• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi chiếc xe Mercedes đen đến cửa chung cư, Thương Vũ kiên quyết không cho người đàn ông lái vào tầng hầm.

— Nếu anh không đi nhanh một chút, e rằng bốn tiếng đồng hồ cũng không đủ để dừng lại…

Về đến nhà vào phòng tắm để tắm rửa, cô cảm thấy ngượng ngùng khi nhìn vào gương.

Không cần nhìn cũng biết mình hiện tại ra sao: Bờ môi ướt sũng hơi sưng, mặt rất đỏ.

Cô không rõ có phải do nhiệt độ cơ thể của người đàn ông hay vì không gian trong xe quá nhỏ, trán của cô cũng đều có chút ẩm ướt,tóc cũng rối loạn,ngay cả quần áo cũng…

Thương Vũ cúi xuống nhìn bộ đồ của mình: áo dài tay trắng cùng quần rộng.

Hôm nay vì phải tập lái xe, cô không mặc váy mà thay bằng áo dài tay quần dài để chống nắng và thoáng khí.

Nhưng có vẻ như người đàn ông không thích trang phục này. Khi ôm hôn cô, hai bàn tay to của anh không ngừng xoa nắn lưng cùng vạt áo của cô, quần áo cũng bị anh xoa đến nhăn nhăn nhúm nhúm.

Cầm quần áo ném vào máy giặt, Thương Vũ cũng ngâm mình trong bồn tắm lớn.

Bấm điện thoại gọi điện về nhà, cô đem chuyện mình muốn đến đại hội chiêu thương nói cho mẹ biết.

Thiệu Nhất Lam rất vui,nói với cô rất nhiều điều qua điện thoại. Lúc thì nói sẽ dẫn cô đi mua sắm trang phục dạ tiệc, lúc khác lại hứa sẽ đưa cô đến thẩm mỹ viện.

Kết thúc cuộc gọi với mẹ, Thương Vũ nhanh chóng gọi một cuộc gọi thoại trên WeChat — vừa rồi Tông Duệ đã gọi cho cô hai lần mà không gọi được.

Khi cuộc gọi thoại vang lên được hai giây, nó được nhấc lên, người đàn ông nhẹ thở dài, dường như không hài lòng: “Anh nói sao vừa rồi tại sao nhất định phải đuổi anh đi, thì ra là để về nhà trò chuyện với người khác?”

Thương Vũ im lặng bật cười: “Đó là mẹ em.”

Tông Duệ chậm rãi “à” một tiếng, cười: “Nói chuyện với dì về hội chiêu thương sao?”

“Ừm, bà ấy rất vui. Còn nói sẽ dẫn tôi đi chọn đồ dự tiệc—” Trong ống nghe đột nhiên vang lên tí tách tí tách tiếng nước nhỏ giọt, Thương Vũ sửng sốt một chút

“Anh, anh đang tắm sao?”

Tông Duệ “ừm” một tiếng: “Em cứ nói đi.”

Không biết là do hơi nước hay nguyên nhân nào khác, giọng của người đàn ông rất từ tính lười biếng, nghe rất quyến rũ…

Cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, không tự giác nhấn chìm mình vào trong bọt bong bóng trong bồn tắm.

“Vậy, vậy anh tắm trước đi. Đừng để điện thoại rơi vào nước…”

Khác với việc cô thích ngâm mình trong bồn tắm, đàn ông thường tắm bằng vòi sen.

“Không vào được.” Tông Duệ lười biếng nói, “Không tin tự em nhìn thử đi—”

Chưa dứt lời, màn hình tin nhắn thoại bỗng hiện ra hình ảnh.

Cô kinh ngạc hít một hơi, đưa tay định bấm nút kết thúc cuộc gọi.

— Ngón tay bị ướt, màn hình không phản hồi nhạy.

Trong video không rõ ràng lắm, cơ bụng của người đàn ông hiện ra rõ ràng, hai đường v-line áp vào cạnh dưới của màn hình, bên cạnh còn có những gân xanh nhỏ…

Một tiếng “ting” vang lên, cuộc gọi cuối cùng đã bị kết thúc.

Thương Vũ vẫn giống như cũ hơi nín thở, đầu ngón tay cầm điện thoại có chút run rẩy.

Gương mặt sau khi thấy được cảm giác như bị đốt cháy, nước trong bồn tắm dường như cũng trở nên nóng hơn…

Răng sắc nhọn ấn sâu vào môi, cô nhanh chóng gõ hai chữ gửi đi:

【 Lưu manh!】

“Tin nhắn âm thanh của người đàn ông rất nhanh chóng được gửi đến, tiếng cười bất cần đời nương theo âm thanh của tiếng nước tí tách truyền tới: “Nói rõ ràng đi, người bị nhìn không phải là anh sao? Hai chúng ta cuối cùng ai mới là lưu manh đây?”

Thương Vũ khẽ hừ một tiếng.

「Lông Vũ」:【 Chính là anh đùa nghịch lưu manh!】

Tông Duệ trả lời bằng âm thanh như trước, cười gằn một tiếng: “Ông đây nếu thật sự đùa nghịch lưu manh,người vừa rồi mở camera chính là em đấy, có biết không?’

Thương Vũ chớp mắt hai cái, chân trong bồn tắm cũng vô thức cọ xát nhau.

「Lông Vũ」:【Làm sao anh biết được em cũng đang tắm…】

Người đàn ông tắm rất nhanh, lần này trả lời không còn tiếng nước nữa: “Lời nói còn có tiếng vọng, em không biết sao?”

Thương Vũ trừng mắt nhìn, cũng ấn xuống màn hình, gửi một tin nhắn âm thanh: “Không có mà? Phòng tắm của em không lớn, lấy đâu ra tiếng vọng?”

Người thường trả lời ngay lập tức hiện tại không có động tĩnh nào.

Qua mấy giây, Tông Duệ mới gửi tin nhắn đến.

Không hiểu vì sao, anh không gửi âm thanh.

Duệ ca ca: 【 Có 】

【Giọng nói rất mềm mại】

“……”

Thương Vũ đỏ mặt nhìn chằm chằm tin nhắn này.

Dù người đàn ông gửi tin nhắn văn bản, nhưng không biết vì sao, cô như thể đã nghe thấy giọng nói êm ái, ngả ngớn của anh ngay bên tai…

Cắn môi không trả lời, cô lặng lẽ rút lại tin nhắn âm thanh vừa gửi.

Duệ ca ca: 【?】

【Đây là không cho nghe nữa sao?】

Sau hai tin nhắn văn bản liên tiếp, anh đột nhiên chuyển sang tin nhắn âm thanh, giọng nói đè thấp quyến rũ: “Có phải sợ ca ca làm chuyện xấu không?”

“……”

Không biết có phải do ngâm mình quá lâu không, Thương Vũ đột nhiên cảm thấy khó thở. Chân trong bồn tắm cũng hơi mềm nhũn……

「Lông Vũ」: 【Nếu anh còn tiếp tục như vậy, em sẽ không nghe anh nói nữa……】

Người đàn ông trả lời bằng tin nhắn âm thanh mang theo ý cười, có chút bất đắc dĩ lại cưng chiều: “Vậy chúng ta nói chuyện gì tốt nhé?”

“Trước đó em nói dì muốn mua lễ phục cho em sao? Không cần.”

「Lông Vũ」: 【Thực ra cũng không cần thiết, em đã nói với mẹ,em có lễ phục rồi.】

—— Cô vừa mới nhận được một chiếc váy đẹp và vừa vặn, chưa có dịp chính thức mặc thử mà?

Tông Duệ trả lời: “Ý anh là, anh nên chi tiền cho việc đó. Quần áo em nên mua thì cứ mua, cần gì nữa cứ nói cho anh.”

Thương Vũ mỉm cười.

「Lông Vũ」: 【Thực sự không cần. Em không cần gì thêm nữa.】

Sau khi gửi tin nhắn, Thương Vũ lại suy nghĩ một chút: thực ra không có gì đặc biệt cần, chỉ là trang điểm nhiều hơn một chút?

Do thường xuyên chơi đàn nên cô không làm móng tay.

Cô cuộn phần đuôi tóc ẩm ướt quanh ngón tay, rồi gõ thêm vài chữ:

【Em nhiều nhất là chăm sóc tóc một chút thôi.】

Gửi xong tin nhắn cho người đàn ông, cô mở ứng dụng của tiệm cắt tóc quen thuộc, cùng Tony hẹn thời gian làm tóc.

Tin nhắn của Tông Duệ đã được gửi lại:

【Khi nào làm? Bao nhiêu tiền?】

Gần như ngay lập tức, Tony cũng gửi một ngày gần nhất.

Thương Vũ liếc qua ưu tiên trả lời bạn trai:

【800 17hào】(*)

(*)“号” (hào) có nghĩa là “ngày” hoặc “ngày tháng”. Đây là cách viết tắt phổ biến trong tiếng Trung để chỉ một ngày cụ thể. Ví dụ, “17hào” có nghĩa là “ngày 17” hoặc “ngày 17 của tháng”.

Khi đang định tiếp tục trả lời Tony, trang trò chuyện bất ngờ hiện lên một giao dịch chuyển tiền.

Duệ ca ca: 【Vừa chuyển khoản¥80017.00】

“……??”

Thương Vũ ngạc nhiên mở to mắt nhìn.

Cô nhìn số tiền chuyển khoản vài giây, sau đó xem lại các tin nhắn trước đó.

Sau khi phản ứng lại, cô nhịn không được mà bật cười.

「Lông Vũ」: 【Ý em là 800 đồng, ngày 17 làm tóc! 「」】

Người đàn ông trả lời bằng một chuỗi dấu ba chấm.

Duệ ca ca: 【Học theo anh không dùng dấu ngắt câu?】

「Lông Vũ」: 【Không phải đâu, anh đoán cũng có thể đoán được mà, làm tóc đâu có đắt đến thế, còn có số lẻ nữa sao?】

Tông Duệ chuyển sang tin nhắn thoại để trả lời: “Đại gia nào hiểu được chuyện này.”

Anh lại trầm thấp cười một tiếng,cà lơ phất phơ nói: “Anh nghĩ tóc của bạn gái mình mềm mại thơm tho như vậy, 80.000 tệ cũng đáng.”

Thương Vũ bật cười: “Hoa ngôn xảo ngữ……” (*)

(*) Chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt.

Duệ ca ca: 【Nhận tiền】

“……”

Nhìn thấy khoản chuyển tiền trong khung vàng, Thương Vũ chậm chạp không có hành động gì.

Trong Bình đàn quán, mỗi tháng cô đều có phần chia, mẹ và bà nội cũng thường xuyên cho cô tiền lì xì. Cô chưa bao giờ thiếu tiền tiêu.

Bất quá ngoài những người trong gia đình, đây là lần đầu tiên có người chuyển khoản tiền lớn như vậy cho cô…

Suy nghĩ một lúc, Thương Vũ vẫn không nhấn xác nhận nhận tiền.

‘Lông vũ’: 【 Không cần đâu, em có thẻ hội viên tại tiệm làm tóc rồi.】

Trong tin nhắn thoại, Tông Duệ không hài lòng thở dài một tiếng, hừ cười một tiếng: “Ông đây bây giờ là người đàn ông của em, em còn muốn cùng anh tính toán rõ ràng sao?”

“Được, vậy tính toán một chút——”

Anh chậm rãi nói: “Từ giờ, cái gì của em là của em, cái gì của bạn trai cho em vẫn là của em, hiểu chưa?”

“……”

‘Lông vũ’: 【 Sao có thể tính như vậy được…】

Có vẻ như sự kiên nhẫn của người đàn ông đã cạn: “Nhận đi, nhanh lên một chút.”

Anh còn cố ý dữ dằn nói: “Ông đây thích tiêu tiền cho bạn gái mình, không được sao?”

“……”

Thương Vũ bỗng chốc cười lên.

Cô mím môi, do dự một lúc rồi từ bỏ giãy giụa, nhẹ nhàng nhấn vào nút nhận tiền.

Khi hiệu ứng âm thanh vang lên, trái tim cô cũng hơi rung động—bởi vì số tiền này, lại giống như, cũng không liên quan đến tiền…

Bên môi vô thức vểnh lên, Thương Vũ nhấn ra mấy chữ.

‘Lông vũ’: 【 Cảm ơn bạn trai nhé~】

Giọng nói của đàn ông cũng mang theo ý cười thõa mãn: “Với người trong gia đình mình thì không cần phải nói cảm ơn.”

Thương Vũ đứng dậy khỏi bồn tắm.

Sau khi rửa sạch bọt trên cơ thể, cô mới trả lời tin nhắn của Tông Duệ:

【Vậy thì, Duệ ca ca ngủ ngon nhé ‘❤️’ ‘😘’】

Người đàn ông sao chép hai biểu tượng cảm xúc của cô.

Tông Duệ: 【Bạn gái cũng ngủ ngon nhé】

Thương Vũ mỉm cười, vừa định đặt điện thoại sang một bên, thì trên màn hình lại xuất hiện hai bong bóng tin nhắn.

Tông Duệ: 【Lần sau, nói những lời mềm mại ngọt ngào cho ca ca】

【Không cho phép rút lại】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK