Mục lục
Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phàn Tiểu Linh không ngờ Tạ Chinh lại nói ra những câu nói như vậy, nói đáy lòng nàng không xúc động là không phải, chỉ là nàng cũng rõ ràng ý thức được, một khi nàng gật đầu, cuộc sống về sau có lẽ không còn do chính mình quyết định.
Giống như hắn, với tư cách là Vũ An hầu, phải có sứ mệnh gánh vác những trách nhiệm kia, trở thành Hầu phu nhân của hắn, cũng phải gánh vác được sức nặng của nhất phẩm phu nhân ở phía sau đó.
Điều hắn cần là một thê tử có thể sánh vai đồng hành cùng với hắn, mà không phải một người cần hắn chở che khắp nơi mới có thể đi tiếp.
Chim sẻ cắm lông phượng hoàng sẽ không thành phượng hoàng, chỉ có sau khi đi vào niết bàn, chim sẻ mới có thể mọc ra lông vũ chân chính trở thành phượng hoàng thật sự.
Tiếng mưa bên ngoài lều trướng dường như nhỏ hơn, nước mưa đọng trên đỉnh lều trướng trước đó từ các góc nhỏ xuống vũng nước phát ra tiếng “tí tách”, trong một mảnh yên lặng này lại đặc biệt rõ ràng.
Phàn Tiểu Linh siết chặt hai tay đang đặt trên đầu gối, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Tạ Chinh.
Chỉ với một ánh mắt này, Tạ Chinh liền hiểu được đáp án nàng muốn nói, cũng không biết là do lòng kiêu ngạo càn quấy hay là không muốn nghe lời cự tuyệt từ chính miệng nàng nói ra, hắn đột nhiên nói: "Không cần trả lời chắc chắn với ta."
Âm thanh của Tạ Thất bên ngoài trướng lúc này cũng truyền tới: "Hầu gia, Công Tôn tiên sinh thúc giục ngài đến đó."
Tạ Chinh nói câu "Cáo từ", sau đó đứng dậy vén rèm trướng rời đi.
Sau khi hắn đi, Phàn Tiểu Linh ngơ ngác nhìn tấm rèm đung đưa hồi lâu.
-
Sau khi Tạ Chinh tiến vào trong lều trướng, Tạ Thất liền trốn ở một nơi xa, vừa rồi khi hắn ta tới truyền lời, phát hiện trong lều trướng đã tắt đèn, trong lòng hắn ta còn hơi hồi hộp, sợ mình sẽ làm hỏng chuyện gì.
Nhưng trong nháy mắt Tạ Chinh liền vén rèm đi ra, sắc mặt không được tốt lắm, xem ra không như hắn ta đoán, Tạ Thất cũng không dám hỏi thêm nữa, chỉ đành nín thở đi theo sau Tạ Chinh.
Không ngờ, Tạ Chinh đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, nói với hắn ta: "Ta nhớ rõ ngươi còn có một muội muội?"
Tạ Thất không biết Hầu gia nhà mình vì sao đột nhiên hỏi như vậy, sắc mặt trầm xuống, đáp: "Vâng."
Phụ mẫu đều qua đời khi hắn ta còn nhỏ, hắn ta cùng với muội muội bị bán cho bọn môi giới, để bán được giá tốt, bọn môi giới thường sẽ bán những bé gái xinh đẹp cho thanh lâu, bé trai thì đưa vào trong cung.
Một số gia tộc lớn huấn luyện nuôi dưỡng tử sĩ cũng sẽ chọn người trên tay bọn mội giới, hắn ta được Ngụy Nghiêm mua về, trong số mười đứa trẻ cùng tuổi, cuối cùng chỉ có một đứa có thể trở thành tử sĩ, những đứa còn lại kém may mắn đều đã chết, may mắn còn sống sót thì trở thành gia nô.
Trong trận hỗn chiến lần cuối cùng, hắn ta bị đ.â.m mấy nhát, không còn hy vọng xoay chuyển trời đất, đáng lẽ phải quấn vào chiếu rơm ném vào đồng hoang cho bầy sói, nhưng hắn ta lại muốn sống, cho nên mang theo một thân thể đầy vết thương chưa được chữa trị cố gắng đến ngày thứ hai vẫn chưa tắt thở.
Khi đó Hầu gia vẫn chỉ mới là thiếu niên, nhưng đã bắt đầu thay Ngụy Nghiêm làm việc, bất quá từ đồ vật cho đến nô bộc xung quanh, chỉ có thể chọn từ những gì do Ngụy Tuyên chọn xong để lại.
Ngụy Tuyên đã tuyển chọn những tử sĩ chiến thắng đi bên cạnh mình, Hầu gia thì vào trong địa lao âm u nhìn từng người một, lại không tuyển chọn những người chỉ bị thương nhẹ có thể trở thành gia nô Ngụy phủ, ngược lại đã nhìn trúng hắn ta.
Quản sự nói hắn ta có thể không sống được, thương thế nặng như vậy có thể chống cự qua một đêm đã là hiếm thấy.
Hầu gia nói hắn ta đã cố gắng muốn sống như vậy, nếu c.h.ế.t đi không phải đáng tiếc sao?
Vì vậy, hắn ta được đưa ra ngoài, lại được đại phu chữa trị, khi thương thế bình phục trở thành hầu cận của Hầu gia, được ban cho tên Tạ Thất.
Cũng từ đó trở đi, hắn ta chỉ trung thành với Tạ Chinh, về sau còn thay Tạ Chinh g.i.ế.c những hầu cận của Ngụy Tuyên xuất thân từ tử sĩ.
Về phần muội muội hắn ta, khi hắn ta tìm thấy được người, muội muội đã là một kỹ nữ nổi tiếng trong một thanh lâu ở địa phương nhỏ.
Với thân phận bây giờ, hắn ta không dám tùy tiện nhận lại muội muội mình, hắn ta sợ sẽ khiến muội muội mình lâm vào nguy hiểm, dù sao thì những thủ đoạn dùng người nhà của đối phương để bức bách hắn ta cũng đã từng thấy rất nhiều.
Hắn ta bí mật tìm cách đưa bạc cho muội muội, lại tạo áp lực cho tú bà, để muội muội có thể chuộc thân, bây giờ hiện đang mở một cửa hàng thêu thùa.
Tạ Chinh hỏi: "Khi muội muội của ngươi thành thân, có một công tử phú quý ngưỡng mộ nàng ấy, vì sao vẫn gả cho một thợ rèn?"
Kia chính là chuyện sau khi muội muội của Tạ Thất chuộc thân, khi Tạ Thất biết muội muội của mình thành thân, hắn ta cũng không dám quang minh chính đại đến uống rượu mừng, chỉ xin phép Tạ Chinh vắng mặt, âm thầm đi xem hôn lễ.
Người công tử phú quý kia ngày ấy cũng ở đó, hắn ta cùng với mấy huynh đệ tốt Tạ Ngũ đều ở trong tối nhìn chằm chằm công tử kia, nếu như công tử kia dám gây rối trong hôn lễ, bọn họ sẽ kéo người vào trong ngõ nhỏ đánh một trận.
Không ngờ, vị công tử phú quý kia chỉ ở trong yến tiệc tự mình uống say như chết.
Sau khi bọn họ trở về từng nói đến chuyện này, có lẽ Tạ Chinh cũng đã nghe thấy được, lúc này đột nhiên hắn lại đề cập đến, Tạ Thất có chút khó hiểu, chỉ nói: "Thuộc hạ thân là huynh trưởng, cảm thấy xá muội có thể gả cho một thợ rèn không có gì là không tốt."
Tạ Chinh dừng một chút, nghiêng đầu nhìn hỏi: "Vì sao?"
Tạ Thất trả lời: "Xá muội không biết thuộc hạ còn sống, cũng không biết thuộc hạ tìm được muội ấy, muội ấy gả cho một thợ rèn, nếu như sau này thợ rèn kia đối xử với muội ấy không tốt, muội ấy có thể trông coi cửa hàng thêu thùa không lo không nuôi nổi bản thân, khó xử còn có thể hòa ly, một khi nháo lên, còn có những hàng xóm láng giềng có thể giúp đỡ muội ấy. Nếu như muội ấy gả cho công tử phú quý kia, một mình lẻ lõi đối phó với toàn tộc, nếu như có biến cố gì, đối phương gia nghiệp lớn, muội ấy muốn đòi công đạo cũng rất khó khăn."
Đây là một câu chuyện khác về nương tử đậu phụ, nhưng trong câu chuyện này, nương tử đậu phụ không lựa chọn công tử phú quý kia. Trên mặt Tạ Chinh trông có vẻ trầm tư, không nói thêm gì mà cất bước đi về hướng quân trướng.
Thân binh ở trước cửa nhìn thấy hắn, vội vàng kêu một tiếng: "Hầu gia."
Tạ Chinh vừa tới gần, hắn ta liền treo rèm lên, ánh lửa trong lều trướng sáng trưng, Tạ Chinh liếc mắt nhìn thấy lão nhân đang ngồi ở ghế chủ vị, trên mặt có chút thu liễm, kinh ngạc gọi một tiếng: "Lão sư."
Đào Thái phó nhìn môn sinh đắc ý của mình, vuốt râu nói: "Nghe nói ngươi truy sát kẻ địch, như thế nào rồi?"
Vết bầm tím nơi khóe mắt Tạ Chinh kia, ông ấy nhìn còn tưởng là bị thương trên chiến trường, thầm nghĩ góc độ đánh này thật là xảo trá.
Một nắm đ.ấ.m có thể đập vào mặt, nếu là đổi thành một đao, chỉ sợ con mắt này cũng phải bị phế bỏ, nghĩ như vậy, coi như là trong họa có phúc.
Công Tôn Ngân cũng nhìn thấy hắn, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Tạ Chinh từ chiến trường trở về với vết bầm tím quanh mắt, không biết vì sao, đột nhiên nghĩ đến vết bầm tím trên mặt khi nhìn thấy hắn ở Lư thành.
Càng nhìn càng thấy giống, trong lúc nhất thời, trên mặt Công Tôn Ngân có chút cổ quái.
Chẳng lẽ lại do Phàn Tiểu Linh đánh hắn?
Nhưng hắn vừa mới từ chiến trường trở về, theo lý mà nói không nên như vậy a...
Tạ Chinh tựa hồ không nhìn thấy ánh mắt dò xét của hai người bọn họ, vén vạt áo ngồi xuống nơi chủ vị, thần sắc bình thường nói: "Đã chặt được đầu của Thạch Việt."
Đào Thái phó hài lòng gật đầu, lại có chút vui mừng hỏi: "Dưới trướng Thạch Việt có một mãnh tướng, nghe nói là huynh đệ của ông ta gọi là Thạch Hổ, vóc dáng cao lớn khác hẳn người thường, có một thân dã lực, khi vi sư ở dưới chân núi, từng nghe hắn cùng với quân Tế châu giao thủ, là một người khó đối phó, ngươi lấy một địch hai g.i.ế.c được cả hai người bọn họ?"
Tạ Chinh lúc này mới nhíu mày: "Đệ tử dẫn năm trăm thân kỵ binh từ trên núi đi đường tắt đuổi theo, chỉ là ngăn cản g.i.ế.c c.h.ế.t được Thạch Việt, lại không có nhìn thấy huynh đệ kỳ lạ kia của ông ta."
Công Tôn Ngân rất ngạc nhiên, nói: "Cát Đại Khánh quân tiên phong chính là một trong những mãnh tướng dưới trướng của Hầu gia, nếu như hắn cũng bị Thạch Hổ đánh trọng thương, Hầu gia cũng không giao chiến với họ Thạch kia, trong quân còn có ai đánh bại được tặc tử này? "
Trận chiến này người của quân tiên phong và tả vệ doanh đều bị thương nặng, hầu như tất cả các tướng lĩnh đều bị thương đến mức không thể xuống giường, quân y vẫn phải đi băng bó cho từng người một.
Tạ Chinh hỏi: "Trên chiến báo không nói tả vệ doanh g.i.ế.c được bao nhiêu địch thủ, bao nhiêu tướng địch bị bắt sao?"
Công Tôn Ngân cầm lấy chiến báo ở một bên đưa tới, nói: "Quân tiên phong và tả vệ doanh đều không đề cập đến việc g.i.ế.c Thạch Hổ, nhưng Thạch Hổ thật sự đã chết, ta và Đào Thái phó mới tưởng rằng là do ngươi giết."
Tạ Chinh nói: "Thạch Hổ không c.h.ế.t dưới tay ta."
Tạ Ngũ vừa mới mang trà vào, nghe thấy cuộc trò chuyện, do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra: "Thạch Hổ là do phu nhân giết."
Lời này vừa nói ra, ba người trong trướng cùng nhau nhìn về phía Tạ Ngũ.
Công Tôn Ngân còn chưa biết Phàn Tiểu Linh âm thầm lên chiến trường, sau khi chấn kinh thì nghi hoặc hỏi: "Nàng ấy ở trên núi, như thế nào g.i.ế.c được Thạch Hổ?"
Tạ Ngũ liếc trộm Tạ Chinh một chút, cẩn thận nói: "Lúc trước phu nhân không biết thân phận của Hầu gia, sợ Hầu gia khi xuất chinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dùng thuốc làm ngất Hầu gia sau đó lẻn vào tả vệ doanh, thuộc hạ không thể ngăn cản phu nhân, lại sợ phu nhân có thể xảy ra chuyện, lúc này mới đi theo. Các tướng lĩnh tả vệ doanh đã giao chiến với Thạch Hổ, tất cả đều bị đánh bại, quân tâm tán loạn, sau đó phu nhân giao đấu với Thạch Hổ, lúc đầu không có binh khí tiện tay phải trải qua trận ác chiến mới đoạt được chùy đinh trong tay của Thạch Hổ, sau đó dùng ba nện chùy đã lấy được tính mạng của Thạch Hổ."
Tạ Ngũ sợ Tạ Chinh sẽ tức giận với Phàn Tiểu Linh vì đã tự ý lên chiến trường, cho nên trên đường về muốn nói chiến tích với Tạ Chinh, nhưng là do hắn ta vẫn không tìm được cơ hội.
Công Tôn Ngân bị chiến công của Phàn Tiểu Linh làm cho cả kinh thật lâu không lên tiếng, ngay cả chuyện Tạ Chinh hiếm hoi lắm mới có được tai nạn xấu hổ bị đánh thuốc mê mà hắn ta còn không để ý đến việc chê cười.
Một lúc sau, cuối cùng hắn ta lắp bắp nói: "Săn một con gấu đen, có thể nói con gấu đen không đủ thông minh, chỉ có thân dã lực. Nhưng Thạch Hổ... không chỉ có dã lực, Cát Đại Khánh quân tiên phong cũng có dũng khí săn hổ săn gấu, kinh nghiệm sa trường dày dặn còn không địch lại hắn, Phàn cô nương lại có thể chiếm lấy vũ khí của hắn, ba chùy g.i.ế.c c.h.ế.t hắn sao?”
Công Tôn Ngân hít sâu một hơi, nhìn về phía Tạ Chinh: "Cả thiên hạ, ta còn tưởng rằng chỉ có Hầu gia mới có dũng khí như vậy."
Tạ Chinh ngồi dựa lưng ghế, cau mày im lặng, không biết hắn đang nghĩ gì.
Khi Đào Thái phó nghe Tạ Ngũ nói rằng phu nhân đã g.i.ế.c Thạch Hổ, trong lòng ông ấy âm thầm lẩm bẩm, thầm nghĩ tiểu tử thối này thật sự không nhớ đến có một lão sư là mình, chuyện thành thân lớn như vậy, cũng không đến thông báo cho ông ấy một tiếng.
Sau lại nghe Tạ Ngũ nói phu nhân gì đó không biết thân phận của Tạ Chinh, hơn nữa còn thay Tạ Chinh ra chiến trường, lại càng như rơi vào sương mù, lúc này lại nghe Công Tôn Ngân nói nữ tử kia họ Phàn, ông ấy thầm nghĩ không thể là một sự trùng hợp như vậy, liền đó là Phàn Tiểu Linh chăng?
Ông ấy nhướng đôi mắt già nua nhìn Tạ Chinh: "Ngươi thành thân khi nào? Cũng không viết thư tới báo cho vi sư biết một tiếng."
Trước đó Công Tôn Ngân còn cố ý thừa nước đục thả câu, không nói rõ mối quan giữa Phàn Tiểu Linh và Tạ Chinh cho Đào Thái phó biết, lúc này về mối quan hệ giữa Phàn Tiểu Linh và Tạ Chinh, lúc này hắn ta đã rất ngạc nhiên, nhưng vẫn tủm tỉm nhìn xem hai người, chỉ chờ xem đích thân Tạ Chinh nói cho Đào Thái phó đầu đuôi mối quan hệ của bọn họ.
Tạ Chinh lại nói: "Việc này nói ra rất dài dòng, ngày đó đệ tử gặp rắc rối, hôn lễ làm cũng rất đơn giản, ngày sau làm lại, chắc chắn sẽ mời lão sư làm người chứng cho mối hôn sự này."
Trong lòng Đào Thái phó biết rõ hôn sự của Tạ Chinh thậm chí có thể liên quan đến việc thay đổi các thế lực lớn trong triều, nghĩ đến nữ tử mà Tạ Ngũ nói đã g.i.ế.c Thạch Hổ, hỏi với vẻ hư không: "Có phải là con cái nhà tướng hay không?"
Tạ Chinh trầm mặc một hồi, nói: "Không phải."
Đào Thái phó tùy tiện nói: "Tóm lại là một đứa bé tốt, ngươi phải biết đối xử tốt với người ta."
Tạ Chinh nghĩ đến việc Phàn Tiểu Linh đã từ chối những lời kia của mình, trái tim hắn chùng xuống, chỉ đáp ứng nói được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK