"Tôi đã nói phương thuốc đó không thành vấn đề, ngài không cần quan tâm, phương thuốc đó tôi thích dùng thì dùng, ngài còn tìm nhà tôi làm gì?" Sao anh bướng bỉnh vậy?
"Anh đi đi, tôi sẽ không nói cho anh biết ai cho tôi phương thuốc đâu!"
Đi, đi đi!
Ngữ khí kiên quyết, Lý Đại Phúc khoát tay, nhíu chặt mày.
Ông tuyệt đối sẽ không bán đứng Lục Kiều, Lục Kiều là một người trẻ tuổi rất tốt, tuổi còn trẻ đã vui vẻ giúp đỡ người ta còn không cầu hồi báo, còn cho ông phương thuốc, Lý Đại Phúc ông cho dù chết cũng sẽ không bán đứng người tốt như Lục Kiều.
Nam đồng chí ngoài cửa này đừng hòng biết được bất kỳ một chút tin tức nào của Lục Kiều từ trong miệng ông!
Tưởng Hâm chưa nói gì đã nghe được Lý Đại Phúc nói liên tục ba câu, mỗi một câu đều có ý tứ cự tuyệt rõ ràng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Lý Đại Phúc định đóng cửa, Tưởng Hâm vội vàng tiến lên chống cửa lại.
"Anh muốn làm gì?" Lý Đại Phúc cao giọng hỏi.
"Không không không không, anh hiểu lầm, lần này tôi không phải nói phương thuốc có vấn đề, chính là có chút chuyện muốn tìm anh hỏi thăm." Tưởng Hâm ngẩng đầu chống lại thần sắc hoài nghi của Lý Đại Phúc, vội vàng tiếp tục giải thích: "Tôi nói thật, phương thuốc kia không có vấn đề, tôi không đến gây rắc rối, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"
Lời này nghe.. Thật sự không phải là tới gây rắc rối?
Lý Đại Phúc nhìn chằm chằm Tưởng Hâm trong chốc lát, vốn không phải ác nhân, nhìn thấy thái độ thành khẩn của đối phương, Lý Đại Phúc bán tín bán nghi thả người vào.
Trong nhà chỉ có hắn cùng Cường Tử còn có vợ ở nhà, những người khác đều đi ra ngoài làm việc.
Vợ Lý Đại Phúc nhìn thấy một người xa lạ tới cửa, tầm mắt nhìn về phía nam nhân nhà mình.
"Vợ, em rót cho anh ly nước, anh và đồng chí này nói chút chuyện."
Người phụ nữ rót một ly nước đưa tới, Tưởng Hâm tiếp nhận nói cảm ơn, đợi sau khi người phụ nữ rời đi, Tưởng Hâm mới uống một hơi.
Hắn thật khát, một đường tìm tới đây không dễ dàng a.
Uống nước xong, lúc này Tưởng Hâm mới có thời gian nói chuyện chính sự.
Chuyện còn phải bắt đầu từ cuộc điện thoại kia của hắn, không phải hắn gọi điện thoại cho lão sư sao.
Không gọi không biết, hắn thật hoảng sợ.
Trong điện thoại, sau khi hắn nói phương thuốc, nửa tiếng sau lão sư mới gọi lại cho hắn, sau đó Tưởng Hâm từ trong miệng lão sư biết phương thuốc này quả thật không thành vấn đề.
Phương thuốc không chỉ không thành vấn đề, ngược lại còn phi thường hữu ích, phương thuốc này cho dù là lão sư bên kia cũng là sau khi tra một ít tư liệu sau đó mới biết đến chỗ ảo diệu của phương thuốc này.
Đầu tiên, phương diện Đông y chú ý hạ dược đúng bệnh, ngày hôm qua Tưởng Hâm nhìn thấy phương thuốc kia đến khi gọi điện cho lão sư mới đoán phương thuốc này có lẽ không phải cho người lớn sử dụng, trong đó hai vị dược liệu thay đổi dược tính càng ôn hòa hơn, nói cách khác càng thích hợp hơn cho trẻ nhỏ sử dụng.
Cứ như vậy cũng nói thông suốt, vì dù sao cũng không giống phương thuốc điều trị bình thường bọn hắn kê cho bệnh nhân.
Chủ yếu vẫn là hai vị dược liệu kia dùng rất tốt, sẽ không pha loãng dược tính của dược liệu khác, hơn nữa còn có tác dụng điều hòa làm cho phương thuốc này dùng càng hiệu quả.
Trong điện thoại lão sư còn nói phương thuốc này trình độ rất cao, có lẽ ở thành phố lớn mới có, không nghĩ tới loại địa phương như huyện thành này còn có cao nhân ở phương diện Đông y này.
Đại khái nửa giờ, Lý Đại Phúc xác định đối phương thật sự không phải đến gây sự, nhưng đợi Tưởng Hâm hỏi thăm người kia, Lý Đại Phúc vẫn ngậm chặt miệng.
Đối với chuyện của Lục Kiều một chữ cũng không nói nhiều, nói nhiều sai nhiều, Lý Đại Phúc chỉ sợ mình không để ý nói lỡ cái gì.
Cuối cùng, Lý Đại Phúc đáp ứng Tưởng Hâm đi hỏi người mở phương thuốc có muốn gặp hắn ta một lần hay không.
Tưởng Hâm thấy Lý Đại Phúc bướng bỉnh như vậy cũng chỉ có thể lấy lui làm tiến, chờ tin tức so với bị trực tiếp cự tuyệt thì tốt hơn.
Buổi chiều, Tưởng Hâm trở lại bệnh viện làm việc, trong lòng vẫn nhớ thương chuyện này.
Có thể mở ra phương thuốc có nội hàm như vậy, đối phương hẳn là một vị lão tiên sinh đức cao vọng trọng..
***
Lục - Lão tiên sinh đức cao vọng trọng - Kiều đi làm về lúc năm giờ ba mươi.
Vừa mới vào thôn còn chưa về tới nhà đã bị Lý Đại Phúc chờ ở cổng thôn ngăn lại.
"Chú Lý, sao chú lại đứng ở đây, chú chờ cháu à?" Lục Kiều hỏi.
"A đúng đúng đúng, chú tìm cháu nói chút chuyện." Lý Đại Phúc xoa xoa tay xấu hổ nhìn Lục Kiều một cái, lúc này mới tiếp tục mở miệng nói chuyện.
Từ chuyện phương thuốc đến khi gặp Tưởng Hâm, sau đó nói hôm nay Tưởng Hâm đến thăm hỏi, cuối cùng đối phương thỉnh cầu gặp mặt.
Lục Kiều nghiêm túc nghe Lý Đại Phúc mở miệng nói chuyện, lúc nghe được đối phương yêu cầu gặp mặt, Lục Kiều trầm mặc.
Gặp hay không gặp cái này thì phải thận trọng.
Suy nghĩ nửa phút như vậy, trong lòng Lục Kiều đã có đáp án.
Gặp!
Dựa theo kế hoạch của cô vốn là chuẩn bị đi theo con đường bên Lương Triệu Quốc, nhưng hiện tại nửa đường giết ra một Tưởng Hâm, chưa chắc không phải là một đường tắt.
"Chú Lý, phiền toái ngài nói cho đối phương ngày mai cháu đến văn phòng tìm hắn." Lục Kiều mỉm cười.
"Được được được được, ngài ấy để lại phương thức liên lạc, để chú đến văn phòng đại đội gọi điện thoại liên lạc." Lý Đại Phúc nói xong ánh mắt lại nhìn Lục Kiều.
Trải qua một lần Tưởng Hâm tới cửa như vậy, Lý Đại Phúc ít nhiều cũng biết rõ phương thuốc cô đưa ra sợ không phải phương thuốc bình thường.
Lý Đại Phúc đã khẩn cấp muốn điều trị thân thể cho con trai.
Nhưng mà, vấn đề đặt ra, phương thuốc này quan trọng như vậy, nhân tình ba con gà kia của hắn hình như không đủ dùng.
Nhận thấy tầm mắt của Lý Đại Phúc, Lục Kiều ngẩng đầu nhìn qua, cười cười mở miệng hỏi: "Chú Lý, ngài còn có chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì, chính là.." Ngữ khí Lý Đại Phúc hơi dừng lại, sau đó đưa tay lấy ra thứ gì đó từ trong túi, động tác nhanh chóng nhét vào tay Lục Kiều: "Cái này cháu cầm đi, phương thuốc kia của cháu quá quan trọng, trong lòng chú cảm tạ cháu rất nhiều, đây là một chút tâm ý cháu thu đi."
Lý Đại Phúc nhét đồ xong rồi xoay người bỏ chạy, sợ Lục Kiều không nhận.
Đồ vật vừa vào tay Lục Kiều liền mơ hồ đoán được là cái gì, nhìn bóng lưng Lý Đại Phúc chạy đi, cô cúi đầu nhìn tay mình.
Một xấp giấy vụn vặt đỏ hồng xanh, liếc mắt nhìn qua, trong lòng Lục Kiều đại khái hiểu rõ.
Ước chừng phải có sáu bảy mươi đồng, đây chính là một số tiền không nhỏ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Đếm một chút, tổng cộng bảy mươi lăm đồng.
Dựa theo tiền lương một tháng ba mươi tám đồng của Lục Kiều mà tính, số tiền này bằng hai tháng lương của cô.
Nhìn thái độ vừa rồi của Lý Đại Phúc, tiền này không thu không được, vừa lúc sắp qua năm mới, trong nhà hẳn nên cải thiện bữa ăn.
Đều là tâm ý của người ta, không thu không tốt lắm.
Lục Kiều mang theo tiền về nhà.
Về đến nhà, ba nhãi con đang ăn cơm tối, nhìn thấy Lục Kiều trở về bọn họ lập tức nghĩ đến chuyện phân chia gà điên cuồng hôm qua.
Kiến thức được bản tính của Lục Kiều, ba huynh đệ nhìn thấy Lục Kiều đầu tiên.. Nhanh chóng kéo chút cháo trắng vào trong miệng.
Nhìn bộ dạng của ba hùng hài tử, Lục Kiều bị tức giận đến nở nụ cười.
Sao, cô còn có thể cướp miếng ăn của đứa nhỏ chứ?
Tốt xấu gì cô cũng là một người lớn, sẽ không ngây thơ như vậy.
Giờ phút này người trưởng thành Lục Kiều hoàn toàn không nhớ ra dáng vẻ của mình ngày hôm qua khi độc chiếm hai đùi gà.
Uống cháo trắng xong, lúc này ba huynh đệ mới nhìn về phía Lục Kiều.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Lục Kiều móc ra một xấp tiền, xấp tiền hồng hồng xanh xanh kia thật là xinh đẹp a!
"Cho, tiền ăn tháng này." Lục Kiều móc ra tám đồng, đặt ở trước mặt Lục Thịnh.
Tám đồng, tăng lên, trước kia chỉ cho bọn họ có năm đồng.
"Nhiều.."!
Lục Phóng mở miệng, vừa nói một chữ đã bị Lục Thịnh và Lục Khải bên cạnh cùng nhau bịt miệng, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Mi có bị ngốc không, ai lại chê nhiều tiền a!
Nhìn động tĩnh của ba huynh đệ, lần này Lục Kiều thật sự nở nụ cười.
"Từ tháng này trở đi tiền ăn tăng lên tám đồng một tháng, không có ý gì kiến chứ?"
Không, không có ý kiến!
Ba hùng hài tử đồng loạt lắc đầu.
Lục Kiều hài lòng, tám đồng một tháng tiền ăn, không nhiều lắm.
Đột nhiên cảm thấy ba đứa trẻ rất dễ nuôi.
Đợi Lục Kiều trở về phòng, ba huynh đệ trong viện bắt đầu hưng phấn không tiếng động nhảy dựng lên.
Ô ô ô ô, thật hạnh phúc a.
Thêm ba đồng, một đồng hai một cân thịt lợn, một lần ăn một chút, tiết kiệm một chút bọn họ có thể ăn mấy bữa thịt.
Đây chính là hạnh phúc khi có tỷ tỷ sao?
Ba huynh đệ hoàn toàn không nhớ rõ xấp tiền vừa rồi của Lục Kiều là mấy chục đồng. Chỉ đưa cho bọn nó có tám đồng ^_^.
Có lẽ, không phải không nhớ rõ, chỉ là khi đối mặt với Lục Kiều ba người bọn họ đều đã quen..
Khiêm tốn. Jpg~
Cùng lúc đó, Tưởng Hâm trong huyện thành cũng nhận được điện thoại của Lý Đại Phúc gọi tới.
Nghe được đối phương nói ngày mai đến phòng làm việc của tìm mình, Tưởng Hâm còn cố ý dặn dò vài lần đừng đi nhầm chỗ, hắn đang ở khoa Trung y trong bệnh viện.
Bên này Lý Đại Phúc nghe bên kia lải nhải dặn dò địa chỉ mấy lần cũng nhịn không được bất đắc dĩ, cùng đi làm trong bệnh viện, không lẽ Lục Kiều còn có thể tìm nhầm chỗ?
Không thể nào, tuyệt đối không thể!
Trừ phi Lục Kiều sẽ lạc đường trong bệnh viện!
- -
Khoa Đông y.
Trái tim Tưởng Hâm đập thình thịch, thỉnh thoảng lại không khống chế được nhìn ra ngoài, âm thầm quan sát rốt cuộc người nào sẽ là người hắn muốn chờ.
Chờ, chờ, thời gian chớp mắt đã đến giờ nghỉ trưa.
Khoa Ngũ quan, Lục Kiều thu dọn đồ đạc một chút, lúc này mới xoay người ra cửa đến khoa Trung y.
Lạch cạch, trên hành lang vang lên tiếng bước chân thanh thúy.
Vừa nghe thấy tiếng, Tưởng Hâm vẫn luôn chờ ở văn phòng không dời ổ lập tức lên tinh thần.
Đứng dậy từ ghế ngồi bước ra khỏi văn phòng.
Nhìn ra ngoài.. Hắn thấy một cô bé đang đi tới.
Đây là.. Đến khám bệnh à?
Tuổi còn trẻ, thoạt nhìn rất gầy, khí huyết không đủ.
Trên hành lang, Lục Kiều cũng nhìn thấy đồng chí nam từ văn phòng đi ra, đối phương nhìn qua cao cao gầy gò, vẻ mặt nghiêm túc.
"Xin chào bác sĩ Tưởng." Lục Kiều chủ động mở miệng.
Tưởng Hâm: Biết hắn ta?
Chẳng lẽ là người quen giới thiệu tới?
"Ừm, là tôi, vào đi, tôi bắt mạch cho cô." Tưởng Hâm nói xong đã xoay người đi vào văn phòng.
Nghe hắn nói vậy, Lục Kiều:?
Có vẻ như, hiểu lầm?
Thấy đối phương đã đi vào, cô đi vào theo.
"Giơ tay ra, đặt chỗ này." Tưởng Hâm nghiêm túc làm việc.
"Khụ khụ, bác sĩ Tưởng, tôi là người Lý Đại Phúc giới thiệu tới."
Ai giới thiệu tới cũng phải bắt mạch a.. Chờ đã, chờ một chút!
Lý Đại Phúc giới thiệu tới đây?
Tưởng Hâm chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm người trẻ tuổi trước mắt.
Không, đó không phải như hắn nghĩ, đúng không?
Tưởng Hâm kinh ngạc há miệng đem câu nói trong lòng nói ra, không khí thoáng chốc trở nên xấu hổ.
Lục Kiều lễ phép mỉm cười, lập tức trong ánh mắt đối phương hiện lên vẻ không dám tin, chậm rãi gật đầu.
Đúng, đó là những gì ngài nghĩ!
Tưởng Hâm:.
Đánh giá người trẻ tuổi từ trên xuống dưới, khóe miệng không khống chế được co giật một chút.
Cái này gọi là gì, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bãi cát?
Người trẻ tuổi, còn có thể cho những lão nhân gia bọn họ, lưu lại cho dù chỉ một chút tự tôn thôi.. Cũng được rồi!
Khiêm tốn. JPG