Lục Thịnh nhìn thấy căn nhà cũ nát cách đó không xa, trên mặt lộ ra một nụ cười, bước nhanh đi tới.
"Lục gia gia, cháu tới đây, gia gia có ở nhà không?"
Nghe Lục Thịnh hô một tiếng, trong phòng có một lão gia tử râu ria xồm xoàm đi ra.
So với ông chủ cửa hàng đã gặp lúc trước thì lôi thôi hơn nhiều, râu ria xồm xoàm, tóc cũng quá dài, có lẽ ông vừa từ trên núi xuống, ống quần còn dính một ít bùn vàng, nhìn qua cả người càng thêm luộm thuộm.
Lục Thịnh không cảm thấy gì, sải bước chạy tới, tiến đến bên cạnh ông cụ, lấy từ trong túi mình ra một viên kẹo sữa bóc ra.
Lục gia gia nhìn thấy động tác của Lục Thịnh, hơi nhướng mày.
Ồ, xem ra cuộc sống của Nhà họ Lục quả thật đã tốt lên, tiểu tử Lục Thịnh này còn có đường sữa ăn.
Nhưng mà động tác tiếp theo của Lục Thịnh lại khiến Lục gia gia sửng sốt.
Lục Thịnh thừa dịp Lục gia gia không chú ý trực tiếp nhét kẹo sữa vào miệng ông.
Một mùi vị ngọt ngào khuếch tán trong miệng, Lục gia gia mở to hai mắt nhìn về phía Lục Thịnh.
"Lục gia gia, ăn đường, cháu còn có, đều cho ông." Lục Thịnh nói xong nhét mấy viên kẹo sữa còn sót lại trong túi vào tay ông.
"Lục gia gia, ông cho cháu mượn công cụ quấy thuốc kia nha, dùng xong cháu đưa về cho ngài."
"Cầm đi, đường sữa cũng mang về.."
"Được rồi, vậy thì cám ơn Lục gia gia, cháu về đây, đường sữa Lục gia gia ngài giữ lại ăn cho miệng ngọt ngào." Vì sợ cự tuyệt, Lục Thịnh cầm lấy đồ Lục Kiều muốn dùng, không đợi Lục gia gia đến gần liền lập tức chạy ra ngoài.
Lục Kiều nói không sai, nhân tình của mình mình phải tự trả, tương lai cậu phải đối với Lục gia gia tốt hơn nữa, tựa như Lục gia gia đối tốt với cậu vậy.
Hì hục khiêng dụng cụ chạy về nhà, chờ về đến nhà Lục Thịnh mồ hôi đều chảy ra.
"Công cụ đã mượn về, có muốn hướng dẫn cậu cách xử lý không?" Lục Kiều nhìn thấy Lục Thịnh trở về, vừa muốn đưa tay tiếp nhận đồ vật vừa mở miệng hỏi một câu.
"Không cần không cần, tôi có thể, chị ở bên cạnh nhìn là được." Lục Thịnh tránh khỏi cánh tay Lục Kiều duỗi tới, đi vài bước đem đồ đạc buông xuống.
Một lát sau, Lục Thịnh lấy thuốc ra, sau đó bắt đầu thái lát, xay bột, nên xử lý ra sao thì làm thế đó.
Lục Kiều cầm một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh, thấy Lục Thịnh xử lý rất tốt cũng yên tâm.
Nhìn thấy Lục Kiều ngồi trên băng ghế nhỏ giám sát đại ca xử lý dược liệu, Lục Phóng cơ trí nhanh nhạy đến bóp vai cho nàng, động tác thật ân cần.
Tuy rằng trời rất lạnh, nhưng ánh mặt trời chiếu lên người cũng có chút ấm áp.
Năm tháng yên tĩnh.
Sau đó, mấy người trong viện nghe được bên tường viện truyền đến một tiếng động nhỏ.
Sau đó, một cái đầu nhỏ lộ ra khỏi bức tường.
Là một đứa trẻ, tuổi tầm Lục Phóng.
Bé trai kia tựa hồ cũng không nghĩ tới sân nhà bên cạnh lại là một cảnh tượng như vậy, tỷ tỷ lớn tuổi nhất ngồi ở bên kia có một bé trai hỗ trợ bóp vai, bên cạnh có một ca ca đáng thương đang làm việc.
Tê, quả nhiên tỷ tỷ cách vách kia quá hư hỏng, ca ca kia làm việc còn phải bị nhìn chằm chằm, thật sự là đáng thương.
Lục - Thật đáng thương - Thịnh: Ở đâu chạy đến một đứa nhỏ ngu ngơ vậy?
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Lục Kiều: Hình như bị hiểu lầm rồi!
Lục Phóng: Ai vậy, lén trèo tường có ý gì?
Người trong viện nhìn một người trên tường viện, sau đó Giang Phong đỏ mặt, lặng lẽ lui về.
"Đứa trẻ bên cạnh?" Trông hơi kém thông minh. Lục Thịnh nhỏ giọng nói thầm một câu.
Lục Kiều không để chuyện này ở trong lòng, tiếp tục hưởng thụ dịch vụ bóp vai của cậu út.
Trước tiên hưởng thụ, đợi lát nữa sẽ đến phiên cô làm việc, dù sao chế tác thuốc mỡ cũng không thể để cho bọn Lục Thịnh làm.
Đợi dược liệu nghiền thành bột, Lục Kiều liền bắt đầu làm việc, đầu tiên cần phải ngâm bột thuốc, đây cũng là để cho dược liệu phát huy ra dược hiệu lớn hơn.
Sau khi ngâm xong liền bắt đầu nấu, nấu là một công việc tốn nhiều thời gian, phải mất mấy tiếng đồng hồ, quá trình nấu còn cần khuấy không ngừng để thuốc mỡ không bị dính nồi, nếu như dính nồi, thuốc mỡ nếu nấu ra cũng sẽ bị phế đi.
May mà là mùa đông, trong bếp ấm áp, nếu mùa hè lăn qua lăn lại mấy tiếng đồng hồ có khi còn say nắng phải vào bệnh viện.
Trong số các loại thuốc Đông y có nhiều loại, có địa long, tô mộc, đào nhân, thổ loan, hoàng bách, nguyên hồ vân vân.
Phương thuốc mỡ trị tổn cơ thắt lưng vô cùng hữu dụng, phương thuốc này là kiếp trước Lục Kiều tự mình nghiên cứu ra, thành phần phương thuốc mỡ bình thường có chút khác biệt.
Bình thường cơ thắt lưng tổn thương nghiêm trọng sau khi châm cứu, kết hợp với thuốc mỡ này bôi ngoài chỉ cần khoảng một tuần là có thể tốt hơn, cho dù là sau đó bởi vì nguyên nhân công việc nếu tái phát lần nữa, cũng có thể lại sử dụng thuốc mỡ bôi ngoài, so với lần đầu tiên sẽ dễ dàng giảm đau hơn.
Bận rộn đến hơn bảy giờ tối, đợi xong việc, trong ngoài nhà họ Lục đều tràn ngập mùi thuốc Đông y, người trong thôn đi ngang qua cửa Lục gia đều ngửi thấy mùi này.
Chế tác thuốc mỡ xong, Lục Kiều trở về phòng sửa sang lại công tác bảo quản tiếp theo, Lục Thịnh và Lục Khải đã bắt đầu nấu cơm tối.
Hôm nay thức ăn tương đối phong phú, cơm trắng thơm ngon, kết hợp với một đĩa thịt kho tàu, còn có một món trứng bác.
Lúc ăn cơm, Lục Kiều trong tầm mắt ba huynh đệ lấy chén gắp mấy miếng thịt kho tàu.
Nhìn thấy động tác của nàng, ba huynh đệ đã thấy không trách.
"Thịt kho tàu này lát nữa Lục Thịnh đến chỗ Lục gia gia trả đồ thuận tiện đưa qua."
Hả? Cho Lục gia gia ăn?
Lục Kiều vừa dứt lời, ba huynh đệ xấu hổ đỏ mặt.
Là bọn họ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, không nghĩ tới thịt này là cho Lục gia gia.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Không để ý tới trong lòng ba huynh đệ nghĩ gì, Lục Kiều nên ăn thì ăn nên uống thì uống, về phần chén thịt kia, dù sao mượn đồ của người ta, mấy khối thịt trả lễ cũng không tính là gì.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Thịnh đến chỗ Lục gia gia trả đồ thì lấy thịt ra, lúc Lục gia gia nghe được là Lục Kiều đưa cho đều kinh ngạc một chút.
Khoảng chín giờ, cả gia đình chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ba huynh đệ Lục gia ngủ một phòng, Lục Khải và Lục Phóng đã nằm trên giường, Lục Thịnh đang chuẩn bị thu thập những thứ chú Vương và thím Ngô cho.
Một hộp bánh quy đường trắng, trông rất đắt tiền, và một gói đường sữa.. A?
Trong nháy mắt mở kẹo ra, Lục Thịnh Thoáng mở to hai mắt.
Nhận thấy động tác của đại ca, Lục Khải và Lục Phóng cũng nhìn về phía kẹo đường.
Không nhìn không sao, vừa nhìn đã giật nảy mình.
Quá nhiều!
"Ực", không biết trong ba huynh đệ ai nuốt nước miếng một chút.
Lục Thịnh không dám động đến số tiền này, phản xạ trong đầu chính là tìm Lục Kiều.
"Hai đứa nhìn tiền, đừng nhúc nhích nha, anh đi gọi người." Lục Thịnh nói một tiếng, nhanh chân chạy ra ngoài.
"Cốc cốc cốc!" Tiếng đập cửa vang lên.
"Lục Kiều, Lục Kiều.."
"Gì vậy?"
"Khụ khụ, chị đến phòng chúng tôi một chuyến." Lục Thịnh bị huấn luyện cũng không gọi ra được một tiếng thân thiết.
Lục Kiều trợn trắng mắt, lập tức đi theo đến phòng ba huynh đệ.
Bước vào nhà liền thấy tiền trong kẹo.
Gần như trong nháy mắt nàng liền đoán được chuyện gì xảy ra.
Đi qua, đếm số tiền đó một chút.
Một, hai tờ.. Tám tờ.
Mười đồng một tờ, tám tờ chính là tám mươi đồng.
Nếu người ta đã cho, vậy thì cất đi.
Dứt khoát lưu loát bỏ tiền vào túi, sau đó Lục Kiều nhìn huynh đệ một cái, mở miệng ném xuống một câu: "Không còn sớm, ngủ đi" cứ như vậy đi ra ngoài.
Lục Thịnh:.
Lục Khải: Cứ đi như vậy?
Lục Phóng: Chị nhóc thật lợi hại!
Nhiều tiền như vậy, ánh mắt không chớp một cái liền nhận lấy, còn bình tĩnh trở về ngủ như vậy?
Trên thực tế Lục Kiều đúng là bình tĩnh như vậy.
Tiền này, ở trong lòng nàng chỉ là một con số mà thôi.
Nhưng mà, nửa đêm, trong phòng Lục Kiều truyền đến một tiếng cười hắc hắc.
Lục Kiều dùng hành động thực tế thể hiện đầy đủ cái gì gọi là.. Nằm mơ cũng cười tỉnh.
Ngô Xuân Ngọc và Vương Triều Dương nếu đã đưa tiền này còn giấu trong hồi lễ, chính là sợ Lục Kiều không chịu nhận thì cũng có nghĩa là Lục Kiều trả lại tiền cho hai vợ chồng người ta cũng sẽ không nhận.
Vậy nên, sao lại phải rắc rối như vậy.
Có trời mới biết Lục Kiều căn bản không nghĩ tới trả lại, không có biện pháp.. Cô nghèo mà!
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Hơn nữa, châm cứu, vốn của thuốc Đông y, lực lượng lao động nấu thuốc mỡ, tám mươi đồng cũng thật lòng kiếm được không nhiều lắm.
Tiểu kim khố lại phồng lên, cũng làm cho Lục Kiều nóng lòng muốn mua xe đạp.
Sáng sớm, Lục Kiều ra ngoài làm việc.
Đến đơn vị sớm hơn mười phút, thừa dịp còn có thời gian Lục Kiều đem thuốc mỡ ngày hôm qua chế biến đưa qua cho Ngô Xuân Ngọc.
Nhân tiện tìm cô hỏi thăm chuyện mua xe đạp.
Ngô Xuân Ngọc vừa nghe Lục Kiều định mua xe đạp, vỗ đùi tỏ vẻ, tìm bọn họ xem như tìm đúng người rồi.
Lão Vương chạy vận chuyển, một chiếc xe đạp ở huyện thành hơn một trăm hai trăm, để lão Vương từ nơi khác thuận tiện lấy về có thể tiện nghi hơn bốn mươi tệ.
"Kiều Kiều, chuyện này cứ để chú thím lo cho, vừa vặn qua hai ngày chú Vương của cháu muốn ra xe, thím nói chuyện này với chú một chút, quay đầu lại khẳng định mang xe đạp về cho cháu."
"Vậy thì cảm tạ chú thím nhiều, cháu đang lo chuyện này, mua xe đạp cháu cũng không quen lắm, còn phải phiền thím cùng chú Vương quan tâm đến chuyện này của cháu."
"Không sao, hôm qua còn nhờ cháu, hôm nay chú Vương của cháu đứng lên nói eo tốt hơn nhiều, quay đầu lại bôi thuốc mỡ này chủa cháu khẳng định thuốc đến bệnh trừ." Ngô Xuân Ngọc bây giờ rất thích Lục Kiều người trẻ tuổi này, có bản lĩnh còn biết nhớ ơn, người trẻ tuổi như vậy ai mà không thích a.
Hai người nói chuyện trong chốc lát, Lục Kiều nhìn thời gian không sai biệt lắm, lúc này mới mở miệng nói muốn trở về làm việc.
Đợi Lục Kiều rời đi, Hoàng Thu Vũ từ phòng y tế chui ra, ánh mắt chua xót nhìn bóng lưng Lục Kiều rời đi.
Ngô Xuân Ngọc nhìn thấy sắc mặt hoàng Thu Vũ, vừa nhìn liền biết lại ghen tị, liền trực tiếp nghiêm mặt quát lớn một câu: "Đừng nhìn, đã đến giờ làm việc, làm việc đi."
Đã kém hơn ngươi ta thì đừng ghen tị, có bản lĩnh cũng thi chứng chỉ bác sĩ a.
Ngô Xuân Ngọc cũng không quen với tật xấu này của Hoàng Thu Vũ, một cô gái mà thường xuyên xấu tính.
Sắc mặt Hoàng Thu Vũ không tốt lắm, nhỏ giọng hừ một tiếng xoay người rời đi.
Không phải chỉ là bác sĩ thôi sao, thần khí cái gì chứ, y tá trưởng chính là thiên vị Lục Kiều mà!
Giờ nghỉ trưa, Lục Kiều nhận được thông báo của cục công an một chuyến.
Kết quả sự tình tố cáo đã ra, chuyện Lục Kiều hại người căn bản không thành lập, phương thuốc Đông y là do người phụ nữ ăn cắp của người khác khi đi thăm thân thích ngày tết, bởi vì dạ dày con trai cô ta không tốt, người phụ nữ này lại không muốn tiêu tiền đi khám bệnh, cho nên mới động tâm tư lệch lạc.
Không nghĩ tới cuối cùng hại con trai mình chịu tội, căn cứ vào việc điều tra việc này Lục Kiều không cần phải chịu trách nhiệm, hơn nữa hoàn toàn ngược lại phụ nữ còn cần xin lỗi Lục Kiều, nếu không Lục Kiều có quyền kiện cô ta tội phỉ báng.
Về phần đứa nhỏ hiện tại đã không có việc gì, cũng may chuyện này hữu kinh vô hiểm.
Lúc nữ nhân xin lỗi lòng không cam tình không nguyện, Lục Kiều càng thêm không vui, toàn bộ quá trình nghiêm mặt, rõ ràng chỉ có một ý tứ.. Không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta.
Hơn nữa còn có một chuyện, trùng hợp, gia đình bị người phụ nữ trộm thuốc Đông y ở cùng một đại viện với Dương Ái Quốc, đây cũng là lí do Dương Ái Quốc nhanh như vậy đã nghe được tin tức để Dương Diệu đi qua cục công an tìm người.
Không, lúc con cô ta xảy ra chuyện nữ nhân kia cũng đến viện người nhà thân thích làm ầm ĩ một lần, lúc này Dương Ái Quốc mới biết chuyện này liên lụy đến Lục Kiều.
Hiện giờ thân thích của nữ nhân kia đã đoạn tuyệt qua lại với nhà cô ta, loại thân thích trộm cắp vặt này bọn họ cũng không dám lại qua lại.
Sự tình đến lúc này cơ bản cũng coi như đã qua.
Buổi chiều, Lục Kiều trở lại bệnh viện.
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
Nghe được động tĩnh Lục Kiều đang ở trong văn phòng, ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy được Lương Triệu Quốc.
"Bác sĩ Lương, ôi khách quý, sao lại có thời gian đến khoa chúng tôi đi dạo, khoa cấp cứu không bận sao?" Lục Kiều cười chủ động mở miệng trêu chọc hai câu.
"Bận rộn, sao không bận, tôi tới tìm cô có việc." Lương Triệu Quốc trả lời, đi vài bước tới: "Tôi bận rộn một thời gian mới biết cô đã trở thành đồng nghiệp trong khoa Đông y của bệnh viện chúng tôi, tôi còn muốn để cô qua một thời gian tới khoa cấp cứu của chúng tôi, không ngờ động tác của Tưởng Hâm đủ nhanh a."
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
"Nói đùa, nếu bác sĩ Lương nguyện ý, tương lai dạy tôi nhiều hơn, Tây y tôi cũng muốn học." Lục Kiều hàn huyên nói.
"Được thôi, vừa vặn có cơ hội, bệnh viện chúng ta muốn phái người đến bệnh viện thành phố học tập thời gian một tháng, nếu cô nguyện ý, tôi báo lên cấp trên xin cho cô đi cùng tôi?"
Lục Kiều: Còn có chuyện tốt này?
"Không được, Lương Triệu Quốc anh không được đào góc tường người ta như vậy, lần học tập này khoa Đông y chúng tôi cũng có. Anh để Lục Kiều đứng tên khoa các người đi qua tính là chuyện gì xảy ra?"
Tưởng Hâm chưa tới, thanh âm đã đến trước, hắn vừa nghe nói chuyện học tập đang định tới tìm Lục Kiều nói chuyện này, tuyệt đối không nghĩ tới vừa đi tới cửa phòng làm việc liền nghe thấy khoa cấp cứu muốn cạy góc tường khoa Đông y bọn họ.
Thật không biết xấu hổ, khoa Đông y bọn họ chỉ có mấy người như vậy, thật đúng là dám cướp người a!
Lương Triệu Quốc nhìn thấy Tưởng Hâm tiến vào không chút chột dạ, còn bị bộ dạng tức giận của Tưởng Hâm chọc cười.
"Cái gì gọi là cướp chứ, tôi đây là cạnh tranh công bằng, muốn nói cướp cũng là anh cướp người tôi nhìn trúng, rõ ràng là tôi nhìn trúng Lục Kiều trước, anh lại thừa dịp tôi không chú ý lừa người đến khoa Đông y tôi đã không tìm anh tính sổ, anh còn nói tôi."
"Hơn nữa, chúng ta phải tôn trọng ý kiến của đương sự Lục Kiều, lấy danh nghĩa khoa học kia đi học, tôi nghĩ bạn học Lục Kiều nhất định sẽ đưa ra quyết định chính xác."
Gừng càng già càng cay, lời này của Lương Triệu Quốc rất hay nha!
Lời nói ban đầu của Tưởng Hâm đều bị Lương Triệu Quốc chặn lại, trong lòng thật tức giận!
Sau đó, tầm mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lục Kiều.
Lương Triệu Quốc: Chọn khoa cấp cứu của chúng tôi mới là quyết định đúng đắn!
Tưởng Hâm: Tôi tin rằng cô sẽ không bỏ rơi khoa Đông y chúng ta!
Lục Kiều:.
Vô thức đi đến ngã tư của cuộc sống. Jpg.