Có tiếng gõ cửa, ngay sau đó là khuôn mặt tươi cười của viện trưởng Vương khiến người ta nhìn mà hoảng hốt.
Vừa ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của viện trưởng Vương, tất cả mọi người trong phòng làm việc của khoa Đông y đều nổi da gà.
Ôi chao, hôm nay tâm trạng của viện trưởng Vương rất tốt, bình thường lúc nào cũng là vẻ mặt nghiêm túc, khi gặp mọi người đều tỏ vẻ giống như mọi người nợ ông tám trăm vạn vậy.
"Bác sĩ Tiểu Lục, cô có bận gì không? Nếu có thời gian, tôi muốn nói chuyện với cô một chút." Tầm mắt Vương Kiến Nghiệp đảo qua mấy người trong phòng lập tức rơi vào trên người Lục Kiều, lúc mở miệng nói chuyện, tươi cười trên mặt càng thêm hai phần xán lạn.
Bị viện trưởng Vương đối đãi khác biệt như thế, Lục Kiều sửng sốt, trong nháy mắt cảm thấy thụ sủng nhược kinh, vội vàng buông công việc trong tay đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Có rảnh có rảnh, viện trưởng Vương ngài tìm tôi có chuyện gì ạ?"
Lời còn chưa nói xong, nhưng mọi người trong phòng đều hiểu, những người khác nhìn viện trưởng Vương lại nhìn Lục Kiều, nhịn không được muốn cười.
"Chúng ta ra ngoài nói đi, nói chuyện ở đây không tiện lắm, liền chậm trễ cô một chút thời gian." Vương Kiến Nghiệp nói xong hắng giọng.
Hừ, đừng tưởng rằng ông không nhìn thấy ánh mắt của những người khác trong văn phòng đang chờ xem náo nhiệt.
Những người khác: Đừng lo lắng, đều là người một nhà, làm sao còn khách khí như thế.
Chẳng phải bọn họ vừa mới trở về thiếu một chút việc vui, muốn nghe chút bát quái sao?
Bọn họ thật lòng tò mò muốn biết viện trưởng Vương tìm Lục Kiều có chuyện gì.
"Được, chúng ta đi nói chuyện."
Trả lời một câu, lập tức hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Phía sau, mấy người trong văn phòng còn nhìn chằm chằm bóng lưng hai người.
Đi một lát, Lục Kiều và Vương Kiến Nghiệp đi tới góc cầu thang, nơi này không có ai là nơi tốt để nói chuyện.
Vương Kiến Nghiệp trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Lục Kiều à, cô đến bệnh viện thành phố chúng tôi một thời gian, cô cảm thấy bệnh viện chúng tôi bên này thế nào? Cô cứ việc yên tâm lớn mật nói, tốt liền nói tốt, chỗ không tốt cũng có thể nói, chúng tôi sửa chữa là được."
Lục Kiều: "..."
Cái này bảo cô mở miệng thế nào, cô chỉ là một viên chức nhỏ thôi.
"Ha ha ha, cô đừng khẩn trương, tôi tìm cô là chuyện tốt, tôi cho rằng các phương diện ở bệnh viện thành phố chúng tôi vẫn không tệ lắm, cho nên phúc lợi đãi ngộ gì đó cũng tốt hơn bệnh viện huyện thành, trải qua khoảng thời gian ở chung này, tôi cũng nghe nói từ trong miệng các đồng nghiệp khác biểu hiện của cô trong khoảng thời gian này rất tốt."
"Như vậy, cô có muốn cân nhắc việc ở lại bệnh viện thành phố của chúng tôi không?" Về chuyện đãi ngộ tiền lương, chúng ta có thể nói chuyện, cô có bất kỳ yêu cầu gì cũng có thể đưa ra, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tranh thủ cho cô. "
Lời này của Vương Kiến Nghiệp thật sự rất có thành ý, đào chân tường mà còn có thể làm được việc này.
Lục Kiều vừa nghe là chuyện này, gần như không cần lo lắng, chuyện này bệnh viện thành phố bên này đã nói chuyện lưu người, Lục Kiều nhớ rõ lúc ấy cô đã cự tuyệt, tại sao lần này viện trưởng Vương vẫn vì chuyện này mà tìm cô?
" Viện trưởng Vương, lần trước bệnh viện thành phố đã tìm tôi nói chuyện này, tôi đã trả lời cho bệnh viện bên này, hiện tại ngài tìm tôi hỏi chuyện này, đáp án của tôi vẫn không thay đổi. "
" Tại sao? "Vương Kiến Nghiệp hỏi.
Ông cho rằng so với bệnh viện trung ương huyện bất luận phương diện nào bệnh viện thành phố đều phải tốt hơn một bậc mới đúng, vì sao Lục Kiều lại không muốn đến bệnh viện thành phố chứ?
Phải biết rằng có thể từ bệnh viện huyện chuyển công tác đến bệnh viện thành phố cũng không phải ai cũng có đãi ngộ này, nếu đi theo thủ tục, muốn đến bệnh viện thành phố còn phải khảo sát các phương diện.
Hiện tại một cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt Lục Kiều, người trẻ tuổi này lại cự tuyệt mắt cũng không chớp?
" Viện trưởng Vương, bệnh viện thành phố rất tốt, cực kì tốt, nhưng tôi phải căn cứ vào tình huống của bản thân mình mà suy nghĩ, e là ngài không biết tình huống của nhà tôi. "
" Mấy năm trước cha dượng tôi mất, bây giờ mẹ tôi cũng không có ở nhà, trong nhà tôi còn có ba đứa em trai muốn tôi chăm sóc, nếu tôi đến thành phố làm việc, bên kia phải làm sao bây giờ? Hơn nữa bệnh viện huyện cũng rất tốt, gần nhà, chăm sóc ba đứa em trai tương đối thuận tiện. "
" Bệnh viện thành phố bên này có thể coi trọng tôi như thế, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, chờ sau này có cơ hội tôi nhất định sẽ tới bên này. "
Nói ngắn gọn về hoàn cảnh gia đình mình, Lục Kiều tỏ vẻ cô không nói dối.
Không thể không nói bệnh viện thành phố là một cơ hội rất tốt, nhưng sau khi Lục Kiều cân nhắc vẫn quyết định tạm thời ở bệnh viện trung ương huyện tương đối tốt, một mặt là hộ khẩu của ba đứa nhỏ còn ở trong thôn, cô đến bệnh viện thành phố làm việc cũng không mang theo được ba người bọn họ được, chuyện đi học ở thành phố không có hộ khẩu thì rất phiền phức.
Còn nữa, đến thành phố làm việc, còn phải cân nhắc chỗ ở, thuê nhà cũng là một khoản chi phí không nhỏ.
Quan trọng nhất là, cô vừa mới đề nghị thôn trưởng trồng dược liệu trong thôn, vừa muốn mở cửa hàng, lúc này chạy ra ngoài làm việc, chuyện trong thôn sẽ không thể chú ý đến.
Lục Kiều không muốn làm chuyện nhặt hạt vừng mà mất dưa hấu.
Vương Kiến Nghiệp Nghe Lục Kiều nói như vậy, thật đáng tiếc không giữ được người.
Ngược lại cảm thấy Lục Kiều người trẻ tuổi này rất có trách nhiệm, vì chiếu cố ba đứa em trai trong nhà mà buông tha cơ hội tốt như vậy, quá thiện lương. Hiện tại người trẻ có trách nhiệm và tốt bụng như vậy không nhiều.
Còn một điều nữa.
" Đúng rồi, còn có một chuyện, mấy ngày trước thuốc cầm máu kia của cô tôi đưa lên cấp trên kiểm tra, bên Kinh Thị vừa rồi gọi điện thoại, hỏi cô có thuận tiện chạy một chuyến đến Kinh Thị không, bọn họ rất có hứng thú với thuốc cầm máu này của cô, có một số chuyện muốn trực tiếp trao đổi cùng cô một chút. "Vương Kiến Nghiệp nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, trong lòng âm thầm oán thầm.
Kinh Thị bên kia sợ là muốn đào người đi, nói cái gì mà gặp mặt với cả trao đổi chứ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Làm như không ai biết vậy, gặp hạt giống tốt trực tiếp muốn đào đi.
Nghe được tin tức này ở Kinh Thị, Lục Kiều sửng sốt một chút, cái này thật đúng là cô không nghĩ tới.
Lần trước nghe bác sĩ Lương nói thuốc cầm máu được viện trưởng Vương đưa lên, trong lòng Lục Kiều có suy nghĩ một chút, cô cũng biết thuốc cầm máu sẽ khiến cấp trên chú ý, nhưng cô không có ý định chạy tới Kinh Thị.
Cô cho rằng phía trên sẽ đem phương thuốc đi, sau đó cho cô một ít phúc lợi, như vậy đôi bên cùng có lợi.
" Cái kia, Kinh Thị tôi vẫn không đi, nếu không ngài để cho bên kia có chuyện gì liên hệ trực tiếp với tôi? "Lục Kiều thăm dò mở miệng nói.
" Không đi? "Vương Kiến Nghiệp nghe thấy cô cự tuyệt, nhìn cô thêm hai lần, lúc này mới mở miệng hỏi lại:" Xác định không đi? "
Bệnh viện thành phố không ở lại, thành phố Bắc Kinh không đi!
Người thanh niên này, thật đủ ổn trọng.
Loại chuyện tốt này nếu đặt trên người những người khác đã sớm thu thập hành lý đi qua, Lục Kiều người trẻ tuổi này lại cũng chỉ suy nghĩ một phút như vậy liền cự tuyệt?
" Tôi không đi, tương lai có cơ hội, nếu có nhu cầu tôi có thể giao phương thuốc cầm máu lên, có cái gì không rõ ràng cũng có thể liên lạc với tôi, Kinh Thị xa như vậy đi một lần chậm trễ rất nhiều thời gian, điện thoại liên lạc cũng giống nhau. "
" Được rồi, cô lưu lại số điện thoại ở đâu? "
" Văn phòng bệnh viện huyện có được không? "Trong nhà không có điện thoại, cô không có thực lực này, không có cách nào.
" Được. "Là Kinh Thị bên kia muốn liên lạc với Lục Kiều, cũng không có tư cách chọn lựa gì.
Đào chân tường thất bại, trong lòng Vương Kiến Nghiệp thất vọng, nhưng vừa nghĩ đến Kinh Thị bên kia cũng ăn canh bế môn (*), đột nhiên trong lòng liền cân bằng.
(*) Canh bế môn: Có nghĩa đóng cửa không tiếp.
Ha ha ha ha, tất cả mọi người đều giống nhau.
Vài phút sau, Lục Kiều một lần nữa trở lại phòng làm việc, vừa đi vào liền rơi vào tầm mắt của các đồng nghiệp khác.
" Lục Kiều, viện trưởng Vương tìm cô nói chuyện gì vậy?
"Là vì chuyện ở lại bệnh viện thành phố phải không?"
"Khả năng là vậy, lần trước bệnh viện đã có ý đồ này."
"Có thể để cho viện trưởng Vương xuất mã lưu người, Lục Kiều cô thật quá đỉnh." Đồng sự giơ ngón tay cái lên, khích lệ nói.
"Nào có, mọi người quá khen ngợi tôi, tôi chỉ là một bác sĩ bình thường, mọi người coi trọng tôi cũng thật vui vẻ, nhưng mà viện trưởng Vương thật đúng là vì chuyện này." Lục Kiều cười ha ha, nói chuyện cùng mọi người.
"Vậy cô có đồng ý không? Cô muốn đi chúng tôi cũng không nỡ, cô dứt khoát ở lại đi, có cơ hội chúng ta trao đổi một chút chuyện trong lĩnh vực phương thuốc Đông y."
"Đúng vậy, bây giờ cô là đại danh nhân rồi, kỹ thuật châm cứu xuất thần nhập hóa của cô ở bệnh viện đều truyền khắp nơi, có cơ hội cô cũng dạy chúng tôi nha."
"Lưu lại là không được, tôi đã từ chối viện trưởng Vương bên kia, về phần dạy mọi người tôi cũng không dám làm, ngồi đây đều là tiền bối của tôi, lúc nào có cơ hội chúng ta trao đổi với nhau." Khiêm tốn là một đức tính tốt, Lục Kiều tự nhận mình là một người khiêm tốn.
Vừa nghe Lục Kiều cự tuyệt viện trưởng Vương, mọi người còn có một chút thất vọng.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Từ sau khi Lục Kiều đến khoa Đông y thành phố, khoa Đông y liền quật khởi, Lục Kiều vừa đi, tương lai còn không biết tình huống gì nữa.
Bọn họ thật hiếu kỳ, bệnh viện huyện rốt cuộc có mị lực gì khiến cho Lục Kiều cứ như vậy một lòng mưu cầu?
Chân trước Vương Kiến Nghiệp vừa nói chuyện cùng Lục Kiều, chân sau Vương Kiến Nghiệp liền lập tức gọi điện thoại cho bên Kinh Thị.
"Đinh Linh Linh.. Đinh Linh Linh.."
Thành phố Bắc Kinh.
"Ồ, tới rồi?"
"Liên hệ? Được rồi được được, tôi nhớ rồi, chúng tôi khẳng định sẽ liên lạc với bác sĩ Lục."
"Bác sĩ Lục nguyện ý đưa phương thuốc tới đây, được được được, chuyện này thật tốt."
"Yên tâm yên tâm, chúng tôi sẽ không bạc đãi bất kỳ một đồng chí tốt nào."
"Sẽ không lấy không phương thuốc, nhất định phải thưởng, quay đầu chúng tôi bên này thương lượng chuyện khen thưởng một chút."
"Được, cứ như vậy, tạm biệt."