Ông không thể làm những hành động lôi kéo vô nghĩa này ở đây, vì dù có làm như vậy cũng sẽ không giải quyết được bất kì vấn đề gì, chỉ làm ông mất mặt mà thôi. Hạ Chấp Minh tự đặt ra những qui tắc cứng nhắc này, nên ông phải làm tấm gương, ông còn bắt buộc Hạ Tuyển phải làm theo, nhưng hiện tại Hạ Tuyển lại đang muốn thoát khỏi nó.
Ông chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn Hạ Tuyển biến mất ở ngã rẽ cầu thang.
Hạ Tuyển phát hiện, ngoại trừ những khuôn khổ chật hẹp đó, y vẫn còn con đường khác để đi, Thích Giang Chử cho y quyền được lựa chọn, y không hề có ý muốn quay đầu lại. Hạ Tuyển dịch ra xa Thích Giang Chử vài bước, trong đầu y hiện tại vẫn còn rất hỗn loạn, trong sự trầm mặc của Thích Giang Chử, Hạ Tuyển không thể suy đoán bất kì điều gì, nhưng y vẫn cứ không thể kiềm chế mà phỏng đoán, y bị sự thấp thỏm bao chặt lấy, đến gió cũng không thể lọt vào, đáp án kia y đoán không ra, hô hấp cũng trở nên khó khống chế.
"Hạ Tuyển." Thích Giang Chử gọi y một tiếng.
Tim Hạ Tuyển nhảy lên một cái, theo bản năng muốn nói xin lỗi Thích Giang Chử.
Nhưng phải xin lỗi chuyện gì?
Xin lỗi vì không nên gây ra chuyện lớn như vậy; xin lỗi vì vô duyên vô cớ lại bắt Thích Giang Chử phải chạy tới trường một chuyến, lại là vì một người một chút quan hệ cũng không có; xin lỗi vì đã khiến Thích Giang Chử phải nhìn thấy y cùng cực đến cỡ nào.
"Chuyện ngày hôm nay, em đã sai vì cứ luôn che giấu."
Hạ Tuyển nghe vậy hơi ngơ ngác, y kinh ngạc đến mức nghĩ rằng bản thân đã nghe nhầm, nhưng sau đó Thích Giang Chử lại nói tiếp: "Em nên nói chuyện này với anh từ trước, chứ không phải chờ đến khi đã xảy ra chuyện mới dùng loại hình thức tự thương tổn bản thân này để giải quyết vấn đề."
Thích Giang Chử hòa hoãn nói, lại rất nghiêm túc. Đây chỉ là một giọng điệu rất bình thường, là loại giọng điệu của một người lớn mỗi khi nói chuyện với đứa nhỏ nhà mình, mỗi một ngày mỗi một phút mỗi một giây đều đang xảy ra, ở bất kỳ ngóc ngách nào, nhưng đối với Hạ Tuyển mà nói thật sự quá mới mẻ, y có thể tìm thấy một ý tứ hàm xúc bên trong câu nói đó, nhưng tạm thời y vẫn chưa nghĩ ra đó là cái gì. Y hơi ngơ ngác, bước chậm hơn vài bước, đến khi nhìn thấy bóng lưng của Thích Giang Chử ngày càng xa, đến khi y phục hồi tinh thần, y liền chạy đuổi theo. Thích Giang Chử đang đi phía trước, nghe thấy tiếng bước chân đang chạy tới liền dừng một chút, cố gắng bước chậm lại chờ Hạ Tuyển.
Hạ Tuyển chạy rất gấp, theo bản năng muốn nắm lấy ống tay áo của Thích Giang Chử, phản ứng quá phận này khiến y kinh sợ, ngay lập tức muốn rụt tay về, nhưng Thích Giang Chử đã chú ý thấy, hắn không lên tiếng lại đưa tay ra nắm lấy tay Hạ Tuyển, dắt đi.
Lúc Thích Giang Chử nhìn thấy Hạ Tuyển đứng trong hành lang, lòng hắn cũng đã mềm nhũn cả rồi.
"Em có thể coi anh như anh trai em, " Thích Giang Chử dừng một chút, nói tiếp, "nếu em không ngại."
Em có thể... Đây là lời nói dễ nghe nhất mà Hạ Tuyển từng nghe. Cho dù chỉ có giá trị trong một ngày cũng đã đủ rồi, tay Hạ Tuyển rất lạnh, lòng bàn tay đều là mồ hôi, ngón tay còn đang hơi run rẩy cho dù y đã cực lực khống chế, nhưng lại phát hiện mình vẫn không thể khống chế được cơ thể của chính mình. Y chưa từng được người khác nắm tay dắt lấy, cho dù là khi còn nhỏ hay khi đã lớn, vô luận y bước đi trên con đường nào, hay quyết định ra sao, đều không có người đứng về phía y.
Nếu có ai đó đứng bên cạnh y thì tốt rồi, y có thể lớn lên như mọi người khác, cho dù đối mặt với những câu mắng chửi hay cười nhạo, y sẽ vẫn luôn còn vô tận dũng khí. Y đã tưởng tượng vô số lần, vì thế y sẽ một lần lại một lần đưa tay ra, sau đó là một lần lại một lần bị cự tuyệt.
Hạ Tuyển sợ hãi sẽ bị cự tuyệt thêm bất kì một lần thứ nào nữa, dũng khí cũng chỉ còn lại một đoạn nhỏ, y cẩn thận từng ly thử thăm dò rồi nhanh chóng đổi ý, nhưng y không ngờ rằng Thích Giang Chử lại nắm lấy tay y... Không được một ngày thì nửa ngày cũng đã đủ rồi, y nghĩ. Hạ Tuyển cố gắng giang tay ôm lấy Thích Giang Chử, y không dám dùng quá sức, ôm lấy eo Thích Giang Chử, y lại sợ Thích Giang Chử cảm thấy phiền, y cũng cảm thấy bản thân thật sự rất phiền, nhưng dù như thế đi nữa, đầu y vẫn chôn vào người Thích Giang Chử, nhỏ giọng kêu một tiếng "anh".
"Ừm." Thích Giang Chử vỗ nhẹ lên đầu Hạ Tuyển, dùng hành động để đáp lại Hạ Tuyển.
Mũi Hạ Tuyển đau xót, y khóc rồi.
Y phát hiện trước mặt Thích Giang Chử y có rất nhiều nước mắt, những chuyện trong quá khứ, cho dù là chuyện y vốn không hề cảm thấy oan ức, nhưng dường như toàn bộ đều được đã bù đắp, thậm chí cả chuyện con chó nhà hàng xóm cảm thấy y dễ ức hiếp, mỗi lần thấy y đều hung dữ sủa, mỗi lần đi ngang qua đều khiến y sợ đến trắng mặt. Những chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa, y cũng muốn kể hết toàn bộ cho Thích Giang Chử nghe. Cuối cùng y cũng đã hiểu, được người khác đối xử đặc biệt là như thế nào, sự thiên vị đó, chỉ cần một chút cũng đủ rồi.
Chỉ cần cho y cảm nhận được y khác với mọi người, là đặc biệt hơn một chút, có thể nhận được nhiều hơn những người khác một ánh mắt, một câu nói ôn hòa, một miếng bánh ngọt nho nhỏ, cái gì cũng được, chỉ cần thuộc về y, cho dù Hạ Tuyển không muốn thừa nhận, cũng cam nguyện không cần không mong đợi, nhưng y vẫn không cách nào lảng tránh, sâu trong nội tâm, y vẫn khát vọng được yêu thương.
Trên đường về nhà, Hạ Tuyển dựa vào ghế ngủ say. Đến khi y tỉnh lại, xe cũng đã dừng, y vẫn còn hơi mơ màng, chậm chạp mở mắt ra, lại nghe thấy Thích Giang Chử đang nói điện thoại.
"Ừm. Được, tôi biết rồi. Đã làm phiền cô giáo rồi." Thích Giang Chử nói xong cúp điện thoại, y giật giật cơ thể, chân có hơi tê.
Thích Giang Chử thấy y tỉnh rồi, nghiêng đầu nói: "Anh còn có chút việc phải ra ngoài. Bây giờ chắc Thích Nhiên đã truyền xong nước biển rồi, đúng lúc em ở đây, em dạy lại nó mấy bài tập gần đây đi."
Hạ Tuyển đứng trước cửa nhìn xe Thích Giang Chử chạy khuất, y tự hỏi Thích Giang Chử muốn đi đâu, nghĩ lại mới nhớ bây giờ vẫn còn trong giờ làm việc, Thích Giang Chử bỗng nhiên bị gọi đi, chắc bây giờ phải trở về công ty nhanh chóng hoàn thành công việc, dù sao công việc của Thích Giang Chử cũng rất nhiều.
Y nhấp nhấp môi mới phát hiện môi mình cực kì khô khốc, y đi vào nhà Thích Giang Chử, không tự chủ nghĩ đến những lời Thích Giang Chử nói với mình, nếu như không ngại, có thể xem hắn như anh hai.
Y vui đến có chút khó chịu, Hạ Tuyển nghĩ tới chuyện này, bước chân không khỏi nhanh hơn.
Người ra mở cửa chính là Thích Nhiên, cậu đã cố gắng hết sức kéo dài thời gian, bởi vì theo như cậu suy đoán, về nhà vào thời gian này chỉ có thể là Thích Giang Chử. Anh trai cậu về nhà sớm như vậy, hơn phân nửa là không có kết thúc tốt đẹp, cúi đầu ủ rũ mở cửa, kết quả cửa vừa mở lại nhìn thấy Hạ Tuyển.
Hai mắt Thích Nhiên mở to, kéo người vào nhà, đóng cửa lại vui mừng nói: "Hạ Tuyển, cậu thực sự là bạn tốt của tớ, vì đến thăm tớ mà trốn học!"
Thầy giám thị đứng ra liên lạc với trường trung học Thập Tam, Thích Giang Chử nói muốn trò chuyện với phụ huynh bên kia, đối phương cũngươi đã đồng ý. Thích Giang Chử cùng cha mẹ Mao Phi hẹn nhau ở một tiệm cà phê gần trường Thập Tam, bọn họ tới sớm hơn Thích Giang Chử một chút, đã gọi ba ly latte nhưng ai cũng chưa động tới.
Mao Phi ngồi bên cạnh cha mẹ cậu ta, trên mặt rõ ràng là thái độ không phối hợp. Cậu ta cũng không cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này có gì đáng sợ, ở trường học, cậu ta chính là một trong những đối tượng khiến giáo viên chủ nhiệm đau đầu, cậu ta cũng không sợ bị mời phụ huynh, có cái gì đáng sợ đâu, nên phụ huynh của Hạ Tuyển cậu ta càng không sợ.
Vì Hạ Tuyển không có ai làm chỗ dựa, nên bất kì người nào cũng muốn bắt nạt y, vì bắt nạt y không có hậu quả.
Mao Phi nói: "Tôi không xin lỗi, tôi không hề làm cái gì sai cũng không hề nói sai."
Gương mặt cha mẹ Mao Phi đã có chút khó coi, nhưng bọn họ lại không trách cứ cậu ta, chỉ là cho cậu ta một ánh mắt cảnh cáo.
Cha Mao Phi quay đầu nói với Thích Giang Chử: "Con chúng tôi còn nhỏ, nó vẫn chưa hiểu chuyện. Chuyện này chúng tôi đã nghe giáo viên trong trường kể lại, đúng là nó đã sai. Chúng tôi là phụ huynh của nó, trước tiên thay nó xin lỗi cậu, xin lỗi, đã làm tổn thương đến mọi người."
"Tại sao phải xin lỗi?!" Mao Phi giống như bị đạp trúng đuôi, mạnh mẽ cự tuyệt nói, "Chuyện nhà nó, người trong trấn trên có ai không biết? Là thật thì sao phải sợ người khác nói?"
Lời này khiến cha mẹ Mao Phi lúng túng, bọn họ thấy Thích Giang Chử không phản ứng gì, hắn chỉ nhấc mắt nhìn, mí mắt chậm rãi hẹp lại. Hắn rất bình tĩnh, thậm chí rất tự tin, thứ mà hắn quan tâm vốn không phải quá trình, hơn nữa, hắn biết rõ làm sao để khống chế kết quả.
Cha mẹ Mao Phi đều là người của trấn trên, năm nay do bị điều động mới mang Mao Phi đến Giang Châu, bọn họ cùng với những người khác trong trấn trên đều giống nhau, đối với chuyện trong nhà Hạ Tuyển đều là trạng thái "rõ như lòng bàn tay", bọn họ không biết từ lúc nào và từ đâu mà trong nhà Hạ Tuyển lại mọc ra thêm tên người thân này. Từ khi bắt đầu bọn họ đã bị khí thế của Thích Giang Chử áp chế.
Cho dù là Mao Phi cũng dần yên tĩnh lại trong bầu không khí trầm mặc vô hạn này.
Lúc này Thích Giang Chử mới lên tiếng: "Ác ý hãm hại chửi bới người khác, tụ tập đánh nhau. Hi vọng hai người có thể đưa ra một phương án giải quyết hợp lý."
Mao Phi giương mắt nhìn hắn mới phát hiện trong lúc nói chuyện Thích Giang Chử đều nhìn mình chằm chằm, Thích Giang Chử rõ ràng rất bình tĩnh, cặp mắt kia nhìn mình lại lạnh đến đáng sợ, cảm giác bị người khác nhìn thấu thật sư rất khó chịu, Mao Phi nhanh chóng quay mặt đi, tránh né tầm mắt Thích Giang Chử.
Thích Giang Chử dịch mắt ra nơi khác, không nhìn cậu ta nữa. Hắn có thể dễ dàng nhìn ra cái tâm tư nho nhỏ kia của Mao Phi, chỉ cần bài post trên confession kia cũng đã có thể thấy được đầu mối. Cách lấy lòng mọi người như vậy, hạnh phúc khi được mọi người chú ý, giống như mình là nhân vật chính. Thứ cậu ta muốn chính là được mọi người nhìn thấy và quan tâm.
"Nếu như hai người không có cách nào giải quyết, tôi sẽ mời luật sư tiếp nhận xử lý chuyện này." Thích Giang Chử đặt ly xuống, dùng âm thanh chỉ bốn người bọn họ có thể nghe thấy chậm rãi bổ sung.
Chuyện này nói lớn có thể rất lớn nói nhỏ lại có thể rất nhỏ, chuyện nhạy cảm nhất chính là đối phương sử dụng đến pháp luật để giải quyết, việc này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tương lai của Mao Phi. Lời vừa nói xong, sắc mặt cha mẹ Mao Phi triệt để tái nhợt, Mao Phi cũng hoảng rồi.
Thái độ của Thích Giang Chử từ đầu tới cuối đều bình tĩnh như vậy, e rằng từ lúc bắt đầu hắn cũng đã dự tính xong rồi. Chuyện này sẽ phát triển đúng theo suy nghĩ của hắn, cho dù lệch khỏi quỹ đạo, hắn cũng sẽ dùng cách khác để sửa chữa.
Thích Giang Chử ra khỏi quán cà phê cũng không trực tiếp về nhà mà là tới trường Hạ Tuyển, nói với giáo viên chủ nhiệm vài câu về chuyện của Hạ Tuyển, hi vọng chuyện này có thể chấm dứt ở đây, và cảm ơn sự giúp đỡ của cô giáo.
Giáo viên chủ nhiệm gật gật đầu, đã hiểu ý của hắn, cô nói chuyện với Thích Giang Chử vài câu, không nhắc lại chuyện của bài post kia nữa, sau đó dẫn hắn vào lớp để thu dọn cặp sách cho Hạ Tuyển, trước khi về còn tiễn hắn tới cửa rồi nói: "Có chuyện gì cứ gọi cho tôi."
Thích Giang Chử cầm balo của Hạ Tuyển trên tay, cảm thấy hình như nó hơi nặng. Hắn đã cầm balo giúp Thích Nhiên mấy lần, Thích Nhiên là đứa không thích học tập, nên không có ý thức trách nhiệm trong chuyện này, vì vậy balo của cậu luôn rất nhẹ, thậm chí còn bịa ra rất nhiều lí do để giải thích cho việc để quên sách bài tập trong trường.
Hắn mở cửa nhà, Hạ Tuyển đang cứng ngắc ngồi ở trên ghế salon, nghe tiếng ngay lập tức đứng bật lên, sau đó y nhìn thấy balo của mình trong tay Thích Giang Chử.
Thì ra Thích Giang Chử là quay về lấy balo giúp y——
Tim Hạ Tuyển bị nhét đến tràn đầy rồi, đi tới muốn nhận lấy, nặng quá rồi...
Thích Giang Chử ngăn tay y lại, nói: "Quay về chỗ ngồi đi."
Tình cảnh này trong mắt Thích Nhiên lại được giải thích theo một nghĩa khác, cậu quay mặt đi lườm anh mình một cái, tặc tặc lưỡi nghĩ thầm: "Thích Giang Chử đúng là khủng bố, khó khăn lắm mới thấy được Hạ Tuyển trốn học, vậy mà ổng còn tới trường mang balo của cậu ấy về."