Màn đêm buông xuống, hôn lễ thảm hoạ gây chấn động Nam Đô cuối cùng cũng lắng xuống. Các vị khách đã rời khỏi Đoạn phủ, thống lĩnh cấm quân đặc biệt điều một đội cấm quân canh gác quanh Đoạn phủ, hơn nữa còn tìm kiếm bốn phía Nam Đô.
Đoạn Tư biết bọn họ đang tìm kiếm vị “tân nương” không trở về của hắn.
Như vậy rất tốt.
Trên đường vẫn còn treo từng hàng đèn lồng giấy đỏ rực, cảnh tượng giăng đèn kết hoa của Đoạn Phủ vẫn đang diễn ra vui vẻ nô nức, thật hoang đường và phi lý, cứ như một tên hề được hoá trang xấu xí nhưng vẫn tự thấy hài lòng. Đoạn Tư mặc hôn phục bước vào Hạo Nguyệt Cư của mình. Hạo Nguyệt Cư dán đầy chữ hỉ, trong viện bày mấy rương của hồi môn do Vương gia đưa tới, chiếc rương đã bị mở ra.
Một cô nương đội chiếc mũ có rèm châu rũ xuống, đang vui mừng bắt chân ngồi bên cạnh chiếc rương trong sắc đỏ hân hoan. Vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời phía sau nàng, ánh trăng và ánh sáng ngọn đèn dầu cùng nhau giao hoà chiếu lên người nàng, tựa như ma quỷ mê hoặc lòng người trong lời bài hát.
Nàng đúng thật là dụ hoặc, cũng thật sự quỷ mị.
Hạ Tư Mộ và Đoạn Tư nhìn nhau, nàng cười rộ lên nói: “Của hồi môn của tôn phu nhân thật là phong phú, nếu phải trả về nhà nàng ấy thì thật đáng tiếc.”
“Ta không trả.”
“Ngươi không trả?”
“Ta đã thề lấy nàng ấy làm vợ. Về công, của hồi môn này đương nhiên có thể nhận. Về tư, sau này Tố Nghệ sống ở bên ngoài, của hồi môn này ta muốn cho nàng ấy.”
Đoạn Tư nói rất thẳng thắn.
Hạ Tư Mộ nhảy khỏi mép rương, khoanh tay đi đến trước mặt Đoạn Tư, váy đỏ lay động quét qua mặt đất. Tam trọng y màu đỏ rỉ sét của nàng cùng với bộ hôn phục mà Đoạn Tư mặc trên người, đứng trong toà viện giăng đèn kết hoa dán đầy chữ hỉ hệt như một đôi phu thê thực sự.
Hạ Tư Mộ nhìn vào mắt Đoạn Tư, Đoạn Tư cũng cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh ánh lên tia sáng. Nàng nghĩ, nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn, về việc hắn và Hoà Gia Phong Di hợp tác, trò khôi hài mà hắn vừa lên kế hoạch, ý nghĩa của việc hắn mời nàng đến đây. Dường như kể từ ngày nàng quen biết hắn, nàng đã có rất nhiều khúc mắc về hắn.
Nàng cũng có nhiều khúc mắc với những người khác như thế sao?
Hình như không có.
Hạ Tư Mộ đối diện với Đoạn Tư một lát rồi đột nhiên cười khẽ, lắc đầu: “Đoạn tiểu hồ ly, nếu hôm nay ta không tới tìm ngươi thì làm sao đây? Lần này ngươi thua thì lần sau còn có thể lấy cái gì để cá cược?”
Thật ra những vấn đề đó đã không cần phải hỏi lại nữa, nàng đã biết đáp án rồi.
Ở Ngọc Chu thành nàng vẽ ra cho hắn một tương lai tốt đẹp khi rời xa nàng, giống như đặt một chiếc đèn lưu ly đẹp đẽ vào tay hắn, nói hắn cầm chiếc đèn ấy soi sáng con đường và đi đến một cuộc sống mà mỗi người đều mong muốn, đó là hạnh phúc mà hắn nên có.
Sau đó hắn dứt khoát lưu loát ném chiếc đèn đi, khiến nó vỡ thành mảnh vụn, lại cười hì hì nhìn nàng như đang nói, sau đó thì sao?
Ngươi còn có lý do gì nữa? Ngươi có cái gì, ta huỷ cái đó cho ngươi xem.
Ngươi bỏ được sao?
Giống như lời mà hắn nói vào cái ngày nàng và hắn lập khế ước, hắn cá là nàng sẽ luyến tiếc.
Đoạn Tư cũng cười rộ lên, hắn nói: “Thua thì thua thôi, lần sau cược gì thì lần sau tính. Nhưng quan trọng là ngươi đã tới tìm ta.”
Thoạt nhìn hắn trông tự nhiên, nhẹ nhàng điềm tĩnh, thế nhưng bàn tay dưới ống tay áo lại vì căng thẳng mà bất giác run lên.
“Ta tới tìm ngươi là để đưa quà tân hôn. Ta chưa từng tham gia hôn lễ nên không biết tặng gì cho phải, thật sự đã phiền muộn rất lâu. Nghĩ tới nghĩ lui đành đơn giản trực tiếp tới hỏi ngươi, ngươi muốn cái gì, thứ gì có thể khiến ngươi vui vẻ?”
Hạ Tư Mộ nói một cách điềm tĩnh, có vẻ vẫn thành thục như mọi khi. Ở trong mắt Đoạn Tư, nàng ở trong trắng đen sáng tối tựa như một viên bích tỷ đen, đẹp đẽ mà tĩnh mịch, không có nhiệt độ.
Đoạn Tư mím môi, hắn vươn tay đặt ngón trỏ lên vạt áo nàng, nhịp tim nàng truyền đến từ đầu ngón tay hắn, đó là nhịp tim mà nàng có được từ việc mượn sắc cảm của hắn.
“Ta muốn nàng.”
Hạ Tư Mộ lẳng lặng nhìn hắn.
Dừng một chút, Đoạn Tư thấp giọng cười như đang nói đùa: “Không biết liệu ta có thể có vinh hạnh được trở thành nấm mồ thứ 23 trên núi Hư Sinh của nàng không?”
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng giọng nói lại vì căng thẳng mà trở nên khô khốc.
Hạ Tư Mộ nắm lấy ngón tay đặt trên vạt áo của nàng, hỏi: “Ngươi cam tâm sao?”
Vấn đề này nàng đã từng hỏi hắn lúc ở trên núi Hư Sinh, khi đó hắn không trả lời.
Lúc này đây ánh mắt Đoạn Tư trong veo thấy tận đáy, trong sắc màu khiến người ta loá mắt, hắn mỉm cười thản nhiên mà lại bất đắc dĩ: “Ta không cam lòng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không cam lòng.”
“Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tuy rằng không cam lòng, nhưng ta nguyện ý.”
Hạ Tư Mộ rũ mắt xuống sau đó lại nâng lên, nắm lấy bàn tay khẽ run của hắn, mười ngón tay đan vào nhau. Sau một khoảng lặng tưởng chừng như bãi bể nương dâu, nàng mở miệng nói.
“Được, ta đồng ý.”
Đoạn Tư giật mình.
Hạ Tư Mộ cười rộ lên, nàng tới gần hắn, nhón chân lên ịn một nụ hôn lên sườn mặt hắn, lặp lại: “Ta đồng ý.”
“Ta nói ta đồng ý, chàng còn căng thẳng như vậy là gì? Ngón tay cứng đờ cả rồi, thả lỏng ra rồi hít một hơi thật sâu. Không hổ là Đoạn tiểu hồ ly, vậy mà lại dám muốn Quỷ Vương làm quà, ta…”
Nàng còn chưa nói xong thì đã bị kéo mạnh qua, Đoạn Tư nắm tay nàng kéo nàng vào trong lồng ngực, đỡ gáy nàng lên cúi đầu lên môi nàng. Đó là nụ hôn gấp gáp khó dằn nổi, tựa như nắng hạn gặp mưa rào, trút toàn bộ nôn nóng, bất an, vui sướng, sợ hãi, tình yêu vào đó. Hắn nhắm mắt lại ôm chặt lấy nàng, cuốn lấy nàng thật sâu, gắn bó như môi với răng, như có thể mượn nụ hôn này để trao đổi cốt nhục, hoà làm một thể.
Hắn đã cá cược quá lâu rồi, thua hết lần này đến lần khác, hai tay trống trơn, hai mắt đỏ ngầu vẫn muốn giả vờ thành thục, giở vờ như có thể ngóc đầu dậy bất cứ lúc nào. Nhưng thật ra hắn đã không còn đường sống từ lâu rồi.
Hắn cũng không cho bản thân giữ lại con đường sống làm gì, lần nào cũng là toàn lực ứng phó.
Hạ Tư Mộ rút cổ tay khỏi tay hắn, điều này làm hắn cho rằng mình sắp bị đẩy ra, vậy nên bất an mở mắt.
Trong tầm mắt xuất hiện đôi mắt Hạ Tư Mộ, mắt phượng xinh đẹp mang theo ý cười ánh lên vẻ lo sợ và nghi hoặc của hắn. Cánh tay mảnh khảnh tái nhợt của nàng nâng lên sau đó gác lên vai hắn, vòng lấy cổ hắn ôm chặt.
Nàng nhón chân gia tăng nụ hôn này, dán chặt thân thể vào hắn, dâng lên môi lưỡi, nhắm hai mắt lại.
Không cần bất an, không cần ưu sầu.
Quỷ Vương đồng ý cho ngươi chính là cho ngươi, ngươi không lui một bước, nàng cũng một bước không lui.
Ngươi ôm chặt nàng, nàng sẽ hôn ngươi.
Ngươi yêu nàng cả đời thì cả đời này của ngươi, trong mắt nàng cũng chỉ có một mình ngươi.
Lồng ngực Đoạn Tư phập phồng kịch liệt, hắn hôn một đường từ môi nàng lên trên, hôn mắt nàng lại đến hôn trán.
Hạ Tư Mộ ôm cổ hắn, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói: “Cứ nhón chân mãi có hơi mệt.”
Đoạn Tư thấp giọng cười, nói như đang đùa: “Muốn vào phòng sao? Đây chính là… Đêm động phòng hoa chúc của ta.”
Hạ Tư Mộ tỉ mỉ nhìn khuôn mặt hắn, nàng nâng tay cầm sợi dây buộc tóc màu đỏ của hắn rồi lại buông ra, vu.ốt ve hoa văn tứ hợp như ý trên vạt áo hôn phục của hắn, sau đó giương mắt nhìn về phía hắn, nói: “Được nha.”
Đoạn Tư ngẩn người, hắn cẩn thận xác định ý trong lời nói của nàng, hắn thở gấp thấp giọng nói: “Nàng nói…”
Hạ Tư Mộ mút môi hắn, đáp án không cần nói cũng biết.
Đoạn Tư ngừng thở, hắn bế ngang Hạ Tư Mộ lên, nàng mỉm cười vòng lấy cổ hắn, dựa vào lồng ngực hắn. Hắn đi vào phòng, dùng một chân đá tung cửa phòng, sau đó xoay người khép cửa phòng lại, đè nàng vào cửa mà hôn, giữa nhưng nụ hôn hắn nói: “Tư Mộ, ta còn một lá bùa nữa…”
“… Phong Di thật đúng là… hào phóng.”
“Đổi xúc cảm với ta đi, Tư Mộ.”
Hạ Tư Mộ mở to hai mắt. Nàng thấy Đoạn Tư lấy một tấm giấy vàng có vẽ phù văn từ trong ngực ra, trong căn phòng rợp sắc đỏ, hắn cười, diễm lệ đến mức khiến cho người ta mê đắm. Hắn nói: “Sau này ta vẫn còn rất nhiều cơ hội, rất nhiều rất nhiều cơ hội, nhưng lần này ta muốn nàng cảm nhận được ta.”
Hy vọng nàng nhớ rõ ta.
Hạ Tư Mộ nhìn tấm phù chú trong tay hắn, nghiêng đầu cười đáp: “Được, theo ý chàng.”
Tấm bùa ấy tức khắc hoá thành tro bụi trong tay Đoạn Tư.
Trong khoảnh khắc ấy Hạ Tư Mộ cảm nhận được thân thể đang dán chặt vào người nàng vô cùng nóng bỏng, hôn phục làm bằng tơ mềm mại trơn bóng, làn da láng mịn mềm mướt của hắn. Hắn nhìn nàng chăm chú, đột nhiên kéo lấy tay nàng, hôn lên đầu ngón tay của nàng.
Hắn hôn lên từng ngón tay, từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay, từ ngón cái đến ngón út. Cuối cùng hắn cười khẽ ngậm lấy ngón giữa khơi dậy ngọn lửa trong nàng.
Hạ Tư Mộ bắt đầu run khẽ, cảm giác ướt át xa lạ này khiến nàng đột nhiên mất đi chừng mực, phảng phất như cơ thể chẳng còn là của mình nữa, thứ đang sục sôi trong cơ thể không phải máu, có chăng ấy là dung nham.
Đoạn Tư bế nàng đặt lên tấm chăn cưới thêu uyên ương, lần nữa hôn nàng thật sâu, cảm giác đó khác hẳn với lúc nãy, đó là sự quấn quýt triền miền dính chặt khít khao, nồng nhiệt và dây dưa, đó là sự nóng rực từ cơ thể của một người khác truyền sang thân thể nàng, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt nàng, thiêu cháy đến ngón tay của nàng cũng chẳng có lối thoát.
Ngón tay của Hạ Tư Mộ bấu chặt tấm lưng Đoạn Tư, nàng hốt hoảng hỏi: “Đây là… gì?”
Đoạn Tư ấn trán nàng, nói: “Đây là dụ.c vọng, Tư Mộ, điện hạ của ta.”
D.c vọng của nàng.
“Nàng muốn ta.” Hắn thấp giọng nói, hơi thở phả vào mặt nàng, trêu chọc nàng một cách mị hoặc. Hắn vừa hôn nàng vừa nói: “Giống như ta muốn nàng vậy.”
Hạ Tư Mộ mở to mắt, nàng thấy trong mắt chàng thiếu niên của nàng có màu đỏ, cả người hắn cũng đỏ bừng như thiêu như đốt, ánh mắt mê ly mà kiều diễm. Trông hắn không còn tỉnh táo lắm, đôi mắt rã rời hệt như khi hắn được tắm máu, nhưng lại phản ánh rõ ràng hình bóng nàng.
Hắn thấy nàng mở to mắt bèn kéo tay nàng đến hôn lên lòng bàn tay nàng.
“Giống như mơ vậy… Tư Mộ…” Hắn nhẹ giọng nói: “Ta chưa từng có giấc mơ nào đẹp như thế này.”
Đôi mắt Hạ Tư Mộ run lên, nàng ngẩng đầu hôn hắn, hôn hắn thật sâu, thở dài nói: “Cả đời này chàng còn có thể gặp giấc mơ đẹp như vậy mấy trăm lần nữa.”
Tim hắn đập nhanh quá, cực kỳ dồn dập và kịch liệt, hoàn toàn khác với nhịp tim mà nàng cảm nhận được lần đầu tiên.
Giờ khắc này trái tim này là của nàng, vì nàng mà đập.
Nàng ôm chiếc đầu lâu mà nàng yêu thích nhất trên đời, hôn lên đôi mắt nàng thích nhất, hôn vành tai hắn, nói: “Đoạn Tư, ta nói thật, ta không đi, chàng nhẹ một chút.”
Thiếu niên gắt gao ôm lấy nàng, tham lam hít lấy mùi hương của nàng, ngón tay trắng nõn siết chặt mái tóc đen tán loạn của nàng.
“Tư Mộ…” Đoạn Tư thấp giọng gọi.
Vì Tư Mộ dâng trái tim này
Tuỳ nàng định đoạt, không hối tiếc.
Lúc Đoạn Tư tỉnh lại, gió đêm thổi màn lụa tung bay, ánh trăng yên tĩnh. Vô số cảnh tượng hoang đường lúc trước lướt qua trước mắt, bỗng chốc cơ thể hắn căng chặt hoài nghi đó là mộng cảnh, lúc nhìn thấy cô nương đang nằm trong ngực mình thì mới thả lỏng lại.
Nàng vẫn giống như khi trước, ngủ say phải tìm thứ gì đó ôm. Giờ khắc này nàng đang ôm chặt eo hắn, vùi mặt vào lòng hắn, để lộ cần cổ mảnh khảnh và dấu hôn trên đó.
Đoạn Tư ôm vai nàng, nhẹ nhàng vu.ốt ve cổ nàng một chút, nàng rụt vai vùi đầu sâu hơn.
Hắn quả thực là nóng nảy, lại không có xúc giác nên xuống tay không biết nặng nhẹ, khiến nàng đau. Nhưng lòng hắn vẫn muốn đau một chút mới tốt, càng khắc sâu vào trí nhớ càng tốt, như vậy nàng sẽ không dễ dàng quên hắn.
Đoạn Tư vén lọn tóc dài che trên gò má nàng, phát hiện trên mặt nàng hình như có dấu vết sẫm màu giống như máu. Hắn hoảng sợ trong lòng, duỗi tay nhẹ nhàng lau đi, lại không thấy miệng vết thương nào cả. Sau khi cẩn thận nhớ lại, hắn mới nhớ ra, là nàng cắn hắn, đó là máu của hắn.
Dường như là bị hắn khi dễ quá nặng, cũng có lẽ là ham muốn quá mãnh liệt, thế nên vừa rồi nàng đã cắn lên vai hắn một miếng, cắn mạnh đến nỗi chảy máu.
Chảy máu ngược lại khiến nàng hưng phấn hơn, lực đạo không nhẹ đi chút nào.
Đoạn Tư mỉm cười khẽ thở dài một tiếng, xoa tóc nàng, xoa mái tóc dài mềm mại kia rối tung lên.
Quỷ sinh ra từ dụ.c vọng, mãi mãi chịu nỗi khổ đói khát, ăn người để hoá giải.
Hạ Tư Mộ cũng là quỷ, nàng sinh ra đã là quỷ, nhưng lại không biết rốt cuộc dụ.c vọng của mình là gì. Khương Ngải nói có đôi khi cảm thấy Hạ Tư Mộ hâm mộ bọn họ, bởi vì mỗi một ác quỷ như họ sống trên đời đều có mục đích rõ ràng, biết mình vì sao mà sống, vì sao mà chết.
Tuy rằng phần lớn những chấp mê đó không phải thứ gì tốt đẹp, nhưng ít nhất họ vẫn biết.
Hạ Tư Mộ không biết, con đường của nàng phủ đầy sương mù.
Đoạn Tư hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng. Nếu nàng đói khát bởi vì chưa bao giờ được sống trên đời, nếu dụ.c vọng của nàng là cảm nhận thế giới này, vậy thì hắn sẽ nỗ lực giúp nàng đạt được điều đó.
“Thích cắn thì cắn đi, nàng muốn ngũ cảm của ta, ta sẽ cho nàng.”
Nguyện lấy máu thịt của ta nuôi nàng, cứu nàng khỏi đói khổ, an ủi nàng trong giá lạnh.
______