Sau khi điện thoại được nhận, Hạ Tuyển đã nói: "Em mới ăn cơm tối xong. Đang nằm trên giường, cực kì thoải mái."
Y dừng một chút lại cố ý nói: "Không cần học cũng không cần làm việc, còn có cơm tối để ăn."
Thích Giang Chử thấy trong lời nói của Hạ Tuyển có chút ý khoe khoang, còn có tiếng động cơ không hề nhỏ ở đầu bên kia. Thích Giang Chử không vạch trần y, chỉ hỏi: "Đợi một lát có muốn đi ăn cơm với anh không?"
Hạ Tuyển cảnh giác mà nhìn về phía cửa công ty, xác nhận mấy lần Thích Giang Chử không có ở đó, chắc chắn sẽ không thể bị phát hiện mới tiếp tục màn kịch nhỏ của mình, cây ngay không sợ chết đứng mà nói: "Không đi, anh không ăn cơm cũng không có chuyện gì mà, tự anh nói đó thôi."
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, có một chiếc xe gắn máy chạy ngang qua y, người lái xe hình như tính tình không được tốt lắm, điên cuồng ấn còi xe...
Lúc y muốn chặn lại micro của điện thoại cũng đã chậm.
Thấy đã không thể cứu vãn, y cắn răng, buông lỏng bàn tay đang che micro ra. Thích Giang Chử đã nghe thấy, vở kịch của y chẳng mấy chốc sẽ hạ màn.
Đúng như dự đoán, Hạ Tuyển lập tức nghe thấy Thích Giang Chử hỏi: "Nằm trên giường rất thoải mái sao?"
"......."
"Thực ra cũng không phải rất thoải mái." Hạ Tuyển xoắn xuýt nói.
Y lại nghe thấy một tiếng "Ting", vẫn còn chưa biết đó là âm thanh của cái gì, hình như đã nắm bắt được một chút, nhưng lại vẫn chưa nghĩ ra.
Đầu bên kia cũng chẳng còn tiếng động nào nữa, Hạ Tuyển chần chừ mất hai giây mới hỏi: "Anh ơi? Sao anh không nói gì nữa vậy?"
Nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, Hạ Tuyển ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thích Giang Chử đã đứng trước mặt mình.
"Đi thôi." Hắn cầm lấy cặp của Hạ Tuyển, nói.
"Anh, sao anh biết em ở dưới đây thế?"
Thích Giang Chử cũng chẳng trả lời Hạ Tuyển, lại hỏi ngược lại: "Anh không ở nhà là em chạy đến dưới công ty đứng phạt đúng không? Tin nhắn cũng ngày càng ngắn rồi?"
Hạ Tuyển cũng không nói nữa, y thật sự là đến đây để "đứng phạt" mà, vì sao tin nhắn ngày càng ngắn cũng không muốn giải thích, y im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới nói: "Không phải anh muốn em đi ăn cơm với anh sao..."
"Ừm... Vì vậy em chạy đến đây liền nè." Hạ Tuyển nói mà chột dạ không thôi, chỉ dám liếc mắt nhìn Thích Giang Chử một cái.
Đợi đến khi Thích Giang Chử dẫn Hạ Tuyển bước vào thang máy, y mới hiểu ra tiếng động khi nãy là do thang máy phát ra.
Y cảm thấy thật ra Thích Giang Chử đã sớm nhìn thấu màn kịch của mình, chỉ là Thích Giang Chử làm bộ không biết mà thôi.
Thật đáng ghét mà.
Hạ Tuyển ngồi chống cằm đối diện với Thích Giang Chử đang mở nắp hộp cơm, y không kiềm chế được khóe miệng đang cong lên của mình, trong lòng thì lặp lại lần nữa, thật sự quá đáng ghét mà.
"Có ngon không?" Hạ Tuyển hỏi.
Kì thực y có chút thấp thỏm, những món này y rất ít nấu, vì thời gian không cho phép, cũng vì không có cơ hội để luyện tập, nên y chẳng có lòng tin gì với bản thân cả.
Thích Giang Chử không trả lời y, gắp một miếng thịt bò đưa qua.
Hạ Tuyển nói: "Em đã ăn rồi."
Trong lúc y trả lời, Thích Giang Chử đã đưa miếng thịt đến sát bên mép của y rồi. Hai người ngồi nhìn nhau chằm chằm không ai nhường ai, vẫn là Thích Giang Chử mở miệng trước, nhẹ nhàng nói: "Muốn anh phải nói aaaaaa mới chịu sao?"
Đây là cách lừa gạt mấy đứa nhỏ thôi nhé, ấu trĩ.
Thích Giang Chử từ từ mở miệng, giống như sẽ lập tức bật ra âm tiết kia.
Hạ Tuyển không biết làm sao mà cắn cắn môi, mặt nóng bừng như bị thiêu đốt, nhanh chóng mở miệng cắn đi miếng thịt trên đũa.
"Ngon không?"
Hạ Tuyển gật đầu liên tục nói: "Ngon."
"Thử cái này đi."
Hạ Tuyển không thể từ chối, một phần nhỏ thức ăn trong hộp cơm đã tiến vào trong bụng y, đã no rồi. Cuối cùng Thích Giang Chử không đi lấy xe, hai người đi bộ trở về, sẵn tiện tiêu cơm.
Trời đã tối, nhưng thời gian vẫn còn sớm, người đi bộ trên đường cũng chẳng ít. Hạ Tuyển nghiêng đầu nhìn Thích Giang Chử, từ đôi vai nhìn xuống đầu ngón tay.
"Đang nhìn gì vậy?" Thích Giang Chử buồn cười hỏi.
"Không có nhìn gì hết." Hạ Tuyển phản bác lại.
Nói rồi lại ôm lấy cánh tay, mà cơ thể lại ngày càng nhích sát vào Thích Giang Chử. Thích Giang Chử đưa tay ra, hướng lòng bàn tay lên trên.
"Không nắm tay sao?"
"Rất kì quái." Hạ Tuyển lầm bầm.
Nếu hai người bọn họ nắm tay nhau bước đi, những người khác nhìn vào sẽ cảm thấy rất kì quái. Mối quan hệ của bọn họ rất nhanh sẽ bị người khác phát hiện.
"Không kì quái chút nào."
Hạ Tuyển nhìn thấy một cặp cha con đang đi ngược hướng mình, hai người đang nắm chặt tay nhau, bé gái chỉ cao tới eo của ba mình.
Y có chút ước ao mà quay đầu nhìn theo, sau đó lại quay đầu lại nhìn Thích Giang Chử nói: "Em cao quá rồi."
"Thật sự không muốn nắm sao?"
Hạ Tuyển không dám nhìn thẳng, cự tuyệt nói: "Không."
Dứt tiếng Thích Giang Chử đã ngay lập tức thu tay về, Hạ Tuyển nhấp nhấp môi, nhịn xuống ý muốn nhìn trộm bàn tay đó, mà chỉ nhịn được một chút, đã sắp chịu không nổi nữa rồi.
Đột nhiên eo bị ôm lấy, người bên cạnh nhẹ nhàng dùng lực kéo lại, cánh tay y chặn lại trước ngực Thích Giang Chử, y nghe thấy Thích Giang Chử ghé vào bên tai mình nói: "Vậy em phải đứng gần anh một chút."
Hạ Tuyển bị dọa hết hồn, chỉ cảm thấy làn da mình đột nhiên nóng bừng lên, tim cũng ngứa ngáy khó chịu. Hiện tại y chỉ muốn nắm lấy tay Thích Giang Chử.
Đến gần tiểu khu, người đi đường dần ít đi, Hạ Tuyển bước chậm một bước, lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay, sau đó lại chạy đuổi theo, áp lòng bàn tay mình lên mu bàn tay của Thích Giang Chử.
Thích Giang Chử lại không động đậy, dừng bước, nhịn cười nhìn y.
Hạ Tuyển biết là Thích Giang Chử đang cố ý giả ngốc, y vừa muốn rút tay về, đối phương lại hành động trước y.
Ngón trỏ và ngón giữa của Thích Giang Chử luân phiên hành động, trượt từ bờ vai y xuống đến cổ tay, lại đảo quanh trên mu bàn tay y như đang khiêu vũ.
Cánh tay Hạ Tuyển đều tê dại, trong lòng y, những đụng chạm này chậm rãi thay đổi thành một ý nghĩa khác, hô hấp ngày càng nhanh, nhiệt độ xung quanh cũng ngày càng tăng lên.
"Đừng động nữa." Hạ Tuyển nhỏ giọng nhắc nhở.
Cuối cùng Thích Giang Chử cũng ngừng hành động ấu trĩ này của mình lại, vào lúc Hạ Tuyển nghĩ rằng đã có thể thở ra một một hơi, ngón tay của hắn xuyên qua khẽ hở giữa ngón cái và ngón trỏ, nắm chặt lấy tay Hạ Tuyển.
Hạ Tuyển không cho hắn lộn xộn trêu chọc mình nữa, cũng dùng sức nắm lấy tay hắn.
Nhưng ngón tay hắn lại nhẹ nhàng cọ qua cọ lại lòng bàn tay y, Hạ Tuyển mím mím môi, trên mặt xuất hiện một tầng mồ hôi.
Sau khi về đến nhà, Hạ Tuyển phát hiện Uông Tịnh không có ở nhà.
Bà để lại một tấm stick note, nói rằng bà phải đi siêu thị, một chút nữa sẽ về, có việc gì thì gọi cho bà.
Hạ Tuyển ngồi trên ghế salon nhắn tin với Thích Giang Chử, cũng không lâu lắm đã nghe thấy tiếng động từ hướng cửa nhà, Hạ Tuyển nhìn qua bên đó, hỏi: "Nhanh thế ạ, siêu thị rất gần đây sao?"
Uông Tịnh trầm mặc nữa ngày, đóng cửa lại, đặt bịch đồ mới mua xuống trước cửa, mơ mơ hồ hồ nói: "Cũng bình thường, không tính là quá xa."
Thay dép xong thì xoay người lại xách bọc đồ lên, mới đi về phía nhà bếp được hai bước dừng lại, quay đầu hỏi: "Trở về được bao lâu rồi?"
"Chưa tới năm phút." Hạ Tuyển nhìn điện thoại trả lời.
Từ giọng điệu của bà, Hạ Tuyển không hề phát hiện được chuyện gì, nhưng khi y ngẩng đầu lên nhìn Uông Tịnh, ánh mắt nhìn mình của Uông Tịnh, y không thể xem nhẹ, tim y đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Lúc nãy, ở dưới lầu, mẹ đã nhìn thấy con cùng người đó."
Bà rất xác định, đó là Hạ Tuyển, không phải người nào khác, tia hi vọng cuối cùng cũng vỡ tan.
Uông Tịnh không cách nào hình dung được, khi nhìn thấy Hạ Tuyển nắm tay Thích Giang Chử, tâm tình của mình là gì. Kì thực bà nên phát hiện từ sớm, đến bây giờ phát hiện rồi bà mới nhớ đến những manh mối từ trước đó, là do bà không đủ tỉ mỉ không đủ quan tâm Hạ Tuyển, bà đột nhiên cảm nhận được sự thống khổ trước nay chưa từng có, âm thanh của bà run rẩy càng dữ dội hơn, hỏi: "Hai người đang làm cái gì thế này?"
Hạ Tuyển sợ đến ngơ ngác, y chưa từng nghĩ đến mối quan hệ giữa bọn họ lại bị vạch trần bằng cách này. Y rất muốn nói cho Uông Tịnh biết, y là nghiêm túc, là loại nghiêm túc mà trước nay y chưa từng có, muốn nói cho Uông Tịnh biết, Thích Giang Chử tốt như thế nào. Y mở miệng lại phát hiện mình không nói ra lời, bởi vì y nhìn thấy viền mắt Uông Tịnh đã đỏ lên, y không muốn nhìn thấy Uông Tịnh khóc, cũng không thể nói những lời làm bà thương tổn.
"Đều là lỗi của mẹ, mấy năm nay đều là lỗi của mẹ, mẹ đã không ở bên cạnh con, không cùng con lớn lên... Con có thể đừng như vậy nữa được không? Sau này chúng ta cũng đừng như vậy nữa, có được không?"
Nửa ngày sau Hạ Tuyển mới lắc đầu, nói: "Không..."
Uông Tịnh không nói gì nữa, quẹt đi nước mắt trên mặt, mặc áo khoác vào, vừa mặc vừa đi đến cửa, nói: "Mẹ phải đi hỏi cậu ta, xem xem người mà mẹ phải cám ơn kia rốt cuộc đã chăm sóc con mẹ như thế nào. Con chỉ đang hồ đồ mà thôi, không biết mình đang làm cái gì. Vậy cậu ta thì sao? Cậu ta đang đóng vai nhân vật gì? Cậu ta... Cậu ta đang có ý đồ gì?"
Dưới cái nhìn của bà, trong mối quan hệ không hợp lý này, Thích Giang Chử là người đáng trách. Bà thậm chí cũng không chộn mối quan hệ của hai người bắt đầu từ khi nào, lí do là gì.
Bà chỉ biết từ nhỏ Hạ Tuyển đã rất nghe lời, từ nhỏ đã không cần người nhà phải bận tâm. Nó chỉ mới mười tám tuổi, nó biết cái gì gọi là yêu sao? Là do Thích Giang Chử đang xúi giục nó, lừa gạt nó.
"Đừng tìm anh ấy."
"Nó chỉ đang lừa gạt con!"
Bà nói xong thì đưa tay ra muốn mở cửa, tay vừa nói đặt lên chốt cửa, ngọn lửa tức giận trong người bùng cháy đến mức bà cảm thấy mình sắp ngất xỉu. Hạ Tuyển muốn giữ lấy bà, bà lại tránh thoát.
Cửa đã mở, Hạ Tuyển gần như không còn hô hấp được nữa, y nghĩ không ra biện pháp nào để ngăn cản Uông Tịnh. Y đã gấp đến ấm đầu, bật thốt lên: "Mẹ......"
Bốn phái đột nhiên yên tĩnh, cả hai đều ngây ngẩn cả người. Uông Tịnh dừng bước, nửa ngày đã buông tay ra khỏi tay nắm cửa, quay đầu lại, khó tin hỏi: "Con vừa gọi mẹ là cái gì?"
Đầy là lần đầu tiên Uông Tịnh được Hạ Tuyển gọi là mẹ sau khi hai người gặp lại nhau. Bà thật không nghĩ tới lại là vào lúc này.