• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ys

Thánh chỉ đã hạ, kết cục đã định. Đoạn Tư không nói thêm gì với Tần soái nữa, hắn cáo từ rời khỏi doanh trại. Tần Hoán Đạt nhìn bóng dáng người thanh niên này biến mất ở cửa, mới đột nhiên hoảng hốt.

Lão ta nhớ lại khi mình còn trẻ có phải cũng giống như vậy không, sắc bén khinh cuồng, thẳng tiến không lui.

An nhàn ở biên quan một thời gian dài đã mài mòn ý chí giành lại non sông, làm lão ta sa vào cuộc tranh giành quyền lực đầy sóng gió trong triều. Đến hôm nay lão ta mới phát hiện, lão ta đã bị cuốn vào vô số tranh chấp giữa các đảng phái, không còn đủ quyết đoán để xem trọng đề bạt một người trẻ tuổi tài hoa hơn người nhưng lại ở phe đối nghịch nữa.

Nếu người trẻ tuổi này bước vào độ tuổi như lão ta, liệu có còn nhớ rõ nguyện vọng của chính mình không. Có trầm mình vào nhân thế không cách nào thoát khỏi, trắc trở gian nan hay không.

Tần soái thở dài một hơi, khép lại thánh chỉ trước mắt.

Đoạn Tư mới vừa bước ra khỏi đại doanh của Tần soái đã thấy một người hầu quen mặt đứng chờ ở cạnh cửa, hắn thoáng nhớ lại, đây là người bên cạnh Trịnh Án.

Người hầu kia hành lễ với hắn: “Đoạn tướng quân, Trịnh đại nhân cho mời.”

Đoạn Tư mỉm cười gật đầu, nói: “Làm phiền.”

Hắn đi theo người hầu xuyên qua doanh trướng, đi tới cạnh xe ngựa của Trịnh Án, người hầu vén màn cửa lên nói với Đoạn Tư: “Tướng quân, mời.”

Đoạn Tư nhấc vạt áo bước lên xe ngựa, khom lưng vào trong xe. Vừa vào xe ngựa hắn đã đối mặt với ánh mắt của Trịnh Án, Trịnh Án duỗi tay chỉ vị trí bên cạnh, nói với hắn: “Ngồi đi.”

Đoạn Tư ngồi xuống, cười hành lễ: “Trịnh thúc thúc.”

Sắc mặt Trịnh Án vẫn luôn nghiêm túc hơi thả lỏng ra, thoáng nở nụ cười, ông ta vốn định vỗ vai Đoạn Tư một lần nữa, lại thấy quần áo bên dưới bộ giáp nhẹ lộ ra vết máu.

Tay Trịnh Án giơ giữa không trung hơi khựng lại rồi buông xuống, ông ta thở dài một tiếng, nói: “Thật khổ cho con, nếu Thành Chương nhìn thấy con như bây giờ, không biết sẽ đau lòng thế nào. Đại ca, nhị ca con chết sớm, bây giờ dưới gối hắn chỉ còn lại một đứa con trai là con, nếu con lại xảy ra chuyện ngoài ý ngoài gì, Thành Chương nên làm thế nào cho phải.”

“Khi còn nhỏ Thanh Huyền đại sư đã nói cả đời này con sẽ gặp dữ hoá lành, thúc thúc và phụ thân không cần lo lắng.”

“Cách đây không lâu triều đình đã tra ra việc Mã Chính tham ô, Hoàng Thương rất giận dữ, tấu chương về chiến sự ở bờ Bắc của con trình lên rất hợp ý Hoàng Thương, Hoàng Thượng lập tức giao cho ta ra roi thúc ngựa đến tiền tuyến tuyên chỉ. Tuy rằng thánh chỉ không đề tên con, nhưng Hoàng Thượng rất coi trọng con, cộng với chiến công hiển hách của con, khi về triều nhất định sẽ được trọng dụng.” Trịnh Án nói.

Đoạn Tư gật gật đầu, mỉm cười trong trẻo nói: “Đều nhờ vào Đỗ Tương và sự giúp đỡ của các vị thúc thúc.”

“Ta và phụ thân con là bạn học, đây là chuyện bình thường.”

Dừng một chút, Trịnh Án hơi nghiêm túc: “Thuấn Tức, ta hỏi con, giữa con và Phương Tiên Dã đã xảy ra chuyện gì?”

“Thúc có ý gì?”

“Lần này hắn ta dâng tấu chương buộc tội con mà không phải qua Tần soái, đã vi phạm quá trình. Nếu không phải Hoàng Thượng rất vừa lòng với tấu chương của con thì có lẽ con lại gặp phải phiền toái rồi. Tuy nói Phương Tiên Dã là người của Bùi quốc công, nhưng hắn ta cứ năm lần bảy lượt nhằm vào con, giống như có thù riêng với con vậy. Ta dò hỏi Thành Chương lại không có được đáp án. Con đã đắc tội hắn ta chỗ nào, hiện giờ uy thế trong triều của hắn ta rất lớn, con nói ra thì chúng ta cũng dễ bề hỗ trợ.”

Đoạn Tư tỏ vẻ nghi hoặc, hắn nói: “Con cũng không biết, trước khi đăng khoa con không quen biết hắn ta. Thế nhưng phụ thân lại dặn dò con phải tránh né, cũng không nói lý do.”

Trịnh Án trầm mặc suy tư trong chốc lát, thờ dài một tiếng.

Đoạn Tư nói với Trịnh Án thêm mấy câu rồi cáo từ, đợi khi hắn xuống xe ngựa, nhìn xe ngựa rời xa đại doanh, ý cười mới trở nên phù phiếm.

Đoạn Tư thầm nghĩ, nơi này cũng không tốt hơn Thiên Tri Hiểu bao nhiêu, vừa mới ra khỏi địa ngục lại nhảy vào hố lửa. Dù có là đồng đảng thì cũng dùng mọi cách để moi ra được nhược điểm từ trong miệng ngươi.

Thế gian nơi nơi đều là hố lửa, làm gì có nơi nào là đào nguyên.

Hắn một mình một người về phủ, cởi giáp nhẹ ra, băng bó lại mấy vết thương bị chảy máu rồi thay một bộ áo bào viên lãnh mềm mại đi ra đầu đường. Hắn đi qua dòng người tấp nập, vuốt ve thanh kiếm trong tay, hơi rút ra rồi lại tra vào.

Hắn vừa quỳ lạy hành lễ trong đại doanh ban nãy, hiện giờ lại bước đi trên đường, tất cả đều dựa vào thói quen của thân thể. Chỉ khi nhìn thấy tay chân thực hiện những động tác tương ứng, hắn mới có thể tin tưởng hắn thật sự thành công khống chế được thân thể hắn.

Nếu giờ phút này rút kiếm ra khỏi vỏ đánh nhau với người ta, chỉ dựa vào quán tính của thân thể thì sẽ có bao nhiêu phần thắng?

Mất đi cảm giác giống như năm hắn năm tuổi rơi vào động tối, xung quanh một mảnh đen nhánh không có chỗ đặt tay, phụ thân hắn nghiêm khắc đứng ở cửa động nói với hắn – ta sẽ không cứu con, con phải tự bò lên.

Hắn khóc từ sáng đến tối, cuối cùng cũng thật sự tự mình bò lên. Từ đó về sau hắn không còn cầu xin bất kỳ ai cứu vớt nữa, hắn cho rằng sẽ không có ai cứu hắn, phụ thân không cứu, thần cũng sẽ không, chỉ có tự hắn bò ra.

Cái loại quật cường ấu trĩ này cuối cùng lại cứu hắn ở Thiên Tri Hiểu, bởi vì phụ thân hắn thật sự không đến cứu hắn. Hắn không biết đây là may mắn hay bất hạnh nữa.

Đoạn Tư giơ tay đặt lên đỉnh đầu, ánh nắng chiếu qua ngón tay đổ bóng xuống mắt hắn, hắn xuyên qua khe hở ngón tay mà nhìn ánh mặt trời.

Đây là tay hắn, nhưng hắn lại không cảm nhận được gì.

Hắn rất tự hào về cơ thể mạnh mẽ nhạy bén cho hắn tiếp tục sống sót, nếu có một ngày không còn mạnh mẽ nữa, vậy hắn còn có thể tin tưởng vào cái gì?

“Tướng quân!”

Một giọng nói quen thuộc khiến hắn bừng tỉnh, Đoạn Tư buông tay, nhìn Mạnh Vãn ủ rũ chạy về phía hắn, nàng ta nói: “Thuấn Tức, vị bằng hữu của ngươi bị làm sao vậy? Dọc đường đi cái gì cũng sờ, làm hỏng không biết bao nhiêu đồ vật rồi.”

Nàng ta ngầm biểu đạt rằng “Thật quá không hiểu sự đời đi.”

Đoạn Tư ngước mắt nhìn lại, liền thấy Hạ Tư Mộ đã thay một chiếc váy lụa hồng nhạt thịnh hành của các cô nương thời này, cầm một cái chong chóng đứng cạnh một quán nhỏ ven đường. Nàng vươn tay nhéo cái mặt người trên sạp hàng, khuôn mặt mềm mại vừa mới làm xong đã bị nàng nhéo lõm xuống.

Nàng tiếp tục sờ qua sờ lại, cho đến khi véo cho mặt người hoàn toàn không thể nhận ra nữa mới thoả lòng mới lạ.

Ông chủ ây da ây da kêu lên, Hạ Tư Mộ mặt không đổi sắc quay đầu gọi Mạnh Vãn: “Mạnh giáo uý, trả tiền!”

Mạnh Vãn tức giận đến dậm chân.

Hạ Tư Mộ thản nhiên dùng tay lướt qua những cái mâm bày trên quầy hàng, vừa cười vừa đi về phía bọn họ.

Chóng chóng trên tay trái nàng bắt đầu quay nhanh, làn gió xuân từ phương Nam nhẹ nhàng thổi qua trong nắng, vượt qua mặt sông Quan cuồn cuộn, xuyên qua đình đài lầu các, ngang qua đường phố rộng lớn, lướt qua ngọn tóc nàng, thổi quay chiếc chong chóng nhỏ rực rỡ màu sắc trên tay nàng, phát ra âm thanh phần phật thật nhỏ.

Hạ Tư Mộ dang tay, ngẩng đầu nhắm mắt lại, ánh mắt trời rực rỡ long lanh chiếu lên người nàng, gió từ sau lưng thổi đến làm vạt áo tung bay.

Đoạn Tư giật mình.

Hắn đột nhiên nhớ tới thời khắc hắn gi.t chết Thập Ngũ. Cái câu nguyền rủa ngươi vĩnh viễn là quái vật cứ vang vọng trong tâm trí kiệt quệ, điên cuồng mà hoang vu của hắn, cái loại hưng phấn và tuyệt vọng tà ác đó cứ leo lên bóp chặt yết hầu hắn.

Sau đó cô nương này đi về phía hắn, nàng vỗ vỗ mặt hắn, nói với hắn – “Tỉnh tỉnh.”

Nhiều năm như vậy, ngoại trừ hắn ta, đây là cô nương đầu tiên, cũng là duy nhất nói với hắn “Tỉnh tỉnh.”

Giờ đây nàng lại bị chính mùa xuân tươi sáng đẩy về phía hắn, tựa như có được hạnh phúc tột đỉnh trên thế gian này.

Đoạn Tư yên lặng nhìn Hạ Tư Mộ, hắn đột nhiên cười rộ lên, cười đến nỗi lồng ngực run rẩy, mi mắt cong cong: “Thế gian này thực sự có người đáng yêu như vậy sao? Mạnh Vãn ngươi nhìn nàng kìa, sao nàng lại cười ngốc như vậy.”

Mạnh Vãn sững sờ nhìn Đoạn Tư.

Gió thổi bay dây cột tóc của hắn, hắn mỉm cười tươi đẹp, tựa như đoá hải đường nở rộ vào ngày xuân ở Nam Đô.

Đoạn Tư vẫn luôn thích cười, gặp được chuyện tốt cười, gặp chuyện xấu cũng cười, nhiều lúc Mạnh Vãn không hiểu hắn đang nghĩ cái gì hay là thật sự vui vẻ.

Chỉ là nàng ta có lục tìm trong ký ức của mình cũng không tìm ra được giờ phút nào giống với Đoạn Tư lúc này, tươi cười hạnh phúc một cách chân thành.

Mạnh Vãn ngẩn ngơ nói: “Thuấn Tức… Ngươi…”

Nàng ta còn chưa hỏi được vấn đề thì Hạ Tư Mộ đã đi tới trước mặt bọn họ, nàng thản nhiên nói với Mạnh Vãn: “Mạnh giáo uý, sao ngươi còn sững sờ ở đây nha, chủ quán đang đòi tiền kìa.”

Mạnh Vãn chưa kịp phản ứng lại, Đoạn Tư đã lấy túi tiền của mình ra đưa cho Mạnh Vãn, dặn dò nàng ta hôm nay cứ dùng tiền của hắn bồi thường.

Mạnh Vãn hỏi: “Thuấn Tức… Vị cô nương này là ai vậy?”

Đoạn Tư chưa trả lời, Hạ Tư Mộ đã thay hắn đáp: “Không phải đã nói rồi sao? Ta tên Thập Thất, gọi ta Thập Thất là được.”

Đoạn Tư im lặng chớp mắt một cái, cười nói: “Thập Thất?”

“Haiz.”

Mạnh Vãn nhìn hai người, thở dài một tiếng rồi xoay người đi trả tiền.

Hạ Tư Mộ không hề có cảm giác tội lỗi vì nợ tiền, nàng cầm chong chóng xoay hai vòng tại chỗ, nói: “Đây là gió!”

Rõ ràng nàng vẫn chưa thích ứng được với cảm giác này, cơ thể người phàm chỉ xoay hai vòng thôi mà đã lảo đảo vấp phải cục đá trên đường.

Đoạn Tư lập tức đỡ lấy tay nàng, ngón tay phiếm hồng của Hạ Tư Mộ đan vào giữa các ngón tay hắn, từng ngón tay đan vào nhau, nắm chặt tay hắn.

Dường như nàng đã có một cơ thể sống, có lẽ hiện giờ tay nàng rất ấm áp, không hề lạnh băng như gió tuyết nữa – hơi ấm của nàng đến từ cơ thể hắn.

Hạ Tư Mộ nhìn mười ngón tay của họ đan vào nhau, khẽ cười nói: “Ta nghe nói tay đứt ruột xót.”

“Ừm?”

“Vậy có phải ta đang nắm giữ trái tim ngươi không?”

Có phải ta đang nắm giữ trái tim ngươi không?

Nàng nói rất nhẹ nhàng, Đoạn Tư biết nàng chỉ đang tò mò mà thôi.

Tay bọn họ quấn chặt lấy nhau, rõ ràng hắn hoàn toàn không cảm nhận được, lại cũng không phải hoàn toàn không cảm nhận được gì.

Tay không hề có cảm giác, nhưng tim lại run lên.

Vụn băng đâm vào lòng hắn khi nàng nói “đau” cuối cùng cũng tan ra, dung hoà vào máu hắn, trở thành một phần không thể tách rời của sinh mệnh.

Đoạn Tư rũ mắt chớp một cái, sau đó ngước mắt cười rộ lên, đôi mắt sáng ngời ẩn chứa một tia sáng, hắn nói: “Đúng vậy.”

Không biết từ khi nào, nàng đã nắm giữ trái tim hắn.

Hạ Tư Mộ quá vui vẻ cho nên không phát hiện ra ánh mắt chàng thiếu niên chuyên chú nhìn nàng, nàng thả tay Đoạn Tư ra, nhìn thế gian ồn ào đông đúc bốn phía.

Thời gian 400 năm như thuỷ triều trôi qua trước mắt nàng, nàng nhỏ giọng nói: “Hoá ra mọi người thật sự không lừa con, thế gian này thật đẹp, không uổng công con… mấy trăm năm nay…”

Mấy trăm năm hao tâm tổn sức bảo vệ thế giới này.

Phụ thân, mẫu thân, dì, dượng.

Hạ Tư Mộ thầm gọi tên bọn họ, nàng muốn nói đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được gió và ánh nắng, dịu dàng giống như bọn họ miêu tả, khiến con người ta hạnh phúc.

Nàng không làm bọn họ thất vọng, bọn họ cũng chưa từng lừa gạt nàng.

Nhưng hiện giờ bọn họ đang ở nơi nào rồi.

Ánh mắt Hạ Tư Mộ run rẩy, tâm trạng vui sướng đến cực điểm bỗng nhiên tan thành sương mù, hoảng hốt.

Bầu trời xanh thẳm không một gợn mây có vẻ rất cao, tựa như mãi mãi không cách nào chạm tới tận cùng, một đàn chim nhạn xếp thành hình chữ v chỉnh tề từ xa bay tới, rồi dần dần biến mất vào bầu trời xanh. Hạ Tư Mộ nhìn bầu trời trong xanh, lại nhìn xuống đường phố nhộn nhịp, đột nhiên khẽ bật cười.

Đất trời rộng lớn, chúng sinh bao la, nhưng ta chỉ có một mình.

Không ai có thể nói hết được chuyện buồn vui của một đời người.

Buổi tối hôm nay, ác quỷ Hạ Tư Mộ lần đầu tiên nằm mơ sau bốn trăm năm. Bởi vì nàng là con quỷ vô hình, chưa từng làm người, thế nên cũng không có khả năng nằm mơ, vì thế ban đầu nàng còn tưởng rằng đó là sự thật.

Trong mơ nàng vẫn còn nhỏ, đang kéo tay mẫu thân, phụ thân nàng đứng trong ánh chiều tà, giữa ánh nắng màu trắng sáng ngời thổi sáo cho các nàng nghe.

Nàng hỏi mẫu thân nàng, sáo có cái gì hay, nàng hoàn toàn nghe không hiểu giai điệu.

Mẫu thân nói, thật ra hiện tại phụ thân nàng cũng không nghe ra, chỉ là thông hiểu kỹ thuật mà thôi.

Nàng lại hỏi, vậy phụ thân thổi sáo có ích lợi gì?

Mẫu thân liền cười, bà ấy vỗ vỗ đầu nàng, nói – bởi vì mẹ nghe hiểu, phụ thân con thổi sáo cho mẹ nghe bởi vì ông ấy yêu mẹ, ông ấy biết mẹ có thể hiểu được tình yêu của ông ấy. Đây là lí do mà người sống yêu tha thiết âm nhạc, bởi vì trong đó có tình.

Mẫu thân của nàng lại nói – Tư Mộ à, mọi người tồn tại trên đời đều mong manh và nhạy cảm, lại nhiệt tình và tươi trẻ. Sức mạnh của con quá lớn, con phải học được cách hiểu bọn họ, sau đó đối xử dịu dàng với bọn họ một chút.

Rồi sẽ có một ngày, con sẽ giống như phụ thân con, quỷ và người gắn bó hài hoà, bảo vệ thế gian này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK