sau khi qua cầu, trung tâm hồ bị chiếm giữ bởi cả một tòa nhà mang phong cách kiến trúc kiểu Mỹ: sân trước là bãi cỏ rộng được cắt tỉa gọn gàng, sân sau dường như có một bể bơi.
Thương Vũ đang định hỏi Tông Duệ có thường xuyên sống ở đây không, chợt nhìn thấy người đàn ông đưa tay vào miệng thổi còi giống như đã gọi bạch mã trước đây – giọng điệu càng kiêu ngạo hơn.
Một khối đen lập tức lao ra khỏi sân sau, giống như Phong Hỏa Luân bay về phía họ.
“A!” Thương Vũ kinh ngạc nói: “Sao còn có chó?”
Con chó đen này có hình dáng cơ thể tương tự như Đại Bạch, nhìn cường tráng lại khỏe mạnh:
Toàn thân là một khối cơ thịt, bộ lông ngắn trên cơ thể màu đen sáng bóng, hai lỗ tai dựng thẳng cao cao.
Nó còn rất ngoan,sau khi hưng phấn lao tới, không hề vồ lấy một người, mà lại ngặm lấy một quả bóng gôn đặt trước mặt Tông Duệ, sau đó nhìn anh đầy mong đợi.
Người đàn ông nhặt quả cầu lên dùng sức ném ra ngoài rồi quay đầu nói với cô gái: “ Cùng tôi đến chỗ này đi. Bên này rộng hơn, nó luôn được nuôi ở đây”.
Con chó quay lại với quả bóng trong miệng. Thương Vũ nhìn đôi tai dựng đứng của nó rồi hỏi: “Đây là loại chó gì? Chó chăn cừu Đức? Doberman?”
“Đều không phải.” Tông Duệ trả lời: “Giống như Đại Bạch, đều là chó lang thang”.
Anh cúi xuống vuốt ve đầu con chó: “Tôi nhặt được nó khi đi du học, suýt nữa không cứu được, trên cơ thể nó không biết bị tên khốn nào dùng tàn thuốc làm bỏng, da đều bỏng nát…”
Thương Vũ sửng sốt, lại nhìn con chó trước mặt —– không thể nhận ra đó là một con chó hoang đã bị ngược đãi trước đó.
Đưa tay sờ lên cổ con chó, Thương Vũ cảm thấy trong lòng có chút xúc động.
Người đàn ông rõ ràng là tận tâm tận lực muốn cứu chữa, cô lại nghĩ có duyên cớ khác.
Hiện tại xem ra, là cô lòng dạ tiểu nhân.
Ngay cả khi không có cô, anh cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự…
Lần thứ ba chạy về, con chó đen to lớn đặt quả bóng golf trước mặt Thương Vũ rồi nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời.
Thương Vũ đuôi mắt cong cong, đang định nhặt lên thì Tông Duệ nói: “Quả bóng đó dính đầy nước bọt rồi.”
“Không sao.” Thương Vũ dùng hết sức nhặt quả bóng nhỏ bẩn lên rồi dùng sức ném nó ra ngoài cho con chó.
Sau hai ba lượt chơi nữa, khi con chó đen lớn lần nữa đặt quả bóng trước mặt Thương Vũ, Tông Duệ dẫn đầu nhặt nó lên.
“Đi đi.” Anh chống cằm chỉ về hướng sân golf: “Đi tìm thúc thúc thất đức của con chơi đi”.
Con chó lập tức biến thành mặt cún con.
Nó nhìn sân gôn, rồi nhìn Thương Vũ, không nhúc nhích.
Thương Vũ nhìn thấy ánh mắt cô đơn của nó chợt mềm lòng:
“Chúng ta lại cùng nó ――”
Cô mới mở miệng, Tông Duệ liền búng ngón tay “Ba” ra một tiếng.
—Rõ ràng là một chỉ lệnh.
Giây tiếp theo, Thương Vũ nhìn thấy con chó miễn cưỡng cọ vào chân người đàn ông.
Tông Duệ ngồi xổm xuống xoa đầu con chó, sau đó thấp giọng nói nhỏ điều gì đó.
Thương Vũ nhìn thấy cái đuôi của con chó đen to lớn lập tức vẫy vẫy không ngừng như cánh quạt, sau đó chạy về phía sân golf mà không thèm quay đầu lại.
Cô sửng sốt: “Anh nói gì với nó vậy? Nó nghe hiểu sao?!”
Người đàn ông nhếch môi đứng dậy: “Đương nhiên nghe hiểu.”
Thương Vũ càng hiếu kỳ, lại hỏi một lần:“Anh nói gì với nó vậy?”
Tông Duệ một tay quơ lấy túi, mang theo cô gái đi về hướng biệt thự.
“Tôi bảo nó hiểu chuyện một chút, không thấy ba ba nó đang bận rộn chính sự hay sao?”.
“Chờ hết bận, nó lại vui vẻ chạy theo cũng không muộn”.
Thương Vũ nghiêng đầu: “Vui vẻ cái gì vậy?”
Người đàn ông dùng một tay kéo cánh cửa mở ra cho cô gái:”Đến lúc đó vui vẻ――”
Anh dừng lại nhìn cô khẽ nhướng mày.
“Vì nó có mẹ.”
*************
Sau khi ăn thịt dê, bầu trời ở trang trại ngựa cũng chuyển sang màu xanh đậm.
Chiếc siêu xe màu xanh băng chở Thương Vũ về phía thành phố.
Không để tài xế làm thay, Tông Duệ tự mình đem cô gái thả xuống trước cửa tiểu khu cho thuê cũ.
Đoạn Tiêu Ninh lại đến Ám Hương Viên biểu diễn múa côn khúc, Thương Vũ hơi thất vọng vì bạn cùng phòng của cô không có ở nhà – lần đầu tiên cô có mong muốn được chia sẻ và trò chuyện như vậy, muốn nói rất nhiều chuyện với cô ấy.
Cậu biết không, anh ấy cưỡi ngựa rất giỏi, bắn cung cũng rất tốt.
Hôm nay nhìn thấy anh ấy cưỡi ngựa bắn tên, không biết tại sao, tim của tớ đập rất nhanh..
Anh ấy còn có một chú chó tên là Simba, nó cũng là một chú chó hoang được giải cứu,có thể mang theo đi bất cứ đâu.
Tớ phát hiện,anh ấy có vẻ khác với những gì tớ nghĩ trước đây…
Không tìm được người nghe, Thương Vũ tẻ nhạt vô vị đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong quay trở ra, trên điện thoại của cô có thêm hai cuộc gọi nhỡ.
Nhìn tên người gọi, cô chần chừ không muốn gọi lại. Số này đã gọi lại lần thứ ba.
Thương Vũ thở dài rồi nhấn nút kết nối.
“ Alo, anh?”.
Giọng nói của Thiệu Tri Huyền trong trẻo mượt mà: “Khi nào trở về?”
“Em đêm nay ở lại trường học, không trở về.”
“Anh vừa từ trường em về, bạn cùng lớp nói em không có ở ký túc xá.”
Cánh tay đang lau tóc của Thương Vũ khựng lại.
“Ừm.” Cô nhàn nhạt nói, “Em cùng bạn cùng phòng còn đang ở trên đường.”
Trong điện thoại trầm mặc mấy giây.
“Tiểu Vũ.” Thiệu Tri Huyền hít vào một hơi, mở miệng lần nữa, “Anh gặp người quản lý của các em,cô ấy nói với anh, em đã trả phòng vào học kỳ trước, năm nay đều thuê một căn nhà ở bên ngoài.”
Đầu Thương Vũ oanh ra một tiếng,nhất thời trống rỗng.
“Là ký túc xá có gì bất tiện sao?” Thiệu Tri Huyền trong giọng điệu không chút trách móc, “Hay là cùng bạn cùng phòng xảy ra mâu thuẫn?”
Thương Vũ giật mạnh sợi chỉ trên khăn.
“ Không phải”.
“Vậy tại sao em lại thuê nhà? Nhà em cách trường học không xa. Nếu em muốn có không gian riêng thì có thể đến đó.”
Thiệu Tri Huyền đang nói về khu bất động sản cao tầng nhỏ mà gia đình anh trước đây đã mua cho Thương Vũ — ngay từ khi bắt đầu kiếm tiền, Thiệu Nhất Lam đã mua bất động sản cho hai anh em họ.
“Con gái như em đi thuê nhà không an toàn. Nếu em không muốn ở ký túc xá thì về nhà ở cũng ――”
“Em vì cái gì không muốn về nhà, chẳng lẽ anh không rõ ràng sao?” Thương Vũ cứng nhắc ngắt lời Thiệu Tri Huyền ―― Cô không có cách nào ngăn cản mình thốt ra.
Đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Không muốn nói dối thêm, không muốn lại vắt hết óc suy nghĩ, trốn tránh tìm kiếm một cái cớ để trốn chạy nữa.
Cũng không muốn giả vờ nữa.
Tại sao tất cả họ đều có thể giả vờ như vậy được?
Giả vờ như chưa từng nói qua việc muốn cô kết hôn cùng Thiệu Tri Huyền, giả vờ như gia đình vẫn luôn hòa thuận vui vẻ như trước.
Giả vờ không biết rằng cô không nguyện ý, giống như chỉ cần một khung cảnh yên bình giả tạo, sẽ làm cô thay đổi tâm ý,…
Không thể nghe thấy được một chút âm thanh nào phát ra trong ống nghe..
Chỉ có tiếng điện yếu ớt chứng tỏ cuộc gọi vẫn đang được kết nối.
“Có một số việc, không thích hợp nói trong điện thoại.” Thiệu Tri Huyền chậm rãi nói, “Chờ lần sau em về nhà rồi nói sau.”
“Yên tâm.” Thanh âm của anh bình tĩnh như trước, “Chuyện này anh sẽ không nói cho bố mẹ. Tự em ở bên ngoài chú ý an toàn.”
“……”
Thương Vũ trầm mặc cúp điện thoại.
Cô ôm lấy hai chân đem mặt vùi vào trong đầu gối đầu gối, dằng dặc thở ra một hơi dài.
So với sự mất kiểm soát nhất thời của cô, sự bình tĩnh từ đầu đến cuối của Thiệu Tri Huyền khiến cô cảm thấy bất lực giống như đấm một quyền vào bông.
Từ nhỏ đến lớn,cô dường như chưa bao giờ thấy anh trai mình tự mất khống chế. Rõ ràng chỉ hơn cô ba tuổi nhưng toàn thân giống như chiếc giếng cổ, không chút gợn sóng.
Cũng vì tính cách trầm tĩnh nên Thương Vũ từ nhỏ đã tin tưởng người anh trai này, rất nhiều chuyện không dám nói với bố mẹ, tỉ như thành tích bị điểm kém, bị bạn nam lớp bên cạnh quấy rối, đều là Thiệu Tri Huyền ra mặt giúp cô giải quyết, cũng như giúp cô che đậy,…
Trước kia cô luôn cảm thấy rất may mắn vì có được một người anh trai như vậy…
Tại sao lại không thế tiếp tục giống như trước đây…
Điện thoại di động kêu ra một tiếng, Thương Vũ phản xạ có điều kiện nhíu mày lại.
Khi cô cầm màn hình lên nhìn thấy tin nhắn, mi tâm của cô lại từ từ giãn ra.
Ray: 【”Hình ảnh” 】
Thứ được gửi đến là bức ảnh anh chụp cho cô hôm nay: Thương Vũ bị tiếng máy ảnh chụp làm cho giật mình đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt hạnh của Thương Vũ mở to, môi cô cũng hơi hé mở một chút.
“Lông vũ”: 【 Ngốc quá (Khóc lớn) 】
Ray: 【 Đúng vậy 】
Thương Vũ khẽ khịt mũi, chậm rãi bĩu môi.
Trước khi cô kịp trả lời, người đàn ông đã thêm một tin nhắn khác.
Ray: 【 Ngốc đến đáng yêu 】
Cùng lúc đó, một ảnh chụp màn hình được gửi đi, đó chính là trang trò chuyện của họ lúc này.
—Hình nền trò chuyện của anh với cô đã được thay thế bằng bức ảnh “Ngốc đến đáng yêu” này.
Thương Vũ khẽ cười. Đôi mắt cô dừng lại ở bức ảnh nền một lúc,lại nhớ ra một việc khác.
“Lông Vũ”:【 Trước đó anh nói anh không học nhiếp ảnh. Vậy anh học cái gì?】
Phải mất vài giây người đàn ông mới trả lời.
Vẫn là một bức ảnh.
Ấn mở ra, phút chốc Thương Vũ đã bị nó thu hút.
Bức vẽ đơn giản màu đen chưa hoàn thiện này có cảm giác bình thường như thể trong giờ học trốn ra vẽ nguệch ngoạc vài nét, nhưng bức tranh rất sống động: một cô gái mặc trang phục cưỡi ngựa đang tập trung bắn cung, sau lưng cô bởi vì động tác kéo cung mà thẳng tắp căng cứng,đuôi tóc bị gió thổi tùy ý bay lên.
Đó là cảnh cô đang bắn cung vào buổi chiều.
Là dáng vẻ của cô trong mắt anh.
Trong lòng Thương Vũ khẽ run lên mãnh liệt.
Ngón tay cái vô thức bấm lưu lại.
“Lông vũ”: 【 Anh học hội họa sao?】
Không chờ người bên kia trả lời, cô lại tiếp tục hỏi:
【 Vậy anh bây giờ còn đang vẽ sao?】
Ray: 【 Cái này,không thể nói rõ ràng trong một hai câu được 】
Thương Vũ còn chưa kịp gõ chữ, trang trò chuyện đã chuyển sang yêu cầu thoại.
Lông mi cô run lên mấy lần, cô khẽ cắn môi dưới, chậm rãi bấm nút kết nối.
“ Alo?”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, âm cuối có chút khàn khàn: “Sao em còn chưa ngủ?”
“Không phải anh cũng chưa ngủ sao?” Thương Vũ cầm điện thoại đi về phòng ngủ.
Không thể giải thích được, lúc này cô dường như có thể nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông ở đầu bên kia của điện thoại: Chắc là sẽ giống như thường ngày, bệ vệ mở rộng hai chân ngồi trên sofa; Hoặc cũng có thể là đang lười biếng tựa vào đầu giường, bên môi cong lên nụ cười cà lơ phất phơ,…
“ Cái này tôi còn chưa vẽ xong”.Thương Vũ suy đoán không sai ―― Tông Duệ vừa tắm xong, cầm bút tựa vào đầu giường, bảng vẽ đặt ngay trên cơ bụng để trần của anh.
“Không còn cách nào. Tôi chụp ảnh bị xem là phỉ báng,vẽ tranh không chừng càng giống hơn”.
Thương Vũ nhẹ nhàng cắt ngang, tiếp tục chủ đề trước đó: “Trước đây anh học hội họa sao?”
“ Vậy bây giờ anh có thường xuyên vẽ không?”
“Vẽ.”Người đàn ông khẽ chép miệng nhếch môi, Thương Vũ lại nghe thấy tiếng giấy bút sột soạt, “Bây giờ không vẽ trên giấy—“
“Vẽ trên da.”
Thương Vũ sửng sốt một chút, mắt hạnh kinh ngạc trừng lớn.
“Hình xăm?”
Một hình mẫu quen thuộc gần như đã trở thành thương hiệu của anh hiện lên trong đầu cô——
“Vậy,hình xăm trên cổ anh, là anh xăm sao?”
Tông Duệ nhịn không được cười lên: “Vị trí kia tôi không có cách nào để tự xăm được. Hình xăm đó là do sư phụ tôi xăm”.
“Ồ…” Thương Vũ đưa tay gãi gãi trán: “Vậy anh xăm những cái gì?”
Người đàn ông nhất thời không trả lời cô, nhẹ nhàng chặc lưỡi một tiếng rồi nói: “Đại tiểu thư, em không phát hiện ra ――”
“ Bây giờ sự tò mò của em đối với tôi có chút nặng rồi sao…”
Lông mi Thương Vũ run lên, chợt nghĩ tới một câu:
Tò mò về một người là khởi đầu của việc thích…
“Tôi, tôi trước đây không biết về thợ xăm”. Cô vì chính mình mà nhỏ giọng giải thích, “Đổi lại là ai cũng sẽ tò mò một chút thôi……”
Tông Duệ trầm giọng cười khẽ: “ Vậy em có muốn đến xem phòng làm việc của thợ xăm không?”
“Ở đây anh cũng có Studio sao?”
“Tôi ở đâu thì ở nơi đó chính là phòng làm việc”. Người đàn ông hời hợt nói, là quán rượu đường Tây Lang, lần trước em đã tới một lần.
“Ồ…” Thương Vũ lập tức nhớ tới – dù sao lần trước cô đến nơi đó ký ức để lại quá sâu sắc.
“Lúc nào vậy?”
Khi câu hỏi ra khỏi miệng, cô mới ý thức được mình không còn dè dặt nữa.
Trước đây khi anh mời cô, cô kiểu gì cũng sẽ luôn từ chối, mà bây giờ, cô lại bắt đầu mong chờ…
“Đều được. Tùy theo thời gian của em”.Tông Duệ vui vẻ nói: “Khi nào tới báo trước cho tôi một tiếng,tôi sẽ đón em.”
Thương vũ mỉm cười, lại bẹp miệng:”Được,đến sẽ nói trước,tránh để giống như lần trước,đụng phải lúc Tông tiên sinh có ‘khách’ “.
Cô cố tình nhấn mạnh từ “khách”, chính cô cũng không ý thức được trong lời nói của mình tràn đầy sự ghen tuông.
Người đàn ông trong điện thoại khẽ cười nhẹ một tiếng: “Không khéo,tôi vừa mới mời đến một vị khách rất xinh đẹp”.
Thương Vũ sửng sốt: “…… Hả?”
Người đàn ông không nói gì, giây tiếp theo, anh gửi đến một tin nhắn WeChat.
Đó là bức vẽ đơn giản của cô vừa rồi.
Bức tranh đã vẽ xong.
Được đặt ở đầu giường của anh.