• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ys

Mặc dù Đoạn Tư đi ra từ chỗ Phương Tiên Dã bằng cửa, nhưng khi trở lại Đoạn phủ, hắn vẫn phải trèo tường. Đến khi Đoạn Tư thoăn thoắt đáp xuống sân thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Đoạn Tĩnh Nguyên.

“Đã trễ thế này rồi, sao muội còn chưa ngủ?” Sau khi mắt to trừng mắt nhỏ một lát, Đoạn Tư hỏi.

Đoạn Tĩnh Nguyên cầm đèn chạy tới, cũng kinh ngạc nói: “Muội nhớ ra rượu hoa cúc của muội thiếu một vị… Không đúng, trễ thế này rồi, huynh ăn mặc thế này là đi đâu?”

Nàng ấy vừa đến gần thì trông thấy trên vạt áo Đoạn Tư có vết máu, sắc mặt nàng ấy trắng bệch, đôi môi run rẩy nói: “Tam ca… Huynh… Huynh đi giết người sao?”

Đoạn Tư không khỏi bật cười, hắn ung dung đi về viện của mình, thuận tay vỗ đầu Đoạn Tĩnh Nguyên: “Không phải, đó là máu của ta.”

Đoạn Tĩnh Nguyên lập tức đuổi theo, nàng ấy hỏi: “Vậy huynh bị thương sao? Rốt cuộc huynh đã đi làm gì vậy?”

Đoạn Tư lắc đầu, đặt ngón tay lên môi nói: “Bí mật.”

Đoạn Tĩnh Nguyên tức phồng mang trợn má, đi theo Đoạn Tư vào Hạo Nguyệt cư của hắn, vừa đi vừa nói: “Lần này huynh đừng hòng lừa muội, nếu huynh không kể cho muội nữa thì muội sẽ đi nói cho cha…”

Nàng ấy còn chưa nói xong đã thấy Đoạn Tư bước chậm lại, hắn lảo đảo rồi chẳng hề có dấu hiệu gì mà ngã quỵ xuống đất, phát ra tiếng vang trầm đục rồi không động đậy nữa. Đoạn Tĩnh Nguyên giật mình, nhỏ giọng gọi: “Huynh, huynh đừng hù muội, huynh đừng giả vờ nữa, mau đứng lên đi!”

Đoạn Tư nhắm chặt hai mắt nằm trên phiến đá trong sân, dưới ngọn đèn dầu, sắc mặt hắn tái nhợt cứ như một viên bạch ngọc sắp vỡ nát.

Đoạn Tĩnh Nguyên lập tức luống cuống, nàng ấy đặt đèn lồng xuống đỡ Đoạn Tư lên, gọi: “Tam ca, tam ca, huynh tỉnh lại đi!”

Thời điểm ôm lấy Đoạn Tư, nàng ấy mới cảm nhận được nhiệt độ kinh người trên cơ thể hắn… Hắn đang sốt, Đoạn Tĩnh Nguyên bàng hoàng ôm trán Đoạn Tư, cao giọng: “Tam ca! Tam ca!”

Như bị giọng của Đoạn Tĩnh Nguyên quấy nhiễu, Đoạn Tư nhíu mày, khẽ gọi một tiếng… Hạ Tư Mộ, sau đó mặc cho Đoạn Tĩnh Nguyên gọi thế nào hắn cũng không đáp lại.

Đoạn Tĩnh Nguyên lo lắng muốn đứng dậy gọi người, nhưng thấy quần áo dạ hành trên người tam ca thì nàng ấy lại nghĩ không thể kinh động cha mẹ. Đương lúc do dự nhìn ra cửa viện, nàng ấy đột nhiên cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo, quay lại nhìn, nàng ấy ngạc nhiên khi thấy hình bóng quen thuộc.

Nữ tử cao gầy mỹ lệ đứng bên cạnh Đoạn Tư, khoác trên mình bộ khúc cư tam trọng y đỏ trắng đan xen, tua rua bạc trên trán lay động. Gió Bắc thét gào, ánh đèn chập chờn, quỷ khí thâm trầm trên người nàng còn lạnh hơn gió Bắc ba phần.

Khó khăn lắm Đoạn Tĩnh Nguyên mới tìm về được giọng nói của mình, nàng ấy lắp bắp nói: “Hạ… Hạ Tiểu… Hạ cô nương.”

Quỷ khí quanh thân Hạ Tư Mộ nhanh chóng rút đi, đôi mắt nàng khôi phục lại hai lòng đen trắng, nàng gật nhẹ đầu xem như chào lại Đoạn Tĩnh Nguyên. Nàng cụp mặt nhìn Đoạn Tư một lát, thở dài một hơi giơ tay lên, cơ thể Đoạn Tư lập tức bị nhấc lên, nàng nắm lấy cánh tay Đoạn Tư khoác lên vai.

Trán Đoạn Tư gục vào cần cổ Hạ Tư Mộ, hắn mơ hồ vươn tay ôm cổ nàng, nhắm hai mắt thấp giọng nói: “Hạ Tư Mộ…”

Hạ Tư Mộ liếc nhìn hắn một cái rồi xoay người đi về phòng hắn, cửa phòng tự động mở ra. Đoạn Tĩnh Nguyên nhắm mắt đuổi theo sau, nàng ấy thấy Hạ Tư Mộ đặt Đoạn Tư lên giường, chỉ phất tay một cái, quần áo trên người hắn đã tự động cởi ra từng lớp một, để lộ vết thương chằng chịt trên bả vai và ngực.

Đoạn Tĩnh Nguyên ngạc nhiên nói: “Hạ… Hạ cô nương đang… Làm gì vậy?”

“Thay quần áo, không thể để hắn mặc đồ dạ hành thế này mãi được.” Hạ Tư Mộ thản nhiên đáp rồi quay lại bảo Đoạn Tĩnh Nguyên: “Đi mời đại phu đi.”

Đoạn Tĩnh Nguyên khẽ cắn môi, xoay người xách đèn lên đi tìm đại phu. Một mặt nàng ấy nghĩ kia chính là quỷ, sao nàng ấy có thể để một mình tam ca lại với quỷ được? Mặt khác lại nghĩ ngay cả trong mơ tam ca cũng gọi tên người ta, nàng ấy còn lo lắng gì chứ, nói không chừng bị Hạ cô nương ăn thịt tam ca còn mừng ấy. Khi nàng ấy vừa nghĩ lung tung vừa dắt đại phụ đến, trong phòng đã không còn bóng dáng Hạ Tư Mộ, mà Đoạn Tư cũng đã thay bộ đồ đơn nằm trên giường đắp chăn thật dày, trên trán đắp một chiếc khăn ướt, mệt mỏi thiếp đi.

Đại phu đi qua cầm tay bắt mạch cho Đoạn Tư, Đoạn Tư cau mày, thấp giọng gọi: “Tư Mộ…”

Đoạn Tĩnh Nguyên giật mình, nàng ấy vịn vào khung cửa, trong lòng cảm thấy khác lạ không biết là gì.

Đại phu cũng không thể nhìn ra rốt cuộc cơ thể Đoạn Tư gặp phải vấn đề gì, chỉ có thể kê đơn hạ sốt. Đoạn Tĩnh Nguyên gọi nha hoàn bưng thuốc đã nấu xong tới đút cho Đoạn Tư, nhưng Đoạn Tư lại mím chặt môi, chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc thôi đã quay đầu đi không chịu uống.

Đoạn Tĩnh Nguyên đang toát mồ hôi hột nhưng thì bất chợt cảm thấy hơi thở lạnh lẽo quen thuộc. Nàng ấy thôi không đút nữa, nói với nha hoàn của mình: “Ngươi lui xuống trước đi, để ta tự làm.”

Nha hoàn vâng lời lui ra.

Đoạn Tĩnh Nguyên trông thấy góc áo màu đỏ. Hạ Tư Mộ chắp tay sau lưng đứng bên cạnh nàng ấy, mắt nhìn thẳng vào Đoạn Tư đang nằm trên giường.

“Hắn bị sao vậy?” Hạ Tư Mộ hỏi.

“Không biết… Đại phu cũng không nhìn ra, chỉ nói là… Thân thể tam ca rất yếu.” Đoạn Tĩnh Nguyên nhỏ giọng trả lời.

Hạ Tư Mộ giơ tay bỏ một viên thuốc vào trong chén thuốc của Đoạn Tĩnh Nguyên, sau đó bưng chén thuốc tới ngồi cạnh Đoạn Tư.

Đoạn Tĩnh Nguyên hơi sốt ruột, ngăn lại: “Ngươi vừa bỏ cái gì vào vậy?”

“Linh dược mà tiên môn luôn muốn tìm, uống vào không chết được.”

“Ngươi… Vì sao lại tới tìm tam ca của ta?” Đoạn Tĩnh Nguyên nửa tin nửa ngờ.

Hạ Tư Mộ ngước mắt nhìn Đoạn Tĩnh Nguyên, thản nhiên nói: “Là hắn nhờ người nói muốn gặp ta một lần, ta đến coi như là đã gặp mặt.”

Nói xong nàng múc một muỗng nước thuốc đưa đến bên môi Đoạn Tư: “Há miệng, uống thuốc.”

Đoạn Tư cau mày quay đầu đi, hắn đã sốt đến mê sảng rồi, giờ phút này chỉ còn biết ghét vị đắng của thuốc theo bản năng, mặc cho ai nói gì hắn cũng không há miệng.

Hạ Tư Mộ thấp giọng nói: “Vẫn sợ đắng như vậy, có mứt quả không?”

Đoạn Tĩnh Nguyên lập tức đứng lên: “Ta đi mua ngay!”

“Bỏ đi.” Hạ Tư Mộ bưng chén thuốc lên ngẩng đầu uống một ngụm, sau đó đỡ Đoạn Tư dậy, áp lên môi hắn ép mở hàm ra, cuối cùng cổ họng Đoạn Tư mới động đậy… nuốt hết thuốc xuống.

Lúc nàng rời khỏi môi Đoạn Tư, Đoạn Tư lại giơ tay ôm cổ nàng. Trên khuôn mặt đầy vẻ đau khổ, không biết là vì bị ốm đau hành hạ hay vì chuyện gì khác, hắn nhắm chặt hai mắt, lẩm bẩm nói: “Tư Mộ… Đắng quá… Ưm…”

Không đợi hắn nói xong, Hạ Tư Mộ đã cúi đầu đút cho hắn ngụm thứ hai, ngắt lời hắn. Hai tay hắn vùng vẫy loạn xạ trên vai nàng, ngón tay thon dài cuối cùng nắm được tóc sau gáy nàng, cố sức ngửa cổ lên.

Âm thanh kia dần dần thay đổi, tiếng môi lưỡi quấn quýt xen lẫn với tiếng truyền nước thuốc. Đến khi Hạ Tư Mộ buông hắn ra hắn lại bắt đầu gọi tên nàng, gọi chưa được hai câu lại bị nàng lấp kín miệng, cứ ngắt quãng như vậy mà uống hết chén thuốc.

Hạ Tư Mộ đặt cái chén không sang một bên, muốn đỡ Đoạn Tư nằm lại, nhưng Đoạn Tư lại không chịu buông tay, hắn vùi đầu vào cần cổ nàng, dán mặt vào mặt nàng, nói năng lung tung: “Đắng quá… Ta không cần… Ta không muốn uống… Tư Mộ…”

Nàng im lặng một lát, cuối cùng giơ tay lên vỗ về lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Hết rồi, uống xong rồi, Đoạn hồ ly.”

Hắn vuốt ve làn da lạnh băng của Hạ Tư Mộ, có lẽ vì sốt đến sảng rồi nên hắn cực kỳ không muốn rời xa nhiệt độ cơ thể nàng, ôm nàng chặt hơn, như muốn dùng hết số sức lực chẳng còn lại bao nhiêu vào đây.

“Nóng quá, Tư Mộ, ta khó chịu quá…” Hắn nhíu chặt mày, như thể nỗi đau không thể giải toả, nhỏ giọng nói: “Ôm ta một cái đi.”

Hạ Tư Mộ ngừng vỗ về lưng hắn, nàng im lặng một lát, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, chậm rãi cúi người vươn tay ôm hắn, gục đầu lên vai hắn. Sức lực của nàng hơi lớn, nàng ôm chặt hắn giống như muốn ép hắn vào trong lòng, hoà vào máu thịt vậy.

Giống như người đang ở trong lòng này chính là người mà nàng không thể mất đi.

Đoạn Tĩnh Nguyên giật mình, sau đó cúi gằm mặt, im lặng rời khỏi phòng Đoạn Tư, đóng chặt cửa lại.

Lúc Đoạn Tư tỉnh lại thì trời đã sáng, cơn sốt hành hạ hắn cả đêm đã rút đi, hắn mê mang nhìn cửa sổ, đảo mắt quanh phòng rồi dừng lại nhìn Đoạn Tĩnh Nguyên đang gục bên mép giường. Hắn cau mày suy nghĩ, đêm qua Trầm Anh ở quân doanh ngoài thành, vậy là Tĩnh Nguyên đã chăm sóc hắn cả đêm sao?

Đoạn Tĩnh Nguyên động đậy cánh tay rồi ngẩng đầu lên, thấy Đoạn Tư đã tỉnh lại thì mừng rỡ, nếu tam ca còn không tỉnh lại thì nàng ấy sẽ phải đi nói với cha mẹ thật mất. Nàng ấy duỗi tay sờ trán tam ca, sau mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cả giận: “Huynh làm muội sợ muốn chết, tam ca, rốt cuộc là huynh bị làm sao?”

Đoạn Tư đỡ người ngồi dậy, cười nói: “Đại phu nói ta bị bệnh lạ, ta cũng không biết sao lại bị thế. Đêm qua muội vất cả chăm sóc ta rồi.”

Đoạn Tĩnh Nguyên giật mình, nàng ấy hơi do dự, quan sát nét mặt Đoạn Tư nói: “Chuyện đêm qua huynh không nhớ gì sao?”

Đoạn Tư hơi ngạc nhiên: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Đoạn Tĩnh Nguyên ấp úng một hồi, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Hạ cô nương tới, quần áo của huynh là nàng thay, thuốc là nàng đút, huynh… Huynh còn muốn người ta ôm huynh nữa!”

Đoạn Tư đang xoa trán chợt khựng lại, hắn sửng sốt hồi lâu mới nói: “Nàng… Tới sao? Có phải ta đã gọi tên nàng không?”

Đoạn Tĩnh Nguyên gật đầu lia lịa, nói: “Huynh gọi hăng say luôn ấy.”

“Hạ Tư Mộ.” Hắn gần như gọi tên nàng ngay lập tức. Đoạn Tĩnh Nguyên nhìn Đoạn Tư một cách quái lạ rồi lại nhìn xung quanh, nàng ấy chợt hiểu ra: “Cho nên chỉ cần huynh gọi thì nàng sẽ xuất hiện sao? Thế mà hôm qua nàng còn nói với muội là nhận lời người khác tới gặp huynh một lần.”

Trong phòng không có bóng dáng của Hạ Tư Mộ, xem ra hôm qua chỉ là trùng hợp thôi.

Đoạn Tư nhíu mày, mỉm cười thở dài nói: “Hoá ra là vậy à, chỉ gặp một lần thôi sao.”

Nắng sớm chiếu rọi căn phòng, Đoạn Tư mặc bộ đồ đơn màu trắng, sắc mặt cũng trắng bệch, lời hắn nói có vẻ đau lòng nhưng cặp mắt tròn xoe sáng ngời kia vẫn ẩn chứa ý cười, trong trẻo vô tư. Đây là tam ca mà Đoạn Tĩnh Nguyên thân thuộc nhất, nhưng nàng ấy lại nhớ về Đoạn Tư ôm chầm lấy Hạ Tư Mộ đêm hôm qua.

Nàng ấy bứt rứt, suy tư một lát rồi cắn môi hỏi: “Tam ca, huynh cũng biết làm nũng sao? Thật ra huynh… Là một người thích làm nũng đúng không?”

Nàng ấy chưa từng thấy Đoạn Tư làm nũng bao giờ. Trong tâm trí của nàng ấy, tam là là người thích cười, hoạt bát, vô tư lự, nhưng lại không thân thiết lắm với cha mẹ, thậm chí còn có phần khách sáo và xa cách. Cả đời này có vẻ như hắn không cần tình yêu và lo lắng từ bất kỳ ai.

Cho nên nàng ấy cảm thấy tam ca sẽ không làm nũng, sẽ không ôm chặt lấy một cô nương không chịu buông tay, nỉ non nói ta khó chịu quá, nàng ôm ta một cái đi.

Nhưng có thể hắn là người rất thích làm nũng thì sao? Nàng ấy cứ cảm thấy thật ra mình không hiểu hắn lắm.

Đoạn Tư giật mình như cảm thấy vấn đề này có hơi buồn cười, vừa định trả lời “không phải”, thì lại nghĩ đến gì đó mà ngừng nói.

Hắn trầm ngâm một lát, mi mắt cong cong nói: “Ta có thói quen cố tình yếu thế để khiến một người mềm lòng, có thể là lừa người lâu quá nên giả cũng thành thật rồi.”

Ngẫm lại, nàng thông minh như vậy, nếu không phải thấy được khát vọng chân chính phía sau lớp nguỵ trang yếu thế của hắn thì sao có thể nhượng bộ hết lần này đến lần khác chứ.

“Tam ca, sao huynh lại thích Hạ cô nương đến vậy?”

Đoạn Tĩnh Nguyên thật sự nghĩ không ra. Hạ cô nương xinh đẹp, nhưng Nam Đô này cũng chẳng thiếu người đẹp. Hạ cô nương có vẻ rất lợi hại, nhưng một con quỷ lợi hại thì có ích lợi gì với con người đâu?

Đoạn Tư nghiêm túc suy nghĩ một lát, ngón tay thản nhiên gõ lên đầu gối, nói: “Lần đầu tiên ta động lòng, nàng mặc một chiếc váy lụa màu hồng nhạt, tay cầm chong chóng nhỏ, lượn vòng về phía ta dưới ánh nắng xán lạn. Ha ha ha, bây giờ ngẫm lại thì lúc đó trông nàng hơi ngốc một chút.”

“Nhưng mà ta ấy à, thời khắc đó ta cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp, nàng chính là nguyên nhân thế giới này trở nên tươi đẹp. Nàng là một cô nương cực kỳ cực kỳ tốt, ta hy vọng nàng sẽ yêu ta.”

Nghĩ đến đây thì, kể từ khi hắn bảy tuổi đến tận bây giờ, hắn chưa từng mong đợi bất kỳ ai yêu thương mình, nguyện vọng cả đời này của hắn là đập đi, xây lại, giải cứu, cho đi.

Nàng là nguyện vọng “có được” duy nhất của hắn.

Chính hắn cũng không rõ bản thân mình là người thế nào, hắn có chí hướng kiên định, nhưng mà diễn lâu quá rồi, có đôi khi không phân biệt được lúc nào diễn lúc nào không nữa.

Bất kể hắn là người thế nào, thiên tài, kẻ điên, lạc loài hay không tuân theo lẽ thường, hắn đều mong có được tình yêu của nàng. Sau đó hắn sẽ dùng hết tuổi trẻ và nhiệt huyết, sự điên cuồng và đam mê của mình, khiến cho mấy trăm năm sau của nàng không được yên bình, phải nhớ mãi về hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK