Y vẫn chưa có thẻ căn cước.
Hạ Tuyển chỉ có thể ngồi xuống ghế đá gần công viên, đợi đến khi trời đã cũng tờ mờ tối mới lấy điện thoại ra, đến nó cũng sắp hết pin rồi, y nhấn một tin nhắn gửi cho Hạ Chấp Minh, sau đó chậm rãi đi tới địa chỉ khách sạn mà mới nhắn. Cũng may Hạ Chấp Minh đã nói qua với ông chủ khách sạn, lần này y đã có thể ở lại, nhưng đêm nay chắc là y không thể ngủ được rồi.
Giống y như ngày đầu tiên y đến Giang Châu, lăn lộn khó ngủ.
Lần đó y vốn có chút hưng phấn, mỗi giờ mỗi khắc y đều đang chờ đợi một cuộc sống mới. Mà lần này, Hạ Tuyển đã biết loại ý nghĩ kia là ngây thơ và xa xỉ đến chừng nào.
Cuộc sống mới không thuộc về y, ít nhất bây giờ không phải.
Sáng hôm sau, Hạ Tuyển nằm nhoài trên bàn phát lạnh, Thích Nhiên hung hăng vọt vào phòng, tay chống trên bàn Hạ Tuyển hỏi: "Tối hôm qua sao cậu không tới?"
Hạ Tuyển lúc này mới nhớ ra hôm qua đã hẹn gặp Thích Nhiên ở công viên trung tâm, y đã triệt để ném chuyện này ra sau đầu, y lỡ hẹn, "Xin lỗi... Tớ quên rồi."
"Quên rồi?" Thích Nhiên không dám tin, bối rối nói, "Tớ ở công viên đợi cậu, đợi tới trời cũng tối luôn, gọi điện cho cậu lại tắt máy, về tới nhà thì bị anh tớ mắng đến thảm."
Hạ Tuyển xiết chặt cây bút trong tay, không lên tiếng.
Y không biết phải giải quyết tình hình trước mắt như thế nào, cũng không dám nhìn vào đôi mắt của Thích Nhiên. Y rất sợ sẽ mất đi người bạn này, đã cố gắng làm mọi thứ để duy trì mối quan hệ này, nhưng bây giờ sự cân bằng lại do chính y phá vỡ, y đã sai, nhưng y không biết như thế nào mới là thành tâm xin lỗi. Sự thiếu hụt trong giao tiếp của Hạ Tuyển, cũng không phải có thể ngay lập tức thay đổi.
Trầm mặc của y khiến cho Thích Nhiên không thể phát khí, cậu cho là y đang lấy trầm mặc làm vũ khí, nên cũng không muốn nói chuyện với Hạ Tuyển. Cả buổi sáng hai người đều không ai nói với ai câu nào, có mấy lần Thích Nhiên cảm thấy mình hình như có chút hẹp hòi, muốn bắt chuyện với Hạ Tuyển, mà y lại nằm gục xuống bàn, chỉ chừa lại cho cậu cái gáy, bộ dáng giống như không muốn nói chuyện với ai, Thích Nhiên vậy mà cũng thi xem ai chịu được lâu hơn.
Thẳng tới giữa trưa, Thích Nhiên ngồi yên trên ghế chờ người trước mặt nhúc nhích. Kết quả Hạ Tuyển cũng không động đậy chút nào, cảm thấy thật khó chịu, cậu cầm chai nước suối trên bàn rồi bước ra khỏi phòng học.
Thích Nhiên cố ý bước rất chậm, một bước mà quay đầu lại nhìn ba lần, vậy mà cũng không thấy ai đuổi theo. Lúc này mọi người đều đã đi hết rồi, cậu đành đứng đợi ở hành lang, vẫn không có người đuổi theo, không chịu được nữa, Thích Nhiên tức giận chạy về lớp, đứng trước bàn của Hạ Tuyển rồi kéo y ngồi dậy.
"Thật sự chưa từng thấy ai như cậu, ngồi ở đây làm cái gì? Đừng có mơ tớ sẽ mang cơm về cho cậu!" Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Thích Nhiên lại đang kéo người tới canteen.
"Chuyện tối hôm qua, xin lỗi cậu, Thích Nhiên." Hạ Tuyển nhấp nhấp miệng nói, "Tớ thật sự không biết nói như thế nào, cậu..."
Thích Nhiên ngay lập tức cắt ngang: "Được rồi được rồi, trễ thêm nữa là tới cơm cũng không có ăn đó, cậu học cái tính nói nhiều của anh tớ từ hồi nào vậy."
Sau chuyện lỡ hẹn, trạng thái của Hạ Tuyển vẫn rất bình thường, Thích Nhiên và Hạ Tuyển khôi phục lại những hoạt động sau giờ học. Thích Nhiên quan sát một lúc lâu, phát hiện biểu hiện của Hạ Tuyển thực sự là không một lỗ hổng. Nói thì nói như vậy, nhưng Thích Nhiên vẫn cảm nhận được trong sự bình thường này có gì đó bất thường.
Sau khi kết thúc hoạt động sau giờ học của hôm nay, hai người ai về nhà nấy như mọi bữa.
Thích Nhiên lần này lại quyết định lén lút đi theo sau Hạ Tuyển.
Cậu vốn cũng không mong đợi sẽ phát hiện cái gì, ai ngờ Hạ Tuyển lại đột nhiên đi vòng lại, cậu bị dọa hết hồn, vội vã trốn đi, tránh tầm mắt của Hạ Tuyển. Sau đó cậu lại phát hiện Hạ Tuyển không đi tới trạm xe buýt như thường ngày, mà là đi về trường, hoàn toàn ngược lại với đường về nhà của Hạ Tuyển.
Thích Nhiên không dám theo quá gần, đi được khoảng mười phút, cậu thấy Hạ Tuyển đi vào một khách sạn. Thích Nhiên càng bối rối hơn, đã muộn như vậy không về nhà mà vào khách sạn để làm gì?
Cậu ngay lập tức đi theo vào, lại bị nhân viên an ninh đứng trước cửa ngăn lại.
Thích Nhiên đang mặc đồng phục học sinh, nhân viên an ninh kia nói cậu là học sinh nên chưa thể thuê phòng khách sạn, về nhà tìm người lớn đi.
Cậu không có khí lực như người đàn ông đó, không giãy giụa được, tức giận bất bình nói: "Người vừa mới đi vào cũng là học sinh không phải sao? Sao cậu ta có thể thuê phòng?"
Nhân viên an ninh không quan tâm cậu nói gì đã vội vàng đuổi đi.
Thích Nhiên hết cách, không thể làm gì khác đành gọi cho anh cậu, còn kể một chút tình huống hiện tại. Không bao lâu sau Thích Giang Chử đã lái xe tới, đi vào khách sạn với Thích Nhiên.
Thích Giang Chử nói: "Các người cho một đứa nhỏ vị thành niên mướn phòng, hợp pháp sao? Tôi biết đứa trẻ khi nãy, là Hạ Tuyển. Tôi là anh của em ấy, giờ em ấy ở phòng nào?"
Nhân viên lễ tân trả lời: "Người anh nói là con trai của bạn ông chủ tôi. Số phòng của cậu ấy tôi không thể nói cho anh biết được, anh không tin chúng tôi, chúng tôi cũng có quyền không tin anh."
Thích Nhiên cuống lên nói: "Cái gì mà tin hay không tin? Cô là bạn của cậu ấy hay tôi mới là bạn của cậu ấy?!"
Thích Giang Chử liếc cậu một cái, Thích Nhiên ngay lập tức ngậm miệng, thức thời nói: "Xin lỗi."
Sắc mặt của nhân viên lễ tân dịu lại một chút, đưa ra một biện pháp giải quyết, "Anh có thể gọi cho cậu ấy để chứng minh."
Là một biện pháp tốt để cả hai bên đều có thể đạt thành tín nhiệm, nhưng khi gọi lại không ai bắt máy, Hạ Tuyển đã tắt điện thoại rồi.
Lần này đã thật sự không còn cách nào, hai người đành ngồi trong xe chờ Hạ Tuyển đi ra. Đợi đến trời tối cũng không gặp được. Thích Giang Chử gọi một chiếc xe cho Thích Nhiên, kêu cậu về trước, hắn ngồi chờ một mình trên xe.
Bài tập của Hạ Tuyển mới vừa làm được một nửa, bút lại hết mực. Hộp bút lại bị y để quên trong nhà, cây bút này cũng là Thích Nhiên cho y. Hạ Tuyển không thể làm gì khác, đành phải đi siêu thị mua tạm một cây.
Trên đường lúc này cả người đi bộ hay xe cộ đều rất ít, đèn xanh đang sáng, y đành bước nhanh qua. Bỗng nhiên một chiếc motor từ đường bên cạnh quẹo nhanh tới, Hạ Tuyển dưới đèn xe gương mặt trắng bệch, y ngay lập tức lui lại nửa bước nhưng vẫn không tránh được, bị xe quẹt phải nên ngã xuống đường.
Xe motor kia cũng ngừng lại, thấy Hạ Tuyển không bị gì nghiêm trọng, vậy mà vẫn còn ngồi dưới đất, thật chướng mắt, liền quát y: "Mày không có mắt à, trời tối rồi còn đi ra ngoài đường cái gì, còn muốn ngồi đó ăn vạ sao?"
Hạ Tuyển chỉ cảm thấy đầu mình trống không, khí lực cả người đều bị hút cạn, bỗng nhiên có người kéo cánh tay y lại, còn hơi dùng sức đỡ y.
"Quẹo cua phải giảm tốc độ có biết hay không? Anh cũng biết trời tối rồi mà không biết chạy chậm lại sao? Có muốn nhìn camera quan sát một chút rồi nhờ cảnh sát phân xử xem trách nhiệm là của ai không?"
Thích Giang Chử nhăn trán, âm thanh trầm thấp mạnh mẽ. Hắn vừa nói vừa kéo Hạ Tuyển ra sau lưng.
Người kia thấy Thích Giang Chử cũng không phải dạng hiền lành, thấp giọng lầm bầm vài câu rồi khởi động xe chạy đi. Tiếng động cơ ầm ầm cũng xa dần.
"Anh, sao anh lại ở đây?"
Thích Giang Chử lại không trả lời, hắn cúi đầu nhìn cái quần đã bị quẹt rách của Hạ Tuyển liền kéo y nói: "Đi, đi bệnh viện."
Hạ Tuyển nghe thấy hai chữ "bệnh viện" này, sắc mặt ngay lập tức trắng bệch, theo phản xạ lui về sau nói: "Em không đi, không đi bệnh viện."
Thích Giang Chử nhíu mày lại nhìn y, Hạ Tuyển bướng bỉnh như vậy, tuy Thích Giang Chử đang cầm cánh tay y, nhưng cơ thể y lại cách Thích Giang Chử rất xa. Hạ Tuyển không muốn đi bệnh viện, không muốn nhớ đến chuyện lúc trước, cũng không muốn nhớ tới việc Hạ Chấp Minh đã tìm được gia đình mới.
Không nghĩ nữa là được rồi, y không phải đang trốn tránh, y là đang tự mình cứu mình.
Đối với Hạ Tuyển mà nói, đó là một nơi cực kì xui xẻo, bóng lưng Hạ Chấp Minh vào nhiều năm trước đã bỏ y rời thôn, cùng ngày hôm ấy trong bệnh viện chồng chất lên nhau. Y lại một lần nữa không có nhà để về, lần nào cũng như vậy.
Thích Giang Chử buông lỏng cánh tay y ra, lại đột nhiên giơ tay lên, Hạ Tuyển còn cho là Thích Giang Chử muốn đánh y. Y nhớ Thích Nhiên đã nói qua, Thích Giang Chử đánh rất đau, đến Thích Nhiên cũng sợ Thích Giang Chử, Hạ Tuyển theo bản năng cũng né đi một chút.
Không nghĩ tới Thích Giang Chử chỉ ngồi xổm trước mặt y, nắm lấy cổ chân y nghiêm túc nói: "Đừng nhúc nhích."
Hạ Tuyển bất động, y cúi đầu nhìn Thích Giang Chử kéo ống quần của y lên. Động tác của Thích Giang Chử rất cẩn thận, nhưng hắn giống như cảm thấy vẫn chưa đủ, vừa kéo vừa ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyển, hỏi: "Đau không?"
Theo tầm nhìn của Hạ Tuyển, y chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Thích Giang Chử, ngón tay ấm áp của Thích Giang Chử kề sát làn da lạnh lẽo của y.
Hạ Tuyển siết chặt nắm đấm, y rất sợ, sợ Thích Giang Chử sẽ hỏi tại sao y lại ở đây. Y không muốn nói chuyện này với Thích Giang Chử, cũng không biết nên nói như thế nào. Hạ Tuyển lúc trước cảm thấy bản thân không cần để ý ánh mắt của người khác, cũng chẳng cần giấu giếm cái gì cả, nhưng đây là lần đầu tiên y muốn che giấu những việc trong mắt người khác có thể sẽ trở thành chuyện xấu mà đã xảy ra với y, muốn che giấu những lỗ hổng trong cuộc đời của y.
Y không muốn đánh mất, nên y không thể nói.
"Không nghiêm trọng lắm, chỉ chảy một ít máu thôi. Em không muốn đi bệnh viện thì chúng ta không đi, về rồi anh thoa thuốc cho em."
Thích Giang Chử thở phào, nhẹ nhàng kéo ống quần y xuống, hắn đứng dậy vỗ nhẹ lên đầu Hạ Tuyển, cái gì cũng không hỏi, chỉ ôn nhu nói: "Đi, về nhà."
Hạ Tuyển chưa từng có được đãi ngộ như vậy, chưa từng được đối xử dịu dàng và cẩn thận đến như vậy, cũng chưa từng có một người nào bảo y cùng nhau về nhà như vậy. Thích Giang Chử không hề tức giận, thậm chí còn quan tâm y, hỏi y có đau hay không——
Thích Giang Chử là khác biệt.
Cái cảm giác mới mẻ này lại có chút đáng sợ này, Hạ Tuyển không biết phải làm thế nào. Y không thể nào giải thích được thứ cảm xúc mãnh liệt bỗng dưng xuất hiện trong lồng ngực mình hiện tại, cũng không biết nó là cái gì.
Hạ Tuyển hơi hoảng hốt, nhìn gương mặt của Thích Giang Chử mà không nói ra lời, đợi đến nước mắt tách tách rơi trên mu bàn tay của y, y mới giật mình.
Qua một lát sau, y chậm chạp cảm nhận được mũi mình đang chua chua.