• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ys

Sau khi Trầm Anh khóc lóc chạy ra khỏi cửa sân, bóng dáng Đoạn Tư liền xuất hiện bên cạnh cửa, hắn nhìn bóng lưng Trầm Anh, rồi lại quay đầu nhìn Hạ Tư Mộ.

Nữ nhân cao gầy mỹ lệ quay đầu lại dưới ánh hoàng hôn, bình thản cười, tựa như không một tiếng động mà tuyên bố rằng Đoạn Tư đã thất bại còn mình thì biết nhìn xa.

Dường như Đoạn Tư không hề cảm thấy mình thất bại, hắn đi đến trước mặt nàng, cười nói: “Trầm Anh chỉ là không thể chấp nhận ngay được thôi, cho nó chút thời gian.”

“Chấp nhận? Chấp nhận cái gì, nó không cần phải chấp nhận.” Hạ Tư Mộ xua tay, nàng duỗi người, đi qua người hắn.

“Người sợ quỷ như cừu sợ sói, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, phản ứng của Trầm Anh hết sức bình thường, tốt nhất cả đời này nó thấy quỷ cứ đi đường vòng. Kẻ không sợ gì như ngươi chính là dị nhân. Người ma cùng căm hận mới là vị trí mà Quỷ Vương nên ở.”

Hạ Tư Mộ nhẹ buông một câu rồi biến mất ở cửa.

Nàng có vẻ không buồn bã chút nào vì sự sợ hãi và bài xích của Trầm Anh, cứ như thể nhìn nhiều mãi đã thành quen. Có lẽ giống như nàng nói, hầu hết những chuyện trên đời này đối với nàng chỉ có ba chữ “không quan trọng”.

Chẳng qua là rảnh rỗi không có việc gì, gặp dịp thì chơi.

Sau khi thánh chỉ hạ, Tần soái nhanh chóng triệu tập các tướng quân để lập lại kế hoạch tác chiến, có Trịnh Án ở đây giám sát, Đoạn Tư và Đạp Bạch của hắn rốt cuộc cũng không bị bài trừ nữa.

Trong khoảng thời gian này, quân đội Đại Lương điều động lương thảo vũ khí, Đoạn Tư dẫn theo Hạ Khánh Sinh, Hàn Lệnh Thu và một đội nhân mã, đi theo tướng quân Túc Anh quân về phía Bắc Sóc Châu thăm dò địa hình, vì Phủ thành Sóc Châu có vị trí địa lý thuận lợi nên đóng vai trò hậu phương vững trãi cho bờ Bắc.

Hạ Tư Mộ tạm thời không có pháp lực hiển nhiên là ở lại Phủ thành Sóc Châu, cầm túi tiền của Đoạn Tư tiêu dao khắp chốn, thế cho nên hàng lớn quán nhỏ ở Phủ thành đều biết có một vị khách nhân kỳ quái vung tiền như rác, đập phá đồ đạc khắp nơi.

Trầm Anh không khóc nữa, nhưng vẫn thường xuyên đi thăm “Tiểu tiểu thư tỷ” ngủ say của nó, mỗi lần nhìn thấy Hạ Tư Mộ đều có chút sợ hãi. Hạ Tư Mộ luôn cười cho qua, không lạnh nhạt cũng không gần gũi nó.

Sau khi Đoạn Tư rời khỏi Phủ thành mấy ngày, một đám khách không mời mà tới tìm đến Phủ thành Sóc Châu.

Ngày ấp Hạ Tư Mộ bóp nát một đống bánh điểm tâm đào xốp giòn, cầm vụn bánh đào xốp thong thả ung dung trở lại ở nhờ Lâm gia thì thấy trong Lâm gia ồn ào náo nhiệt, dường như còn có tiếng người khóc. Hạ Tư Mộ nghi hoặc đưa túi giấy cho quản gia Lâm phủ, dặn dò ông ta có thể đưa vụn bánh này cho chó ăn, tiện thể hỏi: “Trong phủ có chuyện gì thế, sao lại ồn ào như vậy?”

Quản gia thở dài một tiếng, nói: “Chiêm hầu của Đạp Bạch quân, Hạ tiểu thư không phải là mắc bệnh lạ, ngủ mãi không dậy nổi sao.”

Hạ Tư Mộ tỏ vẻ hèn gì: “Chẳng lẽ nàng tỉnh lại?”

“Không phải, người nhà nàng tìm tới.”

“Ồ, ta bảo mà…”

Hạ Tư Mộ dừng một chút mới ý thức được những gì quản gia nói, quay đầu hỏi: “Người nhà Hạ Tiểu Tiểu tìm tới?”

Khi nhập vào người nếu mà gặp phải người quen thì chính là việc phiền phức nhất, mức độ phiền phức còn hơn cả ngã bệnh. Cho nên bình thường Hạ Tiểu Tiểu đều sẽ đi đến một nơi xa xôi để hoạt động, gần như trước giờ đều chưa gặp phải tình huống xa quê gặp cố nhân.

Lần nghỉ ngơi này đúng là chuyện hiếm lạ gì cũng gặp cả.

Hạ Tư Mộ xoa xoa huyệt thái dương, đi đến nơi có âm thanh kêu khóc, sau khi xuyên qua hành lang dài và cửa đá, trông thấy một phụ nhân được người đỡ đang gạt nước mắt, Tống giáo uý của Thành Tiệp quân đứng bên cạnh trấn an bà ta. Bên sân có tốp năm tốp ba người hầu tụ tập lại, Hạ Tư Mộ đứng cùng những người hầu đang vây xem đó, nhỏ giọng hỏi: “Những người này là ai vậy?”

Gia phó nhận ra nàng là bạn tốt của Đoạn tướng quân, nói với Hạ Tư Mộ: “Người mặc quần áo màu nâu thẫm, đầu điểm tóc bạc kia là mẫu thân của Hạ cô nương, người bên cạnh đỡ bà ấy là đại ca của Hạ cô nương. Nghe nói sau khi Hạ cô nương mất tích, bọn họ một đường từ Việt Châu tìm tới đây, lúc phát tranh vẽ tìm người ở Lương Châu có người nói người trên bức tranh và Hạ Tiểu Tiểu rất giống nhau, nên bọn họ tìm tới. Vừa rồi bọn họ xác nhận Hạ cô nương chính là người thân mất tích của mình, vết bớt trên người cũng nói trúng, chỉ là bây giờ Hạ cô nương ngủ mãi không tỉnh, mẫu thân nàng rất thương tâm.”

Hạ Tư Mộ đảo mắt qua mọi người trong sân, dựa vào tường xem kịch như chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

Hình ảnh này thật sự cảm động vô cùng, không có chút nào giống với cô nương mấy tháng trước bị mẫu thân và ca ca bán đi làm vợ kế của một lão già mà tìm đến cái chết. Xem tình hình này, có vẻ là người thân của nàng thu tiền rồi mới phát hiện người biến mất nên vội vã chạy đi tìm?

Chỉ thấy phụ nhân kia khóc ròng nói: “Nó vốn không phải Hạ Tiểu Tiểu! Nó tên Kiều Yến, là con gái nhỏ của ta, hơn ba tháng trước không hiểu sao lại mất tích. Nó là cô nương ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất, sao lại một mình bôn ba mấy trăm dặm đến Sóc Châu được.”

Người này thật sự nên ngẫm lại xem đã ép con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình thế nào để nó phải đi giao dịch với quỷ, cho mượn thân thể nửa năm để đổi lấy sự tự do.

Ca ca của nàng ở bên cạnh phụ nhân nói: “Yến Nhi cũng chưa từng biết làm ảo thuật, càng không có bản lĩnh tiên tri gì. Xem ra đại sư nói rất đúng, muội muội đã bị tà linh cướp thân thể!”

Hạ Tư Mộ nhướn mày, chuyển qua nhìn lão già tóc trắng ăn mặc như tu sĩ bên cạnh Tống giáo uý. Tống giáo uý hành lễ với ông lão, nói: “Đạo trưởng, theo như lời ngài nói trước đó thì trong Phủ thành có tà linh quấy phá, chính là chỉ Hạ tiểu thư… À không, Kiều tiểu thư sao.”

Lão đạo sĩ vuốt chòm râu, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi ta đứng xa quan sát, thấy bầu trời Lâm phủ sát khí ngưng tụ, vào phủ thì tà khí càng thêm dày đặc. Vừa rồi ta đã xem qua bệnh trạng của Kiều cô nương, không đau không ốm lại cứ ngủ mãi không tỉnh, rõ ràng là bị tà ma gây ra.”

Hạ Tư Mộ đánh giá lão già áo xám tiên phong đạo cốt này trong chốc lát, nhẹ nhàng cười.

Thú vị.

Cái tuồng này từ đâu ra đây?

Nghe lão đạo sĩ nói như vậy, Tống giáo uý lập tức nhờ đạo sĩ nghĩ cách loại bỏ tà linh, khôi phục sự bình an cho Sóc Châu. Lão đạo sĩ móc một lá bùa từ trong lồng ngực ra, lẩm bẩm đọc một đoạn khẩu quyết, lá bùa tức khắc toả ra ánh sáng đỏ rực.

Lão đạo sĩ vung tay lên nói: “Tìm quỷ đi!”

Lá bùa kia lập tức rung lên, như một mũi tên rời khỏi dây cung lao xuyên qua đám người, sau đó bị hai ngón tay kẹp lấy giữa không trung.

Hạ Tư Mộ hờ hững thả tay xuống, lắc lắc lá bùa trong tay: “Đạo trưởng đây là muốn làm gì?”

Lão đạo sĩ trợn hai mắt, chỉ vào nàng nói: “Là nàng! Nàng chính là con quỷ nhập vào người Kiều cô nương trước đó! Nàng chính là yêu ma tác quái ở Phủ thành Sóc Châu!”

Toàn bộ nam nữ già trẻ trong đình viện lặng ngắt như tờ nhìn về phía Hạ Tư Mộ.

Hạ Tư Mộ vứt lá bùa trong tay đi, chớm mắt một cái trước ánh mắt trầm mặc của bao người, sau đó ngước mắt mỉm cười nói: “Sao nào, Thành Tiệp quân tìm không ra sai lầm của Đoạn tướng quân nên muốn đổi biện pháp, hắt bát nước bẩn lên người bên cạnh hắn sao?”

Người trong đình viện chợt hiểu ra, nhìn về phía Tống giáo uý, Tống giáo uý vô duyên vô cớ bị trả lại gáo nước bẩn, mặt đỏ lên, cả giận nói: “Ngươi đừng nói hươu nói vượn! Ta và đạo trưởng chỉ là tình cờ biết việc này! Có quan hệ gì với Đoạn tướng quân đâu!”

Hạ Tư Mộ điềm tĩnh, cười mà không nói.

Doãn tướng quân của Thành Tiệp quân là người mê tín phong thuỷ, lúc dẫn binh đánh giặc luôn mang theo hai vị đạo trưởng để phán đoán may rủi, lão già này là Minh Phong đạo trưởng mà Doãn tướng quân thích và nể trọng nhất.

Nghe nói Minh Phong đạo trưởng đã sớm phát hiện ra trong Phủ thành Sóc Châu có tà ma, hôm nay đang dạo phố cùng Tống giáo uý thì đúng lúc gặp được người Kiều gia muốn tìm người thân nên dẫn đường cho bọn họ đến Lâm gia. Ai ngờ tới Lâm gia thì Minh Phong đạo trưởng lại cảm nhận được sát khí dày đặc, vì thế mới cùng bọn họ vào Lâm phủ, thấy được Hạ Tiểu Tiểu hôn mê không tỉnh – Không, thực ra là Kiều Yến.

Trong doanh trướng, Ngô Thịnh Lục và Doãn tướng quân ngồi hai bên, Hạ Tư Mộ ngồi cạnh Ngô Thịnh Lục, Minh Phong đạo trưởng ngồi cạnh Doãn tướng quân, mẹ con Kiều gia quỳ dưới doanh, Tần soái và Trịnh Án ngồi ở ghế trên.

Doãn tướng quân đứng dậy hỏi: “Kiều Ngô thị, ngươi nói xem, con gái ngươi mất tích khi nào?”

Phụ nhân nằm dưới đất, đáp: “Bẩm đại nhân, mất tích vào ngày 24 tháng 10 năm ngoái.”

Doãn tướng quân hừ một tiếng, nhìn về phía Ngô Thịnh Lục: “Ta nghe nói Hạ Tiểu Tiểu cô nương xuất hiện ở Lương Châu vào ngày 26 tháng 10 năm ngoái, trong vòng hai ngày đã đi được mấy trăm dặm, nếu không phải nhờ năng lực quỷ quái thì vị nào đang ngồi ở đây có thể làm được đến thế?”

Ngô Thịnh Lục trừng mắt lên, giận dữ nói: “Chuyện gì vậy? Bà ta nói mất tích lúc nào thì là mất tích lúc đó à, bà ta nói mình là mẹ của Hạ cô nương thì là mẹ nàng chắc. Ta nói ta là cha ngươi đây này!”

Doãn tướng quân đập bàn tức giận: “Ngô Thịnh lục, ngươi nói chuyện cho sạch sẽ một chút!”

Ngô Thịnh Lục nhảy dựng lên: “Ta phi, ngươi mà cũng xứng để ta nói chuyện sạch sẽ à! Ngươi muốn nói gì? Chẳng phải ngươi muốn nói Hạ Tiểu Tiểu là yêu quái sao? Thập Thất cô nương cũng là yêu quái, toàn bộ Đạp Bạch là một ổ yêu quái phải không? Sao ngươi không nói Đoạn Tư cũng là yêu quái luôn đi? Hắn chính là hoàng thân quốc thích đấy, ngươi nói thử ta xem!”

Tần soái lớn tiếng nói: “Cãi cái gì! Ngồi xuống hết cho ta!”

Doãn tướng quân và Ngô lang tướng liếc nhau, hai người đều tức giận bất bình ngồi xuống. Doãn tướng quân hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ngô Thịnh Lục ngươi cũng đừng có mà không phục, Đoạn tướng quân đương nhiên là thiếu niên anh tài, nhưng Đoạn gia đều là văn thần, hắn lần đầu tiên ra tiền tuyến đã lập kỳ công, thậm chí còn lẻn vào địch doanh ám sát chủ tướng, ngươi cảm thấy có khả năng sao? Hơn phân nửa là mượn sức mạnh quỷ quái gì đó, tà môn ma đạo…”

Trịnh Án ngồi phía trên lạnh lùng nói: “Doãn tướng quân, muốn nói gì thì phải có chứng cứ, vu khống sử dụng ma quỷ là tội lớn, sao ngươi dám tuỳ tiện nhận định như vậy?”

Ngô Thịnh lục lại cắn răng, hán tử cao lớn thô kệch đỏ cả mắt: “Chúng ta con mẹ nó thủ ở Phủ thành Sóc Châu là vì ai? Vì ai! Ngươi nếu như có một chút lương tâm thì đã không nói ra được những lời như thế! Đoạn tướng quân vì bảo vệ toà thành này mà tốn bao nhiêu tâm tư, bị thương đến thế nào, ấy vậy mà bị một câu tà môn ma đạo của ngươi phủ sạch? Ta nói cho ngươi biết, Đạp Bạch ta chỉ cần một người còn sống sót thì nhất quyết không có phép các ngươi động đến Đoạn tướng quân!”

“Hay cho một tên Ngô Thịnh Lục, ngươi nghe lời Đoạn Thuấn Tức hay nghe Tần soái, Đạp Bạch…”

“Đừng cãi nữa!” Tần soái tức giận nói.

Hạ Tư Mộ dựa vào ghế, thầm nghĩ Doãn tướng quân có thể dùng đáp án chính xác để đưa ra lời suy đoán ác ý hoàn toàn vô nghĩa, tràn ngập ghen ghét, cũng thật là một nhân tài.

Xem tình thế này, có vẻ như không cần nàng nói gì cả, một khi chiến hoả dẫn đến người Đoạn Tư thì đã thành cuộc chiến của hai phái, nàng có phải tà ma hay không chỉ còn là chuyện râu ria.

Chỉ cần xác định Doãn tướng quân là muốn vu oan hãm hại Đoạn Tư thì tất cả chứng cứ mà Minh Phong đạo trưởng tung ra đều có thể bị lên án là có dụng ý xấu xa. Hiện giờ nàng ngoại trừ việc không chết ra, thoạt nhìn chỗ nào cũng giống một người phàm, dù sao Kiều Yến cũng chưa tỉnh lại, chính là “Chết không đối chứng”.

Nàng nâng chung trà lên chậm rãi uống một ngụm, liền nghe thấy bên ngoài doanh trướng có người hô lớn: “Báo! Bẩm nguyên soái, Đạp Bạch chiêm hầu Hạ Tiểu Tiểu cô nương tỉnh rồi!”

Ngụm trà Hạ Tư Mộ vừa uống nghẹn trong họng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK