• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ys

Hạ Tư Mộ có vẻ giật mình, nàng hơi nheo đôi mắt lại, nói: “Ngươi thật sự không định dùng giao dịch này vào việc có giá trị sao?”

“Giá trị?”

Ngày mùa hè, sáng sớm mặt cỏ đã khô nóng, gió thổi cuốn lên bụi đất và mùi máu, thổi mái tóc dài và ống tay áo của nàng về phía Đoạn Tư, chỉ cần hắn vươn tay ra là có thể chạm tới.

Đoạn Tư cụp mắt, sau đó ngước mắt nhìn về phía Hạ Tư Mộ, hắn vừa giết rất nhiều người, vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn, đôi mắt nóng như lửa đốt.

“Ta muốn cho ngươi nhìn thấy dáng vẻ ta mặc hôn phục, cả đời chỉ có một lần, không cảm thấy rất có giá trị sao?”

Hắn cởi dây cột tóc màu đen bạc trên đầu, duỗi tay đưa cho nàng, cười híp mắt như trăng non: “Tạm coi cái này là thiệp mời, cầu xin điện hạ. Ngày lành 18 tháng 6, tiệc cưới được tổ chức tại phủ, mong quân thu xếp công việc, bớt chút thì giờ quang lâm, tăng điềm lành vào năm mới, thêm tin vui cho hôn nhân, vạn lần mong ngươi đừng chối từ.”

Hạ Tư Mộ cúi đầu nhìn dây cột tóc màu đen vẽ hoa văn tùng bách màu bạc giữa ngón tay trắng nõn của hắn. Nàng không chắc chắn đó có phải là màu đen và màu bạc không, nhưng trước kia nàng nghe Mạnh Vãn nói, Đoạn Tư thích nhất là phối màu đen và bạc.

Khi nàng mang Đoạn Tư đi dạo trong Quỷ giới, hắn cũng luôn mặc đồ đen và trang sức bạc. Nàng hỏi hắn vì sao lại ăn mặc như vậy, hắn cười nói ta muốn cho ngươi thấy dáng vẻ vốn có của ta.

Hắn rất giỏi làm những việc khó hiểu mà lại gây ấn tượng sâu sắc, thí dụ như mặc màu đen trắng khi bên nàng, thí dụ như mời nàng tham gia tiệc cưới của hắn.

Hạ Tư Mộ nhìn vào mắt Đoạn Tư, im lặng một lát rồi nói: “Được, ta đồng ý.”

Nàng nhận lấy dây cột tóc màu đen bạc từ tay hắn, cười nói: “Đoạn tiểu tướng quân, chúc mừng.”

Đây là chuyện tốt, hồng trần muôn màu, hà tất phải câu nệ đen trắng vì quỷ.

Đợi khi Hạ Tư Mộ biến mất trong làn khói nhẹ, Phương Tiên Dã mất một lúc mới phản ứng kịp, xoa xoa mi tâm, chất vấn Đoạn Tư: “Nàng là ai?”

Đoạn Tư có vẻ không muốn dời tầm mắt đi, chỉ nhìn về hướng cô nương kia biến mất, nhẹ nhàng cười: “Người trong lòng ta.”

“Người trong lòng? Nàng rõ ràng không phải người, nàng là quỷ đúng không? Ngươi nói nàng là Quỷ Vương, nàng…”

“Phương Cấp à…” Đoạn Tư đột nhiên kéo dài giọng nói, hắn quay đầu lại, lười biếng cười nói: “Tương lai nếu ngươi sinh con thì để nó nhận ta làm cha nuôi được không? Hoặc nếu ngươi thấy không nỡ thì để nó làm con thừa tự của ta cũng được.”

Vấn đề này nhìn như không liên quan nhưng hàm nghĩa không cần nói cũng biết là Đoạn Tư nghiêm túc, nghiêm túc đến độ tám con ngựa cũng không kéo lại được.

Phương Tiên Dã giật mình, ánh mắt hắn ta tối lại, quay đầu đi về lại cỗ kiệu của hắn ta, vừa đi vừa cả giận nói: “Ngươi là tên điên, chỉ hợp cô đơn về già thôi!”

Đoạn Tư ở phía sau hắn ta bật cười ha ha.

Chuyện Phương Tiên Dã bị ám sát cũng không bị lộ ra ngoài, mấy ngày sau Đoạn Tư trông thấy sắc mặt Đoạn Thành Chương buồn bực không vui, đại khái đã xác định được tạm thời cha hắn sẽ không có tâm tư vòng vo gì nữa.

Đoạn Tĩnh Nguyên trời sinh vụng về trong việc nắm bắt sóng ngầm, có lẽ là người chuyên chú với hôn lễ của Đoạn Tư nhất trong Đoạn phủ.

Nàng ấy vốn tưởng ca ca và cha nàng ấy sẽ cân nhắc một khoảng thời gian, nhưng không ngờ lại xác định là cô nương Vương gia nhanh như thế, hơn nữa còn đưa sính lễ, định ngày luôn rồi. Vương Tố Nghệ thích yên tĩnh không ưa náo nhiệt, rất ít tham dự mấy cuộc tụ họp của đám nữ nhi khuê phòng, cho nên Đoạn Tĩnh Nguyên không thân với nàng ấy lắm, có điều Vương Tố Nghệ rất đẹp, nói chuyện cũng hoà nhã, xem ra là một cô nương dịu dàng, làm tẩu tử của mình có lẽ cũng không có vấn đề gì lớn.

Tam ca thành hôn, không biết sao chuyện này lại khiến Đoạn Tĩnh Nguyên thấy hơi buồn bã. Từ nhỏ nàng ấy đã muốn gả cho người giống như tam ca, tuy rằng sau khi trưởng thành tính cách tam ca có thay đổi, nhưng từ đáy lòng nàng ấy vẫn coi tam ca như thước đo đối chiếu với các công tử trong Nam Đô, bây giờ thước đo này sắp bị người khác cầm đi rồi.

Nhưng nàng ấy cảm thấy dường như tam ca mình không vui vẻ lắm khi đón được nàng dâu, có lẽ là vì chuyện trong triều có nhiều phiền nhiễu, nàng ấy nghe đâu phong phanh rằng trong triều đang điều tra vụ án nào đó, ca nàng ấy bị liên luỵ.

Hầy, Bùi đảng đáng chết!

Khuôn mặt tĩnh lặng và ôn hoà của Phương Tiên Dã xẹt qua tâm trí nàng ấy, nàng ấy do dự một lúc rồi vẫn thầm mắng trong lòng: Phương Tiên Dã đáng chết!

Từ trước đến nay, yến hội là nơi Đoạn Tĩnh Nguyên thể hiện tài năng của mình, nàng ấy quyết định sẽ làm một bộ váy áo mới sáng tạo đặc biệt nhất, sau đó điều một loại hương thanh nhã ngọt ngào nhất, lấy đó để thể hiện tầm quan trọng của sự kiện trọng đại nhất cuộc đời tam ca thân yêu của nàng ấy.

Hôm nay nàng ấy hào hứng lao đến cửa hàng hương liệu Duyệt Nhiên Cư lớn nhất trong thành, muốn mang nguyên liệu hổ phách thượng đẳng nhất về phối hương. Lúc Đoạn Tĩnh Nguyên chọn hương liệu ở Duyệt Nhiên Cư thì thấy một cô nương dáng dấp không cao không thấp, tướng mạo bình thường nhưng ăn mặc không tồi đi vào, tháo túi thơm bên hông xuống ném cho hương sư phó, nói: “Phối cho ta một túi thơm giống thế này. Nguyên liệu là trầm hương, hổ phách, tô hợp hương, bạc hà, bạch cập, an tức hương.”

Lúc Đoạn Tĩnh Nguyên ngửi thấy mùi hương từ túi thơm kia đã cảm thấy kinh ngạc không thôi vì mùi hương quen thuộc ấy rồi. Nhưng mùi hương trong cửa hàng hỗn tạp nên nàng ấy không thể xác nhận ngay được, đến khi cô nương kia nói thành phần hương liệu ra thì nàng ấy càng ngạc nhiên hơn, đây không phải là hương nàng ấy điều phối cho tam ca sao?

Đoạn Tĩnh Nguyên kỳ quái đánh giá cô nương này, dường như cô nương này phát hiện ra gì đó nên quay đầu lại nhìn nàng ấy, cười hỏi: “Vì sao tiểu thư cứ nhìn chằm chằm ta thế?”

Nàng cười rộ lên có vẻ kiêu ngạo và khinh thường, nhưng điều kỳ lạ là lại không khiến người ta chán ghét mà còn loáng thoáng cảm thấy bị áp bức.

“A… Ta thấy mùi hương này vô cùng thơm, là cô nương tự mình phối ra sao? Tên của nó là gì vậy?” Đoạn Tĩnh Nguyên bẻ lái câu hỏi.

Ngón tay cô nương kia thản nhiên gõ lên mặt quầy, nàng lắc đầu nói: “Không phải. Hương này tên là…”

Nàng như suy tư trong chốc lát, không biết nhớ tới cái gì mà cười rộ lên.

“Tên là Đoạn Thuấn Tức.”

Đoạn Tĩnh Nguyên mở to hai mắt, lòng khẽ lộp bộp một cái, ánh mắt nhìn cô nương này loé lên vẻ thương hại.

Hình như hôm nay hương sư phó của Duyệt Nhiên Cứ hơi lơ đãng, suýt chút nữa đã lấy nhầm nguyên liệu hổ phách cho Đoạn Tĩnh Nguyên, phối mùi hương tên “Đoạn Thuấn Tức” cũng thiếu một vị bạch cập dẫn tới sai mùi. Cô nương đến phối hương kia lại hoàn toàn không phát hiện ra, phải nhờ Đoạn Tĩnh Nguyên nhắc nhở thì hương sư phó mới phát hiện mà phối lại một lần nữa.

Cuối cùng Đoạn Tĩnh Nguyên nhìn cô nương kia đi xa, thở dài nghĩ thầm có lẽ đó là một nữ tử ái mộ tam ca của nàng ấy, không biết nghe nói thành phần hương liệu trên người tam ca từ đâu, bèn phối một túi thơm giống như vậy đeo trên người để ngửi hương nhớ người. Tam ca nàng thành hôn đã bóp nát trái tim của biết bao nữ tử Nam Đô, đúng thật là lam nhan hoa thuỷ mà.

Lúc trở về, nàng ấy hỏi Đoạn Tư có phải đã nói với ai về phương thức phối hương mà nàng làm cho hắn không, sau khi có được đáp án chắc chắn bèn đem chuyện kia kể lại với hắn, hơn nữa còn cảm thán không thôi.

Đoạn Tư nghe xong chuyện đó thì sửng sốt một lát rồi cười rộ lên, trông như rất vui vẻ, hắn xác nhận lại: “Muội nói hương sư phó phối sai hương liệu nhưng nàng hoàn toàn không phát hiện?”

“Đúng vậy, cũng kỳ lạ thật đó.”

Đoạn Tư liền cười vui vẻ hơn, nhẹ giọng nói thật đáng yêu.

Đoạn Tĩnh Nguyên cảm thấy biểu cảm của Đoạn Tư rất sai, nàng ấy chọc chọc vai hắn, cảnh cáo: “Tam ca, huynh đã là người sắp cưới vợ rồi, không thể tuỳ tiện thấy người khác đáng yêu. Theo muội thấy, tốt nhất là huynh cũng nên bớt ghen tuông với Phương Tiên Dã vì Lạc Tiện cô nương ở Ngọc Tảo Lâu đi.”

Đoạn Tư sảng khoái đồng ý, Đoạn Tĩnh Nguyên lấy túi thơm nàng ấy mới phối hôm nay ra, đưa cho Đoạn Tư như dâng vật quý, bảo hắn ngửi thử, còn bảo hắn đoán thành phần. Đây là trò chơi mà Đoạn Tĩnh Nguyên thích chơi với hắn nhất, bởi vì khứu giác của Đoạn Tư rất nhạy, gần như vừa ngửi là có thể kể rõ các nguyên liệu mà nàng ấy dùng để phối hương.

Lần này Đoạn Tư cũng ngửi như thường lệ, thản nhiên kể ra thành phần của mùi hương mới mà muội muội hắn vừa phối. Đoạn Tĩnh Nguyên lại nhíu mày, nói: “Tam ca, huynh sót hai vị, thì là và bách hợp.”

Tuy nàng cho hai hương liệu này rất ít, nhưng dựa vào trình độ của Đoạn Tư thì không thể nào không ngửi ra. Đoạn Tư nghe vậy cũng giật mình, hắn cúi đầu cẩn thận ngửi túi thơm, ánh mắt hơi tối lại.

Đoạn Tĩnh Nguyên thấy hắn không nói lời nào, tưởng rằng bị đả kích, không biết nên làm sao bèn trấn an hắn: “Thi thoảng cũng có thể bỏ sót mà, tam ca đừng quá để bụng.”

“Ta không ngửi thấy…” Đoạn Tư thấp giọng nói, hắn ngước mắt nhìn Đoạn Tĩnh Nguyên, cảm xúc phức tạp tích tụ trong đáy mắt khiến nàng ấy nhất thời kinh hãi. Nhưng Đoạn Tư đã nhanh chóng cười rộ lên, trả lại túi thơm cho nàng ấy, bảo: “Xem ra ta lớn tuổi rồi, Tĩnh Nguyên, về sau e rằng ta sẽ thường thua trong trò chơi này.”

Đoạn Tĩnh Nguyên nhỏ giọng nói: “Tháng tám năm nay huynh mới tròn hai mươi, lớn tuổi cái gì chứ?”

“Chung quy lại giác quan con người sẽ luôn suy tàn dần theo tuổi tác.” Đoạn Tư sờ sờ đầu Đoạn Tĩnh Nguyên, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Lẽ thường ở thế gian thôi.”

Dứt lời, hắn chắp tay ra sau lưng, cười hì hì xoay người đi ra cửa, vạt áo màu xanh lá tung bay, trông thật trẻ trung và có lẽ sẽ mãi trẻ như thế. Đoạn Tĩnh Nguyên cầm túi thơm kia, vì hai chữ “suy tàn” mà vô cớ sinh ra cảm giác buồn bã.

Khi Hạ Tư Mộ trở về phủ quốc sư, Hoà Gia Phong Di đang chống cây dậy gỗ bạch dương của hắn ta đứng trong đình viện xem tinh tượng. Gạch lát nền trong Tinh Dư Viện của hắn ta được sơn bằng sơn mài đen vẽ các vì tinh tú màu vàng, cả bầu trời rộng lớn đầy sao được bao quát trong gang tấc. Hắn ta đứng trên nền gạch miêu tả Đẩu Tú(*), gậy gỗ gõ gõ vào ba ngôi sao trong Đẩu Tú, một trong bốn chiếc lục lạc được treo trên đầu gậy gỗ phát ra âm thanh thanh thuý, hắn ta vươn tay ra, nhanh chóng bấm đốt ngón tay gì đó.

Đẩu tú

Hắn ta thấy Hạ Tư Mộ đi vào trong viện, bèn chọc gậy gỗ xuống mặt đất, dựa vào gậy cười nói: “Lão tổ tông đi làm gì thế?”

Gậy gỗ kia cứ như mọc ra từ mặt đất, dù Hoà Gia Phong Di có dựa vào thì nó vẫn đứng thẳng tắp lù lù bất động.

Hạ Tư Mộ giơ túi thơm trong tay lên, nói: “Phối túi thơm.”

“Ngài không ngửi thấy mùi, đi phối túi thơm làm gì?”

“Ta ngửi không thấy nhưng thích bản thân có mùi thơm, không được sao?”

Hoà Gia Phong Di lập tức trả lời được được được. Hạ Tư Mộ đang định vào nhà thì đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Hoà Gia Phong Di, nàng giữ khung cửa, có vẻ do dự một lát rồi mới hỏi: “Gần đây nhân gian hay tặng quà mừng gì trong hôn lễ?”

“Còn phải xem là ai thành thân, ngài định đưa quà mừng cho Đoạn Tư à?”

“Hắn mời ta tham dự hôn lễ của hắn, nếu đi thì không thể đi tay không được.”

Hoà Gia Phong Di lảo đảo, suýt thì dựa không vững mà ngã xuống. Lão tổ tông này của hắn ta xưa nay không thích tham gia việc hiếu hỉ, hôn lễ của cha mẹ hắn ta nàng cũng chẳng tới, rồi thì tới tang lễ cha mẹ hắn ta, tiệc cưới của các đệ đệ muội muội hắn ta nàng cũng chưa từng tham dự. Hắn ta vốn tưởng rằng nàng muốn đưa quà mừng cho hắn, không ngờ nàng còn muốn đích thân tham dự? Đúng là bên trọng bên kinh, trọng sắc khinh bạn.

Nhận thấy ánh mắt lên án của Hoà Gia Phong Di, Hạ Tư Mộ hiếm khi thấy chột dạ, nàng ho khan hai tiếng, nói: “Không giống nhau, đây là điều kiện đổi ngũ cảm của hắn.”

Hoà Gia Phong Di chậc chậc hai tiếng, thở dài: “Ta phát hiện ngài cực kỳ dung túng hắn nhé.”

“Đây chỉ là giao dịch.”

Hoà Gia Phong Di xua xua tay ngừng đề tài này, hắn ta biết lão tổ tông này của mình sẽ không thừa nhận nàng lại nhượng bộ Đoạn Tư một lần nữa, bèn quay lại đề tài: “Thật ra ta đã chuẩn bị cho hắn một món quà chó ngáp phải ruồi hậu hĩnh. Gần đây triều đình đang tra án tham ô của Mã Chính, Binh bộ thượng thư và Thái Bộ tự khanh bốn sắp phải rơi đầu, ai ngờ vòng vo một hồi, nhân chứng mấu chốt lại phản cung, nói mình bị người ta sai sử, chứng cứ cũng là giả tạo. Án tham ô của Mã Chính và thời gian Đoạn Tư chủ trương gắng sức thực hiện việc tấn công hai châu Vân, Lạc quá trùng hợp, Đại Lý tự khanh Tỉnh Ngạn nghi ngờ Đoạn Tư. Bây giờ hắn cũng đang là mục tiêu của những người bên Bùi quốc công, nương theo chuyện này, có lẽ sau này người của Bùi quốc công sẽ tiếp tục làm khó dễ.”

“Mà vấn đề ta đang điều tra, tuy không liên quan gì đến vụ án đó nhưng có thề giúp Đoạn Tư rất nhiều. Người như hắn đại khái không thể nào coi trọng vật ngoài thân, mấy quà mừng khác ta tuỳ tiện chuẩn bị chút là được rồi.”

Hạ Tư Mộ không rõ chuyện trong triều đình Đại Lương, cũng không muốn hiểu, nàng nhíu mày nói: “Đó là quà của người, còn ta thì nên tặng cái gì?”

“Ngài ở cùng hắn lâu như vậy, không biết hắn thích gì sao? Ngài từng trao đổi ngũ cảm với hắn, thứ ngài thấy thích khi có cảm giác chẳng phải cũng là thứ hắn thích sao?”

Thứ nàng thích khi có cảm giác? Hạ Tư Mộ nghiêm túc suy nghĩ, nàng thích cái gì?

Ánh mặt trời, gió, băng, mưa, tuyết.

Thược dược, cỏ xanh, gỗ củi, mùi cơm.

Mạch đập, nhịp tim, hô hấp, mùi hương của Đoạn Tư.

Sao có thể đưa làm quà?

Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Tư Mộ tặng quà mừng, trước kia nàng tặng quà luôn lưu loát dứt khoát, phần lớn là lấy mấy món đồ cổ trân bảo từ trong bảo khố của nàng ra, hào phóng đem tặng. Nhưng nàng biết Đoạn Tư không thèm để ý mấy thứ này, có lẽ do trước kia hắn từng tặng nàng bức tranh mà hắn cực kỳ dụng tâm vẽ lên, bởi vậy nàng cũng bất giác thận trọng với món quà đáp lễ.

Nàng muốn tặng Đoạn Tư món quà hắn thực sự thích, thứ có thể làm hắn vui vẻ. Nhưng nàng không am hiểu loại chuyện này, nàng giỏi huỷ diệt hoặc là bảo vệ hơn là cho đi.

Hạ Tư Mộ thở dài xoa xoa mi tâm, cảm giác cố gắng làm ai đó vui vẻ phải nói là vừa vi diệu lại vừa xa lạ với nàng.

Hoà Gia Phong Di quan sát nét mặt lão tổ tông một lúc lâu rồi xua xua tay nói: “Bỏ đi. Có phải lão tổ tông ngài quên mình là quỷ rồi không thế? Đối với người phàm mà nói, nhận được quà mừng từ quỷ lúc kết hôn không những chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, ngược lại còn là chuyện đen đủi đấy. Ngài tặng hắn quà mừng, ngài nói xem, hắn có nhận hay không?”

Hạ Tư Mộ ngẩn người, hồi lâu sau mới khẽ cười, nói: “Cũng phải.”

Nàng xoay người cất bước đi vào nhà.

Hoà Gia Phong Di lắc đầu lấy lại cây gậy gỗ của mình, chọc vài trái tim, cây gậy gỗ kia nhanh chóng xoay tròn, tất cả lục lạc đều vang lên tiếng kêu thanh thuý nhưng có người đang ríu rít thảo luận gì đó. Hắn ta khoanh tay hài lòng cười rộ lên, nói: “Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, ngày hoàng đạo sắp tới rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK