Dường như chỉ qua một đêm, nhiệt độ đã hoàn toàn rời xa khỏi mùa hè.
Không khí thu càng thêm rõ rệt.
Những ngày qua, Thương Vũ luôn ở biệt thự của Tông Duệ cùng anh, không quay lại ngôi nhà cũ ở ngoại ô.
Nghe quản gia nói, ông cụ không được khỏe và đã nhập viện.
Không ai biết ông cụ nằm ở bệnh viện nào, ông cũng không cho phép bất kỳ ai đến thăm, kể cả cháu ruột của mình.
Tuy nhiên, theo lời quản gia, tình trạng của ông không quá nghiêm trọng, chỉ là bệnh tâm lý khó chữa.
Chẳng mấy ngày sau, Tông Duệ nhận được tin ông nội xuất viện.
Nhưng anh vẫn chưa gặp được ông, bởi ngay ngày hôm sau khi xuất viện, ông cụ đã đi thẳng xuống phía Nam rồi đến Ngô Tô.
Ông không để lại một lời nào, thậm chí ở Ngô Tô, gia đình Tông Thịnh cũng không nghe thấy bất kỳ thông tin nào.
Cho đến ba ngày sau, Thương Vũ bất ngờ nhận được điện thoại từ mẹ, nói rằng vị đại gia giàu có đích thân đến nhà họ để hỏi cưới cho Tông Duệ.
Thương Vũ nghe xong liền giật mình.
Bất quá, nghe giọng điệu của Thiệu nữ sĩ, sự ngạc nhiên trong nhà còn lớn hơn.
Nghe nói ông cụ hoàn toàn làm theo quy tắc xưa, không chỉ lễ phép đúng mực mà quy mô còn rất lớn.
Chỉ riêng sính lễ đã mang đến đủ mười xe.
Người ta thường nói: “Ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu cưới con dâu.” Tông Trạch hạ mình để thay cháu trai mang sính lễ cầu hôn, cũng là để thể hiện đủ thể diện cho Thương gia.
Người nhà họ Thương rất cao hứng ―― không phải vì mười xe sính lễ đầy báu vật, mà vì họ từng lo sợ con gái gả cao sẽ chịu thiệt thòi, nhưng hiện tại nhìn cách đối đãi của bên kia, họ cảm thấy con gái bảo bối của mình không bị coi thường, vì thế nên họ cũng yên tâm phần nào.
Ngày hôm sau sau khi đến nhà họ Thương cầu hôn, Tông Trạch đã đưa cho Tông Duệ một khoản tiền.
Chính xác mà nói, ông đưa để Tông Duệ chuyển lại cho Thương Vũ.
Ông cụ còn đặc biệt ghi chú rằng khoản tiền này thuộc về riêng Thương Vũ, là tài sản trước hôn nhân của cô.
Còn về số tiền, đối với vị đại gia giàu nhất, thì chẳng là gì.
Chỉ là một “mục tiêu nhỏ” mà thôi.
“Bao nhiêu?!” Thương Vũ nghe xong lời người đàn ông nói mà kinh ngạc hít một hơi.
Tông Duệ liền đưa tờ biên lai cho cô xem.
Thương Vũ bị dãy số “1” kèm theo một loạt số 0 phía sau làm cho đầu óc choáng váng, cô lại nhìn vào con số viết bằng chữ, vẫn không thể tin nổi: “Ông nội có phải… có phải nhầm lẫn gì không…?”
“Ừm, nhầm rồi.” Tông Duệ thản nhiên đáp, “Thực ra, em mới là cháu ruột của ông ấy.”
“…”
“Aiyaaaa.” Thương Vũ liếc mắt nhìn anh, giọng điệu trêu chọc, “Có người đang ăn dấm sao…”
“Ông đây đúng là đang ăn dấm đấy.” Tông Duệ cười khẽ, hất cằm về phía tấm séc, “Nhưng không phải vì cái này.”
Anh ngồi phịch xuống bàn, chân duỗi dài, tay xoa hình xăm bên cổ: “Ông cụ ra tay hào phóng như vậy, cái khoản mà anh vừa giao cho em có vẻ chẳng thấm vào đâu.”
Thương Vũ cười nhẹ không thành tiếng.
Cô bước đến đứng giữa hai chân anh, tay vòng qua cổ anh, lắc nhẹ: “Aiiiiz.”
“Anh cũng hiếu thắng quá nặng rồi, chuyện này cũng phải so bì sao?”
“Chuyện khác thì thôi.” Tông Duệ nhướng một bên mày, giọng kiên định, “Nhưng về việc đối tốt với em, anh nhất định phải đứng đầu.”
Thương Vũ ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười trên môi dần lan đến tận đáy mắt.
“Anh đúng là đứng đầu mà.”
Tay cô quàng qua cổ anh, kiễng chân lên, thì thầm những lời ngọt ngào vào tai người mình yêu, và cũng là vào trái tim anh.
“Trong lòng em, Duệ ca ca luôn luôn là người đứng đầu!”
Khóe môi Tông Duệ cong lên, đuôi mắt cũng dần nhếch cao — ánh mắt nụ cười hòa làm một, anh trông đầy mãn nguyện.
“Bảo bối, anh phát hiện ra rồi.”
Anh cười nhìn cô gái trong lòng, chậm rãi nói: “Giờ em nói còn hay hơn hát nữa.”
Thương Vũ chu môi hừ một tiếng: “Chẳng phải là học từ anh sao?”
Cô đưa một ngón tay chọc vào ngực anh, rắn chắc như đá: “Em đã bị anh làm hư từ lâu rồi!”
Tông Duệ bật cười trầm thấp, nắm lấy tay cô hôn lên đầu ngón tay.
“Vậy phải làm sao đây?”
Hai tay anh vòng quanh eo cô, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào, dính dính: “Hay là ca ca dạy em chút điều hay ho nhé?”
“…”
Thương Vũ nghi ngờ liếc nhìn anh, cẩn thận không trả lời.
Không còn cách nào khác, người đàn ông này có quá nhiều chiêu trò,cô đã bị mắc bẫy anh không biết bao nhiêu lần, chịu không ít khổ…
Khổ kiểu đau lưng mỏi chân, không thể rời giường hay bước xuống đất…
Cô chớp mắt rồi đổi cách hỏi: “Tốt…đến mức nào?”
Ngón tay dài của Tông Duệ búng nhẹ vào tấm séc: “So với cái này còn tốt hơn.”
Miệng nói lời ngọt ngào, nhưng nụ cười trên môi anh càng lúc càng xấu: “Chỉ có một tỷ thôi, ca ca của em còn có mấy tỷ nữa —”
Anh xoay người ôm cô,cô gái trong lòng anh lập tức bị đặt nằm xuống bàn.
Anh cúi người xuống: “Mấy tỷ đó, anh sẽ cho em tất cả.”
******
Ngày hôm sau, Thương Vũ không ngạc nhiên khi lại ngủ đến giữa trưa.
Sau khi tỉnh dậy, cô theo thói quen xoa mặt trước.
Động tác đột nhiên khựng lại.
— Mặt không còn khô nữa.
Đã hơn nửa tháng từ khi cô đến Bắc Kinh, đúng vào thời điểm thời tiết khô hanh của mùa thu.
Cô, một cô gái sinh ra và lớn lên ở Giang Nam, đã gặp phải rắc rối lớn nhất — dị ứng da.
Khuôn mặt vốn trắng mịn của cô khô đến mức tưởng chừng sắp nứt ra.
Tông Duệ đã mua đủ loại kem dưỡng ẩm cho cô, thậm chí bật máy tạo độ ẩm 24/7 nhưng cũng không có tác dụng. Mấy ngày gần đây da cô mới đỡ hơn một chút…
Cô thức dậy, mở rèm cửa tự động,ngay lập tức ngây người. Không khó hiểu tại sao da cô không còn khô nữa.
— Tuyết đã rơi.
Tuyết ở Bắc Kinh đến sớm vậy sao?
Mới cuối thu tháng 11 mà đã không chờ nổi mà đến rồi.
Tuyết rơi dày và sâu thế này.
Giữa trời và đất chỉ toàn là một màu trắng xóa.
“Tông Duệ ——” Một cô gái phương Nam chưa từng thấy tuyết hứng khởi kêu to: “Tuyết rơi rồi!”
Không có ai đáp lại cô.
Thương Vũ xỏ dép bước ra khỏi phòng ngủ: “Tông Duệ?”
Cô đang vịn lan can nhìn xuống dưới, bỗng nghe một tiếng “bịch” vang lên từ phía sau.
Thương Vũ giật mình, quay đầu lại thấy một vệt tuyết in trên kính cửa sổ.
Thương Vũ chậm rãi bước đến bên cửa sổ mỉm cười.
Người đàn ông đang đứng dưới lầu vẫy tay với cô, trong tay còn cầm một quả cầu tuyết đã nặn sẵn.
Đang định đưa tay mở cửa sổ thì ánh mắt Thương Vũ bỗng nhiên dừng lại.
Trên khoảng đất trống đầy tuyết trước mặt Tông Duệ không chỉ có tuyết —
Một chàng trai lãng mạn, với tâm hồn nghệ thuật, đã dùng tuyết làm mực để vẽ một bức tranh dành cho cô.
Bức tranh ấy cũng chính là cô.
Thương Vũ không biết anh đã làm cách nào để vẽ ra những nét bút tinh tế và sinh động đến vậy trên nền tuyết — đôi mắt như nước thu của cô, thậm chí cả chi tiết khuy áo trên cổ chiếc sườn xám đều rõ ràng.
Cô cũng không biết anh đã vẽ bao lâu, chỉ thấy trên vai và tóc anh đã phủ đầy tuyết trắng.
Người đàn ông này, vẫn chỉ mặc một chiếc áo khoác gió.
Thương Vũ vẫy tay thật mạnh, ra hiệu cho bạn trai mau vào nhà.
Tông Duệ sải bước dài về phía cửa biệt thự.
— Rồi đẩy ra một chiếc xe mô tô.
Tiếng động cơ gầm rú vang lên, anh nhảy lên xe và phóng qua tuyết.
Anh lái một vòng quanh bức tranh tuyết của cô, tạo thành một hình trái tim lớn để làm khung cho bức vẽ.
Thương Vũ không kìm được bật cười.
Ngốc nghếch.
Người đàn ông này, sao càng ngày càng trở nên ấu trĩ đến thế.
Nhưng dường như, cô cũng ngày càng yêu sự ngây thơ ấy hơn…
Với một cú xoay đuôi xe đầy điệu nghệ, Tông Duệ nhấn ga, lao về phía khoảng đất trống lớn hơn.
Nhìn anh lượn vòng xe mô tô như đang khoe tài, tim Thương Vũ dường như có linh cảm mà đập càng lúc càng nhanh.
Cho đến khi cô nhận ra những vệt bánh xe trên tuyết:
Will
You
Marry
Me
?
Nhịp thở của Thương Vũ như ngừng lại cùng với bánh xe của anh.
Tim cô cũng vậy.
Phản ứng của cơ thể đến nhanh hơn và chân thật hơn — cô bước nhanh về phía cầu thang chạy xuống lầu.
Cô lao xuống cầu thang,vừa lúc đó, người đàn ông phủ đầy tuyết cũng chạy vào trong nhà.
Cả hai dừng bước cùng lúc, nhìn nhau,rồi cùng đứng sững tại chỗ, không nói nên lời.
— Hệt như lần đầu gặp gỡ.
Ánh mắt giao nhau, Tông Duệ khẽ cười, hất cằm về phía sau lưng cô.
Thương Vũ quay đầu, một lần nữa sững sờ.
Bức tranh vẽ trên tuyết đã được anh mang vào trong nhà, treo trên tường.
— Nhưng nét vẽ không phải là tuyết, mà là bức ảnh của cô.
Không biết bao nhiêu tấm ảnh, dày đặc, với các độ sáng tối khác nhau, ghép lại thành bức chân dung của cô.
“Anh…” Thương Vũ mở miệng mấy lần mới có thể cất lời, “Anh chụp những bức ảnh này từ khi nào vậy? Em chẳng biết gì cả…”
“Chụp lén đấy.” Tông Duệ bật cười nhẹ, “Sợ em ghét bỏ kỹ thuật chụp ảnh của anh…”
Thương Vũ bĩu môi, bước vài bước về phía bức tường để nhìn kỹ hơn những bức ảnh mà anh chụp.
Cũng là nhìn thấy chính mình qua ánh mắt của anh.
Cô thấy lần đầu tiên mình đi trường đua ngựa, biểu cảm kinh ngạc trong khoảnh khắc anh bấm máy, và cũng thấy cảnh mình biểu diễn trong hội nghị xúc tiến đầu tư — thì ra, lúc đó anh cũng có mặt.
Thì ra, anh luôn dõi theo cô.
Trong nhiều khoảnh khắc cô không hề hay biết, những khoảnh khắc mà cô chỉ nghĩ là bình thường:
Khi cô ôm gấu bông ngủ trưa trên ghế sofa, khi vừa ăn sáng vừa nghịch điện thoại, khi cầm vô lăng lái xe với vẻ lo lắng, khi cô mặc chiếc váy mới và soi gương tự ngắm…
Anh đều nhìn cô.
Chỉ chăm chú nhìn cô…
Mắt Thương Vũ dần ướt.
“Anh bắt đầu chụp từ khi nào vậy? Sao không nói với em…”
Tông Duệ đưa tay lau những giọt nước nơi khóe mắt cô, ánh mắt anh nhìn cô vừa sâu thẳm vừa dịu dàng.
“Từ khi anh quyết định sẽ cưới em.”
Thương Vũ sửng sốt một chút, vô ý thức nhìn ảnh chụp trên tường.
“Anh gạt người……”
Tông Duệ khẽ cười, tay anh đưa vào túi áo khoác và lấy ra một chiếc trâm cài tóc.
— Chiếc trâm do chính tay anh làm và đã tặng cô như một kỷ vật định tình.
Thương Vũ theo thói quen sờ ra sau đầu, ngơ ngác thốt lên: “Anh lấy nó từ khi nào mà em không biết…”
Anh không trả lời, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào đầu trâm bằng bạc.
Tiếng “cạch” vang lên, đầu trâm hình hoa đinh hương mở ra, bên trong những cánh hoa bằng đá quý màu tím còn kết nối với một vòng tròn nhỏ.
— Đó là một chiếc nhẫn!
Tông Duệ lấy chiếc nhẫn ra: “Viên kim cương tím này là từ bà ngoại truyền lại cho mẹ anh. Bố mẹ anh không có con gái.”
Anh ngừng lại, chậm rãi ngước lên nhìn cô: “Tất nhiên, nó nên thuộc về con dâu.”
Lông mi Thương Vũ khẽ rung: “Anh…”
“Ừm.” Tông Duệ khép mắt lại một chút, nhìn cô sâu sắc, “Anh mưu đồ đã lâu, không thể là ai khác ngoài em.”
Anh đưa viên kim cương tím hiếm có đến trước mặt cô, người đàn ông cao lớn từ từ quỳ xuống, một chân chạm đất.
“Thương Vũ, lấy anh nhé.” Anh nói với giọng đầy chắc chắn.
“Trừ em ra, anh không muốn trải qua phần đời còn lại với ai khác.”
“…”
Thương Vũ chăm chú nhìn viên kim cương tím lấp lánh, rồi lại nhìn vào đôi mắt sáng ngời hơn cả viên đá của người cô yêu.
Nửa ngày không có phản ứng.
“Aiiiiiz.” Tông Duệ thấp giọng nói, vừa nhướng cằm về chiếc nhẫn đính hôn trong tay, cười nói, “Dù sao đều mang đã lâu như vậy, đổi chỗ tiếp tục mang thôi?”
Thương Vũ chạm vào đầu mũi đỏ ửng, cuối cùng mở miệng, rất nhỏ giọng: “Tại sao anh,không nói sớm một chút?”
— Nếu người cùng em trải qua những năm tháng còn lại là anh, em đương nhiên hy vọng khoảng thời gian còn lại càng sớm bắt đầu càng tốt.
Tông Duệ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết rơi dày đặc.
“Bởi vì, em thích trời tuyết.”
Em muốn nhìn thấy tuyết.
Vậy thì để trận tuyết đầu mùa cùng chúng ta thực hiện lời hứa bạc đầu.
Thương Vũ nhìn người đàn ông trong hai giây, cười.
“Em đồng ý.”
Ngón tay mảnh mai chạm vào vòng tròn, cô lại nói một lần nữa: “Em đồng ý.”
“Dù là trời tuyết hay không—dù là lúc nào, em đều đồng ý.”
Mỗi ngày bên anh, dù là bắc quốc đông cứng tuyết phủ, hay nam quốc mưa nhỏ màu như khói.
Tất cả, đều là những khoảng thời gian tốt đẹp của chúng ta.
HOÀN CHÍNH VĂN