• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ys

Bên trong Phủ thành Sóc Châu là một mảnh hỗn loạn, binh lính thu dọn chiến trường, bá tánh dọn dẹp đường phố. Đoạn Tư đứng ở phía trước doanh trại ngoài thành, hắn vẫn mặc áo giáp, chỉ là những vết máu trên người và mặt đã được lau khô, Mạnh Vãn đứng bên cạnh hắn.

Đoạn Tư nâng đôi tay lên chắp trước ngực, nắm ngón tay đan vào nhau đặt trên môi, tách ra, rồi lại đan vào.

Mặc dù biết đây là thói quen mỗi khi hắn suy nghĩ, nhưng có đôi lúc Mạnh Vãn không thể hiểu được hắn đang nghĩ gì, nàng ta dò hỏi: “Thuấn Tức, ngươi đang lo lắng cho Hàn giáo uý và Hạ Tiểu Tiểu sao?”

Tin tức vừa mới truyền đến, Hàn Lệnh Thu đi đón Hạ Tiểu Tiểu tới Sóc Châu bị quân Đan Chi tập kích, trước mắt không thể liên lạc được.

Hiện giờ đã là buổi sáng ngày thứ hai, Hàn giáo uý và Hạ Tiểu tiểu vẫn không có tin tức gì.

Đoạn Tư đảo mắt sang nhìn, nhưng ánh mắt lại trống rỗng không hề có tiêu điểm, hắn cười lắc đầu.

“Ta không lo lắng cho Hạ Tiểu Tiểu.”

“Vậy ngươi…”

“Báo!” Thám tử chạy như bay đến, quỳ xuống trước mặt Đoạn Tư, nói: “Bẩm tướng quân, xe ngựa của Hàn giáo uý và Hạ cô nương đang tới, nửa nén hương nữa là đến Phủ thành.”

Đoạn Tư cười cười với Mạnh Vãn, nói: “Ta bảo rồi, không cần lo lắng cho nàng, phái người đi nghênh đón đi.”

Khi Mạnh Vãn nhìn thấy xe ngựa của Hạ Tiểu Tiểu thì thoáng giật mình. Xe ngựa này vốn là của một nhà phú hộ ở Sóc Châu, phú hộ cũng là người Hán, thấy quân đội Đại Lương thì vô cùng mừng rỡ, chủ động dâng xe ngựa của mình lên.

Cho nên xe ngựa này ban đầu cực kỳ nguy nga tráng lệ, hiện giờ lại chỗ trắng chỗ đen, bên trên dính đầy vết máu, bức màn đã bị thiêu cháy một nửa, trên vách xe còn cắm hai cái mũi tên. Hàn Lệnh Thu bị  thương, cánh tay trái buông thõng xuống, máu ồ ạt chảy ra.

Có thể thấy đã từng trải qua trận chiến thảm khốc cỡ nào.

“Hàn giáo uý, ngươi không sao chứ?” Mạnh Vãn nhảy xuống ngựa, đi đến trước mặt Hàn giáo uý.

Hàn Lệnh Thu lắc đầu, nói ngắn gọn: “Trên đường bị quân Đân Chi phục kích, bị thương nhẹ thôi. “

“Chúng ta vừa mới nhận được tin, có bao nhiêu người? Làm sao các ngươi đánh lui được bọn chúng?” Mạnh Vãn nôn nóng hỏi.

“Đại khái khoảng một trăm người… Chúng ta vốn không thể địch nổi. Lúc đấy chúng ta đang ở trên sườn núi, đột nhiên có một ngọn ma trơi màu lam lăn từ trên núi xuống… Không thiêu cây cối cầm thú mà chỉ thiêu người, quân địch vì thương vong quá nhiều nên rút lui.”

“Còn các ngươi thì sao?”

“… Kể cũng lạ, ngọn lửa kia không hề thiêu người của chúng ta.”

Một tiếng thở dài truyền ra từ trong xe ngựa, giọng nói của Hạ Tiểu Tiểu phát ra: “Trên núi kia có rất nhiều phần mộ, chắc là tổ tiên tức giận đó.”

Này… Gặp quỷ giữa ban ngày sao?

Mạnh Vãn không thể không nhìn xe ngựa kia thêm vài lần, tại sao Hạ Tiểu Tiểu luôn dính phải những chuyện ma quỷ vậy? Giờ phút này nàng ta không chỉ cảm thấy Hạ Tiểu Tiểu bụng dạ khó lường, mà còn thấy nàng có vẻ không may mắn lắm.

Xe ngựa đi đến trước mặt Đoạn Tư, lúc này Hạ Tư Mộ mới vén màn lên. Hàn giáo uý và bọn lính ai ai cũng mặt mũi dơ hầy, chỉ có nàng là nguyên vẹn không hao tổn gì, khuôn mặt đáng yêu ngọt ngào còn mang theo ý cười, chỉ là sắc mặt thoạt nhìn hơi tái nhợt.

Nhưng vẻ bình tĩnh của nàng không kéo dài được bao lâu.

Nàng vừa bước xuống xe ngựa thì chân đã mềm nhũn, khua tay lảo đảo vài bước rồi trực tiếp ngã vào lòng Đoạn Tư đang đứng trước mặt nàng.

Thuận lợi rơi vào vòng tay vững chắc, may mà thân người Đoạn Tư ổn định, nếu không thì nàng đã ngã xuống đất mất rồi, nhất thời chung quanh chìm vào im lặng.

Mạnh Vãn tái mặt.

Đoạn Tư kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó nhướn mày, kéo ra khoảng cách với Hạ Tư Mộ.

Hắn nâng tay đặt lên trán nàng nói: “Tiểu Tiểu cô nương, ngươi bị bệnh rồi, ngươi đang sốt này.”

Dừng một lúc, hắn lại cười rộ lên hỏi: “Ngươi không cảm nhận được sao?”

Không cảm nhận được?

Tiểu hồ ly này lại bắt đầu thăm dò.

Mắt Hạ Tư Mộ hơi loé lên, nàng nhìn Đoạn Tư một lát, theo đó uỷ khuất dụi mắt, nói: “Trên đường đi ta quá sợ hãi, trông thấy ngài mới bớt căng thẳng được, bây giờ đúng là cảm thấy không thoải mái lắm…”

Vừa nói nàng vừa nghiêng đầu ngả vào lồng ngực của Đoạn Tư.

… Nha đầu này diễn giống thật đấy! Mạnh Vãn cắn răng.

Thực sự mà nói thì Hạ Tư Mộ đang diễn kịch, cũng không phải diễn hoàn toàn, bởi vì đúng là nàng không thể khống chế tốt được thân thể này. Ban đầu nàng tưởng là vì rời khỏi thân thể này hơi lâu, giờ Đoạn Tư nói thì nàng mới biết hoá ra thân thể này bị bệnh.

Đổ bệnh, chính là chuyện đau đầu nhất khi nhập vào một người.

Hạ Tư Mộ đắp chăn dựa vào thành giường, đây là một gian nhà ấm áp mà phú thương người Hán sắp xếp cho nàng ở trong Phủ thành Sóc Châu, ngọn lửa trong bếp lò còn đang cháy bập bùng. Đại phu bắt mạch cho nàng, hỏi: “Gần đây ngươi có cảm thấy mệt mỏi, tay chân rã rời, đau bụng không?”

“…” Hạ Tư Mộ cười dịu dàng, đáp: “Hình như có một chút.”

“Sợ gió sợ lạnh, còn bị chán ăn?”

“Có một chút.”

“Tức ngực khó thở…”

“Có một chút.”

Hạ Tư Mộ vẫn duy trì nụ cười trên môi, bất kể đại phu hỏi cái gì, nàng đều trả lời một câu – có một chút.

Thân thể này khó chịu hay không là một chuyện, quỷ nhập vào người nàng có khó chịu  không lại là một chuyện khác. Ác quỷ thậm chí còn không cảm nhận được ấm lạnh, chứ đừng nói là những loại cảm giác cao cấp như đau đớn, khó chịu, tức ngực khó thở này kia.

Dựa theo kinh nghiệm của Hạ Tư Mộ, nếu người nàng nhập vào bị bệnh, hơn phân nửa là phải khiến nguyên chủ tỉnh lại tự nói rõ tình trạng, nếu không bệnh nhẹ cũng có thể trở nên nghiêm trọng.

May mắn thay đại phu này là quân y, từng gặp không biết bao nhiêu loại bệnh khó nói, thấy Hạ Tư Mộ không biết trả lời thế nào thì không hỏi nữa, dứt khoát bỏ đi phần “hỏi” trong tứ chẩn “nhìn, nghe, hỏi, sờ”, kê thuốc cho nàng luôn.

Hạ Tư Mộ chán gần chết, ngồi trên giường kể chuyện xưa của quỷ cho Trầm Anh nghe, chờ thuốc sắc xong.

Cửa bị gõ nhẹ ba tiếng. Hạ Tư Mộ ngẩng đầu lên nói: “Mời vào.”

Trầm Anh đang nghe truyện xưa của quỷ sợ tới mức mặt mũi trắng bệnh ra thì vui mừng nhảy cẫng lên, hô to tướng quân ca ca, lúc này Hạ Tư Mộ mới ngẩng đầu nhìn sang.

Đoạn Tư bưng một chén thuốc nghi ngút khói vào phòng. Hắn không mặc áo giáp nữa mà mặc một chiếc áo bào cổ tròn, nở cụ tười trong sáng khi nhìn thấy nàng.

“Cô nương, uống thuốc thôi.” Đoạn Tư ngồi ở mép giường Hạ Tư Mộ.

Hạ Tư Mộ bảo Trầm Anh ra ngoài, nàng nhận chén thuốc từ trong tay hắn, vết thương trên ngón tay hắn đã kết vảy, để lại vô số vết sẹo nông sâu khác nhau trên da thịt trắng nõn. Làm người ta không thể không đoán mò rằng bên dưới lớp quần áo, nơi mà không ai nhìn thấy hẳn là còn rất nhiều vết thương.

Nói không chừng đây chỉ là một mồi câu – dựa vào võ công của hắn thì diệt ba vòng trong ba vòng ngoài loạn quân vẫn còn dư sức, có bao nhiêu người đủ khả năng đả thương hắn chứ?

Hạ Tư Mộ thầm nghĩ trong lòng là thế, trên mặt lại tỏ ra được quan tâm mà sợ hãi, tươi cười nói: “Việc nhỏ này sao có thể làm phiền tướng quân đại nhân.”

“Ngươi là phong giác chiêm hậu trong quân của ta, cũng là công thần của đạp bạch, ngươi đổ bệnh sao có thể xem là chuyện nhỏ được.”

“Chẳng lẽ đây là lệ thường ở đạp bạch, nếu Hạ Lang tướng bị thương thì tướng quân cũng tự mình mang thuốc cho hắn ta sao?”

“Thật ra là không. Chỉ là ta nghe Mạnh Vãn nói ngươi thích ta, nghĩ rằng nếu ta đem thuốc cho ngươi thì ngươi sẽ vui mừng hơn.”

“Ngươi thích ta” ba chữ này vừa nói ta, Hạ Tư Mộ lập tức phun một ngụm thuốc vào mặt Đoạn Tư.

Nước thuốc màu đen nương theo góc mặt sắc cạnh của Đoạn Tư nhỏ từng giọt xuống, tựa như một viên thuỷ ngọc nổi lên từ trong ao mực.

Hắn chớp chớp mắt, bật cười ha hả như một đứa trẻ vừa thực hiện thành công trò nghịch ngợm.

Đối mặt với sự vui sướng không thể giải thích được của Đoạn Tư, Hạ Tư Mộ không biết nói gì, đành phải móc khăn tay ra, một tay đỡ mặt hắn, một tay cầm khăn không ngừng chà lau, miệng nói xin lỗi không ngớt. Đoạn Tư cũng không từ chối, mặc cho nàng lau nước thuốc trên mặt hắn, đôi mắt sáng ngời mìm cười nhìn nàng.

Hạ Tư Mộ chuyển tay từ cằm Đoạn Tư lên xương gò má, hơi hơi dùng sức thăm dò xương cốt của hắn, thầm nghĩ đầu lâu của tiểu tướng quân này quả nhiên không tồi.

Đoạn Tư quan sát thấy ánh mắt nàng dời về phía sườn mặt của mình, hơi ngẩng đầu lên, từ tốn cười.

“Thì ra là thế, không phải cô nương thích ta, mà là thích đầu lâu của ta sao. Chẳng lẽ cô nương thích thu thập đầu lâu?”

Lời này có thể liên hệ với câu chuyện xưa về quỷ mà nàng vừa kể cho Trầm Anh.

Mặc dù nàng chỉ nói là chuyện xưa của quỷ, nhưng đúng là nàng thích thu thập đầu lâu, cất giữ đến hàng trăm chiếc.

Hạ Tư Mộ hơi mỉm cười, nói: “Chỉ là ta lưu lạc giang hồ nhiều năm nên có chút cổ quái thôi. Sao có thể so được với tướng quân ngài, mười bốn tuổi đã có thể chạy thoát khỏi tay bọn thổ phỉ tàn bạo, lặn lội ngàn dặm xa xôi về đến Nam Đô.”

Đáy mắt Đoạn Tư hơi loé lên, hắn cười nói: “Ngươi điều tra ta.”

“Cũng có thể nói là vậy, ngươi cũng có kém cạnh gì ta đâu.”

“Vậy, ngươi có kết luận gì rồi?”

“Thế ngươi thì có kết luận gì về ta rồi?”

Hạ Tư Mộ bóp mặt Đoạn Tư, nàng cởi bỏ lớp vỏ bọc nhút nhát và nhu mì, kéo mặt hắn sát lại, nhìn thẳng vào hai mắt hắn.

Ở khoảng cách hai trán gần như chạm nhau, nàng thấp giọng nói: “Chúng ta đều mang một vỏ bọc lên sân khấu – tốt xấu gì cũng đừng chọc thủng lớp vỏ này.”

Nàng hơi ngừng một lát rồi buông cánh tay đang bóp mặt hắn ra, kéo giãn khoảng cách với hắn.

Vừa mới tách ra chưa được hai thước, Đoạn Tư lại đột ngột nắm lấy bả vai Hạ Tư Mộ, kéo nàng lại gần một lần nữa, nói nhỏ bên tai nàng: “Có lẽ là có ngàn lớp vỏ, chọc thủng lớp này sẽ có lớp tiếp theo, Hạ cô nương.”

Hắn nói xong câu đó liền buông nàng ta, thiếu niên cười đến sảng khoái, như thể tất cả những câu dò kim trong bông ban nãy đều là giả.

“Đối với ta, cô nương là một người kỳ lạ bị mất năm giác quan, tuy ta không biết ý đồ của cô nương là gì nhưng vẫn nguyện ý tin tưởng. Nếu cô nương giúp ta, ta sẽ xem cô nương như thượng khách, hết lòng quan tâm, chỉ thế mà thôi.”

Hạ Tư Mộ khoanh tay, đánh giá Đoạn Tư trong chốc lát, nói: “Tiểu tướng quân, sao ngươi biết được người kỳ lạ như ta sẽ luôn giúp ngươi? Nói không chừng chớp mắt một cái ta đã quay sang giúp Đan Chi.”

“Ồ? Ta đã quan sát rồi, đầu lâu của bọn họ không đẹp, chắc là không thể lọt vào mắt ngươi giống như ta.”

Tiểu tướng quân này thật là nhanh mồm dẻo miệng.

“Ngươi chắc chắn đến vậy?” Hạ Tư Mộ hỏi.

“Ta cũng không chắc lắm.” Đoạn Tư quay đầu đi, cười đáp: “Chỉ là trời sinh thích đánh bạc, hơi nữa vận khí cũng không tồi, luôn có thể gặp hung hoá cát mà đánh thắng.”

“Ngươi cảm thấy ngươi có thể thắng sao?”

“Không dám đánh cuộc thì mãi mãi không thắng.”

Đoạn Tư cầm bát thuốc trên tay phải, thong dong đứng dậy, bàn tay trái chắp sau lưng cúi người hành lễ, nói sẽ đem cho nàng chén thuốc khác rồi xoay người rời đi.

Hạ Tư Mộ nhìn hắn nhẹ nhàng bước đi, lẩm bẩm: “Đúng thật là có ngàn lớp vỏ.”

Người ta nói quân tử như ngọc, nhưng khí chất của hắn lại trong suốt, sáng hơn cả ngọc, tựa như một viên thuỷ ngọc.

Có lẽ do đôi mắt ẩn chứa một tầng ánh sáng của hắn.

Nhưng thực tế hắn lại là vực thẳm ngàn trượng, sâu không thấy đáy.

Đôi mắt này đúng là biết gạt người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK