• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kẻ dẫn người đến Lục gia, thôn trưởng ông chỉ cần tùy tiện nghĩ một chút cũng biết trong đầu bọn họ nghĩ gì, không phải là muốn làm hỏng thanh danh cô nương nhà người ta sau đó ép buộc cô nương nhà người ta kết hôn sao.

Nếu thật sự làm cho loại phong cách bất chính này trưởng thành, thôn Lý gia sẽ thành địa phương gì, tương lai nhà ai còn dám cùng người thôn Lý gia kết thân.

Động tĩnh ở Lục gia không nhỏ, mấy hộ gia đình gần đó đều thức dậy, chạy tới xem tình huống.

Đợi sau khi biết hành vi của mấy kẻ này, mấy hán tử lại đánh một trận cho người tỉnh lại.

Ngay cả Lục Kiều cũng được mấy thím trong thôn an ủi một hồi lâu, nếu không phải Lục Kiều không quen ngủ với người xa lạ, mấy thím còn thương lượng lưu lại một người ngủ cùng cô một đêm.

Thật sự là quá nhiệt tình, làm cho trong lòng Lục Kiều cũng ấm áp.

Về phần chuyện tối nay sẽ ảnh hưởng đến thanh danh Lục Kiều, đáp án đương nhiên sẽ không.

Mấy tên côn đồ còn chưa vào phòng đã bị đổ thuốc, điều này có thể ảnh hưởng đến thanh danh gì chứ.

Hơn nữa không chỉ không ảnh hưởng đến thanh danh của Lục Kiều, hoàn toàn ngược lại còn làm cho thanh danh của Lục Kiều càng tốt hơn.

Chỉ dùng bột thuốc kia, tùy tùy tiện tiện vung lên mấy tên côn đồ liền ngã xuống, thuốc dùng tốt như vậy bọn họ cũng muốn nha.

Đây tuyệt đối là thứ không thể thiếu ở nhà, có thuốc này xem ai còn dám đến thôn Lý gia bọn họ gây chuyện.

Đáng tiếc, Lục Kiều nói thuốc này không dễ làm, cô cũng chỉ có một chút.

Ngày hôm sau, khoảng năm giờ Lục Kiều liền dậy, Lý Đại Phúc còn cố ý đạp xe đưa cô đến trạm xe buýt huyện thành, nhìn người lên xe buýt lúc này mới an tâm trở về.

Lục Kiều rời khỏi thôn, nhưng sáng sớm trong thôn đã náo nhiệt.

Sáng sớm thức dậy đã nghe nói chuyện tối hôm qua ở Lục gia, ôi chao, Lục Kiều vô cùng lợi hại, một gói bột thuốc mình tự làm ra là có thể làm cho mấy tên côn đồ choáng váng.

Chậc chậc chậc, nghe nói mấy người kia ngay cả cửa còn chưa vào đã bị làm cho ngất xỉu.

Còn có còn có Tam Lại Tử trong thôn, gã này thật đúng là không biết xấu hổ, lại còn dám ngấp nghé Lục Kiều người ta.

Với điều kiện của Lục Kiều người ta, điều kiện gì trong lòng không đếm được sao, trong thôn có bao nhiêu tiểu tử thích cô nương Lục gia kia, cũng không dám tiến lên, mà Tam Lại Tử vô lại này thật đúng là dám làm.

Điều kiện của tiểu cô nương Lục Kiều này, muốn năng lực có năng lực còn có bộ dáng xinh đẹp, so với những cô nương trong thành phố còn tốt hơn, cũng không biết tương lai loại tiểu tử gì mới có thể xứng đôi với cô.

Loại người như Tam Lại Tử đưa đến cục công an mọi người đều rất vui mừng, thiếu một tên lưu manh như vậy, trong thôn cũng có thể yên tĩnh không ít.

Cho nên, trưởng thôn nói muốn đưa người đến đồn công an, ngoại trừ người nhà Tam Lại Tử, những người khác trong thôn còn phải vỗ tay.

Mặc kệ người nhà Tam Lại Tử nháo kiểu gì, thôn trưởng cũng không để ý tới bọn họ, trực tiếp đưa người đến cục công an.

Một buổi sáng mọi người trong thôn đều vỗ tay khen ngợi chuyện này, đặc biệt là đối với tiểu cô nương Lục Kiều này càng thêm thích.

Tương lai Lục Kiều có tiền đồ, đây chính là đứa trẻ thôn Lý gia bọn họ, hơn nữa bản lĩnh này của Lục Kiều có tiền đồ không phải chuyện sớm muộn.

Chỉ có một người không hài lòng.

Đó chính là Lý Thục Phân, trải qua chuyện tối hôm qua, Lý Thục Phân càng thêm hoài nghi Lục Kiều cũng giống như cô ta sống lại.

Hồi tưởng lại toàn bộ sự việc, Lục Kiều chính là người hưởng lợi từ đầu đến cuối, thanh danh càng tốt, còn giải quyết triệt để chuyện này.

Còn có thuốc của Lục Kiều, Ly Thục Phân không tin thuốc kia là Lục Kiều làm ra, Lục Kiều nếu có bản lĩnh này, kiếp trước lúc bị gia bạo không phải chỉ cần dùng thuốc trực tiếp giết chết tên nam nhân rác rưởi kia không phải là tốt rồi sao?

Cho nên, Lý Thục Phân cho rằng thuốc kia của Lục Kiều nhất định là mua ở đâu đó, về phần cô mua từ đâu Lý Thục Phân cũng tò mò.

Nghe được người trong thôn đều khen Lục Kiều có tiền đồ, Lý Thục Phân chỉ hừ mũi khinh thường.

Nhìn đi, nói Lục Kiều có tiền đồ, đó mới là gặp quỷ.

Dưới chân ngọn núi phía sau thôn..

Một đám hùng hài tử tụm vào một chỗ, trong đó có mấy anh em Lục gia cùng anh em Giang gia.

Cũng là không đánh không quen biết, từ lần trước đánh một trận, bọn Lục Thịnh ngược lại rất thưởng thức phẩm đức giảng nghĩa khí của Giang Phong, chỉ riêng chuyện không cáo trạng đã rất tốt.

Mà Giang Phong cũng hỏi thăm, anh em Lục gia trong lòng người trong thôn không phải là đứa trẻ xấu, về phần mẹ kế nói trộm đồ càng là chuyện không hề xảy ra.

Cả hai bên đều có tính tình không được tự nhiên, nhưng chơi một hồi lại hòa hợp với nhau.

Trẻ con mà, đánh nhau ầm ĩ là chuyện bình thường, hôm nay đánh nhau ngày mai sẽ chơi cùng nhau.

Giang Phong tuy rằng không biết vì sao mẹ kế lại nói như vậy, còn không chỉ một lần dặn dò bọn họ không được chơi cùng mấy đứa trẻ nhà họ Lục, nhưng Giang Phong có suy nghĩ riêng của mình.

Mẹ kế không cho chơi, vậy không cho mẹ kế biết là được.

Bọn họ còn phải ở thôn Lý gia bao lâu chính nhóc cũng không biết, lúc trước trở về ở Giang Phong chỉ biết nguyên nhân là công việc của cha tạm thời theo mẹ kế tới đây tạm trú.

Tính toán thời gian, nhóc đã hơn nửa tháng không nhìn thấy cha mình.

Hơn nữa sau khi Giang Phong tiếp xúc với anh em Lục gia cảm thấy bọn họ rất tốt, giảng nghĩa khí, còn hào phóng, thường xuyên cho các tiểu đồng bọn khác trong thôn ăn kẹo.

Cho nên, mấy người Lục gia, có lẽ không phải xấu như trong miệng mẹ kế.

Hơn nữa chị gái nhà họ Lục rất xinh đẹp, Giang Phong nghĩ đến chị gái xinh đẹp kia của Lục Thịnh, trong lòng thầm nghĩ tương lai có thể gọi một tiếng chị hay không.

Nhóc cũng muốn có một người chị nha..

- -

Chuyện xảy ra, Lục Kiều giao toàn quyền cho thôn trưởng xử lý, còn mình trở lại bệnh viện tiếp tục công tác.

Thời gian trôi qua từng ngày, sau đó lúc Lục Kiều gọi điện thoại về thôn trưởng nói tình huống xử lý của bọn họ, bởi vì hành vi của mấy người kia cực kì nghiêm trọng nên trực tiếp bị bắt giam.

Hành vi nghiêm trọng không chỉ là chuyện lần này của Lục Kiều, mà còn có chuyện xấu mà bọn họ làm lúc trước, từng chuyện từng chuyện tra ra đủ cho bọn họ ở trong trại giam vài năm.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Từ khi chuyện xảy ra, phong thái trong thôn thoáng cái càng tốt hơn, có mấy người trẻ tuổi chơi bời lêu lổng đều đi theo người nhà xuống đất làm việc, người trong nhà cũng coi trọng, chỉ sợ không để ý một chút con nhà mình sẽ học thói hư tật xấu gì.

Nuôi một đứa nhỏ thật không dễ dàng, thành thật làm việc cũng tốt hơn đi vào trại.

Thôn trưởng còn nói chuyện trồng dược liệu, nói bên kia ông đã báo cáo tình huống của bọn họ lên trên, chỉ chờ tin tức phía trên.

Chỉ cần cấp trên nguyện ý phái người tới chỉ đạo công tác trồng trọt, thôn có thể tổ chức họp bàn bạc chuyện này.

Đương nhiên, chuyện trồng dược liệu là tự nguyện, không có tính chất ép buộc, nhà ai không muốn tham gia cũng được.

Lục Kiều nghe được thôn trưởng bên kia trong điện thoại đều là tin tức tốt, trong lòng cũng vui vẻ theo.

Tất cả đều dựa theo kế hoạch tiến hành, Lục Kiều cả ngày báo cáo đều vui vẻ hớn hở.

Chớp mắt lại hai ngày trôi qua.

Thời gian trôi qua thực sự nhanh chóng, nửa tháng học tập chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc.

Trong khoảng thời gian Lục Kiều ở trong khoa Đông y cũng có rất nhiều bệnh nhân bắt đầu chạy tới khoa Đông y khám, sau bệnh viện huyện, Lục Kiều lại cứu sống khoa Đông y của bệnh viện thành phố.

Ngay cả lão thầy thuốc phụ trách dẫn Lục Kiều cũng tỏ vẻ Lục Kiều tuyệt đối là người trời sinh đã thích hợp với khoa Đông y của bọn họ.

Giờ nghỉ trưa, Lục Kiều sửa sang lại mặt bàn làm việc của mình một chút, xoay người đi ra ngoài, tính toán đến căng tin bệnh viện ăn cơm trưa.

"Bác sĩ Lục, đi ăn cơm à?"

"Đúng vậy, cô cũng vậy sao, cùng đi nha."

"Được, bác sĩ Lục cô chờ tôi, tôi thay quần áo một chút."

"Vậy tôi chờ cô, không vội."

Lục Kiều nói xong cười tủm tỉm chờ ở hành lang, y tá trong khoa có nhân duyên tốt với cô đều thích cùng cô đi căng tin, đi cùng nhau không chỉ có thể nhìn thấy nhan sắc thịnh thế của bác sĩ Lục, còn có thể nói chuyện với mỹ nhân.

Hắc hắc hắc, nữ nhân trọng sắc khinh bạn còn lợi hại hơn so với nam nhân.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Bác sĩ Lục xinh đẹp, tính tình dịu dàng, đối với ai cũng tốt, lúc nói chuyện đều làm cho người ta có cảm giác dịu dàng đến tận xương tủy, đương nhiên trừ lúc làm việc, lúc làm việc bác sĩ Lục rất nghiêm túc.

Qua khoảng hai phút, y tá nhỏ thay quần áo làm việc đi tới trước mặt Lục Kiều.

"Bác sĩ Lục, đi thôi."

"Ừm, đúng rồi, lần trước cô nói cửa hàng bách hóa bên kia mới xuất hiện váy liền, cái váy trên người cô chính là nó sao? Cô mặc thật đẹp, lần sau tôi cũng đi mua một cái." Lục Kiều vừa ôn nhu nói chuyện tầm mắt đảo qua chiếc váy màu lam trên người đối phương, trong mắt là ý cười vui vẻ.

Chưa kể, chiếc váy này quả thật rất đẹp, thiết kế thắt eo, tay áo bồng, cổ áo sơ mi, ở thời đại này có chút thời trang.

Y tá nghe Lục Kiều khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên, nụ cười trên mặt không kìm nén được nở rộ: "Ai nha, bác sĩ Lục cô mặc vào khẳng định càng đẹp, bác sĩ Lục bộ dạng đẹp như vậy, mặc một cái túi vải cũng đẹp, ha ha ha, nhưng mà cô mau mua đi, lần trước tôi đi nghe nói cũng sắp hết hàng rồi."

"Còn nữa, lần trước cô cho tôi phương thuốc chăm sóc da kia thật đúng là có tác dụng, cô xem làn da của tôi có phải trắng hơn so với thời gian trước hay không?"

"Là trắng hơn, dùng tốt là được, nhưng mà phương thuốc kia dùng nửa tháng liền dừng, là thuốc cũng sẽ có một phần độc, dù sao phương thuốc dùng nhiều cũng không tốt."

"Biết biết, bác sĩ Lục cô thật tốt."

"Cô cũng rất tốt, trong khoảng thời gian tôi tới đây cô đã mời tôi ăn cơm hai lần, lần này tôi mời cô ăn sủi cảo gần bệnh viện chúng ta nha."

"Ha ha ha, được rồi, sợ là không ít người đều phải hâm mộ tôi có thể ăn cơm cùng bác sĩ Lục." Phải biết rằng gần đây nam bác sĩ ân cần tặng quà cho bác sĩ Lục cũng không ít, ngay cả bệnh nhân nam cũng lấy cớ đến khoa Đông y thăm bác sĩ Lục nhiều hơn vài lần.

Ôi, nếu cô cũng đẹp như bác sĩ Lục, cô đi đường đều phải đi ngang.

Hai người vừa nói chuyện vừa cười đi về phía căng tin bệnh viện, sau khi vào căng tin lục tục có người chào hỏi các hai người Lục Kiều.

Trong bữa cơm, bên cạnh bác sĩ Lục vây quanh mấy y tá bệnh viện, có thể nói Lục Kiều trong căn tin là trăm hoa đua nở.

Đều là những cô gái xinh đẹp, xinh đẹp ở cùng một chỗ rất náo nhiệt, đặc biệt là bộ dạng của bác sĩ Lục, giống như thiên tiên.

Từ căng tin trở lại văn phòng, chân trước Lục Kiều vừa mới ngồi xuống, chân sau đồng nghiệp cùng một văn phòng liền trêu chọc.

"Lục Kiều, hay là cô ở lại bệnh viện chúng tôi đi, cô nhìn những y tá kia xem ai nấy đều thích cô, nếu qua hai ngày nữa cô đi cả đám còn không khóc nức nở đi?"

"Đúng vậy, lần trước lãnh đạo nói nếu cô ở lại, ông ấy lập tức tìm đưa cô qua đơn vị bên kia bàn giao công việc."

"Tôi cũng cảm thấy đề nghị này có thể nha, bệnh viện thành phố chúng tôi không tốt sao? Bệnh viện trung ương huyện có sức hấp dẫn gì khiến Lục Kiều cô luyến tiếc không muốn rời đi như vậy?"

Trong khoảng thời gian này, năng lực làm việc của Lục Kiều bày ra ở đó, những đồng nghiệp như bọn họ đã thấy rõ, ngay cả bọn họ so với Lục Kiều cũng không tính là tiền bối gì, năng lực chuyên môn của tiểu cô nương người ta cực kì giỏi, xem bệnh kê thuốc so với bọn họ lợi hại hơn nhiều.

Chỉ vì Lục Kiều, lãnh đạo bệnh viện thành phố đều lên tiếng, chỉ cần Lục Kiều nguyện ý ở lại, những chuyện khác bệnh viện thành phố sẽ đến xử lý.

Ngồi tại chỗ, nghe đồng nghiệp trêu chọc, trên mặt Lục Kiều lộ ra nụ cười.

"Sức hấp dẫn của bệnh viện trung ương huyện các anh không hiểu, đây là bí mật tôi sẽ không nói cho các anh biết, bệnh viện thành phố bên này cũng tốt, đáng tiếc tôi chỉ có một mình, nếu có hai người chuyện này sẽ được giải quyết hoàn mỹ." Lục Kiều cười ha hả trêu chọc bản thân, tầm mắt đảo qua mấy đồng nghiệp, cười tủm tỉm tiếp tục mở miệng nói: "Hơn nữa, tôi đi không phải cho các người cơ hội sao? Các anh luôn nói tôi chiếm đoạt tiểu cô nương khoa khoa chúng ta, tôi đi không phải là để cho các anh có chỗ ra, để cho các anh phát huy thật tốt sau đó sớm thoát cảnh cô đơn nha."

"Tôi cũng muốn thoát cảnh cô đơn, đáng tiếc, người ta chướng mắt tôi." Một đồng nghiệp cảm khái một tiếng, giơ tay sờ sờ đầu hói một nửa của mình, gào khóc.

Hắn không thoát cảnh cô đơn được. Cũng do lông hắn không chịu thua kém, chỗ nên mọc lại không có mấy sợi.

Hình như tóc lại ít hơn?

Hắn có nhiều lông chân!

"Nói đi cũng phải nói lại, không phải bác sĩ Lục cô cũng không có đối tượng sao? Điều kiện của cô tốt như vậy, tương lai dự định tìm người như thế nào?" Ánh mắt bát quái của đồng nghiệp đồng loạt hướng về phía Lục Kiều.

Nhận thấy vẻ bát quái trong mắt đồng nghiệp, Lục Kiều đầu tiên trầm mặc trong chốc lát, một lát sau mới dùng giọng bông đùa mở miệng nói: "Bộ dạng đẹp trai đi."

Cô chính là một tục nhân, đều nói thực sắc tính dã, tìm đối tượng phải tìm một người thật đẹp nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK