Sử Bưu và Đinh Tiến nhân lúc không ai ngờ tới nhanh chóng cắt đứt liên hệ giữa quân khởi nghĩa và quân Đan Chi theo sắp xếp của Đoạn Tư, đồng thời nhờ Tử Vi lan truyền tin tức Đường Đức Toàn đầu quân cho Đan Chi khắp nơi. Theo đó, bảy tám phần quân của Đường Đức Toàn đã quay sang đầu quân cho Đoạn Tư. Đường Đức Toàn chưa kịp bán đứng bọn họ đã bị cô lập, hốt hoảng chạy tới địa bàn Đan Chi cầu được che chở.
Giờ đây, hai phần ba lãnh thổ Cảnh châu đã rơi vào tay Đoạn Tư. Hắn gọi Quy Hạc quân và Túc Anh quân của Mạnh Vãn làm tiên phong tiếp tục tấn công những toà thành còn lại của Cảnh châu. Sử Bưu đã từng chiếm núi làm vua nên am hiểu nhất là mai phục và tấn công ở vùng núi, chiến thuật lại cực kỳ vô lại, chuyên lấy ít thắng nhiều, dương đông kích tây, toả sáng rực rỡ trên chiến trường. Kỵ binh mà Đan Chi tự hào nhất chính là trọng binh trang bị đầy đủ mũ giáp, không dễ thi triển ở vùng núi, vì thế bị Sử Bưu quần cho kiệt sức cả.
Mạnh Vãn dẫn theo Túc Anh quân thì trầm ổn hơn nhiều. Sử Bưu giỏi về công thành nhưng không giỏi phòng thủ, toà thành nằm trong tay hắn ta rất có thể sẽ đổi chủ tới lui. Vì thế bọn họ bèn phối hợp, Sử Bưu đột phá, Túc Anh quân chiếm đóng củng cố, chỉ trong vòng nửa tháng đã chiếm cả Cảnh châu.
Đúng lúc này, Đoạn Tư viết cho thủ lĩnh quân khởi nghĩa Tề châu Triệu Hưng một bức thư. Triệu Hưng đã nắm giữ Tề châu một thời gian, sứ thần đàm phán của Đại Lương cũng đã đến hết đợt này tới đợt khác. Tiền tướng quân của Uý châu đã quy thuận Đại Lương rồi mà Triệu Hưng vẫn còn lững lờ.
Kể ra thì Đại Lương phong thưởng cho Tiền Nghĩa Thành cực kỳ hậu hĩnh, Triệu Hưng cũng sẽ chẳng ít hơn. Hắn ta biết rõ như thế mà vẫn tỏ thái độ lấp lửng, đối với khởi nghĩa Cảnh châu cứ là sống chết mặc bây, sợ là muốn đục nước béo cò, tự mình xưng bá một phương.
Giọng điệu trong bức thư của Đoạn Tư rất khách sáo, nhưng nội dung lại là sự thật. Đường Đức Toàn đào tẩu về Đan Chi bị nghĩa sĩ người Hán chém đầu vứt xác ngoài đường cái, nếu Triệu Hưng theo Đan Chi phỏng chừng cũng sẽ có kết cục như vậy. Tiếp theo đây Đoạn Tư hắn muốn đánh U châu, cần Tề châu và Cảnh châu cùng bao vây đột phá, nếu Triệu Hưng không chịu quy thuận, vậy thì hắn đã đánh hạ Cảnh châu thế nào thì cũng sẽ đánh Tề châu thế ấy. Đến lúc đó Triệu Hưng sẽ không còn là công thần nữa, mà là nghịch tặc.
Bức thư này vừa gửi tới không bao lâu, Triệu Hưng đã phái sứ giả tới nói đồng ý dâng Tề châu, nhận phong thưởng của Đại Lương.
“Triệu Hưng này là kẻ xảo quyệt, hắn ta đồng ý quy thuận nhưng có lẽ bên trong vẫn còn nhiều khúc mắc, từ từ quan sát. Tiếp sau đây chúng ta muốn đánh U châu, Tề châu là hậu phương của quân đội, cần phải an ổn. Hạ Khánh Sinh nghiêm túc cẩn trọng, bảo hắn ta đến Tề châu gặp Triệu Hưng, chỉnh đốn binh mã của hắn ta trước, ta sẽ tới sau.” Đoạn Tư buông thư của Triệu Hưng xuống, căn dặn Trầm Anh.
Trầm Anh gật đầu.
“Tử Vi có người ở Tề châu không?”
“Lạc tỷ tỷ nói, Trương Khiển bên cạnh Triệu Hưng là người của Tử Vi, trước đây tỷ ấy từng để ý quan sát, người này có thể tin.”
“Được. Bảo Hạ Khánh Sinh đến Tề châu thì liên lạc với Trương Khiển, nếu Khánh Sinh cũng cho rằng Trương Khiển có thể dùng thì giao quân tinh nhuệ cũ của Triệu Hưng cho Trương Khiển. Còn Triệu Hưng về Nam Đô nhận phong tước, Từ Vi phải theo dõi sát sao.”
Trầm Anh đáp: “Vâng.”
Đoạn Tư thở phài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên thay đổi chủ đề: “Hàn đại ca của đệ hiện giờ sao rồi?”
Hơn nửa tháng nay, đây là lần đầu tiên Đoạn Tư nhắc tới Hàn Lệnh Thu. Hắn vừa về đã ném Hàn Lệnh Thu vào nhà giam, cũng chẳng hỏi han gì đến, bên ngoài thì lấy cớ Hàn Lệnh Thu xung đột với chủ soái nên bị phạt để thoái thác.
Bốn tháng trước Trầm Anh được Hàn Lệnh Thu chiếu cố rất nhiều, nay thấy Hàn Lệnh Thu trở về khác trước nhiều quá, u ám chẳng nói chẳng rằng, bầu không khí giữa Hàn Lệnh Thu và Đoạn Tư cũng kỳ lạ, trong lòng đã lấn cấn từ lâu, giờ phút này thấy Đoạn Tư nhắc tới Hàn Lệnh Thu thì không tránh khỏi kích động, thầm nghĩ rốt cuộc tam ca cũng hỏi rồi, bèn gấp gáp nói: “Vẫn như cũ… Cả ngày không nói lời nào, đệ nói chuyện cũng chẳng đáp lại câu nào. Tam ca, rốt cuộc Hàn đại ca bị sao vậy?”
Đoạn Tư thở dài, cười nói: “Đệ gọi hắn ta là đại ca, gọi ta tam ca, vai vế của ta tự nhiên bị đệ làm thấp xuống.”
Hắn đứng dậy vươn vai, nói: “Đi, chúng ta đi gặp hắn ta, nếu tự hắn ta không nghĩ thông được thì ta giúp hắn ta nghĩ kỹ vậy.”
Trầm Anh buồn bực đi theo Đoạn Tư tới nhà giam, Đoạn Tư chắp tay sau lưng đi đến trước chấn song, xoay người nhìn người tóc tai rối bù, vẻ mặt u ám trong góc. Qua nửa tháng, vết thương trên người Hàn Lệnh Thu gần như đã khép lại hết, nhưng vết thương trong lòng hiển nhiên vẫn chưa khỏi hẳn. Hắn ta và Hàn Lệnh Thu nghiêm túc, thành khẩn mà lại đơn giản trước kia như hai người khác nhau, phảng phất như có linh hồn của kẻ khác bị nhét vào thân thể này vậy.
Những thứ mà hắn từng trải qua cũng chẳng khác thế này là bao.
Thiếu niên Thiên Tri Hiểu hăng hái chiến đấu vì Thương Thần không thể chấp nhận tướng quân Đại Lương Hàn Lệnh Thu.
Hàn Lệnh Thu bảo vệ quốc gia cũng không thể chấp nhận thiếu niên Thiên Tri Hiểu tay nhuốm màu tươi lạm sát người vô tội.
Hắn ta có hai quá khứ hoàn toàn trái ngược, là kẻ thù của nhau. Hiện giờ những thứ mà hắn ta được dạy ở Thiên Tri Hiểu, tín ngưỡng mà hắn ta một lòng tin theo đã trở lại trong tâm trí hắn ta. Hắn ta đã từng buông lời thề son sắt dù quá khứ từng xảy ra chuyện gì hắn ta cũng vẫn chỉ lại Hàn Lệnh Thu của Đại Lương, hiện giờ xem ra cũng chỉ là mộng ảo đẹp đẽ hão huyễn.
Đoạn Tư mở khoá cửa, tiếng khoá cửa vang vọng trong căn phòng giam trống rỗng, hắn vừa mở cửa vừa gọi: “Hàn Lệnh Thu.”
Hàn Lệnh Thu bỗng quay sang nhìn hắn, ánh mắt hàm chứa cảnh giác và hận thù, hắn ta lạnh lùng nói: “Đừng gọi ta bằng cái tên này.”
“Sao nào, tên này cũng chẳng phải do ta đặt cho ngươi, bây giờ ngươi lại quay ra trách ta sao?” Đoạn Tư đi đến trước mặt Hàn Lệnh Thu, hắn cúi người nhìn Hàn Lệnh Thu, cười nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi từng bóp cổ ta. Trong hoàn cảnh đó, ngươi động thủ với ta như vậy, ta có thể coi đó là phản bội.”
Hàn Lệnh Thu đảo mắt rồi cười lạnh nói: “Phản bội? Đây chẳng phải là sở trường của ngươi sao?”
Đoạn Tư đứng dậy, hắn vuốt ve chìa khoá trong tay, rũ mắt nhìn Hàn Lệnh Thu một lát rồi nói: “Ngươi dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với chủ soái của mình, xem ra là hoàn toàn không muốn làm Hàn Lệnh Thu rồi. Ngươi đã quyết định về lại Đan Chi?”
Hàn Lệnh Thu cắn răng, không nói một lời.
“Lệnh Thu, có muốn đấu một trận minh thí với ta không?” Đoạn Tư nói như vậy, chẳng bất ngờ gì mà nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của Hàn Lệnh Thu, hắn bổ sung: “Minh thí chính là ngươi chết ta sống, nếu ngươi thắng, có thể giế.t chết ta.”
Sau giờ ngọ, trên đồng cỏ Vân châu, mặt hồ cạn lấp lánh ánh mặt trời chói chang, cỏ mọc cao đến tận mắt cá chân. Thời điểm này không có gió, vạn vật đều tĩnh lặng.
Đoạn Tư và Hàn Lệnh Thu đứng bên bờ hồ đối diện nhau dưới ánh mặt trời, hai người đều mặc đồ đen. Đoạn Tư đeo đai buộc trán hai màu đen bạc, hệt như lúc hắn hành tẩu ở Quỷ giới, thoạt nhìn không có dáng vẻ nào của thống soái một quân, chỉ giống như một thiếu niên vô ưu vô lự.
Hàn Lệnh Thu từ xa nhìn Đoạn Tư, như cách nhau chín năm trời, trông thấy đối thủ ưu tú khiến người ta phải ngước nhìn ở Thiên Tri Hiểu. Đoạn Tư đã cao lớn hơn lúc đó nhiều, khí cốt sắc sảo hơn xưa, trừ điểm này ra thì không khác với lúc hắn ở Thiên Tri Hiểu quá nhiều. Khi còn ở Thiên Tri Hiểu, Đoạn Tư cũng cứ híp mắt cười cả ngày như chẳng có bất cứ phiền não gì như thế.
Hàn Lệnh Thu hoảng hốt nghĩ phải chăng hắn ta từng hâm mộ Đoạn Tư? Hình như từng có, có lẽ là vì thiên phú của Đoạn Tư, sự thiên vị của sư phụ, hoặc là bởi sự vui vẻ của Đoạn Tư, hắn ta đã không còn nhớ rõ nữa. Lúc ấy bọn họ không có tên, không có bạn bè, Đoạn Tư với hắn ta mà nói cũng chỉ là một ký hiệu.
Trong suốt những năm dài đó, mọi thứ đều như là ký hiệu, cái gì là đúng, cái gì là sai, cái gì có giá trị, cái gì không có giá trị đều được đánh dấu ngay ngắn từng cái một. Đơn giản, chính xác, thống nhất, ăn sâu bén rễ.
Giờ phút này hắn ta vô cùng hoang mang, nửa tháng nay hắn ta thường xuyên cảm thấy hắn ta sắp điên rồi. Bất kể là làm Hàn Lệnh Thu hay đệ tử của Thiên Tri Hiểu với hắn ta mà nói đều như là phản bội. Hắn ta không tìm thấy chính mình, không biết mình thuộc về nơi nào.
Mà người khởi xướng mọi thứ, Đoạn Tư vẫn ung dung đứng trước mặt hắn ta. Hắn ta nhìn không thấu người này, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy.
Đoạn Tư dưới ánh nắng hơi mỉm cười, hắn dùng miếng vải đen che mắt lại, sau đó nói với hắn ta: “Hàn tướng quân, phải tập trung vào.”
Hàn Lệnh Thu vừa dùng vải đen bịt mắt vừa nghĩ Đoạn Tư dùng minh thí của Thiên Tri Hiểu để tỷ thí với hắn ta, đồng thời lại cứ kêu hắn ta là Hàn tướng quân, điều này quá mâu thuẫn. Có lẽ bại dưới tay Đoạn Tư một lần nữa ở đây, bị Đoạn Tư gi/ết chết là kết cục tốt nhất của hắn ta.
Sau khi bịt mắt cả thế giới chìm trong bóng tối, những giác quan khác đều trở nên nhạy bén. Hàn Lệnh Thu nghe thấy Trầm Anh hô bắt đầu, phía trước lập tức truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng mà nhanh chóng. Ngay lúc hắn ta còn do dự, kiếm phong đã lao đến, hắn ta lập tức lắc mình tránh né. Lúc này đây, hắn ta đã ý thức được Đoạn Tư đang nghiêm túc.
Hắn ta bị cuốn vào tiết tấu của Đoạn Tư, tốc độ của Đoạn Tư quá nhanh nên hắn ta chỉ có thể tránh né phòng thủ. Bao năm qua rất ít ai có thể bức hắn ta đến nước này. Trong tiếng đao kiếm va chạm, ký ức chôn sâu trong xương tuỷ dần dần sống lại, hắn ta như trở về cuộc ẩu đả với Đoạn Tư ngày ấy, những ký ức không ngừng ép buộc bản thân đột phá cực hạn, cả ngày sa vào chém giết loé lên trong thế giới tối tăm.
Bảy năm kia, dường như ngày nào hắn ta cũng giết người.
Hắn ta thấy vui sướng, con người trong mắt hắn ta không phải người mà là loài súc vật nào đó. Hắn ta hưởng thụ âm thanh đao kiếm đâm vào da thịt, hắn ta hưởng thụ tiếng van xin và khóc than, hắn ta hưởng thụ máu tươi bay tứ tung, văng thành chấm nhỏ. Hắn ta coi đó là vinh, là niềm vui thú.
Đó chính là ý nghĩa tồn tại trên đời này của hắn ta.
Đối với thiếu niên như hắn ta, giết chóc là việc tốt đẹp nhất trên đời.
Nhưng những ký ức sinh động đó làm Hàn Lệnh Thu cảm thấy sợ hãi.
Không chỉ có sợ hãi, hắn ta còn cảm thấy ghê tởm. Hắn ta hận không thể chém đứt tay chân mình, chặt đứt tay chân dính đầy máu tươi dơ bẩn ấy. Hắn ta muốn quay về quá khứ ấn kẻ hả hê vì giết chóc xuống đất, hắn ta muốn bịt miệng tên đó lại, đập nát đầu hắn ta.
Hắn ta muốn cầu cứu.
Ai sẽ cứu người này, ai sẽ cứu hắn ta.
Trước khi hắn ta giết người đầu tiên, nếu có ai đó tới ngăn hắn ta lại thì tốt rồi, dù cho thật sự chém lìa tay hắn ta cũng được, như vậy thì hắn ta sẽ cảm động rơi nước mắt.
Hắn ta tuyệt vọng muốn túm lấy ai đó tới cứu vớt nhân cách như ác quỷ của mình kia, nhưng đã quá muộn rồi.
Không chỉ như thế, trong đầu còn đang vang vọng tiếng cười nhạo hắn ta, nói với hắn ta thế giới vốn là như thế, không phải khi đó ngươi rất vui hay sao? Bây giờ ngươi tuyệt vọng cái gì? Ngươi chỉ cần chọn quay lại con đường trong quá khứ, vậy thì ngươi có thể thuận lợi bước tiếp.
Ngươi là chiến sĩ của Thương Thần vinh quang, người bị ngươi giết chỉ là hy sinh tất yếu thôi. Buông cánh tay đang bóp yết hầu của mình ra đi, không cần giãy giụa, trở lại quá khứ đi.
“Sao ngươi không giết ta?”
Giọng nói thình lình vang lên xuyên vào thế giới tăm tối của Hàn Lệnh Thu. Hắn ta ngẩn người, ý thức được vừa rồi trong lúc điên cuồng và tuyệt vọng tột cùng, hắn ta đã theo bản năng liều mạng tấn công Đoạn Tư.
Sau đó hình như hắn ta thắng rồi, sao hắn ta lại thắng được?
Hàn Lệnh Thu tháo miếng vải đen bịt mắt xuống, Đoạn Tư ngồi dưới đất ôm bụng, máu tươi chảy ra qua kẽ tay, mà kiếm của Hàn Lệnh Thu lại đang chĩa vào yết hầu Đoạn Tư. Đoạn Tư phun ra một ngụm máu, lau miệng rồi thản nhiên nói: “Ngươi không chỉ không thụt lùi mà còn tiến bộ không ít đấy. Lệnh Thu, sao ngươi không giết ta?”
Hàn Lệnh Thu trong bóng đêm mất đi khái niệm thời gian, rõ ràng chỉ thấy mới có giây lát thôi mà giờ đây mặt trời đã ngả về phía Tây, trời đất đỏ bừng loá mắt. Hồ nước bên cạnh họ phản chiếu nắng chiều và hoàng hôn đỏ thẫm như một hồ dung nham đang sôi trào.
Đoạn Tư ngẩng đầu thản nhiên nhìn Hàn Lệnh Thu. Hàn Lệnh Thu nhận thấy trong ánh mắt kia có một vẻ thương xót.
Hắn ta bỗng nhiên nhớ trận minh thí trên lôi đài vào hoàng hôn chín năm trước, trước khi trận đấu bắt đầu Đoạn Tư đã nhìn hắn ta bằng ánh mắt này.
Hắn ta nhớ mang máng, sau đó trong mơ hồ hỗn loạn, có người đã cõng hắn ta loạng choạng đi trên con đường dài. Người kia nói hắn ta hãy đi về phương Nam, đến Đại Lương, đừng quay lại.
Hàn Lệnh Thu không thể chịu đựng được, hắn ta gầm nhẹ một tiếng, vứt kiếm xuống, xách vạt áo Đoạn Tư lên. Đôi mắt chằng chịt tơ máu, hắn ta nghiến răng nghiến lợi chất vấn Đoạn Tư: “Vì sao…Vì sao ngươi lại cứu ta? Ngươi đừng nói với ta do lòng trắc ẩn chó má gì đó, trẻ ba tuổi chúng ta cũng đã từng giết rồi! Ngươi và ta chẳng có quan hệ gì, vì sao không giết ta?”
Đoạn Tư không tránh không né mà nhìn hắn ta, sau đó nở nụ cười. Vừa cười một cái máu đã trào ra từ khoé miệng, rơi xuống bàn tay đang nắm vạt áo hắn.
“Người duy nhất sống sót sẽ trở thành Thập Thất, ta không muốn làm Thập Thất nên không thể để ngươi chết. Ta không phải vì cứu ngươi, mà là cứu chính mình.”
Hàn Lệnh Thu ngẩn ra.
“Đương nhiên, như ngươi đã nói, trẻ ba tuổi chúng ta cũng từng giết rồi. Cuối cùng ta cứu ngươi thì có thể thay đổi được gì? Không thay đổi được gì cả, đó chỉ là suy nghĩ ấu trĩ, lý do an ủi bản thân thôi. Nhưng mà Lệnh Thu à, ta đã dựa vào suy nghĩ ấu trĩ đó mà sống sót.”
“Ngươi nói ta giỏi phản bội, nhưng trong suy nghĩ của ta, ta chưa từng phản bội. Những suy nghĩ và giằng xé bây giờ của ngươi, ta đã từng trải qua từ lâu rồi, kể từ đó ta chỉ trung thành với chính mình. Nhưng ngươi khác ta, ta vì sự ích kỷ của bản thân mà không quan tâm đến mong muốn của ngươi, tự tiện lựa chọn thay ngươi.”
Đoạn Tư nắm lấy bàn tay đang nắm vạt áo hắn của Hàn Lệnh Thu, thản nhiên mà nhẹ nhàng cười: “Lệnh Thu, xin lỗi ngươi vì ta đã tự cho mình là đúng, còn cả vết sẹo trên mặt ngươi nữa, thực xin lỗi.”
Hàn Lệnh Thu dần buông tay ra, hắn ta cụp mắt im lặng một lát, mấp máy môi như cảm thấy hoang đường, nói: “Ngươi đã cứu ta lại còn phải xin lỗi ta. Ta không đến mức không biết tốt xấu như vậy.”
Hắn ta ngước mắt nhìn Đoạn Tư, trong đôi mắt phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ thẫm, sự điên cuồng hoá thành vết sẹo sâu, hắn ta nói: “Đoạn soái.”