• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai đời làm cẩu độc thân, là một cô gái trong lòng Lục Kiều cũng có một bạch mã hoàng tử, tìm người yêu cũng là ảo tưởng được tôn trọng yêu thương.

Đồng nghiệp nghe được điều kiện này của Lục Kiều, cười ha ha, còn tưởng rằng cô chọn nhiều hơn, chỉ có vậy?

Đàn ông đẹp trai không phải đầy đường, nhưng cũng không ít, chỉ riêng bệnh viện bọn họ, mấy nam bác sĩ đều đẹp nha.

"Vậy cô cảm thấy bác sĩ Tiểu Trương khoa ngoại thế nào, bộ dạng rất được con gái yêu thích."

"Rất tốt." Tiểu Trương khoa ngoại cô rất ấn tượng, đã gặp hai lần.

Nhưng mà không có cảm giác động tâm.

Vừa nhìn bộ dáng này của Lục Kiều đã biết không có kịch để xem rồi.

"Được rồi được rồi, tôi đi qua ngồi khám bệnh, đã đến giờ làm việc bát quái đặt sang một bên trước." Lục Kiều một câu chấm dứt thời gian giải trí, cô từ chỗ ngồi đứng dậy, một tay cầm lấy một quyển sổ bệnh án, tay kia chuẩn bị lấy bút trên bàn làm việc.

Nhưng mà, ngay khi bàn tay của cô sắp chạm vào cây bút, cây bút trên bàn làm việc đột nhiên di chuyển sang phía bên kia một chút.

Tình huống bất thình lình khiến Lục Kiều sửng sốt một chút, cô ngẩng đầu nhìn đồng nghiệp đối diện, hỏi một câu: "Anh có thấy gì không?"

"Hả, cái gì?" Đồng nghiệp mờ mịt.

"Chính là cây bút của tôi vừa rồi động đậy."

"Không thể nào, bút còn có thể có chân chạy sao." Đồng nghiệp bị chọc cười, trêu ghẹo.

Thần sắc Lục Kiều thoáng nghiêm túc: "Không phải, ý của tôi là, vừa rồi anh có cảm thấy không thích hợp hay không?"

"Không thích hợp, không có."

Nghe đối phương nói như vậy, lời đến bên miệng Lục Kiều lại nhịn trở về, cô một lần nữa cầm bút, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Đi ra khỏi phòng làm việc cô vẫn cảm thấy không thích hợp, vừa rồi rõ ràng cây bút đã động, mà khả năng tạo thành loại tình huống này, trong lòng Lục Kiều mơ hồ có một loại suy đoán.

Vài phút sau đến phòng khám, cả buổi chiều Lục Kiều đều có chút tâm thần không yên.

Khoảng hai giờ, có chuyện đã xảy ra!

Bệnh viện đã ban hành thông báo khẩn cấp, tất cả các thành viên bệnh viện chỉ để lại một số đồng chí làm nhiệm vụ, các đồng chí khác ngay lập tức đến các quận và thành phố gần đó để hỗ trợ khẩn cấp.

Khoa Đông y cũng không ngoại lệ, trong lúc khẩn cấp thu dọn đồ đạc, Lục Kiều gặp đồng nghiệp lúc trước ở văn phòng nói chuyện phiếm.

Hai người gặp nhau, linh quang trong đầu đồng nghiệp chợt lóe lên nghĩ đến chuyện Lục Kiều trong văn phòng nói chuyện bút của cô, lúc ấy anh còn trêu ghẹo, hiện tại cẩn thận suy nghĩ một chút, khi đó là khoảng hai giờ trước?

Ôi, trận động đất đã xảy ra vào thời điểm đó.

Cho nên lúc ấy không phải Lục Kiều nói sai, có thể là bên bọn họ bị dao động nhẹ sinh ra chấn động.

Thời gian khẩn cấp, Lục Kiều và đồng nghiệp cũng không nói thêm được mấy câu, liền vội vàng cầm đồ đạc đã thu thập xong chạy đến địa điểm tập hợp của bệnh viện.

Mấy chiếc xe đã chờ ở dưới lầu, đến địa điểm tập trung, Lục Kiều được an bài lên một chiếc xe.

Sau một vài phút, chiếc xe nhanh chóng khởi hành theo các hướng khác nhau.

Trận động đất lần này xảy ra quá đột ngột, các huyện thành lân cận đều bị ảnh hưởng, có không ít thôn trang đều gọi điện thoại cầu cứu, bệnh viện bên này nhân lực không đủ, cho nên phải tách ra hành động.

Đồng thời hành động nhanh chóng còn có các đơn vị chính phủ, đột nhiên xảy ra loại chuyện này cần nhanh chóng sắp xếp mọi phương diện.

Thôn Đông Quan

Đợi xe chạy qua, liếc mắt một cái nhìn vào trong thôn gần như là một mảnh hỗn độn.

Thật khó để tưởng tượng một vài giờ trước đây là một thôn trang yên tĩnh, nơi người già và trẻ em trong thôn đều vui vẻ và hòa thuận.

Một tiếng phanh vang lên, lập tức cửa xe bị mở ra, người trên xe lục tục đi xuống.

Lục Kiều theo sau xuống xe, ngẩng đầu nhìn qua, giờ phút này thôn trang làm cho người ta nhìn rất khó chịu.

Thậm chí bọn họ còn không kịp thương cảm, đã có người nhanh chóng chạy tới.

"Là bác sĩ đúng không? Rốt cục mọi người cũng tới, nơi này có không ít người đều bị thương, cầu xin mọi người mau chóng hỗ trợ cứu chữa."

"Bệnh nhân được an bài ở đâu?"

"Đều ở trong lều trại trống tạm thời dựng lên, tôi dẫn mọi người đi qua, mọi người đi theo tôi." Người đàn ông vừa nói chuyện vừa vội vàng dẫn nhân viên y tế đi theo một hướng nào đó.

Thừa dịp đi bộ, người đàn ông giới thiệu ngắn gọn một chút, hắn là đại đội trưởng nơi này, thôn trưởng cùng bí thư đang an bài chuyện khác, tạm thời không rảnh tới.

Lúc này đây thôn Đông Quan bọn họ là nơi bị ảnh hưởng tương đối nghiêm trọng, thời điểm động đất xảy ra vừa lúc là giữa trưa, lúc này đa số mọi người đều ở nhà nghỉ ngơi, hết thảy phát sinh quá mức đột ngột, sau trận động đất mọi người nhanh chân chạy ra ngoài, nhưng người già và trẻ nhỏ không kịp phản ứng nhanh như vậy, ngay cả người trẻ tuổi cũng không ít người bị thương.

Các nhân viên y tế nhanh chóng theo nhau đến nơi sắp xếp cho những người bị thương.

Vừa tới gần, còn chưa tiến vào lều trại bọn họ đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trong không khí.

Đợi đi vào lều trại, nhìn thấy hết thảy càng làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.

Màu đỏ, nơi bạn có thể nhìn thấy hầu như tất cả đều là màu đỏ như máu.

Bởi vì điều kiện có hạn, bệnh nhân nằm ngay tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hơi thanh tỉnh.

Nhìn thấy các bác sĩ mặc áo trắng bước vào, đôi mắt của bệnh nhân trong lều sáng lên.

Bác sĩ đến, họ đã được cứu.

Không kịp nói chuyện, nhân viên y tế đã nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.

Những vết thương nghiêm trọng hơn được điều trị trước, người bị thương nhẹ hoặc ít nghiêm trọng hơn sẽ có y tá giúp xử lý vết thương và an ủi họ chờ một chút.

Giờ phút này, trước mặt Lục Kiều là một thanh niên gãy tay, hắn nhìn qua cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, toàn bộ cánh tay của hắn máu chảy đầm đìa.

Lúc rửa vết thương, máu vẫn không ngừng chảy ra ngoài, bác sĩ bên cạnh nhìn thấy loại tình huống này trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, loại tình huống này không tốt lắm.

Máu không thể dừng lại, bước tiếp theo làm sao có thể đối phó với vết thương?

"Không được, máu không cầm được, trước hết phải cầm máu." Nam bác sĩ vừa mở miệng vừa hỗ trợ cầm máu, anh nhìn Lục Kiều bên cạnh hỗ trợ, mở miệng nói.

Hai tay Lục Kiều đều nhiễm máu, nghe được nam bác sĩ mở miệng, Lục Kiều không kịp tìm thứ khác, thuận tay cuộn áo khoác trắng lên tùy ý lau tay, theo động tác của cô áo khoác trắng nhuộm đỏ nhìn thấy mà giật mình.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Chỉ thấy cô chạy ra ngoài, mấy chục giây sau lại vội vàng chạy trở về, trên tay còn cầm một túi xách.

Từ trong túi xách lấy ra một cái bình nho nhỏ, mở nút chai phía trên, tiến lên một bước, đem bột thuốc trong bình đổ lên vết thương đẫm máu của nam nhân.

Khi bột thuốc tiếp xúc với vết thương, người đàn ông đau đớn không nhịn được kêu thảm thiết một tiếng.

"Cô rắc cái gì cho vết thương của hắn?" Nam bác sĩ nghiêm mặt hỏi một tiếng, ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn cô.

"Thuốc cầm máu." Trả lời một câu, Lục Kiều lại nhanh chóng lấy ra ngân châm của mình.

Nhìn thấy động tác của Lục Kiều, nam bác sĩ đang muốn ngăn cản, nhưng động tác của anh ta không nhanh như Lục Kiều, đợi đến khi anh mở miệng thì kim bạc của Lục Kiều đã đâm xuống.

"Sao cô có thể tùy tiện châm cứu, còn có bột thuốc vừa rồi từ đâu ra? Chúng ta không thể tùy tiện cho bệnh nhân dùng thuốc cô có biết không? Là một bác sĩ, chúng ta phải chịu trách nhiệm cho bệnh nhân của mình.."

"Bác sĩ, hình như máu đã dừng lại."

Nam bác sĩ còn chưa dứt lời, một nhân viên y tế bên cạnh mở miệng cắt ngang lời hắn.

Dừng lại, làm sao có thể?

Nam bác sĩ cúi đầu nhìn về phía cánh tay bệnh nhân, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Thực sự, máu thực sự dừng lại.

Cầm máu nhanh như vậy, không thể!

"Bác sĩ, mau xử lý vết thương đi." Nhân viên y tế thì thầm nhắc nhở một câu.

Nam bác sĩ nghe vậy lập tức bắt đầu động thủ, Lục Kiều vẫn ở bên cạnh hỗ trợ.

Vết thương cánh tay của người đàn ông tương đối nghiêm trọng, xương bị gãy đứt xuyên qua da, lúc này cần phải tìm một nơi để phẫu thuật.

Chuyện phẫu thuật đương nhiên sẽ không để Lục Kiều tới, dù sao cô cũng là bác sĩ khoa Đông y, có thể cầm máu, phẫu thuật thì không thể làm loạn.

Bệnh nhân nhanh chóng được chuyển đến lều khác để chuẩn bị phẫu thuật, Lục Kiều cũng bắt đầu công việc mới.

Vừa rồi một tay Lục Kiều chấn nhiếp không ít người, vô luận là nhân viên y tế hay là bệnh nhân đều âm thầm đánh giá cô.

Khám, cầm máu, xử lý vết thương, băng bó.

Động tác xử lý của Lục Kiều rất nhanh, bệnh nhân từ chỗ cô rời đi càng ngày càng nhiều.

Thậm chí còn có nhân viên y tế mở miệng xin Lục Kiều xin bột phấn cầm máu vừa rồi.

Lục Kiều không nói hai lời đưa thuốc cho họ, loại thuốc này, có thể dùng đương nhiên cô không chút nào ngại ngùng cho đi ra ngoài.

Có thuốc cầm máu của Lục Kiều, cứu chữa thuận lợi hơn rất nhiều.

Trong lều trại tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, không ai chú ý tới lều trại bị người xốc lên, lập tức có hai người đi vào.

Hai người đàn ông nhìn tình huống bên trong, trong đó có một người đàn ông dáng người cao ngất, tầm mắt của anh đảo qua bóng dáng mảnh khảnh kia, trong mắt nhanh chóng xẹt qua vẻ kinh ngạc.

Đó là cô ấy!

Giờ phút này cô và hai lần trước anh nhìn thấy đều không giống nhau, áo khoác trắng trên người cô bị nhuộm một mảng lớn màu đỏ, tóc vén sau tai, trán không biết cọ đến chỗ nào dính một vệt màu đen bẩn thỉu.

Nhìn vài giây, tầm mắt người đàn ông dời đi, ngẫu nhiên lại nhìn tình huống khác trong lều trại.

"Nơi này đều đã sắp xếp xong, nhân viên y tế đã bắt đầu cứu chữa bệnh nhân." Người đàn ông bên cạnh mở miệng báo cáo.

"Ừm, đi ra ngoài nói." Nam nhân trầm giọng trả lời một câu, lập tức cất chân dài đi ra ngoài.

Đối phương nhìn thấy động tác của anh, vội vàng đi theo ra ngoài.

Trong lều trại, Lục Kiều vẫn làm việc nhanh chóng, động tác trên tay vẫn tiếp tục như cũ.

Từ khi đến đây, Lục Kiều vẫn chưa dừng lại, trong lúc đó còn được gọi đến phòng phẫu thuật phụ trách cầm máu.

Suốt năm sáu tiếng làm việc liên tục, đợi đến khi thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi một chút, cô cảm giác cánh tay sắp không còn là của mình nữa.

Đều nói tay bác sĩ không thể run rẩy, lúc Lục Kiều làm việc tay thật ổn định, hiện tại một hơi thả lỏng, bàn tay kia thật lòng chịu không nổi.

"Bác sĩ Lục, nghỉ ngơi một lát đi, nếu không cô đi ăn chút gì đó trước."

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy bộ dáng này của Lục Kiều, nhịn không được mở miệng khuyên một câu, hiện tại đã hơn mười giờ tối, bác sĩ Lục còn chưa kịp ăn gì.

"Đợi một lát đi." Lục Kiều trả lời một câu.

Nhìn thấy Lục Kiều như vậy, trong lòng đồng nghiệp vô cùng bội phục, bác sĩ Lục này là người máy, ngay cả làm việc lâu như vậy cũng không mệt sao?

Lại qua hơn một giờ, lúc mười một giờ bốn mươi phút tình huống đã được khống chế, cuối cùng nhân viên y tế cũng có thể thở một hơi.

Lục Kiều đang chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài ăn chút gì đó, vừa mới đứng dậy, bên ngoài đột nhiên có một người chạy vào.

"Bác sĩ, bác sĩ, chúng tôi có một đồng nghiệp bị đập vào đầu, các người có thể qua đó giúp đỡ nhìn một chút không?"

Nghe được thanh âm hơi quen thuộc, Lục Kiều ngẩng đầu liền nhìn thấy một người quen.

Ánh mắt Dương Diệu lo lắng nhìn nhân viên y tế trong lều trại, vừa hô một tiếng liền nhìn thấy một bóng người đứng lên.

"Dẫn đường đi, tôi đi qua xem một chút." Giọng nói trong trẻo mang theo một chút khàn khàn.

Không uống nước trong một thời gian dài, miệng dưới khẩu trang đã khô khốc.

"Được rồi, ngài đi với tôi, buổi chiều khi giải cứu thôn dân đồng nghiệp của chúng tôi đã bị đập vào đầu, anh ấy nói không sao, ngài xem giúp một chút." Dương Diệu vừa dẫn người đi ra ngoài vừa nói tình huống.

Nói trong chốc lát, không nghe thấy bác sĩ trả lời, Dương Diệu nhìn về phía đối phương.

Lục Kiều: Mệt mỏi, không có sức lực trả lời.

Nhìn nhìn, Dương Diệu đột nhiên cảm giác bác sĩ này làm cho người ta có một loại cảm giác thật quen nha.

Ngay cả khi cô đeo khẩu trang, anh cảm thấy như thể anh đã gặp bác sĩ này ở đâu đó.

Đi vài phút, Lục Kiều đi theo đối phương đến một chỗ.

Đầu tiên đập vào mắt chính là một bóng lưng thon dài, người đàn ông đưa lưng về phía cô, đang tự mình xử lý vết thương trên đầu.

"Phó Khuynh, tôi mang theo bác sĩ tới đây."

Dương Diệu mở miệng.

Lục Kiều ngước mắt lên, liền nhìn thấy người đàn ông đưa lưng về phía cô chậm rãi xoay người lại.

Ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt đen thâm sâu của nam nhân nhìn qua.

Tầm mắt, lơ đãng đụng vào nhau!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK