• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên kia, Lý gia thôn, Lục gia.

Ba anh em nhìn chiếc xe đạp rơi xuống đất, mồ hôi lạnh sau lưng ba người chảy ra.

Xe đạp bị hỏng rồi, giờ phải làm sao?

Đây chính là mệnh căn của Lục Kiều, lúc ở nhà nàng cũng không cho mấy nhóc chơi đùa.

Lục Khải cẩn thận tiến lên, nhìn chỗ xe đạp bị xước một mảng sơn lớn, ngẩng đầu nhìn anh trai mình đang có vẻ lo lắng, nhịn không được bật cười.

"Đại ca, anh chết chắc rồi, chờ chị ấy trở về nhìn thấy xe đạp mông anh cũng sắp nở hoa."

Vừa rồi lúc Lục Thịnh đạp xe không cẩn thận bị ngã, Lục Khải tỏ vẻ chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến nhóc.

Lục Thịnh nhìn Lục Khải vui sướng khi người gặp họa, khóe miệng co giật một chút mở miệng nói: "Em làm như mình không đụng vào ấy."

Lục Khải: Nhóc có đi xe một chút!

Hơn nữa, cũng không phải nhóc bị ngã!

"Ba người chúng ta đều đụng vào xe đạp, ai cũng đừng hòng chạy." Lục Thịnh tỏ vẻ, đều là anh em, muốn chết cùng chết.

Anh em ruột, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Nghe đại ca nói như vậy, tâm tình Lục Khải thoáng chùng xuống, nhìn xe đạp, Lục Khải thăm dò mở miệng nói: "Hay là chúng ta sửa một chút, không chừng chị ấy nhìn không ra đâu?"

Hắc hắc, Lục Khải thật đúng là rất thông minh.

Nói liền làm, ba anh em bắt đầu tìm dụng cụ trong ngoài, đinh đinh đương đương quấy rối một lúc lâu, vội vàng thật là nhiệt huyết ngất trời.

Hơn một giờ đồng hồ, ba người dừng lại động tác.

Nhìn chiếc xe đạp xiêu vẹo tựa vào tường, ba anh em đều trầm mặc.

Vì cái gì, càng sửa càng hư hỏng nặng?

"Chị ấy chỉ cần không mù cũng có thể nhìn ra chiếc xe này bị ngã!" Lục Phóng nói thật.

"Khụ khụ, cái này không nhìn kỹ cũng không rõ ràng như vậy." Lục Khải tự lừa mình dối người.

Lục Thịnh cắm đao: "Trừ phi Lục Kiều choáng váng."

Bọn nhóc đã nỗ lực làm tất cả những gì có thể, chờ đợi bọn nhóc chỉ có đường chết, không thể cứu được!

Ngày Lục Kiều trở về chính là thời gian chết của mấy nhóc, quý trọng những ngày tháng tốt đẹp còn lại đi.

Nhìn chiếc xe đạp cũ nát, ba anh em im lặng và im lặng..

Trong sân cách vách, Lý Thục Phân nghe được động tĩnh của Lục gia, khóe miệng khinh thường bĩu môi.

Cô ta nghe nói Lục Kiều đi ra ngoài học tập, cũng không biết chuyện này thật hay giả, điều khiến Lý Thục Phân thấp thỏm bất an nhất chính là Lục Kiều rốt cuộc có sống lại hay không, vốn định thăm dò một chút, kết quả cô ta còn chưa ra tay, Lục Kiều đã trực tiếp bỏ trốn.

Lưu lại ba thằng nhóc Lục gia, Lý Thục Phân nghĩ đến ba thằng nhóc Lục gia tương lai đều là mệnh ăn cơm miễn phí, trong lòng càng thêm khinh thường.

Cô ta phải theo dõi chặt chẽ hai đứa nhỏ trong nhà này, đừng để bị làm hỏng, tương lai cô ta chính là mẹ của nhà khoa học.

Nhắc đến hai đứa con, lúc này cô ta mới chú ý tới hai đứa nhỏ hình như không ở nhà?

Bọn nhỏ đâu?

Hôm nay còn chưa đọc sách, bài tập về nhà còn chưa làm xong.

Lý Thục Phân vội chạy ra ngoài tìm người, tương lai đứa nhỏ làm nhà khoa học hiện tại sao có thể lười biếng không đọc sách chứ?

Đáng tiếc, Lý Thục Phân tìm một giờ cũng không tìm được người, sau khi hỏi thăm mới biết bọn Giang Phong đi theo mấy đứa nhỏ trong thôn không biết đi đâu.

Đợi ba anh em Lục Thịnh từ trong nhà chạy ra tìm tiểu đồng bọn, liếc mắt một cái liền thấy được hai bạn nhỏ.

Đó không phải là hai đứa trẻ bên cạnh sao?

"Lục Thịnh, Lục Khải, Lục Phóng, mau tới đây đi, chúng ta cùng nhau lên núi chơi súng cao su." Đánh chim sẻ chắc chắn là điều yêu thích của trẻ em trong thôn.

"Tại sao họ lại ở đây?"

Đi tới, Lục Thịnh nhìn hai anh em Giang Phong một cái, hỏi Hai Mập.

"Đều là một thôn, mọi người cùng nhau chơi đùa nha." Hai Mập cười ha hả trả lời một câu, sau đó lôi kéo Lục Thịnh đi xa vài bước mới tiến đến bên tai Lục Thịnh nhỏ giọng mở miệng nói: "Giang Phong có kẹo, chúng tớ dẫn bọn họ cùng chơi thì cậu ấy sẽ cho chúng tớ ăn kẹo."

Mấy viên kẹo đã tự bán mình?

Biểu tình trên mặt Lục Thịnh một lời khó nói hết, nhưng mà nhóc lại quên mất chuyện trước kia mình vì một viên kẹo lại giúp người ta làm việc nửa ngày.

Nghiêng đầu nhìn hai anh em kia, người ngốc nhiều đường, mang theo chơi cùng một chỗ cũng không có gì.

Ngay khi Lục Thịnh định mang theo hai anh em kia cùng chơi, đứa em gái kia đột nhiên mở miệng.

"Anh hai, chúng ta về nhà đi, em không chơi cùng tên trộm đâu."

Tên trộm, ai vậy?

Phát hiện tiểu cô nương len lén nhìn Lục Thịnh, trong nháy mắt ba anh em Lục gia rất tức giận.

Tên trộm gì, họ ăn trộm đồ gì của ai chưa?

"Này, đừng tưởng rằng chúng tôi không đánh con gái, nói rõ ràng, ai là kẻ trộm!" Sắc mặt Lục Khải âm trầm, nhìn chằm chằm hai anh em kia.

"Anh hai, em sợ." Giang Vận bị trừng, sợ hãi trốn sau lưng Giang Phong.

"Các cậu đừng khi dễ em gái tớ, khi dễ con gái thì tính là nam tử hán gì!" Giang Phong tiến lên một bước chắn trước mặt em gái, ưỡn ngực trả lời một câu.

Vừa nghe Giang Phong nói lời này, ba anh em Lục gia bị chọc tức nở nụ cười.

Bọn họ khi dễ ai, bọn họ bị mắng là trộm cắp, còn không thể nói hai câu?

"Giang Phong, em gái cậu nói sai rồi, Lục Thịnh bọn họ không phải kẻ trộm, bọn họ là bạn tốt của chúng tớ."

"Đúng vậy đúng vậy, chúng tớ là bạn tốt."

"Em gái cậu phải xin lỗi bọn Lục Thịnh."

Mấy đứa nhỏ khác cậu một câu tớ một câu nói ra, ở giữa hòa giải hiểu lầm giữa hai anh em Giang gia cùng ba anh em Lục gia, bọn họ vẫn đứng về phía bọn Lục Thịnh, từ nhỏ đã quen biết, bọn họ chính là anh em tốt giảng nghĩa khí.

"Nhưng mẹ tớ nói bọn họ chính là trộm cắp."

"Mẹ cậu đánh rắm, bà ấy mới là kẻ trộm, cả nhà bọn họ đều là trộm cắp." Lục Phóng la hét một câu mắng trở về.

"Anh hai, em sợ." Giang Vận lại mở miệng.

"Cậu làm em gái tớ sợ hãi, cậu thôi đi."

Giang Phong tiến lên đẩy Lục Phóng một chút.

Cú đẩy này thật khó tin, đã sớm nhìn đối phương không vừa mắt, Lục Khải trực tiếp không nói hai lời xông lên.

Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đánh là xong ^_^.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Đợi đến khi có người phản ứng lại, ba anh em Lục gia cùng Giang Phong đã đánh thành một đoàn.

Ba chọi một, sao cũng là Giang Phong chịu thiệt.

Ba người Lục Thịnh dùng hành động thực tế thể hiện đầy đủ một câu nói, đánh nhau anh em ruột, bọn họ cũng không có ý nghĩ nhiều bắt nạt ít.

Bọn họ có nhiều anh em, đổ lỗi cho họ sao?

Giang Vận ở một bên khóc muốn hỗ trợ lại bị những người khác kéo lại không cho đi qua.

Đợi đến khi hai bên đánh đủ buông tay ra, trên người hai bên đều mang theo vết thương.

Lục Thịnh bọn họ nhiều người, tay chân Giang Phong công phu lợi hại, cuối cùng Giang Phong nhìn qua bị đánh càng thảm.

Đánh một trận, không thể chơi cùng nhau nữa.

Được rồi, mỗi người về nhà, mỗi người tìm mẹ!

Về đến nhà, bọn Lục Thịnh vừa vào phòng liền nghe thấy tiếng la hét phiền phức của người phụ nữ bên cạnh.

"Ôi chao, các con sao vậy, cùng ai đánh nhau? Đứa nhỏ nhà nào ra tay tàn nhẫn như vậy, mặt này đều bầm tím."

"Giang Phong, con nói cho mẹ, ai khi dễ các con, mẹ đi tìm người lớn nhà bọn họ tính sổ."

Cách một bức tường viện, ba anh em Lục gia nghe lén, chỉ nghe thấy tiếng người phụ nữ hét ầm lên, ngược lại không nghe thấy tiểu tử Giang Phong kia cáo trạng.

Hừ, coi như cậu còn có chút cốt khí!

Chuyện của đàn ông ^_^, phụ nữ nhúng tay vào làm gì!

Ai ui, nhưng mà tiểu tử Giang Phong kia đánh người thật đau nha.

Ra tay giảo hoạt, khí lực lớn, nghe nói ba Giang Phong là quân nhân, nếu không phải mấy nhóc nhiều người đã bị đánh ngã xuống.

"Lục Thịnh, Lục Thịnh, chị cháu gọi điện thoại về, mau đến đại đội nhận điện thoại."

"Lục Thịnh, có nghe thấy không, nghe thấy mau tới nghe điện thoại."

Tiếng còi lớn trong thôn vang lên, nghe thấy tiếng, ba anh em không để ý đến chỗ đau trên người, nhanh chân chạy ra ngoài.

Nữ nhân kia coi như còn biết trong nhà còn có ba người bọn họ, đi ra ngoài hơn nửa ngày không có tin tức, bọn họ còn tưởng rằng vừa đi ra ngoài liền quên bọn họ rồi.

Đi tới đại đội, thôn trưởng nhìn thấy ba thằng nhóc đi tới, nhìn thấy bộ dáng của bọn họ hỏi: "Sao, các cháu đánh nhau với ai vậy?"

"Không đâu ạ, chúng cháu không cẩn thận bị ngã."

Lục Khải nói dối ánh mắt cũng không chớp, sau đó ba anh em lách qua người thôn trưởng vào phòng nghe điện thoại.

Người cướp được điện thoại là Lục Thịnh, nhóc cầm được điện thoại nhất thời lại không biết nói gì, qua ba giây mới "uy" một tiếng.

"Lục Thịnh?"

"Ừm, là tôi." Lục Thịnh lại trả lời khô khốc một câu.

"Vừa nghe chính là thanh âm của cậu, địa chỉ bên tôi cậu nhớ một chút.." Lập tức Lục Kiều nói một địa chỉ: "Bây giờ điện thoại này cậu cũng nhớ một chút là điện thoại cố định bên chỗ ở của chúng tôi, có việc gì gọi theo số điện thoại này tìm tôi."

"Biết rồi, chị ở bên kia thế nào?" Lục Thịnh hỏi ra miệng cảm thấy không được tự nhiên, không đợi bên kia mở miệng liền nói thêm một câu: "Lục Khải muốn nói chuyện với chị."

Sau đó, Lục Khải nhìn điện thoại đại ca ném tới, nhìn hai má hồng hồng của đại ca, không nhịn được bật cười.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Đây là lần đầu tiên nhóc nhìn bộ dáng không được tự nhiên này của đại ca.

"Khụ khụ, em là Lục Khải, trong nhà đều rất tốt, chị không cần quan tâm.."

"Chị, chị, vừa rồi chúng em đánh nhau." Lục Phóng không cướp được điện thoại, gấp đến độ hói đầu liền đem chuyện vừa rồi đánh nhau nói ra.

Vừa dứt lời, Lục Phóng đã bị hai anh trai bịt miệng.

Cái miệng này, cái gì cũng nói được sao? Có biết nói chuyện không vậy?

Đánh nhau mà cũng có thể nói được à?

Nhưng Lục Kiều bên kia điện thoại nhất định đã nghe thấy tiếng vừa rồi của Lục Phóng, nghĩ đến Lục Kiều sẽ tức giận, Lục Thịnh và Lục Khải không dám hé răng.

Ngay cả Lục Phóng cũng phản ứng lại mình vừa nói gì đó, vội vàng đưa tay che miệng lại, vẻ mặt đáng thương nhìn hai anh trai.

Ô ô ô, nhóc không phải cố ý!

Đại khái qua vài giây, trong điện thoại lại truyền ra giọng nói trong trẻo của Lục Kiều.

"Vậy, thắng hay thua?"

Hả?

Không phải nên tức giận sau đó giáo huấn bọn họ đánh nhau là không đúng vân vân, tình huống này dù thế nào cũng không giống bọn họ nghĩ.

"Thua? Ba người còn thua à?" Tiếng nói bên kia nghe có vẻ hận sắt không thành thép.

"Thắng, chúng em thắng." Lục Khải vội vàng trả lời một câu.

"A, tôi có việc, không nói nữa."

Ngay khi bọn họ cho rằng Lục Kiều còn muốn nói cái gì đó, đầu kia vội vàng nói một câu điện thoại liền cúp máy.

Cái này, chỉ có vậy?

Người lớn nhà người ta biết hài tử đánh nhau đều sẽ hỏi đông hỏi tây, đến chỗ Lục Kiều chỉ một câu "Thắng hay thua?" là xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK