Mà trong xe, trong lúc nhất thời cũng không có ai mở miệng nói chuyện.
Đồng chí lái xe cho biết, bình thường không có gì lạ nói ít sai ít.
Đồng chí Phó vẻ mặt trầm tư, đôi mắt đen lơ đãng nhìn phương hướng đoàn người vừa rồi rời đi, trong lòng không biết nghĩ cái gì.
Mà Dương Diệu cả người đều xấu hổ, vừa nghĩ đến tình huống vừa rồi hắn liền mong thời gian quay ngược lại, thật sự là quá xấu hổ.
Chẳng qua, bây giờ nhớ lại Dương Diệu vẫn không hiểu sao cảm thấy bác sĩ Lục kia thoạt nhìn có chút quen mắt.
Có vẻ như hắn đã nhìn thấy cô ở đâu đó, suy nghĩ cẩn thận.
Hắn đã gặp cô tại nơi làm việc?
Không, không, không, không đúng.
Có phải là tình cờ gặp nhau không?
Có vẻ như nó không đúng.
Ký ức bắt đầu lùi lại, trong đầu Dương Diệu đột nhiên hiện lên một hình ảnh.
Một giây sau hắn trợn to hai mắt ngẩng đầu, nhìn đồng chí Phó ở hàng ghế sau.
"Phó, đồng chí Phó, vừa rồi nữ đồng chí kia anh có cảm thấy rất quen mặt không?" Dương Diệu nhìn chằm chằm khuôn mặt đồng chí Phó, không bỏ qua dấu vết nào.
Nhưng làm cho hắn thất vọng, đồng chí Phó có chút bình tĩnh, giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể làm cho anh có tâm tình dao động.
Thậm chí, anh còn nhìn lại, hỏi ngược lại một câu: "Có không?"
Dương Diệu: Có!
"Đồng chí Phó, anh quên rồi sao, có một lần chúng ta đi ngang qua thôn Lý gia gặp được một tiểu cô nương nhảy sông, lúc ấy anh còn nhảy xuống cứu người lên, vừa rồi cô gái kia chính là người nhảy sông lần trước đúng không?" Dương Diệu nói về chuyện lần trước.
"Ừ, chút nữa tôi sẽ đi đến đơn vị, cậu về nhà hay đi cùng?" Đồng chí Phó dường như đúng mà cũng dường như không ừ một tiếng, lập tức chuyển đề tài.
"Tôi, cùng đi đơn vị đi, vừa lúc nhớ ra có chút việc chưa làm xong." Dương Diệu nghĩ đồng chí Phó đều phải làm việc, hắn làm sao có thể về nhà nghỉ ngơi.
"Vậy thì lái xe đi."
Người lái xe nghe thấy âm thanh ở hàng ghế sau ngay lập tức chuyển hướng.
Xe lên đường, Dương Diệu ở ghế phụ phía trước nhịn không được len lén nhìn đồng chí Phó ở vị trí hàng ghế sau từ gương chiếu hậu.
Hắn rất nghi hoặc, Phó đồng chí thật sự không nhớ rõ sao? Rõ ràng đồng chí Lục Kiều người ta bộ dạng cũng không phải là một gương mặt người qua đường bình thường. Hắn chưa từng thấy qua cô gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa những cô gái ở huyện thành này cũng không đẹp bằng đồng chí Lục Kiều.
Hơn nữa, khí chất của Lục Kiều cũng không phải tùy tiện làm cho người ta quên chứ?
Chậc chậc chậc chậc, đều nói Phó đồng chí không gần nữ sắc, không ăn khói lửa nhân gian.
Xem ra là thật, nếu không với tướng mạo của Lục Kiều mà đồng chí Phó cũng có thể quên cô nương người ta.
Ở vị trí hàng ghế sau, Phó Khuynh không phải không nhận ra tầm mắt Dương Diệu vụng trộm nhìn qua, về phần vì sao không nhắc tới chuyện kia thì đơn giản hơn.
Lúc trước chẳng qua là tình huống khẩn cấp anh mới đi xuống cứu người, có thể nói trong sông vô luận là ai anh đều sẽ không chút do dự nhảy xuống cứu.
* * *
Ở phía bên kia, một nhóm người đã đến bệnh viện.
Đồng nghiệp trực tại bệnh viện nhìn thấy Lục Kiều mang theo đồng chí công an còn có mấy người xa lạ đến bệnh viện đều tò mò.
"Bác sĩ Lục, hôm nay không phải cô trực, sao cô lại tới đây? Mấy vị này là.." Y tá Tiểu Lan hôm nay trực, ánh mắt hỏi thăm nhìn Về phía Lục Kiều.
"À, không sao đâu, đồng chí công an đến xác minh một chút chuyện, không cần cô chào hỏi, cô cứ đi trực đi." Lục Kiều mỉm cười giải thích hai câu.
"A, vậy có chuyện gọi tôi nha." Tiểu Lan rất thích bác sĩ Lục, xinh đẹp còn dịu dàng, bác sĩ Lục như vậy ai mà không thích chứ.
"Biết rồi, cô đi đi."
Dẫn đoàn người đi đến phòng làm việc của mình, Lục Kiều trực tiếp đi vào, lập tức kéo ngăn kéo mình khóa ra, đem hồ sơ khám bệnh cùng với ca bệnh bên trong đều lấy ra.
"Đây là hồ sơ khám chữa bệnh sau khi tôi làm việc, đồng chí công an ngài có thể xem một chút." Thái độ của Lục Kiều thoải mái.
Từ trước đến nay cô đã có thói quen ghi chép, kê đơn và danh sách bệnh nhân khám bệnh, cô đều có thói quen cất kỹ, điều này trong mắt người khác có lẽ quá phiền phức nhưng đối với Lục Kiều mà nói đã quen, dù sao kiếp trước cô tinh thông không chỉ là y học lâm sàng, rất nhiều thứ tiện tay viết ra cũng là tư liệu rất quan trọng.
Còn nhiều hơn nữa là nhờ thói quen kiếp trước này, nếu không hôm nay chuyện này sẽ phiền toái.
Đồng chí công an nhận lấy những thứ đó, bắt đầu lật từng trang một, đồ đạc được sắp xếp rất tốt, không lộn xộn nên kiểm tra cũng tiết kiệm thời gian.
Người phụ nữ đi theo thấy đồng chí công an kiểm tra hồ sơ, vội vàng len lén di chuyển qua, sau đó đứng bên cạnh đồng chí công an duỗi cổ nhìn trộm.
Đại khái ghi chép công việc một tuần, cộng thêm Lục Kiều có mấy ngày bệnh nhân rất nhiều, nên ghi chép lại cần thời gian nhất định.
Đại khái qua nửa giờ, động tác của hai đồng chí công an hơi ngừng lại, tầm mắt nhìn một trang ghi chép kê đơn thuốc, trong lòng so sánh phương thuốc mà người phụ nữ trước đó ghi lời khai.
Khoảng hai phút sau, hai đồng chí công an nhìn nhau, lập tức một trong số đó rút ra phương thuốc kia, sau đó ý bảo Lục Kiều đi qua.
"Cô đến xem phương thuốc này, có ấn tượng gì không?"
Cất bước đi qua, tầm mắt đảo qua phương thuốc, trong đầu suy nghĩ một chút mới mở miệng trả lời, "Có ấn tượng, phương thuốc này là phương thuốc tôi kê cho một vị đồng chí lớn tuổi là Trương Thiên Thành, bởi vì phương diện dạ dày của vị đồng chí này có chút không thoải mái, tôi mới kê đơn thuốc điều trị dạ dày, hơn nữa phương thuốc này là phương thuốc sau khi bệnh nhân tái khám, trước đó còn có một phương thuốc khác, ngài có thể nhìn về phía trước."
Trí nhớ Lục Kiều rất tốt, đối với phương thuốc mình mở đều có ký ức.
Đồng chí công an dựa theo lời Lục Kiều nói nhìn về phía trước, sau đó quả nhiên ngày hôm trước nhìn thấy hồ sơ khám bệnh lần đầu tiên của Trương Thiên Thành.
"Mặc kệ nói gì, phương thuốc này đúng là cô kê đi? Người uống có vấn đề cô phải chịu trách nhiệm, con nhà tôi chính là uống thuốc cô kê đơn mới vào bệnh viện, bồi thường này cô phải cho." Nữ nhân chạy ra, trực tiếp la hét.
So với sự kích động của nữ nhân, Lục Kiều vẫn không sợ hãi.
"Thật ngại quá, có mắt đều có thể thấy rõ bệnh nhân của tôi là Trương Thiên Thành, người ta năm nay năm mươi bốn tuổi, cũng không phải là con trai cô, cô lại con trai uống thuốc của đồng chí Trương người ta tôi còn thấy kỳ lạ đây, chuyện này cô phải giải thích rõ ràng, nếu không tôi báo cáo cô tội phỉ báng, hiện tại tùy tiện vu hãm cũng phải chịu trách nhiệm pháp lý." Nói đạo lý, Lục Kiều cũng không sợ chuyện gì.
Trách nhiệm pháp lý, thật hay giả?
Người phụ nữ không hiểu chuyện pháp luật, nghe Lục Kiều nói như vậy quả thật bị hù dọa, dù sao đứa bé vì uống thuốc đông y của Trương Thiên Thành mới bị nôn phải vào bệnh viện, trong lòng người làm mẹ như cô ta rõ ràng, nếu thật sự so đo, cô ta.. Không được, cô ta không muốn vào tù.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
"Vậy, dù sao con tôi cũng vì uống thuốc Đông y trong bệnh viện các cô mới xảy ra chuyện, hơn nữa đây không phải là thuốc đông y điều hòa dạ dày cô kê sao, đứa nhỏ nhà tôi uống xảy ra chuyện không phải do phương thuốc của cô có vấn đề sao?" Nữ nhân cứng miệng, nói trắng ra vẫn là muốn bồi thường.
"Làm ơn, cô không hiểu tôi có thể giải thích cho cô, y học Trung Quốc chú ý đến việc hạ dược đúng bệnh, hơn nữa người lớn và trẻ em dùng liều lượng không giống nhau, cô tùy tiện cho con cô uống còn mắng người ta, không có bệnh sợ là cũng sẽ có vấn đề." Người lớn và trẻ em làm sao có thể dùng cùng một loại thuốc, thuốc đông y nghiêm cẩn, bốc thuốc đều phải tuân thủ nghiêm túc theo trọng lượng, đây là chịu trách nhiệm với bệnh nhân.
Còn nữa, cho dù là tây y thuốc dùng cho trẻ em cùng người lớn cũng khác nhau, thậm chí có một số thuốc của người lớn còn cấm trẻ em dùng, đây là kiến thức tương đối cơ bản, điểm này hẳn là phải biết, là kiến thức thông thường.
"Tôi không quan tâm, cô phải bồi thường, con tôi vẫn còn nằm trong bệnh viện kìa." Người phụ nữ bắt đầu chơi xấu.
"À, tôi rất đồng tình với đứa nhỏ, nhưng tôi cũng đồng tình với bản thân mình, thiếu chút nữa tôi sẽ vào ăn cơm tù miễn phí, tôi cũng rất đáng thương, tôi còn phải để cô bồi thường cho tôi các loại tổn thất." Lục Kiều đồng tình nhất với đứa nhỏ chính là hắn có một người mẹ không đáng tin cậy như vậy.
"Tôi mặc kệ.."
"Được rồi, chuyện này chúng ta sẽ xử lý, hiện tại vị đồng chí này phiền toái cô theo chúng tôi cùng về cục công an làm một bản ghi chép." Rõ ràng, các ghi chép trước đây của người phụ nữ này đã không nói đúng sự thật.
"Tôi, tôi không đi."
"Đồng chí này, nếu cô không hợp tác với công việc của chúng tôi, chúng tôi sẽ không khách khí." Đã mười giờ tối, náo loạn lâu như vậy, người phụ nữ này còn muốn không hợp tác với bọn họ làm việc sao?
Cô ta coi cơ quan công an là do nhà cô ta mở, muốn vào thì vào ra là ra sao?
Bị lớn tiếng quát lớn, người phụ nữ trong nháy mắt sợ hãi, sắc mặt tái nhợt theo đồng chí công an trở về ghi lời khai.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Về phần Lục Kiều bên này, không có chuyện gì của cô nữa.
Đã điều tra rõ ràng, kế tiếp chờ cục công an xử lý như thế nào.
Cuối cùng cũng dừng lại, Lục Kiều dẫn Lục Thịnh và Lý Đại Phúc ra khỏi bệnh viện.
Hơn mười giờ, mọi người thương lượng một chút vẫn quyết định trở về thôn, thứ nhất Lục gia còn có Lục Khải cùng Lục Phóng ở nhà chờ, hơn nữa Lý Đại Phúc cũng phải về nhà nói cho người nhà Lục Kiều bên này không có việc gì.
Chẳng qua trước khi rời khỏi bệnh viện, Lục Kiều nên kê cho mình một lọ thuốc mang về nhà, trừ vào tiền lương là được, đặc quyền này của đơn vị làm việc vẫn có.
Không còn cách nào khác, lúc trước ở cục công an đánh nhau mọi người ít nhiều đều có chút vết thương nhỏ, người phụ nữ kia xuống tay thật nhẫn tâm.
Cổ Lý Đại Phúc, mặt Lục Thịnh đều có vết thương nhỏ, Lục Kiều ngược lại không có gì, lúc ấy được Lý Đại Phúc và Lục Thịnh che chở, mu bàn tay cô chỉ bị cào một cái.
Nóng rát đau đớn.
Thừa dịp còn chưa về nhà, sau khi kê đơn thuốc ở bệnh viện đã bôi qua.
Đi bộ trên con đường yên tĩnh, bước chân mọi người cũng thoải mái hơn.
Đợi về đến nhà, đã là mười một giờ.
Sau khi vào thôn, Lý Đại Phúc đưa bọn Lục Kiều về nhà trước, hai nhà cách nhau không xa, Lý Đại Phúc thấy bọn họ vào phòng lúc này mới xoay người trở về nhà mình.
Lục gia, Lục Khải và Lục Phóng còn chưa ngủ, cũng không nỡ bật đèn, liền cứ mò mẫm chờ như vậy.
Nghe được động tĩnh bên cửa viện, Lục Khải và Lục Phóng lập tức lấy lại tinh thần, đứng dậy chạy về phía cửa.
Thấy Lục Kiều cùng đại ca tiến vào, hai huynh đệ vốn căng thẳng cũng thả lỏng.
"Đại ca, tỷ, hai người đã về rồi, không sao chứ?" Lục Phóng điên cuồng tiến lại gần, một tay len lén bắt lấy góc áo Lục Kiều, giống như vậy có thể làm cho nhóc có thêm một chút cảm giác an toàn.
Lục Khải cũng gắt gao nhìn chằm chằm đại ca Lục Thịnh, chờ cậu mở miệng.
"Không có việc gì, cũng muộn rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Lục Thịnh mở miệng nói một câu, lập tức không đợi những người khác mở miệng xoay người trở về phòng của huynh đệ bọn họ.
Thấy Lục Thịnh đi rồi, Lục Khải và Lục Phóng vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Lục Kiều.
"Không có việc gì, tôi mệt mỏi, có chuyện gì ngày mai nói đi." Lục Kiều nói xong ngáp một cái.
Nghe cô nói như vậy, Lục Khải và Lục Phóng cũng ngoan ngoãn trở về phòng.
Ầm ĩ muộn như vậy, thói quen khiến Lục Kiều vẫn lấy nước rửa mặt xong mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Một lần nữa nằm trên giường, Lục Kiều lười biếng thở dài một tiếng.
Ở nhà quả nhiên thoải mái nhất.
Nằm xuống, nghĩ đến hôm nay Lục Thịnh bảo vệ cô như bảo vệ con, cô nhịn không được mỉm cười.
Xem ra, sói con cũng có thể nuôi dưỡng tốt nha.
Một lát sau, cơn buồn ngủ đến, cô chậm rãi nhắm mắt lại ngủ.
Bên kia, Lục Thịnh là người đầu tiên trở về phòng nhưng vẫn chưa ngủ.
Cậu suy nghĩ rất nhiều, đến bây giờ cậu vẫn nhớ rõ hình ảnh Lục Kiều khi lần đầu đến nhà họ Lục.
Gầy yếu, núp sau lưng Vương Kim Phượng một bộ dáng nhát gan.
Lục Kiều khi đó và Lục Kiều hiện tại không thể nói giống nhau, chỉ có thể nói không liên quan chút nào.
Một người có thể thực sự thay đổi nhiều đến vậy không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Thịnh vẫn thích Lục Kiều bây giờ hơn, không nhát gan, lại lợi hại, không chỉ sẽ không để mình bị khi dễ còn có thể bảo vệ mấy người bọn họ không bị khi dễ.
Nghĩ đến hai năm trước, huynh đệ bọn họ từ sau khi không có cha liền cùng người trong nhà triệt để xa cách, bà nội thiên vị, tiểu cô khôn khéo xấu xa, còn có một tiểu thúc chưa bao giờ lộ diện nhưng từ xa chỉ điểm giang sơn.
Hôm nay, Lục Kiều thay đổi, bọn họ sẽ không bị khi dễ nữa phải không?
Hốc mắt chua xót, hơi ẩm ướt.
Lục Thịnh đối mặt với vách tường sợ bị hai em trai phát hiện cậu còn chưa ngủ, vụng trộm giơ tay lau khóe mắt.
Đêm khuya yên tĩnh, trong ngôi làng miền núi, năm tháng yên tĩnh.