Cô tận hưởng góc nhìn tuyệt vời từ độ cao hàng chục nghìn mét.
Trong tai nghe, có những cuộc trao đổi qua radio bằng tiếng Trung và tiếng Anh.
Điều quan trọng hơn, người yêu của cô là phi công.
Anh đưa cô bay lên không trung rồi hạ cánh an toàn – cảm giác hồi hộp và an toàn chưa từng có.
Trực thăng hạ cánh tại sân bay trực thăng của tòa nhà Tông Thịnh ở Bắc Kinh.
Tông Duệ không dùng tài xế, anh tự lái xe.
Anh dẫn bạn gái xuống tầng hầm và khởi động một chiếc xe thể thao đã lâu không dùng.
“Thỏ khôn có ba hang,” trong nhà lão đầu có nhiều chỗ, không nghe ngóng trước, sẽ không biết ông ấy ở đâu.
Gọi điện cho lão quản gia, Tông Duệ lái xe ra ngoại ô đến một khu vườn cổ.
Khi nhìn cảnh vật lạ lẫm bên ngoài cửa sổ xe, cảm giác lo lắng của Thương Vũ ngày càng tăng.
―― Càng ngày càng thấp thỏm.
Sự lo lắng này đến từ việc người đó là trưởng bối quyền lực nhất của Tông Duệ, mà còn vì vị trưởng bối này không chấp nhận cô.
Nhận ra sự lo lắng của Thương Vũ, Tông Duệ nắm tay cô. Vì để chuyển sự chú ý của cô, anh chuyển chủ đề nói rằng tối nay sẽ dẫn cô đi ăn món thịt cừu nướng ngon nhất.
Một đường trò chuyện, xe chạy một lúc lâu, qua phố vàng sầm uất ở Bắc Kinh rồi lên cầu.
Cuối cùng, xe chạy vào một khu dân cư có vẻ kín đáo và cao cấp.
Khi xe đi qua hồ nhân tạo, Thương Vũ đánh giá các kiến trúc xung quanh mới chợt nhận ra.
――Đây không phải là khu dân cư cao cấp mà là toàn bộ khu đất của nhà họ.
Trạch viện có núi non và nước tạo cảm giác như trở về khu vườn cổ của Ngô Tô.
Hơn nữa, nơi này còn lớn hơn cả Ám Hương Viên.
Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà lớn, trước cổng đã sớm có người đứng đợi từ lâu.
Tông Duệ xuống xe bước nhanh về phía người đó, cười rạng rỡ: “Triệu bá!”
Lão quản gia cũng cười hiền hậu: “Tiểu Duệ về rồi.”
Ông nhận hành lý: “Hôm qua biết các cháu muốn đến, ta đã đợi từ sớm.”
Tông Duệ lắc tay không cho người ta giúp mình mang hành lý, quay lại ôm eo Thương Vũ.
“Đây là Thương Vũ,” người đàn ông chủ động giới thiệu người bên cạnh, vẻ kiêu ngạo tự hào không thể che giấu, “Cháu đã mang vợ trở về!”
Thương Vũ gật đầu chào hỏi: “Triệu bá.”
“À, tốt, tốt quá –” Quản gia già đáp lời, chủ động tiến về phía họ.
Khi nhìn thấy Thương Vũ, sắc mặt ông đột ngột cứng lại.
Thương Vũ trong lòng lộp bộp một tiếng, không khỏi lo lắng lại khó hiểu.
Cô mím môi nhìn người quản gia đang ngơ ngác, rồi nhìn Tông Duệ.
Người đàn ông khẽ nhíu mày, cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Họ nhìn nhau một lúc, Tông Duệ lên tiếng nhắc nhở ông quản gia đang ngây ngốc thất thần:”Triệu bá?”
Lão quản gia lấy lại tinh thần: “À……”
Ánh mắt phức tạp lại nhìn Thương Vũ thêm vài lần nhưng không nói gì, chỉ hướng về phía trong đại trạch ra hiệu: “Lão gia ở thư phòng.”
“……”
Kìm nén sự hoang mang trong lòng, Tông Duệ không nói thêm gì, dẫn bạn gái vào trong.
Khi bước vào thang máy trong nhà, Thương Vũ quay lại nhìn. Quản gia vẫn đứng im tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo hướng của họ.
“Chuyện gì vậy?” cô hỏi người đàn ông.
Tông Duệ chép miệng: “Rõ ràng như vậy mà –”
Anh nhìn cô cà lơ phất phơ cười: “Bạn gái của anh đẹp đến mức làm cho người khác phải ngây người.”
Thương Vũ đánh anh một cái, nhíu mày: “Em không có đùa giỡn với anh ――”
Tông Duệ nhún vai: “Anh cũng không rõ.”
“Có lẽ do ở với ông lão quá lâu, cũng trở nên kỳ quặc…”
Khi thang máy mở ra, một hành lang dài và u ám hiện ra trước mắt họ.
Đặt chân lên thảm dày, Thương Vũ lại hỏi: “Triệu Bá đã làm việc cho gia đình anh nhiều năm rồi phải không?”
“Ừm,” Tông Duệ nhắm mắt lại, “Ông ấy đã ở bên bố anh trước khi anh ra đời. Tính ra, bố anh cũng do ông ấy nuôi dưỡng.”
“Khi còn nhỏ, bố mẹ anh bỏ anh lại để tận hưởng thế giới của hai người, đều là Triệu bá chăm sóc anh. Ông ấy không có con, vợ cũng mất mấy năm trước. Nhà chúng ta sẽ lo cho ông ấy suốt đời.”
Thương Vũ gật đầu và lẩm bẩm: “À,là tâm phúc của ông nội anh sao?”
Tông Duệ cười: “Đúng vậy.” Anh luôn cảm thấy Triệu Bá là người mà ông nội có thể tin tưởng hơn cả mình.
Ông lão thích yên tĩnh, ngoài Triệu Bá, các người hầu và đầu bếp trong nhà đều thay đổi liên tục.
Ngôi nhà rộng lớn hoàn toàn vắng vẻ, yên tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy lo lắng.
Bước qua hành lang dài kiểu Trung, đi vào cửa phòng sách, Thương Vũ thoáng ngỡ như mình đã bước vào một căn phòng trưng bày đồ cổ.
Căn phòng đầy những món đồ nội thất làm từ gỗ hoàng hoa lê, trông cổ kính và tinh tế. Không gian thoang thoảng một mùi hương đậm đà, khó phân biệt là mùi trầm hương hay chính mùi hương tự nhiên của gỗ.
Bước chân nhẹ nhàng dừng lại bên giá sách, Thương Vũ nhìn thấy một ông lão đang đứng cạnh cửa sổ chạm trổ.
Thoạt nhìn, khó mà liên hệ người này với vị đại gia giàu có, nắm giữ quyền lực trong truyền thuyết — trang phục của ông chẳng khác gì quản gia ở cửa, chiếc áo len khoác bên ngoài đã ngả màu trắng cũ.
Tay kẹp lấy thức ăn cho vào lồng chim, một con chim toàn thân đen nhánh.Tông Trạch cũng không quay đầu lại.
“Thiếu gia đã về rồi.”
Tông Duệ cười nhẹ: “Về rồi.”
Anh liếc nhìn Thương Vũ bên cạnh, đùa bằng giọng Bắc Kinh: “Lần này còn mang về một vị thiếu phu nhân.”
Tông Trạch cũng cười, chậm rãi đặt thức ăn xuống, ông từ tốn quay lại. — Giống như quản gia già ban nãy, biểu cảm của ông ngay lập tức cứng lại.
Thương Vũ vừa định chào hỏi âm thanh cũng đồng thời bị khựng lại.
Cô nuốt khan, không hiểu sao bỗng nhiên không thốt nên lời, không biết do phản ứng kỳ lạ của ông lão hay ánh mắt sâu thẳm như giếng cổ của ông làm cô sững sờ.
Ông chăm chú nhìn cô, không biểu lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt đầy tìm tòi nghiên cứu, chấn động.
Ông nhìn cô thật sâu, như thể đang nhìn xuyên qua cô để thấy một ai khác.
Một vài giây yên lặng trôi qua, Tông Trạch mới chậm rãi cất lời: “Cháu tên là gì?”
Thương Vũ theo bản năng nhìn sang Tông Duệ bên cạnh — cả hai đều bối rối như nhau.
Cánh môi giật giật, cô nhẹ giọng trả lời: “Thương Vũ.”
Lại thêm một khoảng lặng nặng nề. “Lâm Chiêu Nguyệt,” giọng ông trầm xuống, từng chữ một rõ ràng, “Là gì của cháu?”
“Cộc, cộc, cộc—”
Chiếc đồng hồ cổ đặt cạnh giá sách phát ra những tiếng vang trầm đục, từng nhịp từng nhịp vọng lại trong phòng sách, khiến đầu óc Thương Vũ trở nên trống rỗng.
Cô ngơ ngác mở miệng: “Bà ấy… bà ấy là mẹ ruột của cháu…”
“Mẹ… ruột?” Ánh mắt Tông Trạch khẽ động, nét mặt cũng thay đổi. “Bà ấy… ở Ngô Tô sao?”
Trong khi đầu óc vẫn đang rối loạn, Thương Vũ theo bản năng trả lời: “ Lúc sinh cháu,bà ấy đã qua đời vì khó sinh…”
Tông Trạch không nói thêm lời nào, lặng lẽ đi về phía bàn làm việc.
Biểu cảm của ông vô cùng bình tĩnh, nhưng khi đến trước bàn, bước chân ông đột ngột dừng lại,cả người ngã nhào về phía mặt bàn—
“Lão gia—”
Lão quản gia đột nhiên xông vào thư phòng, đi đứng nhanh nhẹn đến kinh người,ngay lập tức đỡ lấy Tông Trạch.
Tông Duệ hoàn hồn, lao nhanh tới, nhưng bị quản gia ngăn lại.
Quản gia nhìn Tông Duệ rồi quay đầu nhìn Thương Vũ, người đang đứng đờ đẫn phía sau.
“Tiểu Duệ, các cháu ra phòng khách trước đi.”
“……”
Tông Duệ do dự nhìn về phía ông cụ đang gục trên bàn, cuối cùng dưới ánh mắt ra hiệu của quản gia, anh vẫn nắm tay Thương Vũ rời đi.
Suốt chặng đường, họ không nói gì.
Thương vũ biết rằng người đàn ông cũng giống mình, trong lòng đầy bối rối và lo lắng, cùng với những suy đoán rối ren…
Họ ngồi trong phòng khách rất lâu, đợi đến khi trời chuyển sang màu xám xanh, quản gia mới mang một bộ ấm trà bước vào.
“Bác sĩ đã đến rồi, ông cụ không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn,” ông ấy trước tiên nói với Tông Duệ.
Tông Duệ gật đầu, liếc sang bạn gái bên cạnh: “Triệu bá, rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”
Quản gia cúi đầu, ngừng lại vài giây rồi mới cất lời.
“Chuyện này xảy ra từ rất nhiều năm trước.”
Ông chậm rãi nhìn Thương Vũ, khẽ cười — như thể không biết nói gì, nhưng cũng đầy cảm thán.
“Cháu trông rất giống mẹ cháu.”
Quản gia lấy từ trong túi ra một tấm ảnh, vừa mang từ phòng sách ra. Thương Vũ cầm lấy, trái tim lập tức như thắt lại.
Đó là một bức ảnh chụp nhiều người, cô gần như ngay lập tức nhận ra khuôn mặt rất giống mình — so với bức ảnh mà bà đã đưa cho cô, trong bức này, mẹ ruột của cô trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút, cũng mạnh mẽ và rạng rỡ hơn, mặc bộ vest công sở sáng màu đầy phong thái, đôi mắt sáng ngời với tham vọng mãnh liệt.
“Bức ảnh này được chụp khi nào? Sao cháu chưa từng thấy nó?” Tông Duệ lại gần bạn gái, hỏi: “Khi đó ông cụ bao nhiêu tuổi?”
“Chưa tới 50,” quản gia trả lời, “Bức ảnh này được chụp tại buổi tiệc mừng khi Tông Thịnh thâu tóm Greysea.”
Tông Duệ ồ lên, như chợt hiểu ra — không ngạc nhiên khi trong bức ảnh, ai cũng tràn đầy niềm vui.
Việc thâu tóm Greysea là một cột mốc quan trọng trong lịch sử của tập đoàn Tông Thịnh, sau đó Tông Thịnh phát triển rất mạnh mẽ,không bao lâu sau đã đứng đầu trong giới doanh nhân.
“Nghe bà nội cháu kể,” Thương Vũ nuốt khan, cuối cùng cũng tìm lại giọng nói của mình, “Mẹ cháu học đại học ở Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp thì vào làm trong một công ty lớn—”
“Chính là ở Tông Thịnh sao?!”
Quản gia khẽ nhắm mắt lại: “Đúng vậy.”
“Ta nhớ, năm đó mẹ cháu được tuyển dụng là một ngoại lệ — Tông Thịnh thường chỉ tuyển sinh viên mới tốt nghiệp từ một số trường đại học danh tiếng cố định, mẹ cháu không có lợi thế về bằng cấp, nhưng biểu hiện trong buổi phỏng vấn rất xuất sắc, cuối cùng đã được đặc cách vào trụ sở chính.”
“Khi vào, bà chỉ là một nhân viên nhỏ, nhưng bà rất chăm chỉ, làm việc nghiêm túc và thông minh, còn có một sức mạnh vượt qua cả đàn ông. Chỉ sau vài năm, bà đã lên đến cấp trung.”
“Sau đó…”
“Sau đó, Tông Thịnh gặp khủng hoảng,” Tông Duệ tiếp lời.
Quản gia gật đầu, thở dài: “Những năm đó, cháu cũng biết tình hình nghiêm trọng đến mức nào. Đừng nói đến công ty, ngay cả bạn bè và người thân cũng trở mặt, ai nấy đều như quỷ đói, muốn cắn thêm chút thịt từ ông cháu.”
“Lúc đó, hầu hết các quản lý cùng cấp với mẹ cháu đều đã rời đi, có người bị công ty săn đầu người mời, có người thấy tình hình không ổn đã đầu quân cho đối thủ, còn có người sợ bị liên lụy nên từ chức trong đêm.”
Ông nhìn Thương Vũ, thở dài: “Chỉ có mẹ cháu, chỉ có bà ấy ở lại.”
“…”
Thương Vũ cúi đầu nhìn bức ảnh trong tay.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, mẹ cháu đã cùng ông cụ vượt qua cuộc khủng hoảng lớn nhất.” Dừng lại một chút, quản gia mỉm cười, “Có thể nói rằng, nếu không có bà ấy, chẳng ai có thể đảm bảo rằng Tông Thịnh sẽ trụ lại được.”
“Mẹ cháu là quý nhân của Tông Thịnh, cũng là người ông cụ tin tưởng nhất.”
Lông mày Tông Duệ khẽ nhíu lại: “Người tin tưởng nhất?”
“Đúng vậy.” Quản gia gật đầu, nghiêm túc nói, “Người ông cụ tin tưởng nhất.”
“Tôi đã ở bên ông cụ hàng chục năm, chưa từng thấy ông ấy tin tưởng ai như vậy… Dĩ nhiên, bà ấy cũng xứng đáng với sự tin tưởng đó.”
“Có vài lần, có thể nói là lưỡi dao đã kề sát cổ bà ấy, nhưng bà vẫn không từ bỏ Tông Thịnh, không phản bội ông chủ…” Giọng kể của quản gia dần trở nên nhỏ lại, ánh mắt như đắm chìm vào ký ức, từ từ trở nên mơ hồ, rồi trở nên thất thần.
Thương Vũ nhìn ông, không hỏi thêm mà đứng dậy bước đến bên vali của mình.
Cô mở vali ra, từ đáy túi trang điểm lấy ra một bức ảnh cũ và chiếc trâm gỗ mà cô đã không còn đeo nữa.
Nhìn thấy chiếc trâm gỗ, ánh mắt của quản gia bỗng dưng chấn động: “Cái này…”
“Đây là thứ duy nhất mẹ cháu để lại cho cháu.” Thương Vũ nhẹ nhàng đặt cây trâm gỗ lên bàn trà, “Cháu nghĩ, chắc chú biết nguồn gốc của nó.”
“Mẹ cháu tại sao lại quay về Ngô Tô? Sau đó… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“…”
Quản gia cầm cây trâm lên, thở dài một hơi sâu.
“Mẹ cháu là cánh tay phải của ông chủ. Nhưng khi đó, bà ấy cũng chỉ là một cô gái mới ngoài hai mươi…”
“Cháu biết đấy, khi một nam một nữ ở bên nhau quá lâu, khó tránh khỏi…”
“Cái gì?” Tông Duệ kinh ngạc, “Họ, họ…”
“Không có.” Quản gia kiên quyết phủ nhận, “Chưa bao giờ có chuyện đó.”
“Phát sinh từ tình cảm nhưng dừng lại ở lễ nghĩa, họ chưa bao giờ vượt quá giới hạn.”
“Tôi hiểu rất rõ ông chủ. Đừng nhìn những việc ông ấy đã làm và những thứ ông ấy đạt được trong đời, thực ra có nhiều thứ không phải là điều ông ấy thực sự muốn làm,cũng không phải là thứ ông ấy muốn có.”
Quản gia thở dài và lẩm bẩm: “Thứ mà ông ấy thật lòng mong muốn, từ trước đến nay ông ấy chưa bao giờ có được…”
Đặt cây trâm xuống, ông lắc đầu.
“Ta cũng không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết là một ngày nọ mẹ cháu đột ngột từ chức rồi biến mất. Ta cũng không dám hỏi ông chủ. Thời gian đó, người ngoài không nhận ra có điều gì khác thường ở ông ấy, nhưng thực tế là mỗi đêm ông ấy đều ngồi trong phòng sách đến sáng…”
“Một năm sau đó, mẹ cháu đột nhiên gửi tin tức đến nói rằng bà sẽ kết hôn.” Quản gia nhìn Thương vũ, “Có lẽ đó là với bố ruột của cháu.”
Môi Thương Vũ khẽ mấp máy nhưng không thốt lên lời.
“Thế còn ông cụ thì sao?” Tông Duệ hỏi thay cô, “Ông ấy phản ứng thế nào?”
“Không có phản ứng gì cả.” Quản gia cười yếu ớt, “Bề ngoài thì không có phản ứng gì.”
“Hôm đó, ông ấy đã chất đầy mười xe quà cưới gửi đến Ngô Tô ngay trong đêm.”
Mí mắt của Thương Vũ khẽ giật: “Mười xe?”
“Đúng vậy, mười xe.” Quản gia cười, “Như một đoàn của hồi môn vậy, có đủ mọi thứ, tất cả đều là những món quý giá — có những thứ ta còn chưa bao giờ thấy, đó là những món đồ từng được cất giữ ở tầng sâu nhất trong kho nhà chúng ta.”
“Nhưng chẳng bao lâu sau, mười chiếc xe đó đều bị trả lại.”
Thương Vũ: “Bị trả lại?”
“Ừm, mẹ cô không lấy thứ gì cả.” Quản gia cúi mắt nhìn cây trâm gỗ trên bàn, “Ngoại trừ thứ này.”
Thương Vũ cảm thấy trong lòng rung động, cầm lấy cây trâm tinh tế tường tận xem xét.
“Đây là… được chạm khắc bằng tay.”
“Đúng vậy. Ông chủ thích chạm khắc gỗ, đây là tác phẩm ông ấy tự khắc từ một khối gỗ hoàng hoa lê mà ông ấy rất thích.”
Nhìn vào bông hoa cát cánh trên đầu cây trâm, ánh mắt quản gia dần tối lại: “Ý nghĩa của hoa cát cánh là tình yêu vô vọng.”
Trái tim Thương Vũ đập mạnh hai nhịp.
Tình yêu vô vọng.
Yêu mà không thể nào được ở bên nhau…
“Thật không ngờ lại có thể nhìn thấy cây trâm này một lần nữa.” Quản gia nhìn chăm chú vào cây trâm, rồi quay sang nhìn Thương Vũ,đôi mắt khẽ rung động, “Càng không ngờ có thể gặp lại… cố nhân.”
Ông hít một hơi thật sâu, mắt đỏ hoe: “Đây là chuyện tốt, là duyên phận, là duyên phận lớn lao…”
Thương vũ mím mím môi, hốc mắt cũng có chút chua xót.
Quản gia cầm bức ảnh cũ bên cạnh cây trâm, lật ra mặt sau.
“Đúng rồi.”
Ông nhìn vào những dòng chữ đen mạnh mẽ: “Tên của bà ấy cũng là do ông chủ đặt.”
Thương Vũ nói: “Mẹ cháu… rất không thích cái tên cũ của bà.”
“Ông chủ cũng nói rằng cái tên đó không xứng với bà ấy, nên ông ấy đã đặt cho bà ấy cái tên mới này, ‘Chiêu Nguyệt’ —”
Quản gia mỉm cười: “Được triệu hồi từ trời, các vì sao quây quanh mặt trăng, thật là một cái tên cao quý.”
Bỗng nhiên có người bước vào từ bên ngoài phòng khách, hình như là bác sĩ gia đình.
Quản gia đứng dậy vội vàng rời đi.
Không lâu sau, ông quay lại và nói rằng ông chủ muốn gặp Thương Vũ.
Gặp riêng cô.
Không để Tông Duệ đi cùng, Thương Vũ một mình đi dọc hành lang u ám.
Khi cô bước vào phòng sách, cô mới nhận ra trời đã tối.
Ánh sáng nhạt nhòa của buổi hoàng hôn len qua cửa sổ lớn, chiếu xuống người ông lão đang nằm trên ghế.
Ông nhắm mắt lại, trông như đang ngủ.
Khi bước chân nhẹ nhàng của Thương Vũ đến gần, ông từ từ mở mắt.
“Khi mẹ cháu ra đi… bà ấy có để lại lời nào không?”
Thương Vũ nhẹ nhàng đáp: “Bà đi rất vội vàng, ý thức cũng không rõ ràng lắm, chỉ nói rằng bà rất hối hận vì đã lấy một người mà bà không yêu…”
Ngừng một lát, Thương Vũ nhìn chăm chú vào gương mặt ông lão: “Và cũng hối hận vì đã yêu một người quá nhiều.”
“…”
Nhìn bàn tay khô khan của ông cụ từ từ nắm chặt lấy tay ghế, cô tiếp tục: “Bà nói, không yêu thì không tốt, mà yêu cũng không tốt. Nếu có kiếp sau, bà sẽ chỉ yêu chính mình.”
Tông Trạch không có biểu cảm gì, chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn, như bị đông cứng, không hề nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, khóe môi ông từ từ nhếch lên tạo thành một nụ cười cay đắng.
“Vậy là đúng rồi.”
“…”
Thương Vũ mở chiếc túi đeo bên mình lấy ra một món đồ: “Đây là thứ mẹ cháu để lại cho cháu trước khi qua đời.”
Cô nhẹ nhàng đặt cây trâm gỗ lên tay vịn của ghế.
“Cháu nghĩ, nếu đặt nó ở chỗ của ông, bà ấy sẽ yên lòng hơn.”
Tông Trạch cúi nhìn cây trâm bên cạnh tay mình, nhìn nó một lúc lâu trước khi từ từ cầm lên.
Không nói lời nào, ông nắm chặt bông hoa cát cánh khắc trên đầu trâm trong lòng bàn tay, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Thương Vũ khẽ chớp mắt nhưng không nói thêm gì.
Khi cô âm thầm quay người đi, từ phía sau bỗng vang lên một tiếng rất nhẹ: “Cảm ơn cháu.”
“……”
Môi cô mấp máy vài lần, nhưng không biết vì sao, Thương Vũ không nói ra được lời nào.
Cô lặng lẽ bước đến cửa phòng sách, rồi mới quay đầu lại nhìn—
Ánh hoàng hôn vẽ lên hình bóng mờ nhạt của ông lão bên cửa sổ. Ông cầm cây trâm gỗ không hề động đậy, cả thân hình như hóa thành một cây cổ thụ khô cằn và tĩnh lặng, chỉ lặng lẽ nhìn vào thứ trong tay…
Tông Trạch nhìn chằm chằm vào cây trâm gỗ trong tay. Vân gỗ, qua thời gian, đã trở nên rõ nét hơn.
Ký ức cũng vậy. Qua năm tháng, nhiều chuyện càng thêm sống động và khó quên.
Ông vẫn nhớ rõ ngày đó.
Hôm đó là tiệc mừng công, Chiêu Nguyệt uống một chút rượu, cả người trở nên vui vẻ và hoạt bát hơn rất nhiều, giống như một cô gái nhỏ hồn nhiên — thực ra cô ấy vốn dĩ cũng chỉ là một cô gái trẻ.
Cô ấy nói rằng cô rất vui, vui đến mức muốn hát múa.
Cô còn hỏi ông có muốn nghe không, nói rằng khi còn nhỏ hàng xóm của cô là một dì hát kịch truyền thống, đã dạy cô một chút cách hát.
Ông đã đồng ý.
— Chắc chắn là ông cũng đã say.
Vì thế cô ấy bắt đầu cất giọng hát.
Ông mỉm cười vỗ tay cho cô.
Nhưng dần dần, ông không dám nhìn vào mắt cô nữa.
Bởi vì cô đang hát:
” Chàng sinh ta chưa sinh, ta sinh chàng đã già…
Hận không thể sinh cùng thời, để ngày ngày bên chàng…” (*)
Sau khi hát xong, ông im lặng một lúc lâu, rồi hỏi cô có muốn quay về Ngô Tô không, hoặc đến một nơi gần Ngô Tô để làm việc sinh sống.
Ông nói rằng tập đoàn có kế hoạch mở rộng kinh doanh ở Giang Nam, nếu cô muốn, ông có thể điều cô sang đó làm tổng giám đốc.
Cô lập tức không cười nữa.
Cô hỏi ông tại sao.
Không có tại sao, ông nói.
Ông nói cô có năng lực, nên có không gian phát triển lớn hơn. Ngô Tô là một nơi tốt, cô sẽ có nhiều cơ hội thành công.
Hơn nữa, trong tập đoàn đã bắt đầu có những lời đồn không hay, nói rằng…
Nói cái gì? Cô bén nhọn hỏi lại.
Nói cô cùng ông có tư tình, đúng không?
Rằng cô có được vị trí ngày hôm nay trong tập đoàn không phải nhờ vào năng lực của mình, mà là vì có quan hệ tình ái với ông, đúng không?
Ông im lặng.
Cô lại cười.
Cô nói, bởi vì điều này mà ông muốn đuổi cô đi sao?
Cô nói thật ra có một cách giải quyết tốt hơn, ông có muốn nghe không?
Là gì?
Chúng ta biến cái gọi là tình cảm vô căn cứ thành một mối tình thực sự, được không?
Tông Trạch, chúng ta kết hôn, được không?
Ông choáng váng.
Trong lòng ông trào dâng một niềm vui sướng không thể nào ý thức được.
Nhưng ngay sau đó là một sự lúng túng lớn lao, và nỗi sợ hãi.
Không được, ông nói.
Tại sao?, cô hỏi.
Chúng ta đều chưa lập gia đình, tại sao không thể?
Vì tôi đã quá già.
Tôi đã kết hôn và có con, con trai tôi chỉ kém em vài tuổi. Tôi đã già rồi.
Nhưng em thì vẫn còn trẻ.
Em cũng không còn trẻ nữa, cô nói, em đã ba mươi hai tuổi rồi.
Ở quê em, phụ nữ ở độ tuổi này đều đã làm mẹ từ lâu rồi.
Ông nói đúng vậy, em nên kết hôn.
Em nên kết hôn với một người đàn ông tốt cùng tuổi, sinh con và sống đến đầu bạc răng long với người ấy.
Có phải anh lo lắng về vấn đề tài sản không?, cô hỏi tiếp.
Không sao, em có thể ký thỏa thuận tiền hôn nhân với anh, em sẽ không lấy một xu nào trong tài sản của anh.
Em chỉ cần anh.
Em chỉ muốn ở bên anh.
Cô nói.
Không, không được. Ông một lần nữa ấp úng từ chối.
Chúng ta… không hợp nhau.
Cô im lặng, lặng lẽ nhìn ông một lúc lâu.
Tông Trạch, anh có thích em không?
Cô đột nhiên hỏi.
Ông không thể nói nên lời.
Cả cuộc đời này, ông chưa bao giờ gặp một câu hỏi khó trả lời như vậy.
Xin lỗi.
Im lặng một hồi lâu, ông nói.
Tôi nghĩ, có lẽ em đã hiểu lầm điều gì đó.
Cô nhìn ông, ánh sáng trong mắt cô vụt tắt.
Tông Trạch,anh đúng là kẻ hèn nhát.
Cô nói.
Cô mỉm cười nói cùng ông. Nói xong câu đó, cô quay lưng rời đi.
Cô sẽ không quay lại nữa. Ông biết điều đó.
Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, kiêu hãnh, và tự tin.
Cô sẽ không bao giờ quay lại nữa…
Đầu trâm hoa cát cánh bị ông nắm chặt trong lòng bàn tay, Tông Trạch với tay nhấn nút trên máy phát nhạc bên cửa sổ.
Giọng nữ với lối hát kịch nhẹ nhàng vang lên, như bài hát, như lời tâm sự, gợi lại ngày hôm qua:
“…Ta sinh chàng chưa sinh, chàng sinh ta đã già…
Ta cách chàng chân trời, chàng cách ta góc bể..
Ta sinh chàng chưa sinh, chàng sinh ta đã già…
Hóa thành bướm đi tìm hoa, mỗi đêm đậu trên cỏ thơm…” (*)
(*)Bài hát 《 Quân sinh ngã vị sinh, nhiều ca sĩ hát.
Đi theo quản gia ra khỏi căn biệt thự sâu thẳm, Thương Vũ nhìn thấy chiếc xe thể thao đỗ trước cửa.
Lên ghế phụ, Tông Duệ đưa tay cài dây an toàn cho cô, sau đó nhấn ga rời khỏi ngôi nhà cũ.
Ở trong màn đêm rong ruổi một lúc lâu,anh đột nhiên bật đèn cảnh báo, đỗ xe vào lề đường.
Sau một lúc loay hoay, anh tìm thấy một hộp thuốc lá dẹt dưới đáy ngăn đựng đồ.
“Có chút rối loạn, hút một chút.”
Cô gái không thích mùi thuốc lá,cũng sợ ảnh hưởng đến giọng hát, kể từ khi ở bên cô, anh hầu như không còn hút thuốc nữa.
Nhìn làn khói trắng cuộn tròn bay lên, Thương Vũ bất ngờ cũng có chút thôi thúc muốn thử một hơi.
“Em cũng thấy đầu óc mình rất rối,” cô thở dài, “Không ngờ mẹ ruột của em lại có liên hệ với gia đình anh như vậy…”
Tông Duệ cười nhẹ: “Thật sự không ngờ đến.”
Anh đưa tay rít một hơi thuốc, hai má hơi hóp lại: “Anh cảm thấy mình như không còn quen biết ông lão nữa. Lại đột nhiên cảm giác như mới bắt đầu hiểu ông ấy…”
“Anh luôn không hiểu tại sao ông ấy không chịu đến Ngô tô, thì ra là vì chuyện này…”
Bên cạnh không có phản ứng.
Tông Duệ quay đầu lại, thấy Thương Vũ cúi đầu thấp xuống không động đậy.
Cô không phát ra tiếng nào, nhưng anh biết, cô đã khóc.
Anh bấm nút mở hai dây an toàn, vứt điếu thuốc, ôm cô gái đang rơi nước mắt vào lòng: “Sao vậy?”
Anh đặt môi lên đôi mắt ướt nóng của cô: “Có phải em thấy lão đầu nhà anh rất hỗn đản không?”
Thương Vũ lắc đầu: “Không… chỉ là trong lòng có chút khó chịu.”
“Emcũng không biết phải nói thế nào…” Cô vùi mặt vào ngực anh, nức nở, “Chỉ là, có chút xúc động…”
Xúc động vì điều gì?
Với câu chuyện cũ của thế hệ trước ba mươi năm, cô hoàn toàn là một người ngoài cuộc.
Nhưng rõ ràng, cô lại có mối liên hệ chằng chịt với câu chuyện này và từng người trong đó.
Cô không phải là người thắt nút, nhưng lại trở thành người gỡ nút.
Hát bao nhiêu năm, kể biết bao nhiêu câu chuyện, lần đầu tiên Thương Vũ cảm thấy mình đã trở thành nhân vật trong câu chuyện.
Từ cổ chí kim, nói đến hoảng sợ, chẳng qua là vì một chữ tình mà thôi…
“Bà nội em đã từng nói với em rằng, mẹ em khi ấy đã ly hôn với bố ruột của em. Bà ấy định sinh em ra rồi tự mình nuôi nấng…”
Thương Vũ ngẩng đầu lên từ vòng tay của người đàn ông, đôi mắt nhòa lệ nhìn anh, “Anh nói xem, nếu bà ấy may mắn hơn một chút, không qua đời sớm như vậy, liệu có phải bà ấy sẽ đưa em đến Bắc Kinh để sống không?”
Tông Duệ nhướn mày: “Nếu thực sự là như vậy, có lẽ chúng ta đã sớm quen nhau.”
Anh cười, lưỡi khẽ chạm má, vẻ mặt có chút xấu xa: “Không chừng, anh mới chân chính là thanh mai trúc mã của em — em còn phải chờ để yêu sớm với anh đấy!”
Thương Vũ nhìn chằm chằm anh, mím môi: “Em nghĩ không chắc đâu.”
Ánh mắt cô có chút kỳ lạ: “Nếu thật sự là như vậy, em có thể sẽ trở thành cô cô nhỏ không cùng huyết thống của anh đấy…”
“Chết tiệt—” Tông Duệ lúc này mới nhận ra.
Anh đưa tay nắm lấy cổ cô gái, giống như lúc hai người triền miên hôn nhau: “Anh nói này, em cũng dám nghĩ xa đến vậy sao, lại còn Cô cô nhỏ ――”
Anh thì thầm dán chặt bên tai cô với giọng khàn khàn: “Cả đời này em đã làm bà cô nhỏ của anh còn chưa đủ sao, hửmmm?”
Thương Vũ đẩy tay anh ra: “Chẳng phải đang nói đến giả thuyết thôi sao…”
“Không có giả thuyết nào cả,” Tông Duệ nói, anh nhìn Thương Vũ,mắt sắc rất sâu, ánh mắt rất sáng, “Em vẫn chưa nhận ra sao—”
“Chúng ta sinh ra là để ở bên nhau, không có khả năng chia xa.”
Thương Vũ ngỡ ngàng, trái tim như rung lên dữ dội.
Đúng vậy a.
Trước đây chỉ nghĩ rằng đó là sự tình cờ của duyên phận, giờ mới hiểu rằng bánh răng của số phận đã xoay chuyển hàng chục năm, để cuối cùng họ mới có thể gặp nhau.
“Đúng vậy.” Thương Vũ đáp lời, vòng hai tay ôm chặt lấy người đàn ông, “Số phận của chúng ta là yêu nhau.”
Một chiếc xe nhanh chóng lướt qua bên cạnh, tiếng ồn ào xa dần, họ im lặng ôm nhau trong không gian chật hẹp, rất lâu không nói gì.
Tông Duệ đột nhiên khẽ cười.
“Cười cái gì?” Thương vũ hiếu kì hỏi.
Người đàn ông lắc đầu, tự giễu: “Hôm nay anh mới hiểu, cái loại yêu đương không dùng não của anh từ đâu mà ra—”
“Gia truyền, di truyền từ thế hệ trước.”
Thương Vũ suy nghĩ một lúc rồi cũng bật cười: “Anh nói không sai, quả thật là thế…”
“Anh đúng là bị hai ông già hại thê thảm rồi.” Tông Duệ lắc đầu, “Hai người họ đều là những kẻ si tình, đến lượt anh, đúng là phiên bản nâng cấp hoàn chỉnh.”
Anh âu yếm cọ mũi vào mũi Thương vũ: “Chẳng trách ông đây lại yêu em nhiều đến vậy.”
Thương Vũ mỉm cười, ngước lên hôn nhẹ vào cằm anh.
Cô lại có chút cảm thán, thở dài: “Chỉ tiếc là, mẹ anh và mẹ em đều…”
Đôi mắt cô khẽ dao động, thần trí có chút mơ hồ: “Anh nghĩ xem, liệu có một ngày nào đó, em cũng sẽ giống như họ—”
Chưa kịp nói hết câu, miệng cô đã bị bịt lại.
Bàn tay lớn của người đàn ông che kín nửa khuôn mặt nhỏ của cô, đôi mắt hổ phách của anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt và nét mặt tối tăm.
Có chút đáng sợ.
“Im, miệng.” Tông Duệ nói từng từ một, mỗi âm tiết như rít qua kẽ răng.
“…”
Thương Vũ khẽ mấp máy môi: “Em—”
Người đàn ông nghiêng người ôm chặt cô, ôm rất chặt.
Mái tóc mềm mại của anh từ từ vùi vào hõm cổ của cô.
Trái tim Thương Vũ lập tức mềm nhũn ra.
“Em chỉ đùa thôi…” cô nhẹ nhàng giải thích.
Người đàn ông không nói gì, cũng không có phản ứng.
Chỉ trong chốc lát, Thương Vũ cảm thấy một luồng hơi ấm ẩm ướt lan tỏa nơi hõm cổ.
Cô hô hấp cứng lại: “Tông Duệ—”
Cô muốn nhìn khuôn mặt anh, nhưng anh ôm cô chặt đến mức không thể động đậy.
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai cô: “Không được nói những lời như thế nữa.”
“…”
Thương Vũ không còn động đậy, yên lặng để anh ôm lấy mình.
Cô cũng ôm chặt anh hơn.
“Hôm bà nội kể cho em nghe về thân thế, bà còn nói với em một câu thế này—” cô khẽ nói, “Quá đầy thì tràn, không đủ thì hụt, chỉ nên vừa vặn là tốt.”
“Bà nói, chuyện tình cảm cũng vậy. Vì thế em không được đi vào vết xe đổ của mẹ, không nên yêu một người bằng cả trái tim…”
“Nhưng em không đồng ý với bà.” Khóe miệng Thương Vũ nhếch lên.
Cô ghé sát tai Tông Duệ: “Bởi vì lúc đó, em đã thích anh rồi.”
“Em biết tình yêu không phải lúc nào cũng suôn sẻ, có thể sẽ mang lại thất vọng, thậm chí đau đớn… nhưng em vẫn muốn có được nó.”
Thương Vũ trèo lên bờ vai rộng của người đàn ông.
“Tông Duệ, em muốn yêu hết mình.”
Cô lại được ôm chặt hơn.
Một cái ôm vững chắc, khăng khít, như muốn hòa cô vào máu thịt.
“Được.” Tông Duệ nặng nề đáp lời.
“Vậy em hãy yêu hết mình đi.”
Anh nắm lấy vai Thương Vũ, nhìn thật sâu vào mắt cô: “Anh cam đoan, em cũng sẽ được yêu hết lòng.”
“Cho đến khi trái tim anh ngừng đập.”