Tình trạng mà bọn họ đã trốn tránh từ nhiều năm trước cuối cùng cũng trở lại.
"Sao cô lại ở đây?"
Phát hiện ra tiếng của mình có hơi lớn, sau đó lại giống như sợ quấy rầy đến người khác nên ông chỉ có thể cau mày đè ép sự tức giận đang bùng phát trong lòng.
Uông Tịnh cau mày lôi kéo cánh tay ông, nói: "Tôi cảnh cáo anh, Hạ Chấp Minh, có cái gì thì đợi sau này hãy nói."
Vào lúc này hai người đã âm thầm tự thỏa thuận với nhau, vì Hạ Tuyển mà cực lực duy trì hòa bình, thậm chí còn cùng nhau ngồi xuống tâm bình khí hòa mà thương lượng làm sao có thể chăm sóc Hạ Tuyển một cách tốt nhất.
Hạ Tuyển cũng đã có thể nhìn ra chút đầu mối, nhưng do kỳ thi đại học đã gần nên y đã không còn thừa được bao nhiêu tâm tư để suy nghĩ thêm về sự hòa bình quái lạ giữa Uông Tịnh và Hạ Chấp Minh nữa. Mấy ngày trước khi thi đại học, trường học tổ chức chụp ảnh tốt nghiệp, cả khối lớp 12 đều được dành ra hai tiết, khối 12 có không ít lớp, vì vậy chia bình quân thì mỗi lớp cũng không có nhiều thời gian cho lắm.
Trước tòa nhà khối 12, học sinh của các lớp đứng xếp thành hàng 3 hàng 5, lối ra vào đều bị vây kín, đến nước cũng không trôi được.
Bình thường khối 12 có nhiều học sinh như vậy sao?
Hạ Tuyển có cảm giác mê man nói không nên lời, sau đó lại nghe thấy Thích Nhiên đã bị đẩy lên đằng trước gọi mình một tiếng, đứng trong dòng người đông đúc vẫy tay với y, lúc này tầm mắt của y mới tìm lại được tiêu cự.
Y mới ý thức được thợ chụp ảnh mới gọi đến lớp của bọn họ.
"Hạ Tuyển cậu đứng bên trái tớ đi."
Lớp học hơn 40 người không ngừng cười cười nói nói, đối diện là thầy giám thị vừa lau mồ hôi vừa sắp xếp đội hình cho bọn họ.
Thợ chụp ảnh khom người xuống, "Được rồi——"
Hạ Tuyển cảm nhận được cánh tay của Thích Nhiên đã quàng lên vai mình, ánh sáng từ máy ảnh chói lóa, y thiếu chút nữa đã nhắm mắt lại.
Toàn quá trình bộ chụp ảnh giống như là được gắn tên lửa vậy, đội hình chỉ mới xếp xong, camera đã không thể chờ được nữa mà ngay lập lưu lại hình ảnh ngây ngô cùng trưởng thành của bọn họ.
Đến tận bây giờ Hạ Tuyển mới chậm rãi có cảm giác chân thực, y thật sự sắp phải thi đại học rồi. Trong khoảng thời gian này, đề tài được nhắc đến nhiều nhất trong lớp chính là muốn thi vào trường đại học nào, hay là muốn học ngành gì.
Đến cả Thích Nhiên cũng bị bầu không khí này lay động, nói với Hạ Tuyển: "Tớ muốn đến thành phố F, thủ đô tốt biết bao nhiêu."
Vệ Kiệt sờ sờ xương gò má, nói: "Ba mẹ tớ muốn tớ học trường thể dục thể thao, đón xe từ trường mình chỉ cần 20 tệ đã đến rồi."
Thích Nhiên ghét bỏ mà liếc Vệ Kiệt, nghiêng đầu nói với Hạ Tuyển: "Hạ Tuyển, cậu đến thành phố F với tớ đi, với thành tích của cậu nói không chừng rất có thể thi đậu đại học F đó, chờ tới khai giảng có thể kêu anh tớ chở tụi mình đến trường luôn."
"Tớ nghĩ sẽ thi vào đại học Giang Châu..." Hạ Tuyển nói, "Hoặc là đại học B."
Đại học B là trường đại học trọng điểm của tỉnh bên cạnh, so với đại học Giang Châu thì tốt hơn một ít, nhưng cho dù bọn họ chỉ là những thí sinh mới chưa có kinh nghiệm, Thích Nhiên cùng Vệ Kiệt cũng biết được, so với đại học B và đại học Giang Châu, đại học F phải nói là tốt hơn rất nhiều lần.
"Tại sao?" Vệ Kiệt bật thốt lên.
"Muốn cách nhà gần một chút, nhưng tớ vẫn chưa nghĩ xong nữa."
Y thực sự vẫn chưa thể đưa ra quyết định, chỉ là mơ hồ có ý nghĩ như vậy, còn về việc phải lựa chọn như thế nào thì cũng là chuyện của rất lâu sau đó.
Mỗi ngày đi học, nhà trường đều sẽ phát rất nhiều bài thi cho họ làm, câu hỏi giống như làm mãi cũng sẽ làm không xong vậy, thời gian đều dùng số lượng bài thi để đo đạc, nhưng cho dù là xa xôi cách mấy cuối cùng cũng sẽ có ngày chúng ta đi đến điểm cuối cùng, ngày thu dọn đồ đạc rời khỏi trường, Hạ Tuyển cực kì thấp thỏm.
Y không biết lần kế tiếp bước chân vào lớp học mình sẽ phải đối mặt với cái gì, thậm chí còn bắt đầu suy đoán đề thi văn ngày mai sẽ hỏi cái gì, thần kinh tự động sinh ra phản ứng, khiến cả người y đều bị kéo vào trong trạng thái thấp thỏm bất an.
Nhưng đợi đến buổi tối trước khi thi đại học một ngày, Hạ Tuyển đột nhiên bình tĩnh trở lại. Đóng cửa phòng lại, Uông Tịnh cùng Hạ Chấp Minh đều ngồi trong phòng khách, bọn họ đang nhỏ giọng trò chuyện. Hạ Tuyển lại nghe thấy rất rõ ràng, bọn họ đang thảo luận xem đến cùng ai sẽ là người tới gõ cửa gọi y ra ăn cơm tối——
Bọn họ đối với thí sinh Hạ Tuyển này cực kì cẩn thận.
Nhưng trạng thái của Thích gia lại rất khác với gia đình họ, từ khi Thích Nhiên lên lớp 12, Thích Nhiên đã là tâm điểm của cả nhà, tất cả các phương diện đều cố gắng tạo điều kiện tốt nhất cho cậu, buổi tối trước khi thi đại học một ngày đương nhiên là cao trào, mẹ Thích còn gọi cả Thích Giang Chử về nhà lớn.
Mẹ Thích hầm canh gà, Thích Nhiên một muỗng cũng không uống. Mẹ Thích phải múc một chén đưa tận tay cậu, cậu nhanh chóng che miệng lại, cự tuyệt nói: "Con ăn no rồi, uống không nổi nữa."
Y là thật sự sợ rồi, sợ sẽ dẫm vào vết xe đỗ lúc trước, trong lúc đang thi cử lại chảy máu mũi. Thích Nhiên nhanh chóng ăn cơm xong nhanh chóng chạy lên lầu, trốn khỏi hiện trường.
Mà tối đó, mẹ Thích đã ra vào phòng của Thích Nhiên rất nhiều lần, một lát thì đưa một lon coca một lát lại đưa đĩa trái cây.
Thích Giang Chử ngồi trên ghế salon, nghe ba mẹ nhỏ giọng nói chuyện trong phòng bếp, cho dù Thích Nhiên có vô tư đến như thế nào thì mấy ngày nay cũng không thể tránh khỏi có chút sốt sắng, ba Thích cùng mẹ Thích đều hơi hơi lo lắng bận tâm.
Càng quan tâm sẽ càng thấp thỏm.
Trạng thái tốt nhất của thí sinh là xem cuộc thi lần này cũng tương tự như những cuộc thi bình thường nhỏ bé khác, và phụ huynh cũng cần phải có quan điểm này.
Thích Giang Chử thật vất vả mới khuyên được ba Thích cùng mẹ Thích về lại phòng ngủ, hắn đi tới trước cửa phòng Thích Nhiên nhìn một chút, thấy được bóng lưng cậu ngồi trước bàn đọc sách, yên lặng quay người đi, sẵn tiện đóng cửa lại giúp Thích Nhiên.
Trở lại phòng khách, Thích Giang Chử nhìn chằm chằm bàn trà nửa ngày, vẫn là đưa tay ra cầm lấy điện thoại trên khay trà.
Hạ Tuyển trở về phòng đọc sách đã được một lúc, tiện tay mở điện thoại lên nhìn mới phát mình mới nhận được một tin nhắn từ Thích Giang Chử.
"Cảm thấy như thế nào?"
"Vẫn ổn." Hạ Tuyển suy nghĩ một hồi, thành thật trả lời.
"Ngày mai nhớ cố gắng lên."
Tim Hạ Tuyển nhảy lên một cái, cười rộ lên với màn hình điện thoại, qua một hồi lâu mới trả lời "Vâng", cực kỳ nghiêm túc cực kỳ trịnh trọng, y nhất định có thể, có thể làm được.
Y chính là ôm tâm tư như thế mà trải qua kì thi đại học. Đều giống như bao năm qua, nhiệt độ ở Giang Châu mấy ngày nay đều cao, một giọt mưa cũng không có, bước ra khỏi phòng thi môn cuối cùng, nhựa đường giống như cũng sắp tan chảy cả rồi.
Mặt trời đã hơi nghiêng sang phía Tây nhưng lực sát thương vẫn còn đó.
Bước chân của Hạ Tuyển rất nhẹ nhàng, y nhanh chóng thoát khỏi đoàn người, đi vào bên trong tiểu khu, càng đi đôi chân càng cảm thấy không vững, hận không thể nhấc chân lên chạy.
Nhanh chóng bước vào một khúc quẹo, dưới chân bị ngáng lại, chờ đến khi y ý thức được đã không còn cách nào cứu vãn thế cuộc được nữa. Y cũng không có chú ý tới một chuỗi tiếng bước chân ở phía sau, chỉ là vào lúc đầu nặng chân nhẹ lại cảm giác được cánh tay bị ai đó kéo lại, ngăn trở động tác kế tiếp của y.
Hạ Tuyển theo bản năng mà duỗi ra một cánh tay khác nắm lấy cánh tay người kia.
Khi y đã có thể đứng vững vàng, muốn nói cảm ơn lại nhìn thấy gương mặt của đối phương, kinh ngạc há miệng, nửa ngày sau đã cười rộ lên, gọi một tiếng "Anh" thật lớn.
Thích Giang Chử xuất hiện ở đây, là đặc biệt đến tìm mình, nghĩ như vậy y liền cười đến không thấy mắt đâu.
Thích Giang Chử buông tay ra, cúi đầu nhìn y nói: "Khi nãy đã sắp ngã xuống đất rồi còn có thể cười tươi như thế sao?"
"Có bị thương hay không đó?"
Hắn nói nói, cũng cúi đầu tỉ mỉ kiểm tra đầu gối Hạ Tuyển.
Hạ Tuyển nhìn hắn chằm chằm, cũng không phản bác, trái lại gật đầu liên tục, sau đó nghiêm túc nói: "Anh, qua tháng sau là đến sinh nhật em rồi."
Lời này tựa hồ còn có nghĩa bóng, Hạ Tuyển không chịu nói. Thích Giang Chử muốn nói cái gì đó, nhưng đối thoại của bọn họ lại bị cắt đứt.
Uông Tịnh ở trong nhà lâu lâu sẽ liếc mắt nhìn xuống lầu dưới chờ Hạ Tuyển về nhà, lần này lại nhìn thấy Hạ Tuyển đang nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi. Bà mở cửa sổ ra lớn tiếng gọi tên y, Hạ Tuyển bừng tỉnh, nói tạm biệt với Thích Giang Chử, quay người rời đi.
Trong khoảnh khắc Uông Tịnh mắt đối mắt với người đàn ông trẻ tuổi kia, bà cảm thấy đối phương có chút quen mắt. Sau khi Hạ Tuyển đã mở cửa vào nhà, Uông Tịnh vẫn còn đang suy tư, người đàn ông trẻ tuổi đó, có phải mình đã gặp qua ở đâu rồi không, nhưng bà đã suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể nào nhớ lại được.
Vừa nãy bọn họ cách nhau quá xa, không đủ để bà có thể nhìn rõ gương mặt của người kia.