Lúc hai người đến bệnh viện trời đã tối rồi.
Y tá xé băng keo cá nhân trên mu bàn tay của Hạ Tuyển ra, bảo Hạ Tuyển nắm tay lại, y tá vỗ vỗ lên mu bàn tay y mấy cái, chậm chạp chưa tiêm mà tỉ mỉ tìm kiếm huyết quản.
"Đến đây, đổi tay khác thử xem." Y tá nói.
Hạ Tuyển không muốn lắm, kim đâm lên tay phải thì y sẽ không có cách nào làm bài thi trong lúc chờ truyền xong được. Y nghĩ như vậy nên ngay lập tức quay đầu nhìn Thích Giang Chử, tầm mắt của Thích Giang Chử lại rơi lên trên mu bàn tay của Hạ Tuyển.
Sau khi xé băng keo cá nhân ra, lỗ kim trên da lộ ra ngoài, vùng da xung quanh đó đều bầm tím hết cả rồi. Mấy ngày nay bị bệnh, đa số Hạ Tuyển chỉ ăn cháo, lại còn ăn không được nhiều, nên mới khó tìm được huyết quản.
Nguyên nhân mà Hạ Tuyển kiên trì lựa chọn tay trái, Thích Giang Chử cũng hiểu rõ, hắn dời tầm mắt ra khỏi bàn tay Hạ Tuyển, nói: "Đổi tay phải đi."
Lúc này Hạ Tuyển mới cho y tá châm kim vào mạch máu bên tay phải của mình. Tay phải đang truyền nước nên y không có cách nào viết chữ được, Thích Giang Chử liền lấy quyển sách đặt ở trước mặt Hạ Tuyển mở ra cho y đọc.
"Muốn uống nước thì nói với anh." Thích Giang Chử nói.
Hạ Tuyển không ngẩng đầu "Ân" một tiếng, tất cả sự chú ý của y đều đã đặt lên trên sách. Mấy bài thơ cổ trong sách Ngữ Văn, cho dù đã học thuộc như thế nào nhưng vẫn luôn có mấy chữ đọc không chuẩn mà viết cũng không đúng, tinh thần của Hạ Tuyển đã khá hơn nhiều rồi, lúc này cùng đã có thể trầm mặc đấu trí đấu dũng với chúng.
Cho nên khi Thích Giang Chử đi ra ngoài y cũng không chú ý tới, sau khi lật sách sang trang mới y mới phát hiện vị trí bên người đã trống không, y ngẩng đầu tìm xung quanh, không thấy người đâu cũng chỉ là cho là Thích Giang Chử đã đi vệ sinh, lần này y mới cúi đầu đọc sách một lát lại ngẩng đầu nhìn xem cửa phòng bệnh người đến người đi.
Không nghĩ tới một lát sau, Thích Giang Chử cầm một túi chườm nóng trở về, Hạ Tuyển nhìn theo hắn đi tới, sau đó Thích Giang Chử đặt túi chườm nóng lên tay y.
Ngón tay của Thích Giang Chử dừng lại một chút trên mu bàn tay Hạ Tuyển, bàn tay đang truyền nước có chút lạnh, hắn thu tay về hỏi: "Nóng không?"
Y đột nhiên cảm nhận được dung dịch được truyền vào huyết quản thoáng chốc đã có nhiệt độ.
Hạ Tuyển thật lòng nói: "Không nóng."
Thích Giang Chử "Ừ" một tiếng, nhìn cuốn sách đang được đặt trên đùi y, hỏi: "Đọc xong rồi sao?"
Nửa ngày sau Hạ Tuyển mới hoàn hồn lại, vội vã gật gật đầu, y còn có chút khó hiểu mà tiếp nhận trang sách do Thích Giang Chử lật giúp y.
Động tác cực kì tự nhiên, y đột nhiên lại có thể cảm nhận được sự thân thiết không biết từ đâu xuất hiện này.
Y và Thích Giang Chử có cùng một bí mật, không phải không thể nói, chỉ do Hạ Tuyển không muốn nói cho người thứ ba nghe về bí ẩn khiến mình hạnh phúc này.
Hạ Chấp Minh về đến Giang Châu là ba ngày sau khi nhận được cuộc điện thoại của giáo viên chủ nhiệm. Hai ngày trước đó ông chỉ có thể dùng di động để liên lạc với Hạ Tuyển, lúc này vừa xuống máy bay ông đã chạy xe tới bệnh viện, trong tay còn mang theo một túi lớn đựng toàn đồ ăn vặt ông mới mua trong siêu thị đối diện bệnh viện.
Mới truyền được một nửa, sắc mặt của Hạ Tuyển thoạt nhìn cũng không tệ lắm, sau lưng có đệm gối, ngồi trên giường đọc sách. Hạ Chấp Minh rón rén bước vào phòng, kéo ghế ra, ngồi xuống bên giường Hạ Tuyển, trên người ông còn mang theo mùi thuốc lá, mở miệng hỏi: "Như thế nào rồi, còn sốt hay không?"
Ông vừa nói vừa đặt túi đồ kia vào trong hộc tủ đầu giường.
"Không sao nữa rồi," Hạ Tuyển dừng một chút mới nói, "hôm nay là ngày truyền nước cuối cùng của con, ngày mai sẽ không cần phải trở lại bệnh viện nữa."
"Lớp 12 rồi, phải nghỉ ngơi nhiều một chút, nghe cô giáo nói trong lớp đã có không ít bạn học cũng bị cảm... Ngày mai ba mua một ít thuốc thường dùng đem qua cho con."
Kỳ thực Hạ Chấp Minh biết lúc này mình cần phải tiếp Hạ Tuyển về nhà ở, dù sao trong nhà ồn chút nháo chút cũng tốt hơn rất nhiều so với việc một mình ở bên ngoài, ông đã sợ rồi, sợ những vết rách nhìn như không lớn trong cuộc sống của ông kia, ông không còn tinh lực cũng không có năng lực để đi xử lý chúng nữa.
Vì vậy đơn giản dễ dàng dùng "thuận lợi cho Hạ Tuyển" làm lí do bảo y dời ra ngoài, từ sau khi ông biết tin Hạ Tuyển sinh bệnh, ông cả đêm đều ngủ không được, hết lần này tới lần khác đều nghĩ muốn đón con trở về, thế nhưng thế nhưng thế nhưng, vào lúc ông phải chân chính nói quyết định này ra khỏi miệng, lời nói ở trong miệng ông quay đầu lại, đến cuối cùng vẫn là không nói gì nữa.
Sau năm mới cả nhà bọn họ trở về từ thành phố C, chị họ dưới quê của Ngụy Tân Nhạc cũng về Giang Châu ở cùng bọn họ, không có phòng ở nên phải ở tạm nhà họ. Lúc bắt đầu nói là ở tạm, mà mãi cho tới bây giờ cũng không có ý tứ muốn dời ra ngoài.
Hạ Chấp Minh đã đề cập mấy lần, Ngụy Tân Nhạc ngược lại hết lần này tới lần khác đều tránh nặng tìm nhẹ, thoạt nhìn giống như đối với chuyện này không để ý lắm.
Chị họ của Ngụy Tân là một người thông minh chịu khó, vẫn luôn dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, cũng chẳng làm phiền ai. Lâu ngày dài tháng, Hạ Chấp Minh cũng hiểu ra, việc này có lẽ Ngụy Tân Nhạc đã sớm thương lượng xong với người trong nhà rồi.
Nói là nhờ chị họ đến nhà giúp chăm con, cũng là thuận tiện giúp em họ trông nom cái gia đình có được không mấy dễ dàng này, còn cái người mà hai chị em họ Ngụy cần phải đề phòng đương nhiên chính là Hạ Tuyển——
Mấy người này chắc là đang muốn giúp con cháu mình tranh chấp lợi ích sau này đây mà, cho dù lúc mới đầu Hạ Chấp Minh không hiểu gì hiện tại cũng đã rõ ràng rồi.
Món nợ này thật sự là quá lung tung quá mơ hồ, ông không có cách nào có thể giải quyết một cách rõ ràng dứt khoát, cũng đã không có cách nào xóa bỏ, lưng của hắn thoáng chút cong xuống, nghiêng đầu tìm hộp sữa bò từ trong túi nhét vào trong tay Hạ Tuyển, nói: "Nhân lúc còn nóng con mau uống đi, đợi chút nữa là nguội mất."
Hạ Tuyển nắm hộp sữa bò trong tay không nhúc nhích, y không muốn uống.
Trầm mặc bắt đầu lan tràn trong không khí, bọn họ đều không hiểu gì nhau, cho nên ngay cả lời cũng không có gì có thể nói nữa.
Hạ Chấp Minh giật giật đôi chân có chút cứng ngắc, hỏi: "Tự con tới đây sao?"
Vừa dứt lời lại có người đẩy cửa tiến vào.
"Không phải." Hạ Tuyển nói, y ngay lập tức chú ý tới người vừa bước vào, âm thanh đột nhiên nhỏ lại, tầm mắt của y cũng rơi lên trên người nam nhân kia.
Hạ Chấp Minh phát hiện khi Hạ Tuyển nhìn người kia, trên mặt rõ ràng đã thả lỏng cùng có chút vui mừng nhảy nhót, ông cũng rất nhanh mà nhớ ra, ông cũng đã từng gặp người kia trong trường Hạ Tuyển một lần.
Ông thấy Thích Giang Chử khách khí gật đầu chào mình, sau đó bưng cốc đi tới bên giường Hạ Tuyển. Hạ Tuyển bỏ sữa bò trong tay qua một bên, đưa tay nhận lấy cốc, ngước đầu uống hết nửa cốc.
Hạ Chấp Minh có thể ý thức được rõ ràng, Hạ Tuyển ỷ lại hắn còn nhiều hơn rất nhiều so với người cha này.
Ông không ở lại lâu, vì một lát sau điện thoại của ông đã vang lên. Hạ Chấp Minh nhìn thấy dãy số hiện lên trên màn hình, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ông không nhận điện thoại, trái lại là đứng lên nói với Hạ Tuyển: "Hiện tại ba có chút việc gấp, ngày mai ba lại đến thăm con."
Ông nói xong cầm lấy điện thoại bước nhanh ra khỏi cửa.
Chuông điện thoại vẫn không ngừng reo, ông cầm điện thoại mà lại không nhận cuộc gọi, việc này dẫn tới những cái liếc mắt của mọi người chung quanh, mãi đến tận khi ông đi tới cửa bệnh viện, xác định Hạ Tuyển đã không thể nào biết được cú điện thoại này mới dám nhận.
"Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng với cô rồi mà, tôi sẽ không bao giờ đưa phương thức liên lạc của con trai cho cô đâu," Hạ Chấp Minh đi vào trong bóng tối, âm thanh tức giận cơ hồ không đè ép được, nói, "cô đã buông tay không quản nó nhiều năm như vậy rồi, là tôi tiếp nó về đây để nó ở bên người, cô phải hiểu rõ chuyện này đi chứ. Hiện tại cô hối hận rồi, muốn dẫn nó đi? Uông Tịnh, cô nghĩ cũng đừng bao giờ nghĩ tới!"