Hai bên bờ sông, đèn lồng đỏ đúng giờ thắp sáng, thuyền chèo ríu rít chèo qua, ông lão ở đuôi sông hát bằng phương ngữ Ngô Tô: “Trên có thiên đường, dưới có Tô Châu,Hàng Châu, trong thành có lâm viên, ngoài thành có vùng sông nước……”
Trên sân thượng, người đàn ông đang tựa lưng vào lan can, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào giao diện điện thoại di động đã bị cúp máy.
Thời gian trò chuyện hai giây.
Anh thậm chí còn chưa kịp “ Alo” một tiếng.
Điện thoại trong lòng bàn tay chậm rãi xoay tròn, Tông Duệ lại bấm dãy số một lần nữa.
Ngay sau đó, một giọng nói vang lên từ ống nghe:” Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…”
Khi anh gọi lại lần nữa, vẫn chỉ nghe thấy một giọng nữ máy móc vang lên.
Cánh tay đang sờ cổ của Tông Duệ dừng lại.
Đây là……
Đem anh kéo vào danh sách đen sao??
“……”
Ánh mắt anh chậm rãi nhìn về phía chiếc váy lụa trên mắc áo, người đàn ông thở dài a ra một tiếng.
Trầm giọng cười lạnh.
Dưới lầu bỗng nhiên vang lên một trận ồn ào.
Mấy cô gái trẻ vây quanh một người bán trâm cài,chọn đồ trang sức,hi hi ha ha, ríu rít nói cười.
Đầu lưỡi chạm vào một bên má, lông mày của người đàn ông nhíu lại.
Đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Anh sải bước vào phòng, vứt hộp điểm tâm trên bàn trà vào thùng rác.
Gỡ chiếc váy treo trên móc áo, người đàn ông dừng lại.
Sau đó lại giơ tay lên một lần nữa, đem tấm vải dệt bỏ vào tủ quần áo trống rỗng.
Sáng hôm sau, một cơn mưa nhỏ lại tí tách rơi xuống.
Cơn mưa sau giờ ngọ vừa tạnh không lâu, thành Ngô Tô lại được ánh mặt trời soi chiếu.
Chiếc Pagani màu xanh lam lái ra khỏi tầng hầm, rêu rao một đường rồi cuối cùng dừng lại trước một nhà hàng nhìn ra mặt hồ.
Giơ tay ném chìa khóa cho người gác cửa, người đàn ông liếc nhìn mặt tiền tráng lệ.
“ Ở chỗ này sao?”
“ Ở chỗ này”. Thành Mậu giơ tay chỉ vào biển hiệu,” Biết tiểu gia cậu muốn tới,người ta cố ý đem tiệc sinh nhật ở hội sở chuyển tới chỗ này, bao hết toàn bộ thuyền để tiếp đãi cậu”.
Tông Duệ không cho là đúng mà nhếch môi.
“ Chiêu đãi tôi?”
Thành Mậu cũng cười cười, đang muốn tiếp tục,đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: Thanh niên này trước giờ chưa từng để ý tới một người tám gậy không đánh được mình.
Tất nhiên có rất nhiều người muốn cột chặt anh ấy, nhưng anh ấy là người có tính cách thoải mái, lại quen sống ở nước ngoài nên việc giao tiếp luôn phụ thuộc vào tâm trạng của anh ấy.
Ngoài ra, anh ấy thường là một người rất ít nói, nhưng lần này anh ấy lại lái siêu xe rồi gây sự chú ý trong quán bar, điều này rất bất thường …
Đang lúc chửi thầm một tiếng, ông chủ nhà hàng đã đích thân ra nghênh đón họ lên thuyền.
Thần long thấy đầu không thấy đuôi Tông thị tiểu gia đại giá quang lâm, thọ tinh tự giác rất có mặt mũi, món ăn trân quý mỹ vị mà dọn lên thuyền liền mạch như nước chảy.
Để phục vụ khẩu vị của các vị khách quý, ngoài đủ loại các món Tô Châu, còn có vịt quay Bắc Kinh, bao tử chiên, thậm chí cả mì trộn tương cũng được bày lên bàn.
Một lúc sau, có thêm hai chiếc thuyền nữa ra khơi. Những người giàu có ở thành phố Ngô Tô dường như đã tập trung trên thuyền.
——Đúng vậy, ai lại không muốn lên con thuyền lớn của người giàu nhất?
Ngoài công tử thiên kim của nhiều gia đình khác nhau, còn có một số minh tinh thuộc hàng lưu lượng gần đây cũng đến.
Sau khi ngồi xuống so sánh mọi người mới phát hiện, mặc kệ là thân hình hay là giá trị nhan sắc, chủ vị ngồi ở trên kia, so với các nam minh tinh càng nổi bật hơn……
Sau khi đổi cốc hai lần, Tông Duệ tặng cho thọ tinh một món quà là chiếc đồng hồ thể thao không thể mua được trong nước.
Thành Mậu biết rằng anh ấy muốn rút lui. Người đàn ông ngay từ đầu đã không mấy hào hứng với đồ ăn trên bàn, thậm chí còn không nhìn các cô gái đang nói chuyện với mình.
“Ngồi một lát, buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu.” Thành Mậu thấp giọng khuyên nhủ, chỉ về phía hồ nước, “Cậu có thấy sân khấu đặc biệt chuẩn bị cho cậu không?”
Tông Duệ nhìn phía sân khấu kịch trong nước,đôi mắt hổ phách nheo lại.
“Biểu diễn cái gì?”
“Côn khúc, cũng là một đặc sản ở đây. Tôi đã nghe nó một lần khi mới đến đây, khá thú vị.” Thành Mậu rung đùi đắc ý nói: “Lời bài hát như thế nào tôi nghe không hiểu. Bất quá, giọng nói đó rất là dễ nghe.”
Tông Duệ nhướng mày, không nói gì, chậm rãi khoanh chân lại.
Thành Mậu trong lòng kinh ngạc: Vị thiếu gia vốn quen công việc nước ngoài này từ khi nào lại trở nên hứng thú với hí khúc?
“ Nhìn người kia đi——” Thành Mậu chỉ về phía bàn dưới nói, “Huynh đệ kia, nghe nói cũng là người hát hí khúc..”
Tông Duệ nhàn nhạt hạ tầm mắt nhìn sang.
Vừa thấy liền biết đang nói đến ai: Một bàn công tử ăn chơi đàng điếm, trà trộn vào một người đàn ông trẻ toàn thân toát ra vẻ phong độ trí thức, có chút tách biệt với mọi người.
Thành Mậu tiếp tục: “ Gia đình anh ta nhiều thế hệ đều là diễn viên, trước khi nổi danh, hát cai gì, gọi là cái gì a——”
Vừa lúc anh ấy đang nói thì đèn sân khấu nước bật sáng.
Tiểu hoa đán vạt áo bồng bềnh xuất hiện trên sân khấu, dáng người và hóa trang đều thuộc hạng nhất.
“Không đến lâm viên, sao biết xuân sắc như thế……”
Vừa mới mở miệng, người ngoài nghề như Thành Mậu cũng có thể nghe ra chắc chắn là một diễn viên nổi tiếng.
Dư âm còn văng vẳng bên tai, bất quá chỉ như vậy thôi.
Anh liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông ngồi ở ghế chính mặt không gợn sóng. Nghe một chút, mày liền nhăn lại.
“ Không có cảm giác”.
“Hả?” Thành Mậu cho rằng chính mình nghe nhầm rồi, “Cái gì cảm giác?”
Không có người đáp lại.
Một khúc hát vừa hát xong, anh quay đầu nhìn lại lần nữa.
Trên bàn chính chỉ còn lại một tách trà nhỏ.
*****
Các đốt ngón tay phát ra tiếng “tách”, những chấm đỏ bốc cháy giữa các ngón tay của người đàn ông, dùng khói thuốc để xua tan cảm giác say.
Anh sớm đã thoát thân khỏi vòng giao tiếp xã hội kia, anh không gọi taxi cũng không trở lại quán bar, chỉ lang thang không có mục đích mà một mình dạo chơi.
Đi lang thang cả nửa ngày,Tông Duệ cũng không biết mình đang đứng ở đâu.
Chỉ nhìn thấy đại lộ biến thành hẻm nhỏ, đèn càng ngày càng sáng, người cũng càng ngày càng nhiều.
Cánh cửa trên bức tường trắng lát gạch xám là lối vào lâm viên.
Khi đến gần hơn, anh nhìn thấy rõ dòng chữ quảng cáo trên tấm biển: Đêm du ngoạn Ám Hương viên.
Nhìn chằm chằm ba chữ “Ám hương viên” vài giây, dần dần trùng lặp với một bức ảnh cũ trong ký ức của anh.
Thật trùng hợp.
Đây đúng là lâm viên khi anh còn ở trong bụng mẹ đã từng ghé qua.
Hiện tại anh thực sự có hứng thú, Tông Duệ lấy điện thoại di động ra quét mã QR để mua vé.
Vừa định bước vào lâm viên, ánh mắt anh đột nhiên dừng lại.
Sau cánh cửa, một luồng khói tím xẹt qua.
—Như bóng hoa Tử Đằng dưới ánh trăng.
Hoặc, giống như làn váy mà anh đã nhìn thấy trong chiếc vali bị cầm nhầm
*****
Đi vào trong lâm viên, tâm trạng Thương Vũ không khỏi cảm thấy sảng khoái.
Khi còn đi học, cô thường đến Ám hương viên. Ngô Tô có rất nhiều lâm viên, nhưng cô thích lâm viên nhỏ nhất này.
Thích nó mỗi một bước đều là cảnh một ban công sân đình, thích vẻ đẹp độc đáo của nó theo từng mùa.
Sau khi bắt đầu mùa xuân, rõ ràng là có nhiều khách du lịch hơn.
Đang là thời điểm đẹp trời ở Giang Nam, hoa mộc lan trong vườn sắp rụng, hoa Tử Đằng đang nở rộ.
Sau khi đi qua cổng đình bằng gạch, lại đi qua một con đường vắng vẻ, Thương Vũ đẩy cánh cửa gỗ của một đại sảnh ra, nhìn thấy bạn cùng phòng của mình mặc một thân vũ y đang ở trong phòng nghỉ ngơi.
“ A, sao cậu lại đến đây”.Thấy Thương Vũ, Đoạn Tiêu Ninh thực kinh hỉ.
Hoạt động biểu diễn đêm nay ở Ám Hương viên rất được khách du lịch yêu thích. Các buổi biểu diễn đều mang nét đặc trưng của Ngô Tô: Côn khúc, Bình đàn, kịch Giang Tô, đàn cổ, côn vũ, sáo tiêu,v..v..
Thời gian của mỗi tiết mục không dài,nhưng điểm nổi bật là cảnh đêm của lâm viên mang đến bầu không khí và trải nghiệm thú vị.
Khách du lịch đến tấp nập, các diễn viên biểu diễn suốt đêm như bánh xe.
“Thương Thương, eo của tớ sắp gãy rồi…” Đoạn Tiêu Ninh cầm lấy ly trà sữa Thương Vũ mang đến, nhân cơ hội ở trong ngực mỹ nhân sườn xám làm nũng: “Sao cậu lại đến đây? Không phải cậu nói hai ngày này đều ở nhà sao?”
Thương Vũ có chút không biết nói như thế nào, cắn ống hút lâm vào trầm mặc.
Đoạn Tiêu Ninh thở dài,giơ tay chạm vào cúc áo sườn xám của bạn cùng phòng.
“Bây giờ cậu ở một mình với anh trai cậu có thấy khó xử không…”
Cô gái cụp hàng mi dài xuống.
“Tớ và mọi người trong gia đình tớ hiện tại rất khó xử.”
“Đúng vậy, muốn cậu cùng anh trai lớn lên cùng với mình kết hôn, bố mẹ cậu không phải..…” Nhìn thấy vẻ mặt của Thương Vũ, Đọan Tiêu Ninh không nói nữa.
Cô gái im lặng nhìn cánh cửa gỗ chạm khắc, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút căng thẳng, làn da mỏng manh vô cùng mịn màng.
“Tớ không hiểu bố mẹ tớ nghĩ gì.”
“ Ừm… Tớ nói cái này cậu đừng tức giận nhé, tớ cảm thấy, bố mẹ cậu thật ra cũng là vì suy nghĩ cho cậu…”Đoạn Tiêu Ninh thật cẩn thận tìm từ nói.
“Cậu xem, điều kiện nhà cậu tốt như vậy, cậu lại xinh đẹp như vậy, cũng rất có tài hoa, nếu tớ là mẹ cậu, khẳng định cũng sẽ luyến tiếc khi gả cậu cho một người bình thường. Lỡ như gặp phải tra nam, nửa đời sau không phải sẽ phải chịu khổ sao. Vậy không bằng ở trong chính ngôi nhà của mình suốt đời, sẽ không phải lo lắng về cơm ăn, áo mặc,được người khác chăm sóc và yêu thương … ”
“Lui một bước mà nói, anh trai cậu nhân phẩm, bề ngoài, gia cảnh, đều là vạn nhà mới có một người.” Cô vỗ vỗ cánh tay Thương Vũ, “Aiii, cậu còn nhớ rõ lúc anh ấy đưa cậu đến trường không? Không phải có rất nhiều nữ sinh muốn WeChat của anh ấy sao?”
Thương Vũ tức giận trừng mắt liếc nhìn cô một cái: “Nếu cậu thích anh ấy, cậu có thể làm chị dâu của tớ không?”
“ Tớ nguyện ý một vạn lần”.Đoạn Tiêu Ninh cười nói, “Vấn đề anh trai cậu chướng mắt tớ nha!”
“Nhiều năm như vậy, anh cậu cũng chưa từng nói qua sao? Cậu nói anh ấy có phải hay không……”
Cô gái kháng cự quay đầu đi.
“Tớ chỉ xem anh ấy là anh trai mà thôi.”
Đoạn Tiêu Ninh gật đầu tỏ vẻ hiểu biết: “Lớn lên cùng nhau, không có tình cảm khác giới. Nhưng trên thực tế, anh ấy và cậu cũng không có quan hệ huyết thống, thậm chí còn không cùng một họ. Đúng rồi, hộ khẩu của cậu còn không treo ở nhà họ hàng——”
Lời nói còn không có xong, phía trước liền có người gọi cô ấy đi biểu diễn.
Đoạn Tiêu Ninh đem trà sữa nhét vào trong tay Thương Vũ, vội vã chạy ra sảnh ngoài nhảy côn vũ.
Một khúc nhảy vừa xong, rất nhanh người đã quay trở lại—— không phải là dáng vẻ uể oải ỉu xìu héo úa vừa rồi, cả người đều mặt mày hớn hở.
“Thương Thương, tớ nói cho cậu biết a ——” Đoạn Tiêu Ninh đè thấp âm thanh kích động, “Tớ mới vừa nhìn thấy một đại soái ca!”
Thương Vũ đã quen với dáng vẻ nhan khống này. “Thật sao?.”
“Ai nha thật sự là đại soái ca!” Đoạn Tiêu Ninh bất mãn với phản ứng của bạn cùng phòng,”Thoạt nhìn thì anh ấy đẹp trai đến chói mắt,vóc dáng rất cao, đầu nhỏ,khuôn mặt nhỏ, chính là một hình tam giác ngược. Quả thực giống như một minh tinh..”
Thương Vũ có chút không nói nên lời: “ Có phải cậu chưa nhìn thấy rõ mặt người ta hay không?”.
Đoạn Tiêu Ninh cũng không phủ nhận: “Khuôn mặt chắc chắn rất đẹp trai! Tóc là cái loại hơi dài một chút ——”
Cô giơ tay lên ở giữa cổ mình: “Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy một chàng trai để kiểu tóc này.Tớ từng nghĩ con trai sẽ luộm thuộm nếu để tóc dài hơn một chút, nhưng anh chàng đẹp trai đó khi để tóc dài một nửa như vậy có khí chất rất đặc biệt. Giống như Kim Thành Vũ khi còn trẻ, còn giống cái người đến từ Nhật Bản gì gì đó. …”
“ Tớ còn chưa nhảy xong anh ấy đã đi rồi, aiii, tớ nhảy, chắc là làm soái ca thấy chướng mắt…”
Đôi mắt Thương Vũ hơi loảng, rơi vào trầm tư.
Trong ký ức hiện lên một nhân vật nào đó: cùng chiều cao, chân dài, cùng kiểu tóc nửa dài không ngắn, khí chất trái ngược nhưng độc đáo vừa cao quý vừa hoang dã.
Sau một khắc, Thương Vũ lại nghĩ: Cô không phải cũng nhìn không rõ khuôn mặt của người ta sao.
Chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không tính là một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Một tay ăn chơi trá hình.
Điện thoại cũng đã bị cô kéo vào danh sách đen rồi, tại sao lại nhớ tới nữa chứ…
Cách đó không xa, trong sảnh bên đột nhiên có tiếng huyên náo.
Đọan Tiêu Ninh vươn cổ nhìn, cau mày.
“Để tớ đi xem xem.”
Lúc quay lại, cô ấy có chút hụt hơi mà thở hổn hển: “Thương Thương, cứu nguy a!”
Cô ra hiệu cho người bên cạnh: “Em gái chúng ta biểu diễn Bình Đàn cảm thấy không khỏe, Không thể lên sân khấu, cậu có thể giúp cô ấy biểu diễn được không?”
Thương Vũ lập tức sửng sốt: “…… Hả?”
Cô không thể tưởng tượng được, cái cớ mà mình dùng để thoái thác qua loa lấy lệ với mẹ lại thật sự ứng nghiệm??!?
“Dì cả của cô ấy đến đau đến muốn ngất xỉu,bây giờ cô ấy thậm chí còn không thể đứng dậy. Cậu có thể giúp tớ được không?”Đọan Tiêu Ninh lắc lắc cánh tay của cô, “Một chút thôi, rất nhanh…”
Thương Vũ có chút do dự: “Tớ không biết bên này tiết mục là cái gì... ”
“ Cậu nhất định được…” Đoạn Tiêu Ninh trực tiếp kéo người hướng đi về phía trước, “Không phức tạp như mấy cái ngày thường cậu biểu diễn…”
Lúc bọn họ đến bên cạnh, Thương Vũ nhìn thấy cô gái biểu diễn Bình Đàn kia. Cơn đau bụng kinh của cô ấy trông thực sự nghiêm trọng, mặt cô ấy không còn chút huyết sắc nào, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Đàn hát là được, đều là những bài hát nghe nhiều nên thuộc.” Cô gái thở hơi lên giải thích với Thương Vũ,“Giống như《 Tần Hoài cảnh 》, 《 thanh âm chậm rãi 》, 《 hoa hảo nguyệt viên 》 mấy bài đều có thể……”
Cô dừng lại một chút,ngẩng đầu nhìn Thương Vũ, đôi mắt có chút đỏ hoe: “Xin lỗi, cảm ơn.”
“ Không sao”. Giọng nói êm ái của Thương Vũ vang lên “ Cô nghỉ ngơi cho tốt đi”.
Cô kéo túi xách bên cạnh qua, lấy ra một miếng giữ nhiệt Bảo Bảo đưa cho cô gái bị đau bụng kinh, sau đó lấy ra một chiếc trâm cài tóc từ đáy túi.
—Một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ trơn có khắc một bông hoa Cát Cánh nở rộ trên đầu.
Mái tóc đen dài ngang lưng được khéo léo vén ra sau đầu, khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ của cô gái hoàn toàn lộ ra – không trang điểm, trông càng thanh lãnh hơn. Nốt chu sa giữa lông mày là vật trang điểm duy nhất của cô.
Có người đến giục lên sân khấu.Khi chuẩn bị lên sân khấu, cô lại dừng lại và giảm tốc độ – dù có lo lắng đến đâu, cô cũng không thể mất đi dáng vẻ nên có.
Đây là vòng biểu diễn cuối cùng của lâm viên.Màn đêm càng lúc càng tối, người xem đợi nửa ngày cũng không thấy người, chính là đang oán giận, liền nhìn thấy một bóng người với làn váy màu tím khói chậm rãi bước ra từ phía sau bức bình phong.
Một cô gái còn rất trẻ, khí chất lại rất cổ điển thoát tục —— khuôn mặt phù dung, eo thon, sườn xám sa tanh mềm mại tôn lên những đường cong vô cùng nữ tính, không hở hang, không phô trương, mỗi bước đi đều đoan trang tao nhã.
Cô ôm đàn tỳ bà chậm rãi bước lên, phảng phất như xuyên qua dòng thời gian rất dài mà bước đến,để mọi người có thể nhìn thấy khung cảnh lâm viên này cách đây một trăm năm.
Tất cả những du khách muốn hoàn lại vé vừa rồi đều im lặng.
Nhìn đến ngây người.
Thượng Vũ ngồi xuống ghế, đặt cánh tay gầy gò của mình lên chiếc đàn tỳ bà, gảy dây bằng mười ngón tay thon dài.
Sau khúc nhạc dạo đầu chói tai, cánh môi cô khẽ hé mở:
” Gạch xanh kèm ngói sơn
Bạch mã đạp lên bùn mới
Hoa trên núi cùng lá chuối dưới sắc chiều hoàng hôn tụ lại nhuộm lên màu khăn đỏ” (*)
Cô gái vừa mở miệng,liền có người hít hà một hơi.
Quá dễ nghe.
Ngô ngữ chậm rãi kể ra,âm điệu nhẹ nhàng thấm vào xương tủy.
Ngay cả khi không biết ý nghĩa của nó, chỉ cần tiếng đàn tỳ bà vang lên, người nghe có thể cảm nhận được sức hấp dẫn của nghệ thuật truyền thống.
Hóa ra âm nhạc thuần khiết lại đẹp đến thế.
Hóa ra đây là Giang Nam.
Một đàn tỳ bà một giọng hát, liền có thể hát lên khúc hát chạm vào lòng người.
” Mưa rơi lất phất trên mái hiên
Khói bếp lượn lờ bay
Thời gian trôi qua trăn trở người đang ở nơi đâu?
Tìm tìm kiếm kiếm
Lạnh lẽo vắng vẻ
Trăng lặn quạ kêu, trăng khuyết rơi nơi giếng cô đơn
Vụn vụn vặt vặt
Từng li từng tí
Trong mộng có hoa, vùng cỏ xanh trong mộng” (*)
Giọng ca Ngô Tô duyên dáng bay đến hành lang, khiến nhiều du khách chưa xem biểu diễn phải dừng lại.
Tông Duệ cử động cổ, lười biếng đứng lên khỏi ghế đá.
Vườn nhỏ này, đi dạo một vòng là có thể dạo xong.
Những tiết mục diễn ca, vũ khúc đó anh là người phàm tục không thưởng thức nổi.
Hứng thú rã rời.
Anh vung đôi chân dài đi về phía lối ra, vừa rời khỏi thủy đình, người đàn ông đột nhiên dừng lại.
Cách đó không xa có người đang hát.
Tiếng ca phảng phất như từ trong mộng cảnh xa xôi truyền đến.
—— bằng không sao có thể du dương lại mờ mịt, xa lạ lại quen thuộc:
“Tóc dài gợn sóng lăn tăn
Vải trắng trải khắp mỏm đá
Hà đồng chống sào kéo thuyền dài qua tuổi bảy mươi
Mưa rơi lất phất trên mái hiên
Khói bếp lượn lờ bay
Thời gian trôi qua trăn trở người đang ở nơi đâu? (*)
(*) Lời bài hát 《 Thanh Thanh Mạn》của Bạch Chỉ.
Ánh mắt người đàn ông mạnh mẽ nhảy lên.
Trước khi suy nghĩ của anh ổn định, anh lại bước về phía trước.
Đi theo âm thanh.
Anh nhận ra giọng nói này.
Đó là tiếng ê ê a a của Ngô nông đang thì thầm trong điện thoại.
Là âm thanh Ngô Tô dẫn anh rơi vào giấc mộng Giang Nam.
Bị giấc mơ không ngừng quấy nhiễu, không biết bắt đầu từ đâu…
Xuyên qua hành lang dài, vòng qua sơn trì, rất nhanh đã đi đến thính đường biểu diễn.
Anh không phải là người duy nhất đến sau khi nghe thấy âm thanh.
Cánh cửa gỗ đang mở bị chặn lại, người ta nhón chân lén nhìn vào. Nhiều người còn giơ điện thoại di động lên để chụp ảnh.
Dựa vào chiều cao và đôi chân dài của mình, ánh mắt của người đàn ông lướt qua vô số đỉnh đầu.
Cổ kính, trong một nơi thiếu sáng, một cô gái với đôi mi rũ xuống, khuôn mặt mềm mại như hoa đào, trên người mặc một bộ sườn xám.
Viền áo dài tới mu bàn chân, cùng màu hoa oải hương dịu dàng như bài hát.
Thật sự là cô ấy.
Rất nhanh, tiếng đàn tỳ bà dừng lại,cô gái khẽ mỉm cười, đứng dậy cúi chào.
Bốn phía đồng thời vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng hô —— tán thưởng, thỏa mãn, chưa đã thèm.
Làn váy màu tím khói biến mất sau bức bình phong, ánh mắt Tông Duệ lóe lên.
Như mộng như tỉnh.
Muốn đi vào bên trong, nhưng đám người rút lui cuốn anh đi xa hơn như lũ lụt.
Mãi cho đến khi khách du lịch gần như đi hết, người đàn ông mới bước vào hội trường.
Không có chỗ nào nhìn thấy bóng người.
“Thúc thúc …” Tông Duệ quay sang nhân viên vừa bước vào phòng, “Chú có thấy cô gái vừa mới biểu diễn đi đâu không?”
“ Kiều?”Ông lão tay cầm chổi trừng mắt nhìn anh,một tay chỉ ngoài cửa, “Kiều ở bên ngoài!”
“……”
Người đàn ông thu hồi giọng Bắc Kinh cà lơ phất phơ của mình, nhẫn nại thả chậm âm thanh “Là cô gái —— người vừa biểu diễn kia.”
“Đồng hồ?”Lão đại thúc có chút mờ mịt mà nhìn nhìn cổ tay mình, lầu bầu, “Tôi không đeo đồng hồ……”
“……”
Tông Duệ giơ tay lau chóp mũi, thấp giọng cười.
Sau khi cảm ơn ông lão lãng tai, anh quay người bước ra khỏi hội trường.
Đám đông dường như biến mất trong khoảnh khắc, ánh trăng kéo lên một tấm màn yên tĩnh bao phủ khu vườn.
Nhìn chằm chằm vào tấm bình phong trong đại sảnh, anh chậm rì rì móc di động ra.
Chuông vang chỉ sau một nhịp, Thành Mậu đã nhấc máy, ” Cậu đang ở đâu vậy? Sao không nói với tôi một tiếng liền ——”
“ Hỏi cậu chuyện này ”. Tông Duệ cắt ngang lời anh ta, hai mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào nơi bóng hình xinh đẹp vừa biến mất ” Ám hương viên bên này là ai——”
Âm thanh của anh đột nhiên im bặt, sự im lặng trong lâm viên bỗng nhiên bị cắt ngang.
Tiếng cười của cô gái thổi qua mặt hồ, giống như ánh trăng vụn vặt rơi xuống đất.
Lông mi Tông Duệ chớp chớp, lập tức đi theo.
“Chỗ nào? Cái gì viên?” Thành Mậu ở trong di động kêu to, “Sao cậu nói lại chỉ nói một nửa vậy!”
“ Quay về rồi nói sau”.
Nói xong mấy chữ này, người đàn ông đi đến bên kia hồ.
Bốn phía quay trở về dáng vẻ lặng im, người lại không thấy.
Tầm mắt qua loa quét vòng, anh nhìn thấy một cánh cửa nằm trong góc.
Sau khi đi qua cánh cửa đó, sẽ từ lâm viên cổ điển đi về hẻm Pháo hoa nhỏ.
—— Ngô Tô không có cuộc sống về đêm, ngõ hẻm vắng tanh, chỉ có vài ngọn đèn đường mờ ảo và những chiếc xe chạy bằng pin đậu đều đặn dựa vào tường.
Người đàn ông cau mày mím nhẹ môi.
Bất đắc dĩ lại không cam lòng.
Duỗi tay chạm vào hình xăm bên cổ, đung đưa đôi chân dài rồi bước ra ngoài.
Vừa đến ngã ba, phía sau đột nhiên vang lên hai tiếng bíp.
“ Làm phiền nhường đường một chút…”
Tông Duệ theo bản năng nghiêng đầu.
Bị đèn xe làm cho hoa mắt.
Tiếng xe đạp điện chạy ngang qua. Anh mơ hồ nhìn thấy người lái xe là một cô gái.Điều bắt mắt chính là lớp trang điểm đậm trên khuôn mặt của cô.
—— Cùng làn váy màu tím khói của cô gái ngồi ở phía sau yên xe.
“Cạch” một tiếng, Thương Vũ buộc chặt mũ bảo hiểm của mình.
Dường như nhận ra điều gì đó, cô đột nhiên quay lại.
Một bông hoa tử đằng cọ vào gấu váy của cô rồi bay xuống.
Rơi xuống bên dưới chân của người đàn ông.
Cũng rơi vào ánh mắt giao nhau của họ.