Tùy Nguyên Hoài nhìn đứa trẻ đột nhiên xông vào, nhóc không giống hắn ta, nhưng khi lần đầu tiên Lan di nhìn thấy đứa trẻ này, bà ta đã nói nhóc giống hệt hắn ta khi còn nhỏ như khuôn đúc.
Tùy Nguyên Hoài không thể nhớ mình trông như thế nào khi còn nhỏ, ký ức duy nhất còn lại là cơn đau dữ dội sau trận hỏa hoạn và hoàn toàn không thể nhận ra mình do vết sẹo bỏng.
Hắn ta một tay chống trán, nhìn đứa trẻ đứng đờ ra ở cửa, cười lạnh nói: "Phụ thân? Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy?"
Tay Du Bảo Nhi siết chặt quyển sách, rõ ràng có chút lúng túng, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn nam nhân mặc áo choàng ngồi trên ghế cao, nhóc không biết nên gọi hắn ta là gì, dứt khoát im lặng, mím nhẹ khóe miệng, lại nhìn vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương.
Nhóc cùng mẫu thân cùng nhau đi xuống Giang Nam, nhưng không may nửa đường đội xe bị một đội vệ binh mặc giáp đen cản lại.
Ngày đó cũng là lần đầu tiên nhóc nhìn thấy được nam nhân này, tuyết rơi lớn dày đặc, hắn ta ốm yếu ngồi trong xe ngựa, xung quanh là những vệ binh mặc giáp đen, tay nhợt nhạt vì bệnh lâu ngày đưa lên vén rèm xe, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào mẫu tử bọn họ, trong đôi mắt thậm chí còn mang theo vài phần tàn nhẫn cùng với niềm vui khi sắp trả được thù.
Nhóc rất sợ người này, mẫu thân của nhóc dường như còn sợ hơn, khi ôm nhóc còn khẽ run rẩy.
Cũng từ hôm đó trở đi, nhóc cũng chưa từng gặp lại mẫu thân.
Nhóc được đưa đến đây, cũng không bị trừng phạt, cuộc sống hàng ngày đều có người chăm sóc, nhưng mỗi khi nhóc hỏi về mẫu thân, những hạ nhân đều giữ kín như bưng, chỉ có một ma ma nhóc rất thích mới dám tiết lộ một chút tin tức liên quan về mẫu thân.
Ma ma kia nói, nam nhân này chính là phụ thân của nhóc, chỉ cần nhóc ngoan ngoãn, hắn ta sẽ để cho nhóc gặp mẫu thân.
Từ sau khi Du Bảo Nhi đến đây đều rất ngoan ngoãn, nhưng bọn họ vẫn chưa từng đề cập tới chuyện để cho nhóc gặp mẫu thân, hai ngày trước Du Bảo Nhi mới nhịn không được nữa đã khóc lớn, cũng không chịu ăn cơm, muốn làm như thế để phản đối.
Cuối cùng, chỉ có một nam nhân lạ mặt đến, hắn ta nói khi nhóc chịu đọc sách biết chữ, làm tốt bài tập, vậy thì có thể gặp được mẫu thân.
Nhóc liền làm theo, hôm nay quả nhiên được đưa ra khỏi viện, đây là lần đầu tiên sau mấy ngày nhóc tới đây mới được rời khỏi tòa viện mình đang ở.
Thấy bộ dáng nhát gan của Du Bảo Nhi, Tùy Nguyên Hoài lộ ra vẻ châm chọc, nhìn thoáng qua thấy cậu nhóc siết chặt quyển sách trong tay, nói: "Nghe nói có người dạy ngươi luyện chữ, cầm tới đây xem một chút."
Hắn ta chỉ ngồi ở nơi đó, cả người phảng phất như chìm trong u ám vô biên, khiến người ta sợ hãi.
Du Bảo Nhi cũng sợ hãi, nhưng nhóc vẫn kiên định bước những bước chân nhỏ tiến về phía hắn ta.
Bộ dáng của nhóc từ trên xuống dưới, điểm giống với Du Thiển Thiển nhất chính là đôi mắt kia, đen mà to tròn, khóe mắt hơi rũ xuống, nhìn ôn nhu lương thiện vô hại, không hiểu vì sao khiến người yêu thương.
Khi Tùy Nguyên Hoài nhìn thấy Du Bảo Nhi đến gần, vẻ mặt của hắn ta hơi giật mình, trong thoáng chốc xuyên qua, hắn ta như nhìn thấy được dáng vẻ nữ nhân đang mang thai tựa hồ chưa bao giờ từ bỏ ý định chạy trốn kia.
Rõ ràng yếu ớt đến mức chỉ cần một đầu ngón tay của hắn ta liền có thể nghiền c.h.ế.t nàng ta, nhưng dù bị trừng phạt thế nào nàng ta cũng không nhớ lâu, khi có cơ hội vẫn không chút do dự mà chạy trốn.
Giống như con nai bị giam cầm, một lòng chỉ muốn trở về núi rừng.
Cho đến khi Du Bảo Nhi đặt quyển sách chép tay đến trước mắt hắn ta, hắn ta mới hoàn hồn trở lại, vẻ mặt không biết vì sao lại trở nên u ám hơn, ngón tay gầy gò xanh xao của hắn ta lật giở quyển sách chép tay từng quyển một, khiến Du Bảo Nhi khẩn trương siết chặt góc áo của mình.
Một lúc sau, hắn ta ném một chồng lớn quyển sách chép đại tự* mà Du Bảo Nhi luyện ra ngoài như ném giấy vụn, cười lạnh: “Viết ra cái thứ gì vậy, chữ mềm đến mức không có xương cốt, viết lại.”
Du Bảo Nhi nhìn những quyển sách viết đại tự mà mình nghiêm túc viết chỉ vì muốn gặp mẫu thân, đôi mắt đỏ hoe, đến cùng cũng không nói gì.
Rất nhanh sau đó liền có hạ nhân ngưng thở nhẹ nhàng tiến vào, đặt một chiếc bàn nhỏ với bút mực giấy nghiên, cả quá trình hầu như không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Những hạ nhân trong viện đều biết Tùy Nguyên Hoài tính tình hỉ nộ thất thường, làm sao có thể không treo lên mười hai vạn phần tinh thần, khi tiến vào hầu hạ luôn cúi đầu đến thắt lưng.
Thấy tất cả những thứ này, Du Bảo Nhi còn có chút không hiểu ra sao mà luống cuống, Tùy Nguyên Hoài ngồi sau án thư nhướng mi, quét mắt tới liếc nhóc một lúc, lạnh lùng nói: "Luyện ở ngay chỗ này."
Du Bảo Nhi lấy hết dũng khí hỏi: "Nếu như con viết xong, vậy có thể gặp mẫu thân sao?"
Dáng vẻ tươi cười của Tùy Nguyên Hoài càng ngày càng trào phúng: "Ai dạy ngươi nói với ta những thứ này?" Trong mắt Du Bảo Nhi có nước mắt, nhưng lại quật cường nén nước mắt không chịu khóc, nói: "Không ai dạy con cả, con chỉ nhớ mẫu thân thôi."
Tùy Nguyên Hoài cầm lấy một quyển thẻ tre ở trên án thư, lạnh lùng nói: "Đi luyện chữ của ngươi đi, nếu lại khóc, cả đời này ngươi đừng nghĩ sẽ gặp lại được nàng ta."
Khi Du Bảo Nhi ngoan ngoãn đi đến trước bàn con luyện chữ, cơ thể nhỏ bé của nhóc đứng quay lưng về phía hắn ta, cố gắng cầm lấy cây bút lông dày hơn ngón tay của nhóc, nước mặt loạch xoạch rơi xuống trên trang giấy, làm nhòe đi một vết nhỏ, Du Bảo Nhi sợ hắn ta phát hiện ra, cũng không dám phát ra âm thanh nghẹn ngào, chỉ là thở chậm lại, âm thầm khóc.
Nhóc cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng nam nhân ngồi ở trên vị trí cao lại có thể nhìn được hết nhất cử nhất động của nhóc vào trong mắt, đôi mắt hắn ta nửa rũ xuống, đáy mắt có một mảnh che giấu.
Hắn ta không thích đứa trẻ này, không chỉ bởi vì nữ nhân không biết điều kia, cũng bởi vì sự tồn tại của đứa trẻ này đã uy h.i.ế.p nghiêm trọng đến địa vị của hắn ta.
So với một phế nhân không tách khỏi bát thuốc, cũng không thể luyện võ, một đứa trẻ tuổi còn rất nhỏ lại còn khỏe mạnh, lại dễ dàng kiểm soát, nhìn như thế nào cũng là lựa chọn hàng đầu.
Mẫu tử Triệu gia càng thân thiết với đứa trẻ này, trong lòng của hắn ta càng nổi lên kiêng kị.
Năm đó để vì sống sót, hắn ta đã chịu đựng nỗi đau của lửa thiêu, lưu lại một thân bệnh căn.
Sau này, để có thể gặp người, hắn ta đã trải qua vô số cực hình vô nhân đạo, từng chút một thay thế lớp da bị bỏng, nỗi thống khổ như cực hình lột da này, chỉ có người c.h.ế.t mới hiểu được, bất quá khi còn sống hắn ta lại phải chịu qua.
Hắn ta phải chịu gian nan như thế mới được sống sót, bất cứ ai nếu dám cản con đường của hắn ta, vậy đều phải c.h.ế.t đi!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của hắn ta càng thêm hung ác, bàn tay nắm chặt quyển thẻ tre kia, lực đạo mạnh đến mức những đốt ngón tay trắng bệch như muốn gãy trong nháy mắt.
Nha hoàn tiến vào dâng trà, vội vàng không kịp chuẩn bị nhìn thấy được thần sắc của hắn ta, lập tức thấy hoảng sợ mà kêu lên một tiếng, nước trà trong tay bị hất đổ, tách trà rơi xuống đất vỡ tan, trên mặt nha hoàn trắng bệch đến mức không còn một tia huyết sắc, run rẩy cầu xin: "Đại công tử... Đại công tử tha mạng..."
Tùy Nguyên Hoài cực kỳ chán ghét bộ dạng khiếp sợ như gặp quỷ của bọn hạ nhân khi nhìn thấy hắn ta, môi mỏng hắn ta nhếch lên, nhưng lời hắn ta nói ra lại lạnh lùng đẫm máu: "Lôi ra, đánh chết!"
Rất nhanh đã có người tiến vào, nha hoàn cơ hồ còn chưa kịp kêu lớn một tiếng liền bị bịt miệng mang đi, toàn bộ quá trình diễn ra yên lặng mà nhanh chóng, giống như một màn múa rối không tiếng động.
Du Bảo Nhi đang ngồi trên chiếc bàn con luyện chữ, ngây người nhìn một màn này, mực từ đầu bút nhỏ xuống giấy, làm bẩn nét đại tự mà nhóc sắp luyện xong.
Người ngồi sau án thư lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nhóc, đột nhiên hung ác nói: “Nếu ngươi không nghe lời, mẫu thân của ngươi sẽ giống như ả ta.”
Du Bảo Nhi rõ ràng là rất sợ hãi, ngày đó sau khi luyện chữ từ thư phòng của Tùy Nguyên Hoài trở về, nhóc liền bị bệnh mấy ngày, trong cơn ác mộng đều khóc lóc gọi mẫu thân.
Năm đó sau khi Lan thị chạy trốn khỏi Đông cung, bà ta đã gả cho một phú thương để có thể giúp Tùy Nguyên Hoài phát triển thế lực bên ngoài, trong khoảng thời gian Tùy Nguyên Hoài bị bỏng nghiêm trọng nhất, bà ta không ở bên cạnh hắn ta, cho nên khi nhìn thấy Du Bảo Nhi, bà ta tựa hồ cảm nhìn thấy được bản thân mình năm đó chăm sóc cho tiểu hoàng tôn, trong lòng thương tiếc vô cùng, bà ta đến trước mặt Tùy Nguyên Hoài cầu xin, muốn để cho Du Bảo Nhi gặp gỡ mẫu thân của nhóc một lần, nhưng bà ta chỉ nhận được một lời mỉa mai của Tùy Nguyên Hoài: "Chỉ đánh c.h.ế.t một tiểu tỳ, liền dọa cho nó đến bệnh rồi? Lan di đã quên, khi cô chỉ bằng tuổi như nó, đã vừa trải qua trận đại hỏa ở Đông cung."
Nhìn thấy sự giễu cợt phát ra trong đôi mắt đen nhánh của Tùy Nguyên Hoài, cuối cùng Lan thị cũng không dám cầu tình thay cho Du Bảo Nhi.
Ba ngày sau, Du Bảo Nhi mới dần dần khôi phục, nhưng tính tình trở nên rất buồn phiền, không thích nói chuyện, cũng không để ý đến người khác, mỗi ngày duy nhất phải làm chính là một lòng luyện chữ.
Lan thị lo sợ đứa trẻ này cứ như vậy mà bị dọa cho sợ hãi, lệnh cho hạ nhân đi tìm mấy đứa trẻ thông minh đến làm bằng hữu chơi cùng với Du Bảo Nhi.
Nhưng Du Bảo Nhi vẫn phớt lờ những đứa trẻ kia, chỉ lo làm chuyện của mình.
Khi Triệu Tuân ở huyện Thanh Bình, hắn ta từng phụng mệnh theo dõi nhất cử nhất động của Du Thiển Thiển, biết mẫu tử Du Thiển Thiển có lui tới với Phàn gia, hắn ta đã lớn mắt đề xuất với Lan thị, nếu không thì mang tiểu nữ nhi kia của Phàn gia đến, nhìn xem có thể khiến cho Du Bảo Nhi chịu ở miệng nói chuyện hay không?
Lan thị hiển nhiên có chút chần chờ: "Đứa trẻ kia bây giờ ở bên ngoài được xem là nữ nhi của Vũ An hầu, bị người của vương phủ canh giữ nghiêm ngặt, làm sao có thể đem tới làm bằng hữu chơi cùng với tiểu công tử?"
Triệu Tuân nói: “Thế tử thân thiết với điện hạ, lại còn thích tiểu công tử, mẫu thân không thử một lần, làm sao biết thế tử bên kia không đồng ý?”
Lan thị nhìn nhi tử một lát, nói: "Tuân nhi, cho dù là vì tốt cho tiểu công tử, cũng phải hỏi qua điện hạ trước."
Triệu Tuân đột nhiên cúi đầu: “Hài nhi cũng sợ tiểu công tử gặp sơ suất gì, cho nên nhất thời sốt ruột."
Lan thị nói: "Hiện tại toàn bộ cơ nghiệp của Triệu gia đều ở trong tay con, lựa chọn của con có quan hệ với toàn bộ tồn vong của Triệu gia, con chớ có hồ đồ."
Triệu Tuân cung kính nói: "Hài nhi ghi nhớ lời mẫu thân dạy bảo."
Danh Sách Chương: