Sau tiếng pháo hoa, trên các con đường, ngõ hẻm phía xa, tiếng pháo vẫn nổ ngắt quãng, trong đêm có vài tiếng chó sủa yếu ớt.
Tạ Chinh tay nửa nắm thành quyền, gõ nhẹ vào cạnh bàn nơi Phàn Trường Ngọc đang nằm sấp: "Tỉnh đi.
"Dưới ảnh hưởng của cơn say rượu và buồn ngủ, Phàn Trường Ngọc chỉ phản ứng mơ hồ, đổi đầu sang tư thế thoải mái hơn trên cánh tay mình, tiếp tục ngủ một giấc thật sâu.
Thấy không thể đánh thức nàng, Tạ Chinh do dự một chút, sau đó đứng dậy đi tới, đỡ nàng chuẩn bị bế trở về phòng.
Động tác này ngược lại khiến Phàn Trường Ngọc mơ màng mở mắt ra, hai gò má nàng vẫn đỏ ửng, Tạ Chinh nhất thời không phân biệt được là nàng đang tỉnh hay say.
Hắn đỡ lấy cánh tay nàng, đề phòng nàng bị ngã, hỏi: "Có thể tự mình trở về phòng được không?"Phàn Trường Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, tóc nàng vì tư thế ngủ vừa rồi mà trở nên hơi rối, trông có vẻ ngây ngốc ngoan ngoãn, ánh mắt mờ mịt, tựa hồ còn chưa nhận ra người trước mắt là ai.
Tạ Chinh đầu tiên là khẽ sửng sốt, sau đó lập tức dời ánh mắt nhìn chỗ khác, nhíu mày nói: "Tửu lượng của mình bao nhiêu cũng không rõ, vậy mà dám uống bừa bãi.
"Hắn dùng một tay nắm lấy nàng định nâng đỡ nửa người lên, lại nghe thấy miệng nàng lẩm bẩm gì đó không rõ ràng.
Tạ Chinh nghe không rõ, đành phải ghé sát lỗ tai lại: "Cái gì?"Ý thức của Phàn Trường Ngọc căn bản không thanh tỉnh, đầu khẽ nhúc nhích, khi Tạ Chinh ghé sát vào nghe nàng nói, đầu nàng vừa vặn vùi rủ xuống, môi lướt nhẹ qua gò má của hắn, lại rủ đầu vùi vào trong cổ hắn, đôi mắt vốn đã đờ đẫn ngái ngủ lại nhắm nghiền lại, hoàn toàn không biết mình đang làm gì.
Tạ Chinh cả người cứng đờ.
Thời gian phảng phắt ngừng lại vào thời khắc này, âm thanh của gió, âm thanh của tuyết và âm thanh của lửa đốt đều ngừng lại.
Đỉnh đầu lông xù của nàng gối lên một bên cổ hắn, hơi thở kéo dài mà nông, bộ dáng tựa hồ đã ngủ say.
Tạ Chinh không di chuyển một lúc lâu, cho đến khi một giọng nói yếu ớt từ bên cạnh truyền đến: "A tỷ?"Tạ Chinh nghiêng đầu, chỉ thấy Trường Ninh hình như vừa mới ngủ dậy, một tay còn ôm hồng bao của mình, một tay kia dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, khó hiểu nhìn hắn và Phàn Trường Ngọc.
Ngón tay mảnh khảnh của hắn khẽ chạm lên môi, làm ra một tiếng "Suỵt" một tiếng, mái tóc rối bù rũ xuống trên trán, đôi mắt đen nhánh dưới ánh đèn trầm tĩnh: "Tỷ tỷ của muội đang ngủ, đừng quấy rầy.
"Trường Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Tạ Chinh chỉ vào ngọn đèn dầu bên cạnh, nói: “Muội cầm đèn dầu được không?”Tiểu Trường Ninh lại nhẹ gật đầu.
Hai tay bé cầm ngọn đèn dầu đi lên phía trước, Tạ Chinh một tay luồn qua dưới cánh tay của Phàn Trường Ngọc, tay kia luồn qua đầu gối nàng, bế ngang người lên, vững vàng đi phía sau Trường Ninh.
Phàn Trường Ngọc đã hai lần cõng hắn từ trong đất hoang trở về, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ôm lấy nàng.
Nàng so với trong tưởng tượng của hắn còn gầy hơn một chút.
Đúng vậy, ngắn ngủi hai tháng, nàng phải trải qua chính là tình cảnh song thân qua đời, trúc mã từ hôn, đại bá đoạt tài sản, gần đây hơn nữa, hai vụ ám sát này đủ để người bình thường khiếp sợ cả đời.
Nàng bên ngoài vẫn giống như một người không có việc gì, vẫn đi sớm về muộn mỗi ngày để kiếm tiền nuôi gia đình, trên bàn cơm xưa nay cũng chưa từng thấy nàng không ăn trôi, có lúc sẽ chơi đùa vui cười dỗ dành muội muội của mình.
Trước kia Tạ Chinh cảm thấy nàng là người có tâm lớn, nhưng vào lúc này, lại đột nhiên cảm thấy, có lẽ! Nàng không phải là người có tâm lớn, nàng chỉ biết mình không thể mãi đau buồn thương cảm, cho nên cố gắng làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, ăn ngon ngủ kỹ mỗi ngày, không dám để bản thân ốm đau sinh bệnh, càng không dám để bản thân chán nản không gượng dậy nổi.
Bởi vì muội muội nàng chỉ có thể dựa vào nàng, nàng không thể gục ngã.
Lối đi từ phòng chính đến phòng phía bắc không dài, trong bóng tối và ánh sáng đan xen, trong lòng Tạ Chinh nổi lên rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Khi đến phòng phía bắc, Trường Ninh không đủ cao để đặt đèn dầu lên bàn, vì vậy trước tiên đặt đèn dầu lên trên một chiếc ghế đẩu tròn.
Tạ Chinh đặt Phàn Trường Ngọc đang ngủ say lên giường, Trường Ninh lạch bạch chạy tới, hai tay ôm lấy đôi giày trên chân Phàn Trường Ngọc, dùng sức kéo về sau, muốn giúp tỷ tỷ cởi giày.
Đứa nhỏ muốn hỗ trợ nhưng vẫn không cởi được, Tạ Chinh nói: "Để ta làm.
"Hắn giúp cởi hai chiếc giày, vốn cứ để như vậy đắp chăn cho Phàn Trường Ngọc, nhưng Trường Ninh lại nói: “Áo của tỷ tỷ còn chưa cởi.
”Đầu ngón tay Tạ Chinh dừng một chút, dỗ đứa nhỏ nói: "Tỷ tỷ của muội ngủ rồi, cởi áo ngoài sợ sẽ đánh thức nàng ấy, cứ để nàng ấy như vậy ngủ.
"Trường Ninh lúc này mới coi như thôi.
Khi hắn đắp chăn lên cho Phàn Trường Ngọc, đứa trẻ cũng cởi giày leo lên giường, bộ dáng như người lớn giúp tỷ tỷ ém góc chăn.
Tạ Chinh đợi đứa nhỏ nằm xuống, mới đem ngọn đèn dầu đặt lên chiếc bàn gỗ bên cạnh, quay đầu liếc nhìn màn giường, dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt Phàn Trường Ngọc đỏ bừng vì say, tướng ngủ rất nhu thuận nhã nhặn.
Hắn đột nhiên nhớ tới một đêm kia hắn dạy nàng luật pháp Đại Dận, nàng gật gà gật gù học pháp lệnh mà ngủ thiếp đi, ghé nằm trên bàn, trong lúc ngủ còn nức nở kêu lên "Mẫu thân".
Cỗ cảm xúc lâng lâng kỳ quái kia lại trỗi dậy.
"Tỷ phu?" Trường Ninh thấy hắn nhìn chằm chằm bên này, chớp chớp mắt gọi hắn.
Tạ Chinh hoàn hồn lại, nói: "Chuyện ở trong phòng bên kia, đừng nói với tỷ tỷ của muội.
"Tiểu Trường Ninh mê mang: "Chuyện gì?"Tạ Chinh trầm mặc một hồi, nghĩ đến lúc đó con bé vừa mới tỉnh lại, có lẽ lẽ không nhìn thấy, nhân tiện nói: "Không có việc gì.
"Lúc hắn định thổi tắt ngọn đèn dầu, đứa bé nói: “Tỷ phu trở về phòng không cần đèn sao?”"Không cần.
"Lời vừa dứt, ngọn đèn dầu tắt ngúm, trong phòng chìm trong bóng tối.
Trong một mảnh tối tăm, Tạ Chinh thong dong đi ra khỏi phòng, lúc đi ra còn thuận tay gài cửa lại.
Trước khi trở về phòng, hắn còn mang Hải Đông Thanh đang ở trong lồng gà bên lò sưởi đi, sau khi vào phòng, hắn thắp đèn dầu, mài mực để viết nốt bức thư ban ngày chưa viết xong, sau đó bỏ nó vào ống trúc, buộc vào chân của Hải Đông Thanh.
Vết thương trên cánh và chân của Hải Đông Thanh gần như đã lành hẳn, mấy ngày nay bởi vì không bay ra ngoài, mỗi ngày lại còn có một bát lớn thịt tươi cắt hoặc nội tạng để ăn, cả con chim ưng đều mượt mà căng tròn.
Lúc Tạ Chinh nhấc cánh tay để Hải Đông Thanh nhảy lên, cảm giác được cánh tay có sức nặng, lông mày khẽ nhíu lại: "Đưa thư xong, bay ra ngoài đến khi trời tối rồi mới trở về.
"Hải Đông Thanh theo bản năng dùng đôi mắt như hạt đậu liếc nhìn bát thịt nát lớn trong phòng chính, cảm giác được người sau lưng đột nhiên lạnh đi, vội vàng vỗ cánh bay vào trong màn đêm thâm trầm.
Tạ Chinh sau khi cho Hải Đông Thanh bay đi, cũng không có vào phòng, mà là chắp tay sau lưng đứng dưới mái hiên hồi lâu, nhìn tuyết rơi dày đặc giống như tơ liễu lả tả bay xuống.
Khi yêu cầu Triệu Tuân mua lương thực, hắn đã dự liệu cuối cùng bên phía quan phủ sẽ chú ý tới.
Trước đó vài ngày Triệu Tuân đã tới gặp hắn, hắn đã bảo Triệu Tuân đích thân đưa lương thực đến nơi mà hắn chỉ định, bức thư mà Hải Đông Thanh gửi đi chính là báo cho thuộc hạ cũ của hắn vận chuyện lương thực.
Người Ngụy gia nghĩ không uổng phí một binh một tốt mà loại trừ được hắn, còn tiếp nhận mười vạn binh mã Huy châu của hắn, tính toán được thực hiện rất tốt, nhưng vì hắn vẫn chưa chết, chuỗi ngày tốt lành của phụ tử hai người kia cũng đã chấm dứt.
Mấy tháng trước đột nhiên truyền ra lời đồn liên quan đến trận chiến Cẩm Châu mười sáu năm trước, hắn vốn còn không tin, nhưng vị cữu cữu tốt kia của hắn biết được hắn đang bí mật điều tra trận chiến Cẩm Châu, liền thiết đặt bẫy trên chiến trường muốn mưu hại tính mạng của hắn, không còn nghi ngờ gì nữa, tin đồn đã được xác nhận.
Trước khi giành lại binh quyền ở Huy châu, còn phải mượn nhân thủ của Ngụy gia, trước tiên cần phải rút đi những chiếc đinh ẩn mà bọn họ cài cắm xung quanh mình.
Nghĩ đến mười sáu năm mình nhận giặc làm cha, khóe miệng Tạ Chinh tràn đầy giễu cợt.
Nếu phụ nhân kia biết được tin phụ thân hắn tử trận, không lựa chọn rời đi theo phụ thân của hắn, vậy thì hắn có phải không cần được nuôi dưỡng trong tay Ngụy Nghiêm, cũng không cần nhận giặc làm cha trong mười sáu năm?Hắn nặng nề nhắm mắt lại, chiếc đèn lồng dưới mái hiên đổ bóng lên sóng mũi cao trên gương mặt của hắn.
Không hiểu là vì sao, hắn lại nghi tới hai tỷ muội kia của Phàn gia.
Trong lúc nhất thời, Tạ Chinh thật sự có chút hậm mộ đứa trẻ đó.
Khi còn nhỏ lúc gặp biến cố, hắn cùng con bé không xê xích bao nhiêu tuổi, nhưng phủ Tạ gia nghiêng ngã, phía sau hắn không có người che chở mưa gió cho hắn.
Đứa trẻ kia may mắn hơn nhiều, không có phụ mẫu, nhưng có một người tỷ tỷ vì mình mà chống đỡ cả bầu trời! Khi hắn mở mắt lần nữa, tất cả cảm xúc trong mắt Tạ Chinh đều trở nên yên lặng.
Hắn quay người trở về phòng, cởi bỏ áo ngoài vừa nằm xuống thì cảm thấy dưới gối có gì đó không đúng.
Hắn ngồi dậy, lấy gối đầu ra, nhìn thấy dưới gối có một cái hồng bao, trên khuôn mặt tuấn mỹ rõ ràng sững sờ một lúc.
Tiền mừng tuổi.
Giao thừa đồng dạng với ma quỷ xuất hiện, trong gian dân đều nói tiền mừng tuổi có thể trừ tà đuổi quỷ, phù hộ bình an.
Đây có phải là nữ tử kia đã để cho hắn?Tạ Chinh mở hồng bao ra, bên trong chứa mấy khối bạc nhỏ.
Trọng lượng mỗi viên chưa đầy một lượng, nhưng lúc này cầm trong tay lại có cảm giác nặng trĩu.
Tạ Chinh không nhớ rõ mình đã bao lâu không nhận được tiền mừng tuổi, sau khi phụ mẫu qua đời, lần duy nhất hắn nhận được tiền mừng tuổi, vẫn là khi ngoại tổ mẫu còn sống cho hắn.
Ngụy Nghiêm cả đời đều là kẻ máu lạnh cường hãn, huống chi đứa cháu ngoại như người ngoài là hắn, cho dù là con ruột của ông ta, ông ta chưa từng giả lấy bộ mặt từ ái, đương nhiên ngày tết cũng sẽ không để người chuẩn bị hồng bao cho bọn họ.
Tạ Chinh nằm ngửa ở trên giường, một tay gối ở sau đầu, một tay cầm một khối bạc đặt ở trước mặt, dưới ánh nến lẳng lặng tỉ mỉ đánh giá, giữa đôi lông mày xinh đẹp có thêm nhiều phần cảm xúc khác thường.
Phụ mẫu nàng qua đời, sau này sẽ không ai cho nàng tiền mừng tuổi đúng không?-Ngày hôm sau, khi Phàn Trường Ngọc tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu có chút căng lên.
Do say rượu nên nàng dậy hơi muộn, Trường Ninh cũng không còn ở trong phòng.
Nàng chậm rãi đứng dậy, phát hiện trên người mình còn mặc xiêm y, cố gắng hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối hôm qua, nhưng sau khi say khướt cho dù nghĩ thế nào thì trí nhớ cũng trống rỗng.
Nhưng nếu nàng có thể quay trở lại phòng của mình, hoặc là tự nàng đi về, hoặc là được Ngôn Chính đỡ trở về.
Nghĩ đến loại sau, trên mặt Phàn Trường Ngọc cảm thấy kích động bối rối.
Điều này thật sự rất xấu hổ, nàng uống rượu nhạt mà cũng uống say, nếu truyền đi không phải khiến cho mọi người chê cười sao.
Nàng ấn lên cái trán hơi đau nhức, mới vừa đứng dậy đơn giản rửa mặt, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Trường Ninh ở phòng chính truyền đến.
Phàn Trường Ngọc đi ra hỏi: "Sao vậy?"Trường Ninh ngồi xổm bên cạnh lồng gà, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Ưng ưng không còn…”Phàn Trường Ngọc nhìn thấy chiếc lồng gà trống không cũng ngẩn người, nói: "Có lẽ đêm qua cửa lồng không khóa, con chim ưng kia sau khi đôi cánh đã lành liền bay mất.
"Trường Ninh càng khóc đến thương tâm hơn.
Phàn Trường Ngọc bất đắc dĩ, đành phải lấy lý do con chim ưng kia phải trở về tìm cha ưng mẹ ưng để thoái thác, Trường Ninh mới từ từ ngừng khóc.
Tạ Chinh ở trong phòng có lẽ cũng nghe thấy tiếng khóc, sau khi ra ngoài thấy Trường Ninh vẫn còn canh giữ bên cạnh lồng ra rơi nước mắt, hắn nói: "Sẽ còn bay trở lại.
"Trường Ninh ngước đôi mắt đẫm lệ lên: “Thật sao?”Phàn Trường Ngọc nghĩ rằng hắn đang dỗ đứa nhỏ, sợ rằng Trường Ninh sẽ càng buồn hơn nếu phát hiện hắn nói dối, không lo sự xấu hổ vì tối qua bản thân uống say, đã cho Tạ Chinh một ánh mắt.
Tạ Chinh thoạt đầu không hiểu ánh mắt của nàng, sau đó Phàn Trường Ngọc đã dỗ dành Trường Ninh đi, mới nói với hắn: "Huynh cần cần gạt con bé như vậy, Trường Ninh có thể quá cô đơn, ta dự đến đầu xuân sẽ nuôi một đàn gà con, con bé có bạn chơi thì sẽ không còn nhớ con chim ưng kia.
"Tạ Chinh nói: "Ta không có dỗ con bé.
"Lần này đến lượt Phàn Trường Ngọc vô cùng sửng sốt.
Trước mắt việc để Hải Đông Thanh đưa thư vẫn không thể nói ra được, Tạ Chinh nói dối mà không đỏ mặt không thở gấp: "Sau khi thuần hóa chim ưng, vốn là phải thả chim ưng đi, sau đó bay trở lại là bị thuần phục hoàn toàn.
"Khi Phàn Trường Ngọc nghe xong, đây không phải vẫn là một ẩn số sao?Nàng nghi ngờ liếc nhìn Tạ Chinh: “Huynh cứ thế mà tin tưởng có thể bay trở về?”Tạ Chinh bình tĩnh gật đầu.
Phàn Trường Ngọc mặc dù trong lòng còn có chút nghi hoặc, nhưng bản thân nàng không biết cách thuần phục chim ưng, cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
Đoạn thời gian trước nàng làm một ít thịt khô vẫn còn trên phía trên lò sưởi, phần lớn được giữ lại để bán, chỉ một phần nhỏ giữ lại để ăn.
Trước đây, khi phụ mẫu Nàng còn ở đây, hàng năm vào ngày này phụ thân nàng đều sẽ đưa một miếng thịt đến cho hai lão nhân Phàn gia, bây giờ phụ mẫu không có ở đây, mặc dù Phàn Trường Ngọc không thân thiết với đôi lão phu thê kia, nhưng dù sao cũng là trưởng bối, làm bộ dáng thì vẫn phải làm.
Sau khi ăn điểm tâm xong, nàng còn định mang một miếng thịt khô cho hai đôi lão phu thê kia rồi liền trở về, nhờ Tạ Chinh trông nom Trường Ninh mọt chút, sau đó mang theo miếng thịt khô đi ra ngoài.
Phàn đại mới chết cách đây không lâu, ngôi nhà cũ của Phàn gia qua năm mới có chút thảm đạm.
Khi Phàn Trường Ngọc đi, chỉ đôi lão phu thể Phàn gia ở nhà, Lưu thị đã đưa đôi nhi nữ về nhà ngoại ăn tết.
Có thể là trong một năm hai người nhi tử đều chết, đôi lão phu thê nhận đả kích hơi lớn, Phàn lão bà tử trực tiếp nằm liệt giường, Phàn lão cha tóc vốn hoa râm, bây giờ cơ hồ trắng toát, bộ xiêm y mặc trong năm mới vô cùng bẩn thiểu nhăn nheo.
Không biết không có tâm trí dọn dẹp, hay là hiện tại do con dâu quán xuyến việc nhà, cuộc sống trải qua không tốt đẹp lắm.
Khi nhìn thấy Phàn Trường Ngọc, ông bảo nàng vào nhà ngồi hong lửa một chút.
Nhưng Phàn Trường Ngọc đưa đồ xong lại muốn rời đi, nói: “Ninh Ninh còn đang đợi ta ở nhà,cháu sẽ không ở lại nữa.
”Phàn lão cha nhìn miếng thịt khô nàng xách tới, ước chừng nhớ tới tiểu nhi tử lúc trước mỗi cuối năm cũng sẽ cầm miếng thịt tới, đôi mắt đỏ hoe, ông nói: “Cháu vào nhà ngồi một chút đi, phụ thân cháu lúc trước có một số việc, ta nghĩ hay là nói cho cháu biết.
”Phàn Trường Ngọc nghe thấy điều này thì ngẩn người, lúc trước phụ thân nàng còn có chuyện gì mà nàng không biết?Nhìn thấy Phàn lão cha nói xong thì tập tễnh đi vào phòng, Phàn Trường Ngọc do dự một chút, nhưng vẫn nhấc chân đi theo.
.
Danh Sách Chương: