Khóe mắt của Hạ Tuyển nóng lên, được Thích Giang Chử ôm lấy cùng nằm trên giường, bọn họ hôn nhau không chút trở ngại nào, mỗi một tấc da thịt được Thích Giang Chử chạm vào đều nóng bỏng tê dại, y gần như hoàn toàn thụ động thừa nhận thống khổ.
Động tác của Thích Giang Chử chẳng hề nhẹ nhàng chút nào, khác hẳn ngày thường, Hạ Tuyển không nhúc nhích được, đến đầu ngón tay cũng không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho đối phương ở trên người mình làm càn. Ngọn lửa được người kia vén lên lại chưa được giải phóng, Hạ Tuyển nghẹn đến muốn nổ tung.
Khí thế của người kia hung hăng ép y đến nghẹt thở, y tránh không khỏi, nước mắt cũng bị ép đến không ngừng chảy ra.
Y bị áp đến bật tỉnh, ngồi trên giường từ từ kéo hồn về.
Cửa sổ trong phòng đang mở, đem hè rất hiếm khi có gió, trong không khí tràn ngập oi bức cùng mùi tanh hôi khiến y xấu hổ mất mặt. Độ nóng trên người y vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, những xúc cảm ban nãy cũng chưa biến mất, cùng với sự kích động mãnh liệt kia... Với tất cả những điều này, Hạ Tuyển sợ hãi nắm chặt lấy chăn.
Hạ Tuyển dựa đầu vào giường, tay bấu chăn, y muốn che đi sự kích động của cơ thể mình, nhưng lại chính vì như vậy, ý thức của y càng tập trung trên cơ thể mình nhiều hơn. Y đã bắt đầu trở nên kích động với một ai đó, đối tượng lại là chủ nhân chính thức của căn phòng này, là Thích Giang Chử——
Nhận thức này giống như đánh một gậy lên đầu y.
Đôi khi con người thật sự không hiểu được bản thân mình, dễ dàng bị ảo tưởng trước mắt mê hoặc, dễ dàng bị chính mình thôi miên. Tự cho rằng đã biết thỏa mãn với những điều đang có trước mặt, trên thực tế đều là lừa mình dối người, là những lời nói dối y tự nói với bản thân để tránh xa mối nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc này, y có thể hiểu được rất rõ ràng, đối với Thích Giang Chử, y đã ôm ấp một loại tâm tư vượt qua giới hạn.
Hạ Tuyển trước nay vẫn chưa thích ai, thích đến mức muốn ôm ấp muốn hôn môi... Thích Giang Chử là anh trai của người bạn thân nhất của y, là người đối xử rất tốt với y. Y vậy mà lại có loại tâm tư như thế với Thích Giang Chử.
Phản ứng của cơ thể cùng tinh thần không ngừng đối kháng nhau. Hạ Tuyển không thể nhúc nhích, trên thực tế, y không nên ngồi ở đây nữa, như vậy là rất không lý trí, nhưng y lại không dám động đậy, không dám đi vào phòng tắm, chỉ sợ bí mật này bất ngờ bị hai người khác trong ngôi nhà này đâm thủng.
Y không thể phóng thích dục vọng đang không ngừng làm mình tê liệt, thần kinh bắt đầu thả lỏng cảnh giác, vào lúc lấy lại tỉnh táo, tay y đã nắm lấy phần bên dưới của mình, y thống khổ rên ra một tiếng, từ phần eo đến đầu ngón chân như được giải thoát.
Y chán ghét chính mình, phỉ nhổ chính mình, Thích Giang Chử tốt như vậy, sao mày lại có thể như thế?
Hạ Tuyển ngẩng đầu dựa vào đầu giường, hô hấp không mấy ổn định. Những cảm xúc chán ghét ào ạt xuất hiện, y gần như đã chuẩn bị cho một quá trình tự ngược, không chút vui sướng chỉ có đau, mũi y chua sót, đau đến mức rơi nước mắt, sự trừng phạt này lại vẫn chưa kết thúc.
Một chút dấu hiệu giảm sút cũng chẳng có... Thậm chí còn quay ngược trở lại nhấn chìm y.
Hạ Tuyển khóc thút thít, y vô tri vô giác mà chia bản thân ra thành hai bản ngã——
Tại sao lại không thể? Thích Giang Chử tốt như vậy, tại sao mình không thể?
Y bị hai bản ngã của chính mình bức đến sắp điên rồi, quần ngủ bị y nắm đến nhàu nát, trán y đặt lên mu bàn tay, mắt cùng mũi đều chua xót, nhiệt độ trên cơ thể theo nước mắt hạ xuống, cuối cùng chỉ còn lại một thể xác lạnh lẽo——
Đến đây, y đã không còn đủ năng lực để đối mặt với chính mình nữa, không thể đưa ra một quyết định triệt để nào giữa muốn và không thể.
Trận dằn vặt này khiến cho cơ thể cùng tinh thần của Hạ Tuyển đều mệt mỏi, y rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, Thích Nhiên còn đang buồn ngủ, mông lung bước vào phòng tắm rửa mặt, sau khi bước ra thì kéo ghế ngồi ở bên cạnh Hạ Tuyển, cậu tiến lại gần Hạ Tuyển, ngửi người y một cái.
"Hạ Tuyển, mùi sữa tắm trên người cậu sao nồng quá vậy, cậu xài hết bình luôn sao?" Thích Nhiên bịt kín mũi, âm thanh dừng lại, ngũ quan nhíu chặt lại, hắt xì một cái rõ to.
Hạ Tuyển hơi chột dạ, bị tiếng hắt xì của cậu dọa sợ hết hồn, cũng không trả lời câu hỏi của Thích Nhiên.
Thích Giang Chử cau mày liếc mắt nhìn Thích Nhiên một cái, nói: "Đi rửa tay lại lần nữa đi."
Thích Nhiên "Dạ" một tiếng, cho dù không tình nguyện vẫn phải đi rửa tay lần nữa mới ngồi xuống ăn cơm, cũng may cậu rất mau quên, lúc này đã quên hoàn toàn chuyện chai sữa tắm, cả tâm hồn đều đặt trên bàn ăn.
"Tự rót sữa đậu nành uống đi." Thích Giang Chử nói.
Hắn cuốn tay áo sơ mi lên một đoạn, lộ ra phần cánh tay. Hạ Tuyển cắn bánh bao, không tự chủ nhìn Thích Giang Chử, tầm mắt dừng trên cánh tay, khóe miệng cùng ngón tay của hắn.
Yêu cầu trên bàn cơm của Thích gia rất nghiêm ngặt, cho dù Thích Nhiên là người nói nhiều đến như vậy, trong lúc ăn cơm cũng tuyệt không nói thêm một câu dư thừa, chỉ chuyên tâm giải quyết nhu cầu sinh tồn.
Động tác ăn cơm của Thích Giang Chử không nhanh, có chút ung dung thong thả, những lúc nhìn Thích Nhiên luôn hơi nhíu mày lại, tình cờ toát ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Hạ Tuyển dừng một chút, y có chút ước ao.
Đợi đến khi Thích Nhiên ăn xong rồi, hắn quay đầu lại mới nhìn thấy Hạ Tuyển chỉ mới ăn xong nửa cái bánh bao, hắn có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nhỏ giọng nhắc nhở: "Không ăn nhanh lên sẽ muộn giờ học đó."
Lúc này Hạ Tuyển mới phản ứng lại, y có chút hoang mang cúi đầu cắn hai miếng đã ăn hết nửa cái bánh bao còn lại, tiện đà còn uống hết một ly sữa đậu nành.
"Đừng để bị sặc." Thích Giang Chử nhắc nhở.
Nếu hắn không nhắc nhở, Hạ Tuyển cũng sẽ không có cảm giác gì, nhưng khi vừa nghe thấy âm thanh của Thích Giang Chử, trong nháy mắt y liền bị nghẹn, bắt đầu ho kịch liệt.
Một đôi tay từ từ vỗ lưng y, giúp y ổn định lại hô hấp.
Hạ Tuyển che miệng, quay đầu lại vội vàng liếc mắt nhìn Thích Giang Chử một cái, y muốn nói mình không sao, nhưng y lại đang ho không ngừng nên không thể làm được. Lần quay đầu này giúp y nhìn thấy biểu tình trên mặt của Thích Giang Chử, tầm mắt rũ xuống nhìn y, lông mày nhíu đến tạo thành vết nhăn không đồng đều ở giữa hai bên chân mày——
Đây là vết tích đặc biệt chỉ thuộc về một mình Thích Giang Chử.
Có lẽ vẫn chưa có ai biết, nhưng bây giờ lại bị y phát hiện.
Hạ Tuyển bắt đầu chăm chú với sự vui sướng bí ẩn này, cho dù chỉ là một phát hiện nhỏ bé xíu cũng khiến y cảm thấy rất mới mẻ. Sẽ không vượt quá giới hạn, chỉ cần mình đủ cẩn thận thì sẽ không bị phát hiện, đảo mắt là đến tháng sau rồi. Các anh chị ở tầng trên cũng sắp nghênh đón kỳ thi đại học rồi, chỉ còn mười mấy ngày ngắn ngủi mà thôi.
Rõ ràng hiện tại đang là thời điểm quan trọng nhất, nhưng mỗi khi con người đang chịu áp lực cao nhất cũng là khi họ không an phận nhất. Mấy ngày nay thường xuyên có mấy cặp tình nhân trốn lớp tự học buổi tối rồi đi hẹn hò ở sân vận động sau trường. Thầy giám thị mỗi buổi tối đều phải cầm đèn pin đến kiểm tra, khi ít thì bắt được một đôi, khi nhiều thì bắt được cả chục.
Có mấy anh chị lớp trên làm gương, một phần nhỏ học sinh lớp 11 cũng bắt đầu rục rịch. Mà một phần nhỏ này lại bao gồm Vệ Kiệt.
Vệ Kiệt thầm mến bạn học Trần Viên lớp A1 đã được một năm rồi.
Tuy rằng bình thường thì lẫm lẫm liệt liệt, nhưng về mặt tình cảm lại rất thẹn thùng, kế hoạch tỏ tình đã suy tính được hơn nửa năm, mà mỗi lần đều chỉ là lý luận suông.
"Hiện tại không tỏ tình thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa, nhanh! Các cậu cảm thấy viết thư tình tốt hơn hay tớ nhắn tin trên Weixin tốt hơn?"
"Đương nhiên là bằng Weixin a, lúc đó cậu còn có thể nhìn thấy cô ấy đang gõ chữ trả lời cậu." Thích Nhiên trả lời không chút nghĩ ngợi.
"Hạ Tuyển, cậu cảm thấy thế nào?" Vệ Kiệt quay đầu hỏi.
Về mặt này Hạ Tuyển không có bất kỳ chủ ý nào, y cảm thấy Vệ Kiệt hỏi mình còn không bằng đi hỏi Thích Nhiên. Y gật gật đầu tán đồng ý kiến của Thích Nhiên.
Nhận được đáp án Vệ Kiệt lại lần thứ hai rơi vào trầm mặc, sốt ruột nói: "Nếu nhắn bằng Weixin có khi nào sẽ khiến tớ giống như đang không nghiêm túc không?"
"Vậy thì gửi thư tay đi." Thích Nhiên đang chép bài tập, vội vã nói.
Lông mày Vệ Kiệt nhíu lại cùng một chỗ, lại nói: "Thư tay có hơi lạc hậu hay không?"
Thích Nhiên sắp bị Vệ Kiệt phiền chết rồi, để bút xuống ngẩng đầu nhìn Vệ Kiệt nói: "Trần Viên cũng đâu phải hết năm nay liền tốt nghiệp, còn đến tận một năm, cậu sốt ruột cái gì?"
"Nếu như có người khác cũng thầm mến cô ấy thì sao, nếu người đó cũng muốn ngay lập tức đi tỏ tình thì tớ phải làm sao bây giờ? Nếu như có ai đó đột nhiên cướp cô ấy đi, người chưa kịp tỏ tình như tớ phải chạy đi đâu khóc than bây giờ? A1 có đến hơn 30 học sinh nam! Cô ấy tốt bụng như vậy xinh đẹp như vậy lại hiểu ý người khác như vậy, khẳng định có rất nhiều người yêu thích!" Vệ Kiệt nói một hơi, bi thương rút ra kết luận, "Trần Viên sắp bị đoạt đi rồi!"
Hạ Tuyển ngồi ở bên cạnh, nghe đến sững sờ, chuyện này vốn không có liên quan gì với y, nhưng y lại bị câu "sắp bị đoạt đi rồi" kia chọt trúng nơi nhạy cảm.
Nếu Thích Giang Chử bị đoạt đi rồi, y phải làm sao bây giờ?