Sau đó, nhịp tim vốn đã rung động như thủy triều lại không ngừng cuồn cuộn không thôi.
Linh hồn bị đánh trúng, là loại cảm giác gì đây?
Thương Vũ không xác định được.
Nó hẳn cũng giống như cảm giác lúc này ―― nhịp tim đập nhanh đến mức giống như đang nghẹt thở…
Người đàn ông khẽ tặc lưỡi một tiếng: “Nói chính xác thì đó là lúc tôi nghe thấy giọng nói của em.”
Thương Vũ rũ mắt xuống nhìn vạt áo sườn xám của mình, không hiểu vì sao lại có chút xuất thần.
Chiếc váy lót cô mặc hôm nay vẫn là chiếc anh đưa cho cô, viền ren chỉ dài hơn viền áo một chút ―― dù là chiều dài, kích cỡ hay chất liệu vải, chiếc anh đưa cho cô thậm chí còn vừa vặn hơn chiếc váy cô tự may..
“Là lần ở…Ám Hương Viên sao?”.Thương Vũ nhỏ giọng hỏi .
“Sớm hơn.”
Trong lúc tầm nhìn đang giảm xuống, đôi chân dài của người đàn ông bước đến rồi dừng lại.
Bất quá chỉ cách váy sườn xám của cô nửa sải tay, rất gần.
Thương Vũ có thể nghe được trên cơ thể vừa tắm xong của anh hơi thở trong lành, giọng nói từ tính từ trên đầu trầm thấp nặng nề áp xuống:
“Lúc nói chuyện điện thoại. Quên rồi sao?”.
Tông Duệ đang nói đến chính là cuộc điện thoại khi anh đến Ngô Tô, hai người ở trong điện thoại thương lượng việc đổi cái rương hành lý kia.
Ở một mức độ nào đó, từ “Tông tiên sinh” trong ống nghe còn khiến anh kinh diễm hơn cả bài hát khiến cô nổi tiếng trong lâm viên kia——
Giọng nói mềm mại của Ngô Nông lần đầu tiên lọt vào tai, vào lúc đó, anh mới thực sự đến Giang Nam…
Thương Vũ chậm rãi chớp mắt, cũng nhớ tới:“Ồ…..”
Người đàn ông nhìn đôi mắt có chút mờ mịt của cô, lắc đầu nói: “Có vẻ như bố tôi rất may mắn. Chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên này,hai người đều nhìn vừa ý mới chắc chắn.”
“Là lỗi của tôi, cạo đầu chọn nóng.”Anh giả vờ bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía cửa sân thượng――chính là nơi lần trước Thương Vũ nhìn thấy vị khách không mời mà đến.
“Chuyện ‘cái nhìn đầu tiên’ này vẫn là không nhìn được, cũng không thể có chuyện ‘chung tình’ gì…”
“……”
Thương Vũ bẹp miệng, nhìn xuống sàn nhà nhỏ giọng nói: “Mới không phải……”
“Cái nhìn đầu tiên” của cô đã vượt xa anh.
Anh nhất định không biết, trước khi anh bước về phía cô, cô đã sớm nhớ kỹ về anh.
Trên thực tế cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu được, tại sao cái nhìn vô thức trên máy bay lại biến thành một cái nhìn thoáng qua khó quên…
Tông Duệ nghe không rõ: “Em đang nói thầm cái gì đấy?”.
Thương Vũ lắc đầu, quay người tiếp tục nhìn bản thảo hình xăm trên tường.
Thu tầm mắt lại, cô lại nhìn hình xăm bên cổ của người đàn ông.
“Trên người anh…còn có hình xăm khác à?”.
“Ừm.” Khóe miệng Tông Duệ cong lên.
“Em xác định ――” anh không nhanh không chậm động di chuyển cạp quần, đôi mắt màu hổ phách giống như cười mà không phải cười, “Muốn nhìn sao?”
“……”
Theo động tác của người đàn ông, Thương Vũ nhìn thấy một đường viền màu trắng lóe lên sau lưng thắt lưng đã được điều chỉnh…
Cô nhanh chóng chớp mắt, nhìn đi chỗ khác:”Tôi lại không nói……”
Tông Duệ trầm thấp cười ra tiếng :” Đùa với em đấy”.
Anh đưa tay xoa xoa hình vẽ bên cổ: “Hiện tại chỉ có cái này thôi.”
Thương Vũ bắt được chữ mấu chốt: “Hiện tại?”
“Ừm.”
“Sớm đã cân nhắc đến việc xăm một hình khác.”Bàn tay to lớn của người đàn ông hơi siết chặt, các khớp xương rắn chắc lập tức phát ra tiếng vang khe khẽ: “ Vẫn chưa nghĩ ra nên xăm cái gì”.
Những ấn ký mà anh xăm lên người khác không có cái nào là vô nghĩa, đương nhiên ấn ký của anh cũng không thể mơ hồ.
Chỉ là bất quá, thiết kế như vậy cũng rất cần linh cảm.
“Hình xăm ――” Thương Vũ như có điều suy nghĩ nói, “Ở vị trí nào thì chính mình có thể nhìn thấy một chút, lại không nhìn thấy quá rõ ràng?”
Người đàn ông gõ nhẹ đầu ngón tay lên mép bàn đột nhiên dừng lại, liếc nhìn cô: “Sao vậy, muốn xăm sao?”.
Trong nháy mắt bị nhìn thấu, Thương Vũ chớp mắt có chút mất tự nhiên: “Ừm… không được sao?”
Người đàn ông hừ nhẹ ra một tiếng: “Không được.”
Cô gái có nốt ruồi chu sa giữa lông mày lập tức nhăn lại: “…Tại sao?”
“Rất đau đấy, có biết không.” Giọng anh nghe như đang nói chuyện với một đứa trẻ, anh nắm lấy cổ tay cô gái rồi nâng cằm cô về phía cánh tay cô.
“Da thịt em mỏng manh mềm mại như vậy,một châm của tôi rơi xuống làm em khóc thì phải làm sao bây giờ?”.
Nhẹ nhàng dùng ngón tay cái gãi nhẹ vào xương cổ tay gầy gò của cô gái, Tông Duệ vững tin bản thân không sai ―― làn da trắng nõn mềm mại của cô, khỏi phải nói đến hình xăm, chỉ cần một chút lực của anh thôi cũng có thể bị véo ra ấn ký…
“Nào có khoa trương như vậy.” Thương Vũ mím môi, rút tay ra: “Ở đây không phải cũng có con gái sao?”
Cô chỉ về phía những bản thảo trên tường ―― Có sao nói vậy, hầu hết đều là hình xăm của đàn ông. Thỉnh thoảng có một vài hình xăm của các cô gái, chắc là người quen, có quan hệ như vợ anh em hoặc người quen.
“Họ cũng khóc khi xăm sao?” Thương Vũ hỏi.
Tông Duệ cười khẽ nói: “Đối với tôi, bọn họ có khóc hay không cũng không quan trọng.”
Anh liếc nhìn Thương Vũ, bên môi chậm rãi nhếch lên đến : “Em muốn rơi nước mắt ――”
“Không phải tôi còn phải dỗ dành sao?”.
Mặt Thương Vũ bỗng chốc đỏ bừng.
“Ai muốn anh dỗ….”
“Chậc, nhìn xem, làm cái này không khóc thì khó mà làm được.” Người đàn ông chặc lưỡi, nụ cười nơi khóe miệng càng trở nên xấu xa, “Nếu em mà khóc thật, ông đây còn không thể bẻ gãy xương sườn của mình nấu canh cho em được sao?”.
“…”
Thương Vũ cắn môi trừng mắt nhìn người đàn ông, sau đó giơ tay định đánh anh.
——Giơ nắm đấm lên nửa chừng, cô chợt nhớ đến lần trước mình bị cánh tay cứng rắn của một người đàn ông đánh mạnh, lại do dự giữa không trung.
Tông Duệ cười khẽ, chủ động đưa cánh tay ra trước mặt cô gái.
Thương Vũ cũng không khách khí, tay từ trên không rơi thẳng xuống, đánh mạnh vào lòng bàn tay của người đàn ông vang lên một tiếng “chát”.
Một giây sau, bàn tay đánh người còn chưa kịp thu lại đã bị bắt lấy.
Tông Duệ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái cùng nhau rơi xuống,quay về phía ban công ra hiệu: “Ngồi xuống rồi nói?”
Lông mi Thương Vũ run rẩy, nhẹ nhàng nói “Ừm”.
Bàn tay được giữ giống như bị rút mất xương cốt, cứ như vậy không chút phản kháng mà để người đàn ông nắm giữ.
Dẫn người lên sân thượng, Tông Duệ buông tay ra, cầm lấy bình nước nóng ―― nước đun sôi bên trong đã sớm nguội.
Sau khi bật ấm lại, anh nghiêng đầu nhìn cô gái đang rót trà: “Thật sự muốn xăm hình à?”
Đặt lá trà lấy ra vào trong ấm đất sét màu tím, Thương Vũ nhẹ giọng nói: “Lúc nhìn những bức ảnh vừa rồi của anh, tôi đột nhiên cảm thấy… Nếu những hình xăm trên người có thể để cho người ta nhận thức lại, hoặc là nói có thể nhìn thẳng vào chính mình thì những hình xăm đó quả thực là một điều có ý nghĩa”.
Có lẽ, chính câu nói “Hình xăm là để tâm hồn hiện lên trên da” của người đàn ông đã khiến cô cảm động. Trong mùa tốt nghiệp đầy do dự và bối rối này, Thương Vũ cũng rất muốn nhìn một chút, linh hồn của mình sẽ là dáng vẻ gì..…
Nghe cô gái nói xong, Tông Duệ không nói gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một lát: “Muốn nói như vậy thì trước tiên phải tâm sự thật tốt với thợ xăm đã――”
Anh ngồi xuống nhìn cô, mỉm cười chân thành: “Trước khi tiếp xúc da thịt, chúng ta hãy nói chuyện tâm tình một chút nhé.”
Thuật ngữ “tiếp xúc da thịt” mập mờ đến mức có thể gây hiểu lầm, nhưng nếu nghĩ kỹ về nó… dường như không có gì sai.
Thương Vũ ngồi xuống đối diện với người đàn ông, bối rối sờ trán mình.
“Giống như…… Cũng không có gì để nói.”
Cô có chút ngượng ngùng cười: “Tôi nghĩ mình khá buồn chán.”
―― Không như anh ấy, người có thể kể những câu chuyện lãng mạn động lòng người về tình yêu của bố mẹ, cũng không như anh ấy, người đã đi rất nhiều nơi,thử qua rất nhiều khả năng.
Trải nghiệm đặc biệt duy nhất có lẽ là cô đã sớm biết rằng cô không phải là con ruột của bố mẹ mình.
Nhưng việc này liên quan hệ đến người nhà,nên cô không thể tùy ý tiết lộ; hơn nữa, cô không biết toàn bộ câu chuyện ――Từ khi bắt đầu có ký ức, cô đã ở trong gia đình này, đối với bố mẹ ruột cũng không có chút ấn tượng nào.
Bà nội nói rằng khi thời điểm đến sẽ kể cho cô nghe mọi chuyện, nhưng cô không biết “thời điểm đó” là khi nào…
“Thương tiểu thư thật khiêm tốn”.Tông Duệ cầm ấm nước sôi lên, “Chuyện đêm đó em khiến Ngô Tô Thành nổi tiếng, cũng đủ để cho mọi người nói một trận không dứt rồi.”
Thương Vũ mỉm cười, đưa tay nhận lấy nước nóng trong tay người đàn ông, bắt đầu pha trà.
――Vẫn như lần trước, mỗi cử động đều tao nhã, đầy tính thưởng thức mà không hề hay biết.
Tông Duệ Đình nhìn bàn tay nhỏ bé mà bàn tay mình từng nắm qua đang rót ra một dòng nước nhỏ, chủ động bắt chuyện: “Từ nhỏ em đã bắt đầu học Bình Đàn rồi à?”
“Ừm.” Thương Vũ gật đầu, “Ông bà tôi là người chuyên nghề Bình Đàn. Bắt đầu từ khi tôi bốn tuổi, bà nội đã dạy tôi chơi đàn tỳ bà, hát từ.”
Tông Duệ nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên sơn căn của cô: “Vậy em có thích không?”
Thương Vũ nghiêng đầu suy nghĩ hai giây, sau đó kiên quyết gật đầu: “Thích.Bình Đàm là thứ mà tôi kiên trì lâu nhất, cũng là thứ mà tôi muốn làm tốt nhất.”
“Trước đó đi Bắc Kinh――” Cô đang nói đến lần cô trở về trên cùng chuyến bay với người đàn ông này, “Cũng là muốn đi tìm lão sư thỉnh giáo một chút. Bất quá…”
Thương Vũ cau mày: “Chỉ là tôi không có sự yêu thích mãnh liệt như anh nói, bà nội bảo tôi học nên tôi học; bố bảo tôi lên sân khấu nên tôi cũng nghe theo.”
“Từ nhỏ đến lớn, mọi việc của tôi đều được gia đình an bài rất tốt, tôi liền dựa theo điều mọi người nói mà làm…”
Phải chăng vì điều này, vì cô luôn nghe lời gia đình nên bố mẹ cô cảm thấy cả cuộc đời cô phải bị họ kiểm soát?
Bao gồm cả cuộc hôn nhân hoang đường mà cô chưa bao giờ sẵn lòng nguyện ý…
“Đã hiểu.” Tông Duệ búng ngón tay, “Khi tôi còn nhỏ,mấy năm đó khi người ta cho rằng phiền phức, mẹ tôi lại rất muốn có thêm một cô con gái.”
Anh hất cằm về phía Thương Vũ: “Em là dạng con gái ngoan mà bà ấy mong muốn nhất.”
Ngón tay thon dài gõ nhẹ vào tách trà, người đàn ông ngước mắt nhìn vào đôi mắt sáng của cô gái, mỉm cười: “Bất quá bây giờ, cô gái ngoan ngoãn của chúng ta đã trưởng thành, muốn——”
“Phản nghịch một chút?”
“……”
Thương Vũ há hốc mồm,vô thức muốn phản bác, lại phát hiện người đàn ông này kỳ thật nói rất đúng.
—Cô ở sau lưng gia đình thuê một căn nhà ngoài khuôn viên trường, từ chối nói bất cứ điều gì về cuộc hôn nhân của mình, hiện tại cô lại muốn bí mật xăm hình…
Làm sao có thể nói là không phản nghịch đây?
“Chuyện đối nghịch cùng với gia đình này, tôi sớm đã quen rồi”. Tông Duệ bệ vệ mở rộng hai chân, một bộ dáng vẻ cà lơ phất phơ của nhị thế tổ:” Hình xăm thì không thể được, dạy cho em một chiêu khác nhé”.
Tay đang rót trà của Thương Vũ dừng lại, đôi mắt hơi mở to: “Cái gì?”
Người đàn ông nhìn cô,bên môi từng chút từng chút cong vểnh lên.
“Cùng tôi nói chuyện yêu đương.”
“Yêu chết đi sống lại,chính là cái loại giống như trời sập đất nứt kia”.Giọng Bắc Kinh của anh nghe có vẻ nghiêm túc lại pha chút không đứng đắn: “Lúc cần thiết, ca ca trực tiếp mang em bỏ trốn,thế nào?”
“……”
Thương Vũ liếc nhìn người đàn ông một chút, im lặng lầu bầu câu gì đó.
―― Nhìn khẩu hình, không phải”Chán ghét”, thì chính là “Lưu manh”.
Mắng thì mắng, bàn tay rót trà của cô gái vẫn đưa cho anh trước.
Tông Duệ đưa trà lên môi, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
“Dáng vẻ này của em, lúc đi học chắc là bố mẹ lo lắng rất nhiều phải không?”
Anh ngồi thẳng dậy, nghiêng người về phía trước, nhìn cô gái kỹ hơn: “Sao lại không có phản nghịch yêu sớm một chút?”
Thương Vũ nhẹ hừ một tiếng, trên môi nhấp một ngụm trà.
“Không có.”
“Trường học của chúng tôi quản thúc rất nghiêm, học tập cũng rất căng thẳng.”
“Không tin.” Tông Duệ lắc đầu, “Ở độ tuổi như vậy, đều muốn yêu đương đến chết.”
Anh nhìn Thương Vũ, nhướng mày: “Không có kẻ nào mặt dày mày dạn đuổi theo em sao?”
Thương Vũ đặt chén trà xuống, chậm rãi chớp mắt.
“Có lẽ… có một người.”
Đôi mắt cô lóe lên, ký ức chậm rãi hiện lên: “Chính là, đội trưởng đội bóng rổ ở ban thể dục bên cạnh.”
“Lúc đầu anh ta luôn đến lớp chúng tôi để tìm tôi. Khi bị phát hiện, lão sư đã nói chuyện với anh ta, anh ta liền không đến nữa. Không ngờ một ngày sau khi tan học, anh ta lại chạy thẳng đến nhà chúng tôi.”
Thương Vũ mỉm cười một lát, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Anh ta nói mang đồ ăn vặt đến cho tôi, còn ở dưới lầu chơi ghita rồi ca hát…”
“…”
Tông Duệ đem dáng vẻ nửa ngượng ngùng nửa hoài niệm của cô gái nhỏ thu hết vào mắt.
Đầu lưỡi vẽ một vòng tròn bên trong má anh, anh khẽ à một tiếng: “Sau đó thì sao?”
Thương Vũ bẹp miệng:“Sau đó anh trai tôi xuống lầu đuổi anh ta đi…”
Tông Duệ xì khẽ, chậm rãi mở to mắt, nhìn kỹ cô gái hai giây: “Làm sao tôi lại nghe ra ý tứ ――”
“Thương tiểu thư còn rất tiếc nuối?”
“……”
Thương Vũ đang muốn mở miệng nói chuyện thì đồng hồ báo thức leng keng vang lên.
Cô lấy điện thoại trong túi ra, tắt đồng hồ báo thức rồi đứng dậy.
“Tối nay tôi còn có buổi biểu diễn, bây giờ phải trở về ”.
Tông Duệ cũng đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe trên bàn lên.
“Đưa em về”.
“Không cần.” Thương Vũ trả lời, ý vị thâm trường liếc nhìn người đàn ông một chút.
“Người Tông tiên sinh toàn mùi cồn lên men, lái xe không tốt.”