Mục lục
Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Phàn Tiểu Linh tỉnh dậy, đã không còn biết trời trăng là gì nữa.
Dù là thân thể quanh năm luyện võ, nàng vẫn cảm thấy khắp người đau nhức, lúc thay xiêm y, nàng liếc nhìn cổ tay ở hai tay, không khỏi thoáng thấy một dấu tay màu xhắn nhạt.
Nguyên nhân là do tối hôm qua nàng tránh né quá nhiều, Tạ Chinh chỉ đơn giản là trói tay nàng vào đầu giường đã tạo thành.
Vết thương nhỏ này đối với nàng thật ra không đau, cũng không nghiêm trọng bằng vết thương nàng gặp phải khi luyện võ.
Nhưng Tạ Chinh tối hôm qua... có chút không bình thường.
Khi mồ hôi từ mi mắt hắn rơi xuống, đánh vào người nàng, khiến nàng rùng mình một cái, đôi mắt như hắc thạch của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, giống như sài lang nhìn chằm chằm con mồi cuối cùng cũng cắn vào miệng.
Sau khi thành thân, tinh lực của hắn thật sự rất dồi dào, dù sao trước khi hai người thành thân từng có hai lần hoang đường, một là khi hắn dự cung yến bị trúng thuốc trở về, một là sau khi bức vua thoái vị nàng lao đi cứu hắn, sau này vẫn là nhẫn nhịn.
Trong thời gian bảy ngày nghỉ sau khi đại hôn, ngoại trừ ngày thứ ba nàng quay lại gặp Đào Thái phó, thời gian còn lại nàng và hắn hầu như không ra khỏi phòng.
Sau bảy ngày đó, giường tân hôn trong phòng trực tiếp bị thay đổi.
Khí thế của hắn đêm qua so với bảy ngày mới kết hôn chỉ hơn chứ không kém, cũng là lần đầu tiên hắn vừa giày vò nàng vừa hỏi binh pháp, cả người Phàn Tiểu Linh đều là một mảnh rối loạn, không nhớ được hắn đã hỏi cái gì.
Chỉ láng máng nhớ được, khi mình bị hắn bức đến quân lính tan rã, khóc nức nở cái gì cũng nói, ngược lại hắn thì bị kích thích càng ngang ngược hơn, ánh mắt đều đỏ hoe.
Nàng không thể chịu đựng được nữa, nâng chân muốn đá hắn, hắn liền ắm lấy bắp chân của nàng, rồi đặt lên vai...
Phàn Tiểu Linh dừng suy nghĩ của mình lại, siết chặt lớp nhuyễn giáp trên người với vẻ mặt trống rỗng, xương ngón tay của nàng phát ra tiếng "rắc" trong khi di chuyển.
Nếu hôm nay không thể động thủ, tay không mạnh bằng người, đó là tự rước lấy nhục.
Nha hoàn canh giữ ở bên ngoài có lẽ đã nghe thấy bên trong huyên náo, vén rèm bước vào, hỏi: "Tướng quân đã tỉnh?"
Lời vừa nói ra, vành tai liền đỏ lên, không dám nhìn Phàn Tiểu Linh: “Chủ tử dặn dò nô tỳ trước khi ra ngoài không được quấy rầy giấc ngủ của tướng quân, hôm nay lâm triều, chủ tử cũng xin nghỉ thay cho tướng quân.”
"Rắc--"
Có một âm thanh giòn nhẹ khác từ giữa các xương ngón tay.
Nha hoàn lén lút ngẩng đầu nhìn Phàn Tiểu Linh, chỉ nghe nàng bình tĩnh hỏi: "Hiện đã là canh giờ nào rồi?"
Giọng chỉ hơi khàn thôi.
Nha hoàn đáp: “Đến giờ Dậu ạ”.
Phàn Tiểu Linh: "..."
Thảo nào nàng thấy trời xám xịt, hóa ra trời sắp tối!
Trong khi nha hoàn pha trà cho nàng, Phàn Tiểu Linh liếc nhìn mặt bàn trang điểm, may mắn thay, không chỉ chăn, đệm và gối mềm đã được thay, mà bàn trang điểm cũng đã được lau sạch...
Nàng không thích những thứ trong phòng bị hạ nhân chạm vào, đều là do Tạ Chinh sẽ dọn dẹp việc này.
Đêm qua hắn đè nàng lên trước gương trang điểm càn quấy, khiến bên tai nàng nóng lên, Phàn Tiểu Linh quay mặt đi, nhấp một ngụm trà ấm để làm dịu cổ họng, hỏi: "Chủ tử đâu?"
Tại thời điểm này, Tạ Chinh chắc chắn đã hạ triều.
“Chủ tử trở về phủ, thấy tướng quân còn đang ngủ say, liền ở trong phòng ngồi một lát thì đến thư phòng.” Nha hoàn cẩn thận ngẩng đầu nhìn Phàn Tiểu Linh: “Có phái người đến thư phòng truyền lời cho chủ tử không ạ?"
Phàn Tiểu Linh nói: “Không cần, đưa Ninh Ninh qua đây, sau đó sai người chuẩn bị xe ngựa, Thái hậu sớm đã nhắc muốn gặp Ninh Ninh, cho nên ta đưa Ninh Ninh vào cung để gặp Thái hậu."
"Hoài Nam Tử binh lược huấn" có câu: thật đắc đấu, hư tắc đi.
Địch nhân toàn thắng, nàng đánh không lại, lui trước.
Nha hoàn kinh ngạc nhìn Phàn Tiểu Linh “A" một tiếng, hiển nhiên là cảm thấy, Phàn Tiểu Linh sau khi tỉnh lại sau một giấc ngủ một ngày mới trốn vào trong cung có hơi kỳ lạ.
Phàn Tiểu Linh hờ hững liếc nhìn nha hoàn: "Có vấn đề gì sao?"
Nha hoàn vội vàng lắc đầu: "Nô tỳ liền đi phân phó xuống."
-
Khi Tạ Chinh ở trong thư phòng nhận được tin tức thì xe ngựa của Phàn Tiểu Linh đã rời đi.
Rất hiếm khi hắn không mặc trường bào với tay áo mũi tiễn như thường ngày, mà là bộ nho bào màu nhạt, làm cho khuôn mặt vốn như ngọc của hắn tăng thêm một chút tao nhã, nhưng vẫn có một chút lạnh lùng, cao thấp ẩn giữa hai lông mày, Tạ Ngũ tiến vào báo tin thì sửng sốt một lúc.
Tạ Chinh đang chấp bút chú giải gì đó trên các trang sách, hắn chỉ nói: “Nàng cùng Thái hậu giao tình sâu đậm, thả nàng đi, hai ngày nữa bổn vương sẽ đón nàng về.”
Tạ Ngũ chỉ phát hiện sau khi chủ tử của mình phát hiện ra binh thư do Lý Hoài An chủ giái, ngày đầu tiên đại tướng quân liền bị phong hàn cả một ngày không ra khỏi cửa, buổi tối đột nhiên tiến cung thăm thái hậu, trông vẫn kỳ quái như thế nào.
Thấy Tạ Ngũ vẫn đứng ở phía dưới, bút trong tay Tạ Chinh dừng một chút, ngước mắt hỏi: "Còn có cái gì?"
Tạ Ngũ vội vàng nói: "Không có việc gì, thuộc hạ cáo lui."
Khi hắn ta cúi đầu ôm quyền, chỉ thấy một quyển sách ở dưới chân thư án, nhìn vào bìa sách, có thể mơ hồ nhìn thấy hai chữ "Hổ Thao".
Đây chẳng phải là binh thư Lý Hoài An chú giải cho Đại tướng quân sao...
Sắc mặt của Tạ Ngũ lúc này thay đổi, giả vờ như cái gì cũng không thấy, khom người lui ra ngoài.
Lúc này Tạ Chinh mới đặt bút lông trong tay xuống gác bút bằng sứ trắng, giơ tay day day trán, nói một câu không rõ ý tứ: “Chạy trốn rất nhanh.”
- Sau khi Phàn Tiểu Linh vào cung, liền ở cung Từ Ninh của Du Thiển Thiển ăn ba bát cơm mới buông bát.
Trường Ninh ngồi xe ngựa vào cung đã buồn ngủ, trước tiên liền ngủ ở thiên điện.
Thấy dáng vẻ đói khát của nàng, Du Thiển Thiển sững sờ nói: “Nhiếp chính vương vương hà khắc với muội, không cho muội ăn sao?”
Phàn Tiểu Linh khoát khoát tay, không muốn nói nhiều nữa, chỉ nói: "Thiển Thiện, muội sẽ ở trong cung Từ Ninh của tỷ mấy ngày."
Du Thiển Thiển tự nhiên đồng ý, nhưng Phàn Tiểu Linh đến đột ngột như vậy và trông giống như cả ngày không được ăn, thần sắc kỳ lạ nói: "Muội với Nhiếp chính vương cãi nhau?"
Phàn Tiểu Linh mơ hồ nói: "Không có."
Không phải cãi nhau, là ‘đánh nhau’, nàng đánh không thắng.
Không biết Tạ Chinh kia tự nhiên nổi điên cái gì, để tránh khỏi rơi vào hang sói, hai ngày nay nàng tránh đi trước còn hơn.
Nàng vừa mới ăn xong hơi bị nghẹn, vì vậy tự rót cho mình một tách trà, uống một hơi cạn sạch.
Khi ngẩng cổ lên khiến Du Thiển Thiển phát hiện ra những vết hằn sâu và nông trên cổ nàng, Du Thiển Thiển lập tức hiểu ra.
Nàng ta trêu chọc: "Phàn tướng quân của chúng ta không sợ trời sợ đất, hóa ra lại sợ hãn phu như lang như hổ trong nhà."
Phàn Tiểu Linh nhất thời không chuẩn bị, bị nghẹn ho khan một hồi, rốt cuộc bình tĩnh lại, cúi đầu nói: "Thiển Thiển, tỷ cũng giễu cợt muội."
Du Thiển Thiển gật đầu: "Ngọc nhi khờ của ta, vì chuyện này mà muội lại trốn ở cung Từ Ninh này của ta, thật sự đã mất uy phong của một tướng quân."
Phàn Tiểu Linh bưng tách trà, vành tai ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nói: “Muội không đối phó lại chàng ấy.”
Du Thiển Thiển liếc nàng một cái: "Hắn muốn cái gì muội liền cho à? Muội không nên thuận theo nam nhân, hắn đã ở trên giường, muội muốn huấn luyện hắn thành cẩu cũng có biện pháp."
Phàn Tiểu Linh trông có vẻ mê mang.
Du Thiển Thiển thấy vậy, cúi người nói nhỏ vài câu với nàng, mặt Phàn Tiểu Linh lập tức đỏ đến tận cổ, lắp bắp nói: “Muội.....”
Nhưng dường như có tác dụng ngược lại, hắn gần như muốn rút xương nàng ra.
Du Thiển Thiển liếc nhìn Phàn Tiểu Linh từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: “Nhiếp chính vương kia công cẩu thắt lưng, hành hạ muội thành như vậy cũng không có gì kỳ quái.”
Phàn Tiểu Linh là lần đầu tiên nghe được loại lời nói này, nghĩ đến kích thước thắt lưng của Tạ Chinh liền đỏ mặt, trong mắt lại có chút ngốc trệ: "Công... Công cẩu thắt lưng?"
Trong nội điện không có ai khác, nhưng Du Thiển Thiển vẫn có tâm liếc trái liếc phải, sau đó ho nhẹ một tiếng nói: "Đây là câu nói ở nơi của ta, khen thắt lưng của nam nhân tốt."
Phàn Tiểu Linh im lặng, sức mạnh thắt lưng kia của Tạ Chinh... thật sự tốt.
Du Thiển Thiển nhìn vầng thâm đen mờ nhạt dưới đôi mắt của Phàn Tiểu Linh, từ trong miệng Tề Dục biết hôm nay lâm triều nàng đã cáo bệnh, sau khi suy nghĩ một lúc, nàng ta nói với Phàn Tiểu Linh: “Nếu Nhiếp chính vương cường thế trong vấn đề đó, vậy thì đừng đối cứng với hắn, nhưng cũng đừng mềm yếu, trước hắn muốn khuất phục muội, sau này người... thời điểm duy nhất hắn yếu thế cũng là ở trên giường, hắn sao có thể cứ giày vò muội nữa?"
Phàn Tiểu Linh: "..."
Du Thiển Thiển không biết nghĩ tới cái gì, lại cúi người nói nhỏ với nàng cái gì đó, Phàn Tiểu Linh kêu một tiếng "A", đôi mắt trong veo có chút bất đắc dĩ, càng đỏ mặt.
Du Thiển Thiển chống cằm cười nói: "Ta cảm thấy, chỉ có như vậy mới có thể kiềm chế được vị kia nhà muội."
Sau đó nàng ta nháy mắt, lấy trong ngăn kéo ra một quyển tị hỏa đồ đưa cho nàng: “Cầm lấy nghiên cứu học tập thêm mấy tư thế, khi nhìn thấy tị hỏa đồ này, đều cảm thấy cổ nhân so với hậu nhân chúng ta còn biết cách chơi hơn."
Phàn Tiểu Linh cứ như thế ôm quyển sách tị hỏa đồ kia bị Du Thiển Thiển lôi vào thiên điện.
Nàng ngồi ở mép giường lật hai trang, dứt khoát nhét tị hỏa đồ xuống dưới gối rồi nằm xuống ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Du Thiển Thiển bị đánh thức bởi tiếng côn bổng trong sân, sau khi được cung nhân thay xiêm y, nàng ta mở cửa nhìn thấy Phàn Tiểu Linh trong một thân kính trang, cầm lấy trường côn múa may trong sân, chọc, chỉ, chặt, động tác uyển chuyển, thậm chí có rất nhiều cung nữ đứng ở cuối hành lang cung, hai má ửng đỏ nhìn Phàn Tiểu Linh luyện võ.
Du Thiển Thiển ngáp một cái, hỏi: "Sớm như vậy đã dậy, còn không ngủ thêm một chút?"
Phàn Tiểu Linh thu lại thế côn, mái tóc đẫm mồ hôi rối tung trên trán, một bên là thân nhuyễn giáp màu bạc, một bên là áo choàng gấm màu bạch trà, anh khí bức người, tia nắng ban mai thậm chí không sánh bằng.
Nàng nói: “Muội đã nghiệm ra, học bao nhiêu cũng không bằng nắm đ.ấ.m cứng rắn, luyện võ thì tốt hơn”.
Du Thiển Thiển: "..."
Đột nhiên không bị lừa, nhưng vẫn là nha đầu khờ khạo.
Hôm nay trùng với ngày hưu mộc, tất cả quan viên không cần lâm triều.
Tề Dục đến cung Từ Ninh thỉnh an Du Thiển Thiển mới biết tỷ muội Phàn Tiểu Linh đã vào cung đêm qua, cậu đã cùng ăn sáng với Du Thiển Thiển.
Phàn Tiểu Linh và Du Thiển Thiển trò chuyện về chút chuyện nhà, cậu thì tập trung vào việc gắp đầy bát thức ăn cho Trường Ninh, cho đến khi chất đống bát Trường Ninh thành một núi nhỏ.
Trường Ninh không ngừng đút vào miệng, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ thức ăn chất đầy trong bát, cuối cùng không kiên nhẫn mà lẩm bẩm: “Đừng gắp! Ăn không hết được!"
Bé vừa phát ra âm thanh, Phàn Tiểu Linh và Du Thiển Thiển liền chuyển sự chú ý sang hai đứa trẻ.
Tề Dục đang ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, nếu không phải thức ăn trong bát Trường Ninh chất thành núi, phỏng chừng không ai biết cậu đã làm chuyện gì.
Du Thiển Thiển không khỏi cười nói: "Bảo Nhi đăng cơ đã được một năm, chỉ có khi Trường Ninh theo muội tiến cung mới khiến hắn vui vẻ hơn, ta cảm thấy đứa trẻ này quá cô đơn, trên vai lại gánh trọng trách quá nặng, mới khiến tính tình của hắn càng lúc càng quái gở, trước đó vài ngày đã thương lượng với Thiếu sư, tuyển cho hắn mấy thư đồng."
Du Thiển Thiển nói đến đây, đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Phàn Tiểu Linh: "Không phải muội đang sầu về việc chọn tây tịch cho Ninh Ninh sao? Hay là... để Ninh Ninh vào cung?"
Phàn Tiểu Linh vội vàng nói: "Bệ hạ tuyển thư đồng là muốn theo Công Tôn tiên sinh học quốc sách, sau này sẽ phân ưu cho bệ hạ, Ninh Ninh còn nhỏ, tính tình lại nghịch ngợm, sợ là sẽ làm phiền đến bệ hạ."
Tề Ngọc đột nhiên nói: "Trẫm sẽ không bị làm phiền."
Phàn Tiểu Linh có chút kinh ngạc, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp một đôi mắt chó con tha thiết.
Rõ ràng là đế vương thiếu niên, nhưng khi nhìn người lại lộ ra mấy phần cô đơn và đáng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK