Mục lục
Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phàn Tiểu Linh ở trong doanh trại đào đất đá được ba ngày, bởi vì khi bọn họ đào đất đá bị đám quan binh canh gác nghiêm ngặt, cho nên bọn họ không được tùy ý đi lang thang xung quanh, địa hình duy nhất có thể điều tra là từ doanh trại nơi họ bị giam giữ đi lên trên núi.
Cứ mười người sẽ có một quan binh chuyên trông coi bọn họ, cũng áp dụng chế độ liên đới, nếu trong tổ đội có một người bỏ trốn, chín người còn lại mặc kệ là vì cảm kích hay là vì không biết rõ tình hình, chỉ cần không khai báo đều sẽ bị trừng phạt, cho nên không chỉ có quan bình quan sát, còn có những lưu dân làm việc cùng nhau cũng nhìn chằm chằm lẫn nhau, muốn chạy trốn thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Bất quá trừ cái đó ra, những quan binh này đều có kỷ luật nghiêm minh, không cắt xén thức ăn nước uống của bọn họ, cũng không quấy nhiễu nữ nhân trong doanh trại.
Ngược lại, một số người độc thân trong đám lưu dân, thường xuyên có ánh mắt dâm tà đánh giá nữ lưu dân, huýt sáo và nói những lời tục tĩu.
Cũng may doanh phòng của nam và nữ đều tách riêng, thời gian tiếp xúc giữa hai doanh phòng hàng ngày chỉ là sáng sớm đi tập kết lên núi đào bới đất đá cùng với lúc lấy cơm.
Những nữ nhân trong đám lưu dân cũng có người có trượng phu hoặc là phụ huynh, cơ hồ không có kẻ vô lại nào trêu chọn bọn họ. Bất cứ ai ở đây lẻ loi một mình, mặc kệ là cô nương trẻ tuổi hay phụ nhân đã thành gia, đều trở thành đối tượng bị những kẻ vô lại kia bàn tán ồn ào nói lời thô tục.
Thậm chí có những kẻ vô lại dụ dỗ những nữ nhân lẻ loi một mình chung tổ đào bới đất đá với bọn chúng, có thể chẳng phải vất vả, còn có thể ăn cơm no, nhưng không thiếu người bị những kẻ vô lại kia đụng chạm.
Bộ dáng ngày thường của Phàn Tiểu Linh rất tốt, lúc mới tới nàng liền bị người để mắt tới, chỉ là bản thân nàng hoàn toàn không biết rõ điều đó.
Lúc ấy không ai nguyện ý cùng tổ đội với nàng, cũng là do những kẻ vô lại kia tính toán để nàng ăn khổ nửa ngày, sau khi biết việc đào đất đá để có cơm ăn là chuyện không dễ dàng, bọn chúng lại đưa một cành lãm chi*, khiến Phàn Tiểu Linh có thể ngoan ngoãn nghe lời bọn chúng.
*cành lãm chi: nhánh ô liu
Ai biết Phàn Tiểu Linh là một kẻ lập dị, nàng không chỉ không như ý nguyện của bọn chúng phải dựa vào bọn chúng để kiếm cơm, mà còn trở thành người giành được nhiều đồ ăn nhất của bọn chúng.
Trong hai ngày trước Phàn Tiểu Linh chỉ thành thật đào đất đá, bền lòng vững dạ mỗi bữa nhận được thêm hai chiếc bánh bao, cho đến khi nàng nhìn thấy một nam nhân to con cũng đào đất đá như bọn họ nhận được đùi gà, Phàn Tiểu Linh đột nhiên cảm thấy cháo trắng ăn cùng với bánh bao có hơi nhạt nhẽo, nhịn không được đi nghe ngóng vì sao nam nhân to con kia có thể nhận đùi gà.
Phụ nhân ngủ ở bên cạnh giường của Phàn Tiểu Linh nói: "Sức lực của nam nhân đó rất khỏe, mỗi ngày ngoại trừ đào bới đất đá, còn vất vả cõng vác vận chuyển đất đá đào bới được, hình như phía trên có quan binh coi trọng hắn, muốn để hắn tòng quân, chỉ là nam nhân kia có thê nhi ở chỗ này, vì để cho thê nhi có thể ăn no, mới một mực ở đây đào bới đất đá.”
Phàn Tiểu Linh cắn bánh bao của nàng, hỏi: "Không chỉ đào đất đá, còn có thể vận chuyển đất đá, làm được nhiều thì có thể ăn thịt phải không?"
Phụ nhân gật đầu nói: "Cái sọt kia lớn như thế nào ngươi cũng có thể thấy được, sọt chứa đầy đất đá, nặng cũng gần ba trăm cân, những quan binh kia đều phải có hai người mới khiêng được, chỉ một mình đã có thể khiêng được, trong những người của chúng ta chỉ có nam nhân đó."
Khi Phàn Tiểu Linh bưng chén cháo lang thang đến chỗ của lão nhân kia, nghe lão nhân đọc xong chương mới của "Luận ngữ", đột nhiên hỏi: "Hay là ngày mai chúng ta ăn thịt nhé?"
Sắc mặt của lão nhân không tốt lắm, lỗ mũi hừ một tiếng: "Lão phu kể cho ngươi nghe đạo Khổng Mạnh, đầu của ngươi chỉ toàn nghĩ tới ăn cơm thôi sao?"
Phàn Tiểu Linh gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Cháu có nghe nói, ngài nói ‘cung tự hậu nhi bạc trách vu nhân, tắc viễn oán hĩ ’, trong mọi việc nên biết tự nhận trách mình nhiều hơn trách người, cháu nhớ không nhầm chứ?"
Dứt lời, nàng nhịn không được hỏi lại: "Một chút thịt ngài cũng không muốn ăn sao?"
*cung tự hậu nhi bạc trách vu nhân, tắc viễn oán hĩ: gười tự biết nhận lấy trách nhiệm về mình mà ít trách người, thì sẽ tránh xa được điều oán hận
Cổ họng của lão nhân khó khăn trượt lên xuống, nhắm mắt khiển trách: "Thô tục."
Phàn Tiểu Linh bị dạy dỗ cũng không tức giận, buổi chiều khi đào đất đá thì tràn đầy năng lượng, trước đó căn cứ vào lượng cơm mình ăn mà làm việc, có thể lĩnh nhiều thêm hai cái bánh bao, nàng liền bắt đầu làm như vẩy nước, lúc này cũng vì ăn thịt, một buổi chiều nàng liền đào mười lăm sọt, đồng thời nói với quan binh muốn tự mình vận chuyển.
Quan binh phụ trách trông coi bọn họ cho là nàng điên rồi, chỉ vào cái sọt đổ đầy đất đá, nói: "Ngươi biết cái sọt này nặng bao nhiêu cân không? Một sọt này ép lên người ngươi có thể ép gãy chân ngươi đấy!"
Lúc này lão nhân mới kịp phản ứng được buổi trưa Phàn Tiểu Linh hỏi ông ấy muốn ăn thịt hay không là có ý gì, lo lắng một cô nương gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền căng mặt gọi nàng: "Nói nhảm! Hai cái bánh bao cùng với một bát cháo còn chưa đủ cho ngươi ăn sao? Nếu như không đủ, phần của lão phu cũng đưa cho ngươi."
Phàn Tiểu Linh không trả lời lão nhân, chỉ hỏi quan binh kia: "Nếu mười lăm sọt đá này ta có thể cõng xuống núi, chiều nay có thể lĩnh đùi gà hay không?"
Động tĩnh ở đây đã thu hút sự chú ý của đám quan binh phụ trách tất cả lưu dân, sau khi Phàn Tiểu Linh hỏi ra lời kia, hiển nhiên hắn ta cũng cảm thấy Phàn Tiểu Linh là người ngốc đang nói mơ, bèn nói: “Đừng nói mười lăm sọt, chỉ cần ngươi cõng một sọt này đến dưới chân núi, lão tử thưởng cho ngươi một con gà!"
Phàn Tiểu Linh hiển nhiên sửng sốt một chút, lại có chuyện tốt như vậy?
Còn có phần thưởng như thế, những lưu dân vốn đang cúi mặt dưới hoàng thổ đưa lưng lên trời đào bới đất đá cũng dừng động tác nhìn sang bên này, tay chống trên cán cuốc thảo luận ầm ĩ.
Phụ nhân lúc trưa nói chuyện với Phàn Tiểu Linh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, có lẽ là không ngờ tới Phàn Tiểu Linh lại có tâm tư như vậy, sợ chính mình đã hại nàng.
Lông mày của lão nhân nhăn lại cơ hồ vặn thành cục u, trừng mắt nhìn Phàn Tiểu Linh nói: "Nha đầu, đừng hàm hồ!"
Thủ lĩnh quan binh vốn không cảm thấy Phàn Tiểu Linh thật sự có can đảm đi khiêng, thấy nàng yên lặng thất thần, hắn ta còn tưởng nàng sợ hãi, thuận miệng nói: "Có chịu cõng không?"
Phàn Tiểu Linh nói với lão nhân: “Ngài đừng lo lắng cho cháu." Nàng đặt cuốc xuống, bước đến chỗ thủ lĩnh quan binh nói: “Thảo dân sẽ cõng, quân gia nói lời giữ lời là được.”
Một tay xách ba trăm cân đối với nàng mà nói có chút phí sức, nhưng nếu là cõng trên lưng thật sự không phải chuyện khó gì.
Tất cả mọi người hoặc là cau mày hoặc là nhìn xem như trò vui, chỉ nhìn thấy một cô nương vóc người cao gầy lại mảnh mai, hai đôi chân dang ra liền vững vàng giẫm trên nền đất bằng phẳng, đem cái quai sọt chia ra đeo trên vai của mình, hai tay nắm chặt quai sọt, mũi giày lún xuống đất một chút, liền cõng được cái sọt nặng chừng ba trăm cân ở trên lưng.
Tại hiện trường lần lượt vang lên âm thanh hít thở, những tên vô lại chống cuốc đỡ cái cằm đứng đấy há to mồm như bộ dáng nhìn thấy quỷ, lại cảm thấy may mắn lần đầu tiên khi nữ tử này đến không nói những lời lung tung, nếu không thì bị đánh thành đầu lợn cũng còn quá nhẹ.
Thủ lĩnh quan binh cũng trợn tròn mắt, hắn ta đã nghe tiểu đầu mục* dưới trướng nói qua, có một nữ tử đào đất đá rất cần mẫn, mỗi lần có thể nhận được thêm hai cái bánh bao.
*tiểu đầu mục: thủ lĩnh, người đứng đầu một nhóm nhỏ trong một lớn.
Nhưng việc đào đất đào đá cần phải có kỹ năng và sức bền, người nào cũng có thể làm được, nhưng cõng một sọt đá nặng như vậy, đưa mắt nhìn trong toàn bộ quân doanh thì chỉ có mấy vị tướng sĩ mới làm được.
Phàn Tiểu Linh hầu như không dùng gậy để chống đỡ, chỉ dùng hai tay giữ quai sọt trên vai, vững vàng bước từng bước xuống núi, nhìn có vẻ không dễ dàng nhưng cũng không có vẻ gì đặc biệt vất vả.
Mãi cho đến khi Phàn Tiểu Linh đi xa, toàn bộ mỏ khai thác đất đá vẫn lặng ngắt như tờ.
Nhìn theo bóng lưng Phàn Tiểu Linh, lão nhân trở nên trầm ngâm, tay vuốt vuốt chòm râu màu hoa râm trên cằm, thấp giọng thì thầm: "Căn cốt như vậy, nếu là nam nhi, tất sẽ thành đại khí..."
Khi quan binh phát cơm chiều, Phàn Tiểu Linh quả nhiên được nguyên một con gà quay, nàng bưng chén cháo tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống với lão nhân, giật một cái đùi gà lớn đưa cho lão nhân, lão nhân không nhận, ngược lại ánh mắt nhìn nàng phức tạp: "Ngươi dò đường thế nào?"
Phàn Tiểu Linh ngẩng đầu nhìn lão nhân: "Làm sao ngài biết cháu đi dò đường?"
Lão nhân rũ mi mắt đầy nếp nhăn, một đôi mắt già nua nhưng lại sáng suốt: “Mấy ngày trước mỗi lần lên núi đào đất đá, ngươi cũng lặng lẽ xem xét địa hình và cách bố trí binh lực ở vùng này, khi gặp người đều hỏi một đống thứ. Hai ngày trước cũng đã thấy người ta ăn thịt, hôm nay sao nhịn không được nhất định phải tạo ra danh tiếng này? Không có gì ngoài việc địa hình và binh lực phòng thủ ở gần đây ngươi đều đã rõ, lại muốn nhìn đi xem bố trí binh lực ở nơi khác."
Cuộc trò chuyện của bọn họ ép đến cực thấp, xung quanh không có ai, Phàn Tiểu Linh thấy lão nhân đã nhìn ra kế hoạch của mình, liền nói: "Ngài không cần lo lắng, cháu sẽ không lén bỏ đi để mang phiền phức đến cho mọi người, cháu cõng đá lên đến chỗ con đê bên kia, cũng chỉ là muốn nhìn xem sửa chữa đê đập như vậy thì chúng ta còn phải bị mắc kẹt ở đây bao lâu. Con đê đập kia nhìn tựa hồ gần hoàn thành, chắc hẳn chẳng mấy chốc nữa chúng ta sẽ được thả đi."
Nếu như nàng phải ở lại đây khoảng một năm hoặc lâu hơn, vậy thì nàng không thể nhẫn nại đến khi đó.
Lão nhân hừ một tiếng, nói: "Còn phải cần biện pháp ngu xuẩn như vậy đi xem tiến độ sửa chữa đập, lão phu nói cho ngươi biết, trước khi trận lũ đầu xuân đến, cái đê đập kia nhất định phải hoàn thành."
Phàn Tiểu Linh khó hiểu: "Tại sao?"
Lão nhân liếc xéo nàng một cái: “Ngươi một không phải là học trò của lão phu, hai là không có dập đầu kính trà bái lão phu làm thầy, đem tứ thư cứng nhắc hỏi ta cũng thôi đi, vì sao lão phu phải dạy ngươi những thứ này?"
Phàn Tiểu Linh nói "A" một tiếng, cũng thật lòng không hỏi nữa, gặm chiếc đùi gà béo ngậy mà lão nhân không muốn lấy.
Lão nhân nhìn thấy, tức giận trừng mắt nhìn, nói: "Đồ lợn con ngu xuẩn, cũng chỉ có chút trí tuệ đó!"
Phàn Tiểu Linh không hiểu vì sao bị ông ấy mắng, lại không muốn phân cao thấp với lão nhân tóc trắng phơ gầy gò tính tính quái dị, nàng mím môi tránh sang một bên, tiếp tục gặm đùi gà không để ý đến ông ấy, âm thầm bày tỏ nàng không ngại ông ấy mắng mỏ nàng.
Lão nhân càng tức giận hơn, cả lồng n.g.ự.c phập phồng, quát: “Không có trà thì ngươi chỉ dập đầu mấy cái còn không được sao?”
Phàn Tiểu Linh cuối cùng mới kịp phản ứng, những lời kia của lão nhân là có ý tứ bảo nàng bái sư.
Bản thân của Phàn Tiểu Linh biết mình có bao nhiêu cân lượng, trong lòng giằng co một hồi mới lễ phép từ chối: “Kỳ thật cháu không phải kiểu người ham học, bất quá lúc trước mẫu thân của cháu đã nói, đọc sách nhiều luôn luôn tốt hơn, lúc này mới đi học kiến thức nửa vời của mấy quyển sách kia. Để lão nhân gia ngài dạy cháu vô ích như vậy, thật ra cháu cũng thấy xấu hổ, trong bao y phục của cháu bị quan binh lấy đi có bạc, nếu thời điểm chúng ta thả đi bọn họ trả lại đồ cho chúng ta, cháu sẽ bù đắp cho ngài việc dạy dỗ này."
Nguyên nhân chủ yếu là sau khi bái sư, về sau bản thân nàng phải một mực chăm sóc cho lão nhân này, Phàn Tiểu Linh nghe ông ấy mắng mỏ học trò kia lâu như vậy, nàng cảm thấy ước chừng là do lúc trước ông ấy trông cậy vào học trò kia dưỡng lão cho mình, kết quả học trò của ông ấy vong ân phụ nghĩa, cho nên ông ấy mới nghĩ lại tìm người dưỡng lão.
Nhưng nàng còn phải đi tìm muội muội, không thể ở chỗ này quá lâu, đương nhiên cũng không thể một mực chăm sóc lão nhân này.
Lão nhân nghe được mình chủ động nhận học trò thì bị cự tuyệt, liếc mắt nhìn Phàn Tiểu Linh, tính tình ngang bướng nổi lên, hừ cười nói: "Ngươi có biết có bao nhiêu người bỏ ra mấy vạn hoàng kim cầu lão phu thu đồ đệ, lão phu đều không thu hay không?"
Phàn Tiểu Linh đã gặm xong cái đùi gà kia, đang vuốt cả xương cả kinh nói: "Làm phu tử lại kiếm được nhiều bạc như thế?"
Lão nhân: "..."
Khuôn mặt nhăn nheo già nua của ông ấy đỏ bừng, nhắm mắt lại tức giận nói: "Quên đi, quên đi, quả nhiên là gỗ mục không thể chạm khắc!"
Phàn Tiểu Linh nghĩ đến phu thê Triệu gia cũng khổ cực không nơi nương tựa, sau khi biết lão nhân này nổi giận như vậy là vì mình không chịu bái ông ấy làm thầy, lại cảm thấy lão nhân tính tình quái gở này thật đáng thương, tính nết của ông ấy không tốt, dưới gối lại không có con cái, muốn tìm người chăm sóc dưỡng lão cho ông ấy rất khó khăn.
Nàng lại không đúng lúc nghĩ tới Ngôn Chính, chợt thấy một thân tính khí xấu xí của Ngôn Chính quả thật giống với lão nhân quái gở này.
Nếu Ngôn Chính cả đời lẻ loi hiu quạnh vì cái miệng độc địa của hắn, chẳng phải khi về già cũng sẽ giống như lão nhân này sao?
Phàn Tiểu Linh dừng suy nghĩ kỳ lạ trong đầu, liếc nhìn lão nhân quái gở với khuôn mặt lạnh lùng không chịu nói chuyện với nàng nữa, nàng xé một nửa con gà quay cho vào chén để bánh bao của ông ấy, thở dài, cầm nửa gà quay còn lại trở về doanh phòng của nữ nhân nghỉ ngơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK