• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thích Nhiên nghe thấy Thích Giang Chử không gọi tên mình, đứng trên cầu thang dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Hạ Tuyển. Hạ Tuyển cứng ngắc đứng tại chỗ, cứng ngắc nhìn Thích Giang Chử từ phòng bếp đi ra, hắn đang đứng rất gần y, nước trên tay Thích Giang Chử vẫn chưa được lau khô, mang theo một cảm giác ẩm ướt.

Hạ Tuyển nhấp môi, khoảng cách quá gần khiến y hô hấp có chút khó khăn. Y cúi đầu chờ đợi, cũng không biết đã qua một hay hai giây rồi, bầu không khí áp bức này khiến thời gian trôi qua thực sự quá chậm. Y ngẩng đầu lên, phát hiện tầm mắt của Thích Giang Chử buông xuống, không nói gì nhìn mình.

Hạ Tuyển kinh ngạc khi nhìn thấy ánh mắt đó, hoảng hốt né tránh, chân y giống như bị đóng đinh, không thể động đậy, toàn bộ sống lưng đều tê dại.

Mỗi một giây đều rất khó khăn.

"Anh rất thích cây viết máy, " Thích Giang Chử đột nhiên mở miệng, "cám ơn em."

Nghe vậy, Hạ Tuyển hốt hoảng nhìn Thích Giang Chử, não không nghe y sai khiến, lung tung nói: "Anh, anh, anh thích là được rồi."

Hộp quà y để trên ghế salon ngoài phòng khách chính y cũng đã quên mất. Thích Giang Chử hẳn là hôm nay mới phát hiện.

"Vậy em lên lầu trước."

Vừa dứt lời Hạ Tuyển liền muốn đi, nhưng chỉ mới được một bước đầu tiên.

"Đợi một chút."

Hạ Tuyển siết chặt balo, trong nháy mắt cảm giác như đang gặp phải kẻ thù lớn nhất của mình——

Thích Giang Chử sẽ nói cái gì đây? Ngoại trừ vấn đề này y không còn nghĩ được gì nữa, cho dù y hết sức cố gắng cũng không thể suy đoán được hướng đi của cuộc đối thoại này.

Chuyện này đã hoàn toàn thay đổi nhận thức mười mấy năm qua của y, thì ra DỤC. VỌNG của một người có thể mãnh liệt đến như vậy, Thích Giang Chử lúc đó gần như nuốt lấy y, những ký ức ấy chính là nguyên nhân vì sao y căng thẳng đến vậy.

"Em rảnh không? Qua rửa đồ giúp anh đi."

Máu trong cơ thể đều dồn hết lên mặt, là y hiểu lầm rồi. Hạ Tuyển mặt đỏ tới mang tai vội vã "Dạ" một tiếng, đặt balo lên chiếc ghế bên cạnh, cuốn ống tay áo lên, bước tới cầm lấy chậu nước Thích Giang Chử đưa tới.

"Em sao vậy?" Thích Giang Chử hỏi.

Hạ Tuyển bỏ tay vào trong nước, cố gắng mỉm cười, nói: "Không có gì đâu anh."

Y chỉ sợ Thích Giang Chử sẽ lại hỏi sang chuyện khác, y căn bản không biết phải trả lời như thế nào, cũng may Thích Giang Chử rất tập trung nấu cơm tối nên không nói chuyện với y nữa.

Hạ Tuyển núp ở bên cạnh bồn rửa tay, cố gắng hết sức không nhìn Thích Giang Chử, nhưng đáng tiếc, cho dù y không nhìn, ý nghĩ của y cũng đã phản bội y, luôn xoay vòng quanh Thích Giang Chử.

Tầm mắt của y vẫn luôn không ngừng liếc nhìn Thích Giang Chử, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy được một tia bất thường nào trên gương mặt kia. Y phát hiện, thì ra chỉ có một mình y cảm thấy quẫn bách.

Tại sao lại như vậy?

Hạ Tuyển hoàn toàn không hiểu được.

"Xong chưa?" Thích Giang Chử tắt bếp, bước đến gần y.

Hạ Tuyển sững sờ, ý thức của y còn đang treo ngược cành cây, không nghe được Thích Giang Chử đang nói cái gì, chỉ ý thức được Thích Giang Chử đang áp sát lại đây.

Chỉ việc này cũng khiến cho thần kinh của y căng lên như dây đàn.

"Dạ?"

Bởi vì Thích Giang Chử đang bước tới gần, y theo bản năng lùi về sau, muốn bảo trì một khoảng cách nhất định với Thích Giang Chử, nhưng Thích Giang Chử vốn đang trầm mặc, bỗng nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay Hạ Tuyển.

Nước trong thau chỉ mới bắn ra một chút đã được Thích Giang Chử giữ lại.

Nơi mà Thích Giang Chử chạm vào đang nóng như lửa đốt.

Thích Giang Chử cầm lấy thau nước từ tay y, sau đó chỉ xoay người bước đi. Hạ Tuyển đứng bên cạnh bồn rửa tay, mở vòi nước, xối nước lên phần cổ tay đang nóng bừng bừng của mình.

Bởi vì khoảng cách giữa Thích Giang Chử và Hạ Tuyển đã được kéo dãn ra, y tạm thời đã có không gian để thở dốc.

Đáng tiếc, sự thực chứng minh chuyện xấu cũng không phải tới đây là dừng. Lúc ăn cơm, bọn họ vẫn ngồi ở vị trí cũ, Thích Nhiên và Hạ Tuyển ngồi cùng phía với nhau, mà đối diện của Hạ Tuyển lại là Thích Giang Chử.

Chỉ cần y không ngẩng đầu thì sẽ không nhìn thấy Thích Giang Chử, vì vậy trong lúc ăn, phạm vi mà mắt y có thể nhìn thấy cực kỳ nhỏ, đến đồ ăn cũng không muốn gắp, thậm chí còn muốn chôn luôn đầu vào trong chén.

Sau tiếng kéo ghế, Hạ Tuyển cảm nhận được chân mình bị chặn lại, khi ý thức được đó là do Thích Giang Chử, y sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Y đang mặc quần lửng, Thích Giang Chử chẳng qua chỉ là chạm y một cái, rõ ràng đây chỉ là một tiếp xúc hết sức bình thường, nhưng bởi vì xảy ra chuyện hôm qua——

Suy nghĩ của y đều lệch sang hướng khác hết rồi.

Cho dù là sự tiếp xúc đó có bình thường như thế nào đi nữa, hiện tại y đều có thể cảm nhận được tín hiệu ám muội từ đó.

Hạ Tuyển thậm chí sẽ nhớ tới cái ngày Chu Huyền vào quán bar cùng Thích Giang Chử kia, cho nên, Chu Huyền cũng vậy sao? Còn người đàn ông đi cùng với Thích Giang Chử trong tiệm lẩu kia nữa.

Lúc đó y vẫn không hiểu được loại cảm giác kỳ quái kia là gì, vào lúc này mọi thứ đều đã được giải thích.

Họ đều thích đàn ông, đều sẽ hôn đàn ông... Hạ Tuyển không để ý dòng suy nghĩ của mình lại bắt đầu càng chạy càng xa.

Thích Nhiên thấy y ngừng đũa, chỉ sững sờ ngồi đó, tò mò gọi y một tiếng.

"Hạ Tuyển, cậu no rồi sao?"

Sau câu hỏi này, Hạ Tuyển thực sự cũng cảm thấy mình ăn không nổi nữa, không có một chút tâm tình nào, nghĩ thôi thì lên lầu làm bài tập còn có thể thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó này, vào lúc này Thích Giang Chử cũng nhìn qua, hắn múc một chén canh vẫn còn nóng, đặt xuống trước mặt Hạ Tuyển.

"Ăn không nổi nữa thì uống chút canh đi, buổi tối đói bụng thì nói anh, anh nấu gì đó cho em lót dạ." Thích Giang Chử nói.

Hạ Tuyển bị nghẹn, cầm muỗng cúi đầu uống canh.

Thái độ của Thích Giang Chử quá mức bình thường, không có một chút vượt giới hạn nào, tất cả đều không khác gì ngày thường, giống như... Giống như chuyện tối hôm qua thật sự chỉ là một giấc mơ của Hạ Tuyển, nên chỉ có một mình y nhìn thấy, chỉ mình y biết được. Anh ấy đã quên hết toàn bộ rồi sao? Hay chỉ là cố ý không muốn nhắc lại?

Cho dù Hạ Tuyển cố gắng cách mấy cũng không tìm được chút manh mối nào từ gương mặt và giọng nói của Thích Giang Chử. Y hoàn toàn không thể nhìn thấu Thích Giang Chử.

"Tuần sau trường sẽ sơn lại tường nên tụi em được nghỉ ba ngày. Anh, lần trước anh nói sẽ mang tụi em ra ngoài chơi mà, anh có định thực hiện hay không đây?"

"Em nghe tin này từ đâu?" Thích Giang Chử hỏi.

Lúc đầu đây chỉ là tin tức ngầm mà thôi, nhưng học sinh trong trường đã truyền tai nhau được nửa tháng nay rồi, để học sinh không bị phân tâm, các thầy cô đến nay đều rất kín miệng, vẫn luôn phủ nhận tin đồn này, cho tới sáng hôm nay mới dán lên bảng thông báo của trường. Bắt đầu từ thứ tư tuần sau, toàn trường (trừ lớp 12) được nghỉ ba ngày.

Đây là một tin tức khá nặng ký, thông báo chỉ mới được dán lên bảng mà cả khối 10 và 11 đều lâng lâng như được bay lên trời, mấy anh chị lớp 12 cũng "sôi trào" không kém, đứng trên lầu bảy ném sách giáo khoa xuống sân cố gắng phản kháng, kết quả bị thầy giám thị cầm loa lớn mắng té tát, nói tới nói lui cũng chỉ có vài câu——

Đếm thử xem còn mấy ngày nữa là thi tốt nghiệp trung học rồi mà các em còn muốn nghỉ học? Tự tin nhỉ? Nếu có sức để vứt sách như vậy thì đi học thêm hai trang từ vựng tiếng Anh đi! Nhét đầu vào lớp cho thầy!

Mấy đứa trên tầng ba kia... Lớp 11A11, Thích Nhiên! Hạ Tuyển! Hai đứa đứng đó xem biểu diễn sao?!

Thích Nhiên không nghĩ tới thầy giám thị không những đầu hói mà còn có thiên lý nhãn, sau khi bị gọi tên, nhanh chóng lôi học sinh 3 tốt Hạ Tuyển chạy về chỗ ngồi.

"Lớp 12 thật thảm, " Thích Nhiên cảm khái nói, "tớ sẽ càng quý trọng đợt nghỉ học này hơn."

Thích Nhiên không phục nói: "Lần này là thật đó, anh không tin thì hỏi Hạ Tuyển đi, anh không tin em được sao?"

Cậu vừa nói vừa đụng Hạ Tuyển một cái, Hạ Tuyển phục hồi tinh thần vội vã gật gật đầu.

Thích Giang Chử trầm mặc nhìn bọn họ một chút, nói: "Đợi tuần sau rồi tính."

Tuy là nói như vậy, nhưng Thích Nhiên hiểu rất rõ anh mình, biết rằng nếu như ổng không từ chối ngay lập tức thì 9 phần 10 là ok rồi. Cậu lén lút thương lượng với Hạ Tuyển rất nhiều lần, thậm chí khi đi chơi cần phải mang theo mấy bộ quần áo đều đã nghĩ xong, nhưng hình như Hạ Tuyển không hăng hái cho lắm.

Nhưng Thích Nhiên chỉ là cảm thấy kỳ quái, rất nhanh cũng đã ném chuyện này ra sau đầu. Theo Thích Nhiên nghĩ, cuộc đời này vui sướng nhất cũng chỉ có thể là ăn ăn uống uống, vui vui đùa đùa, có ăn có uống còn có thể vui đùa vậy thì còn gì phải suy nghĩ nữa?

Rất nhanh, Thích Giang Chử đã quyết định xong ngày xuất hành, sau bữa cơm đó, Thích Nhiên mỗi một ngày đều phải nhắc đến chuyện đi chơi này ít nhất 10 lần.

Vệ Kiệt hâm mộ muốn chết, tụ lại với hai người bọn họ ai oán nói: "Được nghỉ 3 ngày vậy mà mẹ tớ lại tìm gia sư mới cho tớ, kè kè theo tớ hết 72 tiếng đồng hồ."

Nói xong thì quay đầu lại để thưởng thức biểu tình của hai người kia, Thích Nhiên vậy mà hơi nhập vai, biểu hiện trên mặt cực kỳ dữ tợn khoa trương, người còn lại thì chẳng có chút cảm giác gì, thậm chí hai người còn bình tĩnh mắt đối mắt nhìn nhau.

Vệ Kiệt hỏi: "Hạ Tuyển, cậu từng đi học thêm chưa?"

Hạ Tuyển nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Chưa từng."

Các thầy cô của trường cấp ba trong trấn nhỏ đều tổ chức lớp gia sư, dạy cho là tất cả học sinh của họ. Bởi vì Hạ Tuyển từ chối học thêm nên đã bị giáo viên gọi đến phòng làm việc rất nhiều lần. Y im lặng không lên tiếng chống lại, cuối cùng giáo viễn cũng không cách nào ép buộc y.

Lúc đó y còn đang để dành tiền, mỗi ngày trôi qua y đều rất lo sợ——

Đủ học phí cho học kỳ sau chưa? Tiền sinh hoạt phí tháng sau còn có thể để dành được không? Có thể học hết cấp 3 không? Y chỉ muốn tốt nghiệp cấp 3, tích góp đủ tiền để có thể học Đại học. Tiền y tích góp được đều không thể đụng tới, mỗi một phần tiền đều đã được sắp xếp ổn thỏa, y không đủ tiền để đi học thêm.

Nhưng Vệ Kiệt lại hiểu theo một cách khác, lập tức lớn tiếng rên rỉ: "Học sinh giỏi thực sự là quá kinh khủng..."

"Sao anh của hai cậu đều tốt như vậy chứ, tức chết mà."

Vệ Kiệt hiển nhiên còn chưa biết người làm chỗ dựa cho Hạ Tuyển lúc trước chính là anh ruột của Thích Nhiên.

Thích Nhiên ôm Hạ Tuyển, không ngần ngại chút nào mà nói: "Anh của cậu ấy là anh của tớ, anh của tớ cũng là anh của cậu ấy."

Hạ Tuyển có chút biệt nữu phản bác: "Anh ấy không phải anh của tớ."

Trong lòng bổ sung, không phải anh ruột.

Thích Nhiên liếc nhìn Hạ Tuyển, có chút khó hiểu. Mấy ngày gần đây cậu phát hiện Hạ Tuyển đã không còn nói chuyện với Thích Giang Chử nữa, lúc trước, so với đứa em ruột này, Hạ Tuyển càng ngóng trông Thích Giang Chử về tới nhà.

Thật là kỳ quái.

"Tại sao lại không phải? Ổng không phải anh cậu, cậu lại đi mua cây bút máy mắc như vậy tặng ổng sao?"

Cơn ghen của Thích Nhiên hiển nhiên vẫn chưa hết, chuyện quà sinh nhật cũng đã qua lâu như vậy rồi. Vì thế, Hạ Tuyển đành lấy hộp sữa trong hộc bàn đưa cho cậu xem như bồi tội.

Vệ Kiệt bối rối, đầu quay qua quay lại, nhìn Thích Nhiên lại nhìn Hạ Tuyển, muốn chen vào, lại phát hiện hai người kia căn bản không hề muốn giải thích cho mình nên không thèm hỏi nữa.

"Còn anh tớ, suốt ngày chỉ biết dẫn bạn gái đi chơi, không bao giờ dẫn tớ đi đâu cả. Suốt ngày lên mạng show ân ái, có lần tớ lỡ tay like cho ổng, ổng vậy mà ngay lập tức gọi cho mẹ tớ, méc mẹ rằng tớ xài điện thoại trong trường... Hại tớ chiều về tới nhà tớ bị mẹ mắng té tát."

"Ngược lại, tớ ước gì anh tớ có bạn gái, nếu được như vậy ba mẹ tớ cho dù không quản được tớ cũng sẽ không thể gửi tớ qua nhà ổng nữa."

Thích Giang Chử sẽ không bao giờ có bạn gái đâu, Hạ Tuyển nghĩ thầm.

Rất nhanh, vấn đề này lại đi đến một vấn đề khác, Thích Giang Chử có bạn trai chưa? Nếu có, là Chu Huyền, hay là người đàn ông với hương nước hoa thơm ngát kia? Trước mắt y chỉ mới gặp qua hai người quen biết với Thích Giang Chử thôi. Ngoài phạm vi này, y không biết Thích Giang Chử có bao nhiêu đối tượng có khả năng phát triển xa hơn. Nếu như không có, tại sao Thích Giang Chử lại không tìm một người?

Thích Giang Chử trông rất nghiêm túc, nhưng trên thực tế rất ôn hòa, nhìn từ bề ngoài hoàn toàn khác nhau. Cho dù không nhìn thấy được bên trong của hắn, Thích Giang Chử có vẻ ngoài đẹp trai như vậy, đi đến đâu đều có thể dễ dàng lấy đi sự chú ý của người khác.

Hắn vẫn còn trẻ, có công ty riêng... Chỗ tốt của Thích Giang Chử, Hạ Tuyển có thể viết hết cả cuốn tập, vậy tại sao Thích Giang Chử lại không có bạn trai?

Hạ Tuyển không thể tự chủ mà bắt đầu xoắn xuýt, nhưng thực ra chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới y.

Hai người kia vẫn còn đang tiếp tục tranh luận, Vệ Kiệt căm giận nói: "Sinh viên Đại học thì hay lắm sao?"

Hạ Tuyển biết anh của Vệ Kiệt đang học ở Đại học Giang châu, năm nay đã lên năm ba rồi. Theo những gì Vệ Kiệt miêu tả, mặc dù Hạ Tuyển không bị làm cho cảm động, thế nhưng vẫn sâu sắc đồng tình.

Thích Nhiên thì bị chọc cho cười há há không ngừng.

Vệ Kiệt thẹn quá hóa giận, "Cậu còn cười!"

"Sinh viên đương nhiên là giỏi rồi, còn cãi được gì nữa."

Vệ Kiệt nửa ngày không hé răng, vắt hết óc mới nghĩ ra phương án phản kích, "Sinh viên thì có gì đặc biệt? Sinh viên thì được yêu sớm sao?"

Vừa dứt lời, Vệ Kiệt liếc thấy một bóng người đứng trước cửa lớp, đột nhiên quay đầu lại đụng vào cánh tay Hạ Tuyển một cái, nói: "Hạ Tuyển cậu thấy đúng không?"

Vệ Kiệt vừa nói vừa không ngừng nhìn về cửa lớp học nháy mắt, Hạ Tuyển trong lòng nghi hoặc cũng nhìn ra cửa, lại nhìn thấy Lâm Lạc Đồng đang nhìn xung quanh lớp bọn họ.

"Chắc là người ta đến tìm cậu đó, Hạ Tuyển?" Thích Nhiên ám muội nói.

Cũng không phải, một nữ sinh ngồi giữa lớp bị Lâm Lạc Đồng kêu ra ngoài.

Vệ Kiệt nói: "Nếu cậu ấy không thích Hạ Tuyển, tớ cá một tháng không uống Coca."

Thích Nhiên bắt đầu hăng say: "Tớ cá hai tháng."

"Tớ cá ba tháng..."

"Cậu nghĩ tại sao cậu ấy lại không gọi Hạ Tuyển..." Thích Nhiên thấp giọng hỏi.

Hạ Tuyển cùng Lâm Lạc Đồng đang đứng ngoài lớp đột nhiên nhìn nhau. Lâm Lạc Đồng lập tức dời tầm mắt đi, Hạ Tuyển nghẹn một chút, quay đầu nói với hai bà tám kia: "Các cậu đừng nói nữa, cậu ấy nghe thấy thì rất khó xử đó."

Học sinh nữ được gọi ra khi nãy cũng đã quay về chỗ ngồi, Lâm Lạc Đồng vẫn còn đứng trước cửa chưa đi.

Qua một hồi lâu, từ bên ngoài phòng học, cô ló đầu vào gọi Hạ Tuyển một tiếng.

Hai người ngồi phía sau Hạ Tuyển lập tức im lặng.

"Cậu có thể cho tớ mượn sách Ngữ Văn không? Tớ quên mang theo, tiết sau lại là tiết Ngữ Văn..."

Thì ra là tới mượn sách.

Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, đến bài kiểm tra cũng có người đến mượn, đa số là để đề phòng thầy cô hỏi bài.

Hạ Tuyển chần chờ một chút, quay đầu nhìn bạn nữ mới được gọi ra kia. Trên bàn người đó cũng có một cuốn sách Ngữ Văn.

Cho dù y rất trì độn trong phương diện tình cảm, nhưng Lâm Lạc Đồng đã biểu hiện rất rõ ràng, hơn nữa Thích Nhiên và Vệ Kiệt cũng đã ám chỉ đến như vậy, y cảm giác được Lâm Lạc Đồng đối với mình có hảo cảm.

Thích thì e rằng vẫn chưa tới.

Y muốn cự tuyệt.

Nhưng vừa mới quay đầu lại, Vệ Kiệt đã chủ động đưa sách Ngữ Văn của Hạ Tuyển cho Lâm Lạc Đồng.

Lâm Lạc Đồng nhận sách, nói: "Cám ơn cậu. Hết tiết học tớ trả lại ngay."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK